Chương 24:
Thịnh Vãn Phong
14/11/2022
Lý Thư Cẩm thoáng nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thấm Lan ở phía sau Thẩm Chí Hoan.
Thẩm Chí Hoan tựa lưng vào ghế, trên mặt không lộ ra bất kỳ loại cảm xúc nào.
Không thể không nói, Lý Thư Cẩm đúng là một người rất thông minh, nàng ta nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng người đã từng đắc tội nàng ta đều sẽ bị trả thù lại bằng một hình thức rất đặc biệt.
Giống như Thẩm Chí Hoan vào giờ phút này.
Nàng ta biết Thẩm Chí Hoan chỉ có lời nói cay nghiệt, nhưng trong lòng nhất định sẽ áy náy với Phong Diên. Thậm chí còn cảm thấy Phong Diên là bởi vì nàng mới rơi vào hoàn cảnh như vậy, bản tính con người chính là như thế, nếu từ nay về sau Phong Diên oán hận nàng thì thôi, nhưng cho tới bây giờ còn suy nghĩ muốn nàng đừng tự trách mình.
Cũng giống như lúc trước cố ý làm vỡ di vật của Hạ Trĩ, Lý Thư Cẩm vẫn luôn biết làm thế nào mới có thể khiên Thẩm Chí Hoan đau đớn.
Còn khiến người ta không có cách nào phản bác được.
Đúng là không có cách nào phản bác được, bởi vì Lý Thư Cẩm đoán đúng rồi.
Thẩm Chí Hoan nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nhẹ giọng nói: “Thấm Lan, trở về đi.”
Sắc mặt Thấm Lan có chút khó coi: “Tiểu thư...”
Thẩm Chí Hoan lặp lại một lần: “Trở về.”
Thấm Lan liền cúi đầu, im lặng không lên tiếng đứng ở một bên.
Vì vậy Thẩm Chí Hoan cũng không phủ nhận, cánh tay của nàng đặt ở trên bàn, một tay chống huyệt Thái Dương, chậm rãi mà nói: “Lần sau khi nói chuyện với ta, phải chú ý chút.”
Lý Thư Cẩm không hiểu lời này của Thẩm Chí Hoan là có ý gì, sửng sốt một chút không hề hé răng.
Thẩm Chí Hoan chỉ vào đôi mắt nàng, nói: “Vẻ đố kỵ của ngươi thật rõ ràng.”
Lý Thư Cẩm bất đắc dĩ thở ra một hơi, như là đang cười nhạo Thẩm Chí Hoan ấu trĩ: “Không phải mỗi người đều...”
“Ngươi ghen ghét ta là đích nữ, ghen ghét ta sinh ra đã có vẻ xinh đẹp, cũng ghen ghét không chỉ có Hoàng đế, ngay cả Thái tử cũng đều ái mộ ta.”
Nghe thấy hai chữ “Thái tử” này, thần sắc của Lý Thư Cẩm mới vừa rồi còn thong dong trong nháy mắt trở nên cứng đờ, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Chí Hoan, nắm tay siết chặt: “Ngươi...”
Thẩm Chí Hoan nói: “Ngươi thích Thái tử, cho rằng ta không biết sao?”
Sắc mặt nàng ta trắng xanh, đôi mắt nhìn Thẩm Chí Hoan chằm chằm, khăn trong tay bị xoắn đến nhăn nhúm, đốt ngón tay trắng bệch.
Thẩm Chí Hoan cũng sẽ chọn điểm yếu của người khác mà công kích, nàng chậm rãi nói: “… Thái tử con người của hắn cũng khá tốt.” Ngay sau đó lại tiếp tục nói: “Cũng rất chuyên tình.”
Ân oán thuần túy.
Thái tử, Chu Dự.
Lý Thư Cẩm trước nay chưa từng thấy người như vậy, trong trẻo ấm áp, tài năng vô song, hắn là hậu duệ của hoàng tộc, đối đãi với người khác lại khiêm tốn lễ độ, giống ánh sáng chiếu trên nền tuyết vào mùa đông, trong lạnh lẽo mang một chút trắng trong ấm áp.
Nàng ta chưa từng nói với người khác chuyện nàng ta thích Thái tử, cũng hoàn toàn không hy vọng xa vời rằng Chu Dự sẽ nhìn nàng thêm vài lần, nhưng vào ba năm trước, nàng ta đã biết Chu Dự thích Thẩm Chí Hoan.
Không chỉ thích, còn nhớ mãi không quên suốt hai năm.
Đến bây giờ, đã là 5 năm.
Thích ai cũng được, vì sao cứ phải là Thẩm Chí Hoan?
Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Lý Thư Cẩm, trong lòng Thẩm Chí Hoan dễ chịu hơn một chút, giọng nói của nàng có chút ác liệt, nói: “Không phải là ngươi đã quên rồi đấy chứ? Ngươi là người họ Lý, ngươi ăn của Thẩm gia dùng của Thẩm gia, còn ở kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt ta như thế, nuôi chó cũng phải biết nhận chủ chứ?”
Thẩm Chí Hoan nhắc tới đến chó, Lý Thư Cẩm liền không thể tránh khỏi mà nhớ tới hiện giờ Hiên Nguyệt Các mình đang ở là thứ gì, Thẩm Chí Hoan đang nói cho nàng ta, Lý Thư Cẩm nàng ta ngay cả chó cũng không bằng.
Bởi vì nàng ta họ Lý chứ không phải là họ Thẩm.
Nhưng tất cả những chuyện này vốn dĩ không phải là như thế, Thẩm gia vốn đã nợ nàng ta. Dựa vào cái gì Thẩm Chí Hoan có thể cao cao tại thượng, mà nàng ta lại phải ăn nhờ ở đậu, thật cẩn thận mà sống.
Sắc mặt nàng ta tái xanh, nói: “Ngươi...”
Thẩm Chí Hoan không đợi nàng ta nói xong đã cười lạnh một tiếng, nói: “Tìm phiền phức cho ta ư, ngươi nói xem ngươi có ý đồ gì đây? Cho dù từng ngày ta trải qua đều không vừa ý, không phải là vẫn có thể dễ dàng bóp chết ngươi sao?”
Thẩm Chí Hoan nhắc tới Chu Dự, không thể nghi ngờ là đâm một dao vào ngực Lý Thư Cẩm, nàng ta cơ hồ là dùng hết sức lực mới giữ được bản thân không có run rẩy, nàng ta thở ra một hơi, sắc mặt lại khôi phục vẻ điềm tĩnh và dịu dàng thường ngày.
Nàng ta đứng dậy, nói: “Bóp chết ta sao? Biểu tỷ, vậy thì chúng ta chờ xem.”
Nàng ta mới vừa nói xong, liền đứng dậy, thân ảnh nhìn có chút gầy yếu, Thẩm Chí Hoan biết, Lý Thư Cẩm cùng nàng cái người cô cô ngu xuẩn kia không giống nhau, nàng ta xác thực không phải là đèn cạn dầu.
“Từ từ.” Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên lên tiếng.
Lý Thư Cẩm xoay người lại, cau mày nhìn nàng: “Ngươi lại muốn nói cái gì?”
Thẩm Chí Hoan duỗi tay, cầm chén sứ màu xanh biếc trong tay lên, chậm rãi buông ra trước mặt Lý Thư Cẩm mặt.
Chén sứ rơi xuống mặt đất, liền chia năm xẻ bảy.
Thẩm Chí Hoan tựa lưng vào ghế, trên mặt không lộ ra bất kỳ loại cảm xúc nào.
Không thể không nói, Lý Thư Cẩm đúng là một người rất thông minh, nàng ta nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng người đã từng đắc tội nàng ta đều sẽ bị trả thù lại bằng một hình thức rất đặc biệt.
Giống như Thẩm Chí Hoan vào giờ phút này.
Nàng ta biết Thẩm Chí Hoan chỉ có lời nói cay nghiệt, nhưng trong lòng nhất định sẽ áy náy với Phong Diên. Thậm chí còn cảm thấy Phong Diên là bởi vì nàng mới rơi vào hoàn cảnh như vậy, bản tính con người chính là như thế, nếu từ nay về sau Phong Diên oán hận nàng thì thôi, nhưng cho tới bây giờ còn suy nghĩ muốn nàng đừng tự trách mình.
Cũng giống như lúc trước cố ý làm vỡ di vật của Hạ Trĩ, Lý Thư Cẩm vẫn luôn biết làm thế nào mới có thể khiên Thẩm Chí Hoan đau đớn.
Còn khiến người ta không có cách nào phản bác được.
Đúng là không có cách nào phản bác được, bởi vì Lý Thư Cẩm đoán đúng rồi.
Thẩm Chí Hoan nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nhẹ giọng nói: “Thấm Lan, trở về đi.”
Sắc mặt Thấm Lan có chút khó coi: “Tiểu thư...”
Thẩm Chí Hoan lặp lại một lần: “Trở về.”
Thấm Lan liền cúi đầu, im lặng không lên tiếng đứng ở một bên.
Vì vậy Thẩm Chí Hoan cũng không phủ nhận, cánh tay của nàng đặt ở trên bàn, một tay chống huyệt Thái Dương, chậm rãi mà nói: “Lần sau khi nói chuyện với ta, phải chú ý chút.”
Lý Thư Cẩm không hiểu lời này của Thẩm Chí Hoan là có ý gì, sửng sốt một chút không hề hé răng.
Thẩm Chí Hoan chỉ vào đôi mắt nàng, nói: “Vẻ đố kỵ của ngươi thật rõ ràng.”
Lý Thư Cẩm bất đắc dĩ thở ra một hơi, như là đang cười nhạo Thẩm Chí Hoan ấu trĩ: “Không phải mỗi người đều...”
“Ngươi ghen ghét ta là đích nữ, ghen ghét ta sinh ra đã có vẻ xinh đẹp, cũng ghen ghét không chỉ có Hoàng đế, ngay cả Thái tử cũng đều ái mộ ta.”
Nghe thấy hai chữ “Thái tử” này, thần sắc của Lý Thư Cẩm mới vừa rồi còn thong dong trong nháy mắt trở nên cứng đờ, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Chí Hoan, nắm tay siết chặt: “Ngươi...”
Thẩm Chí Hoan nói: “Ngươi thích Thái tử, cho rằng ta không biết sao?”
Sắc mặt nàng ta trắng xanh, đôi mắt nhìn Thẩm Chí Hoan chằm chằm, khăn trong tay bị xoắn đến nhăn nhúm, đốt ngón tay trắng bệch.
Thẩm Chí Hoan cũng sẽ chọn điểm yếu của người khác mà công kích, nàng chậm rãi nói: “… Thái tử con người của hắn cũng khá tốt.” Ngay sau đó lại tiếp tục nói: “Cũng rất chuyên tình.”
Ân oán thuần túy.
Thái tử, Chu Dự.
Lý Thư Cẩm trước nay chưa từng thấy người như vậy, trong trẻo ấm áp, tài năng vô song, hắn là hậu duệ của hoàng tộc, đối đãi với người khác lại khiêm tốn lễ độ, giống ánh sáng chiếu trên nền tuyết vào mùa đông, trong lạnh lẽo mang một chút trắng trong ấm áp.
Nàng ta chưa từng nói với người khác chuyện nàng ta thích Thái tử, cũng hoàn toàn không hy vọng xa vời rằng Chu Dự sẽ nhìn nàng thêm vài lần, nhưng vào ba năm trước, nàng ta đã biết Chu Dự thích Thẩm Chí Hoan.
Không chỉ thích, còn nhớ mãi không quên suốt hai năm.
Đến bây giờ, đã là 5 năm.
Thích ai cũng được, vì sao cứ phải là Thẩm Chí Hoan?
Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Lý Thư Cẩm, trong lòng Thẩm Chí Hoan dễ chịu hơn một chút, giọng nói của nàng có chút ác liệt, nói: “Không phải là ngươi đã quên rồi đấy chứ? Ngươi là người họ Lý, ngươi ăn của Thẩm gia dùng của Thẩm gia, còn ở kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt ta như thế, nuôi chó cũng phải biết nhận chủ chứ?”
Thẩm Chí Hoan nhắc tới đến chó, Lý Thư Cẩm liền không thể tránh khỏi mà nhớ tới hiện giờ Hiên Nguyệt Các mình đang ở là thứ gì, Thẩm Chí Hoan đang nói cho nàng ta, Lý Thư Cẩm nàng ta ngay cả chó cũng không bằng.
Bởi vì nàng ta họ Lý chứ không phải là họ Thẩm.
Nhưng tất cả những chuyện này vốn dĩ không phải là như thế, Thẩm gia vốn đã nợ nàng ta. Dựa vào cái gì Thẩm Chí Hoan có thể cao cao tại thượng, mà nàng ta lại phải ăn nhờ ở đậu, thật cẩn thận mà sống.
Sắc mặt nàng ta tái xanh, nói: “Ngươi...”
Thẩm Chí Hoan không đợi nàng ta nói xong đã cười lạnh một tiếng, nói: “Tìm phiền phức cho ta ư, ngươi nói xem ngươi có ý đồ gì đây? Cho dù từng ngày ta trải qua đều không vừa ý, không phải là vẫn có thể dễ dàng bóp chết ngươi sao?”
Thẩm Chí Hoan nhắc tới Chu Dự, không thể nghi ngờ là đâm một dao vào ngực Lý Thư Cẩm, nàng ta cơ hồ là dùng hết sức lực mới giữ được bản thân không có run rẩy, nàng ta thở ra một hơi, sắc mặt lại khôi phục vẻ điềm tĩnh và dịu dàng thường ngày.
Nàng ta đứng dậy, nói: “Bóp chết ta sao? Biểu tỷ, vậy thì chúng ta chờ xem.”
Nàng ta mới vừa nói xong, liền đứng dậy, thân ảnh nhìn có chút gầy yếu, Thẩm Chí Hoan biết, Lý Thư Cẩm cùng nàng cái người cô cô ngu xuẩn kia không giống nhau, nàng ta xác thực không phải là đèn cạn dầu.
“Từ từ.” Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên lên tiếng.
Lý Thư Cẩm xoay người lại, cau mày nhìn nàng: “Ngươi lại muốn nói cái gì?”
Thẩm Chí Hoan duỗi tay, cầm chén sứ màu xanh biếc trong tay lên, chậm rãi buông ra trước mặt Lý Thư Cẩm mặt.
Chén sứ rơi xuống mặt đất, liền chia năm xẻ bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.