Chương 26:
Thịnh Vãn Phong
14/11/2022
Phòng ngoài của nhà bếp phía đông được xây dựng theo yêu cầu của Thẩm Nhạc Nhiên khi còn ở vương phủ, đến nay đã hơn một tháng, cũng sắp làm xong rồi.
Bởi vì chuyện lần trước của Tiền Tư, Thẩm Chí Hoan lọc sạch đám người cả trong cả ngoài hết một lần, để những người dựa vào quan hệ đi vào mà đục nước béo cò đều phải cuốn xéo, Lý Diễm Phân từ trước đến nay đều mặc kệ mấy chuyện này, luôn luôn tùy mấy huynh muội bọn họ lo liệu việc nhà, cho nên sau khi huynh trưởng nàng đi, thì phòng ngoài của nhà bếp phía đông vẫn luôn được làm dưới sự theo dõi của nàng.
Khi hoàng hôn buông xuống, khí trời nóng bức rút đi.
Lưu Xuyên là quản gia của nhà bếp phía đông, khom lưng đi theo sau Thẩm Chí Hoan: "Tiểu thư, về cơ bản là đã xây xong, còn dư một chút việc hoàn thiện khoảng đêm nay là có thể kết thúc, chỉ là bây giờ những vật liệu xây dựng thừa còn đang chất đống ở kia, người xem nên để ở hậu viện có lẽ lần sau còn có thể dùng tới, hay là để nô tài sai người đưa đến chợ ngói bán?"
Thẩm Chí Hoan đi qua hành lang gấp khúc, ở xa đã nghe thấy mấy tiếng đập từ nhà bếp phía đông truyền đến, đáp: "Bán cả đi, có lẽ sau này sẽ không dùng nữa."
Lưu Xuyên lên tiếng, sau khi Thẩm Chí Hoan đi qua cửa thuỳ hoa* thì dừng bước.
(*) Cửa thuỳ hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Lúc xây phòng ngoài vẫn giữ nguyên tắc giản lược tất cả, cũng không trang trí bên ngoài quá nhiều, người bên trong cũng đều ai bận việc nấy, Thẩm Chí Hoan cũng không đứng gần, rất ít người nhìn thấy nàng, nhìn thấy cũng không dám dừng lại lâu, chỉ có thể yên lặng cúi đầu cố gắng làm việc.
Thời tiết vừa nóng vừa khô hanh, bụi bặm rất nhiều, Thẩm Chí Hoan cất bước đi vào, ngửa đầu nhìn hai gian phòng có chút đơn điệu này, suy nghĩ một lát cau mày nói:
"Đến lúc đó ngươi đến hậu viện bên kia của Lý Sinh lấy hai túi hạt giống hoa tường vi…… Thôi, trong vườn hoa giống có, ngươi dẫn người đi lấy mấy cây tới đây, để chúng nó bò lên trên góc tường đi, trông đẹp chút."
"Vâng, lát nữa nô tài liền đi."
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy tiểu thư người xem cái phòng ngoài đối diện hành lang ở phía tây kia đã có một cánh cửa, có cần lắp thêm một cánh cửa nữa không?”
Thẩm Chí Hoan lắc đầu, nói: “Che mưa chắn gió được là đủ rồi, làm nhiều lại thấy rườm rà.”
Lưu Xuyên gật gật đầu, nói: “Vậy lát nữa nô tài sẽ phân phó xuống, bảo bọn hắn không cần làm nữa.”
Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, đá một miếng gỗ vụn bên cạnh chân mình, đi qua phòng ngoài phía bên phải đến hành lang dài bên cạnh, nàng hơi nghiêng đầu một chút, bỗng nhiên thấy một hình dáng quen thuộc.
Lục Dạ đang ngồi ngay phía trước nàng, hắn mới đi ra từ hậu viện nhà bếp phía đông, trong tay cầm một cái dây thừng, đang hướng về phía bên cạnh nàng mà buộc một cái cọc gỗ.
Động tác rất thành thạo, ngày thường ở trong mắt Thẩm Chí Hoan sợi dây thừng dày cộp thô ráp có thể cắt vào tay nhưng ở trong tay hắn lại trở nên ngoan ngoãn, sợi dây thô ráp quấn quanh lòng bàn tay rộng và mạnh mẽ của hắn, bị hắn quấn chặt quanh cây cọc từng lớp một.
Đôi chân dài của hắn giang rộng, cơ bắp trên cánh tay thon dài hơi hơi nhô lên, mặt hắn không có cảm xúc hơi cúi đầu, có vẻ hơi lạnh nhạt. Dáng người đĩnh bạt, bả vai rộng lớn, ẩn chứa cơ lưng cường tráng sau lớp quần áo, lại đến chỗ eo bụng thu hẹp, đường cong ở eo và mông gần như hoàn mỹ.
Cổ áo hơi mở rộng, khe rãnh chỗ xương quai xanh rõ ràng, trên làn da màu mật có lớp mồ hôi mịn.
Sự hoang dã chưa được thuần phục để lộ ra ngoài.
Thẩm Chí Hoan cảm thấy trong cổ họng có chút khô rát, nàng mím môi, lúc đang muốn nhìn sang chỗ khác, nam nhân lại quay đầu nhìn qua không hề báo trước.
Ánh mắt của cả hai đột nhiên chạm vào nhau.
Thẩm Chí Hoan trong lòng giật mình, lúc này lại nhìn đi chỗ khác thì chẳng phải giống như là nàng nhìn trộm hắn bị bắt quả tang ư?
Trong lòng nàng có hơi hoảng loạn, trên mặt lại không hiện lên chút nào, bình tĩnh đối diện với hắn, mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh thường như cũ.
Nam nhân quấn chiếc cọc trong tay xong, đứng dậy, chân dài dẫm cọc gỗ xuống càng sâu hơn, cong môi mỉm cười với nàng, khôi ngô sạch sẽ.
Thẩm Chí Hoan khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý tới hắn, Lưu Xuyên ở bên cạnh lúc này đi lên, nói: "Tiểu thư, người xem còn có chuyện gì muốn phân phó nữa không?"
Nàng xoay người sang chỗ khác, liếc nhìn xung quanh và nói: "Phần còn lại ngươi tự xem mà chỉnh sửa là được rồi."
Bởi vì chuyện lần trước của Tiền Tư, Thẩm Chí Hoan lọc sạch đám người cả trong cả ngoài hết một lần, để những người dựa vào quan hệ đi vào mà đục nước béo cò đều phải cuốn xéo, Lý Diễm Phân từ trước đến nay đều mặc kệ mấy chuyện này, luôn luôn tùy mấy huynh muội bọn họ lo liệu việc nhà, cho nên sau khi huynh trưởng nàng đi, thì phòng ngoài của nhà bếp phía đông vẫn luôn được làm dưới sự theo dõi của nàng.
Khi hoàng hôn buông xuống, khí trời nóng bức rút đi.
Lưu Xuyên là quản gia của nhà bếp phía đông, khom lưng đi theo sau Thẩm Chí Hoan: "Tiểu thư, về cơ bản là đã xây xong, còn dư một chút việc hoàn thiện khoảng đêm nay là có thể kết thúc, chỉ là bây giờ những vật liệu xây dựng thừa còn đang chất đống ở kia, người xem nên để ở hậu viện có lẽ lần sau còn có thể dùng tới, hay là để nô tài sai người đưa đến chợ ngói bán?"
Thẩm Chí Hoan đi qua hành lang gấp khúc, ở xa đã nghe thấy mấy tiếng đập từ nhà bếp phía đông truyền đến, đáp: "Bán cả đi, có lẽ sau này sẽ không dùng nữa."
Lưu Xuyên lên tiếng, sau khi Thẩm Chí Hoan đi qua cửa thuỳ hoa* thì dừng bước.
(*) Cửa thuỳ hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Lúc xây phòng ngoài vẫn giữ nguyên tắc giản lược tất cả, cũng không trang trí bên ngoài quá nhiều, người bên trong cũng đều ai bận việc nấy, Thẩm Chí Hoan cũng không đứng gần, rất ít người nhìn thấy nàng, nhìn thấy cũng không dám dừng lại lâu, chỉ có thể yên lặng cúi đầu cố gắng làm việc.
Thời tiết vừa nóng vừa khô hanh, bụi bặm rất nhiều, Thẩm Chí Hoan cất bước đi vào, ngửa đầu nhìn hai gian phòng có chút đơn điệu này, suy nghĩ một lát cau mày nói:
"Đến lúc đó ngươi đến hậu viện bên kia của Lý Sinh lấy hai túi hạt giống hoa tường vi…… Thôi, trong vườn hoa giống có, ngươi dẫn người đi lấy mấy cây tới đây, để chúng nó bò lên trên góc tường đi, trông đẹp chút."
"Vâng, lát nữa nô tài liền đi."
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy tiểu thư người xem cái phòng ngoài đối diện hành lang ở phía tây kia đã có một cánh cửa, có cần lắp thêm một cánh cửa nữa không?”
Thẩm Chí Hoan lắc đầu, nói: “Che mưa chắn gió được là đủ rồi, làm nhiều lại thấy rườm rà.”
Lưu Xuyên gật gật đầu, nói: “Vậy lát nữa nô tài sẽ phân phó xuống, bảo bọn hắn không cần làm nữa.”
Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, đá một miếng gỗ vụn bên cạnh chân mình, đi qua phòng ngoài phía bên phải đến hành lang dài bên cạnh, nàng hơi nghiêng đầu một chút, bỗng nhiên thấy một hình dáng quen thuộc.
Lục Dạ đang ngồi ngay phía trước nàng, hắn mới đi ra từ hậu viện nhà bếp phía đông, trong tay cầm một cái dây thừng, đang hướng về phía bên cạnh nàng mà buộc một cái cọc gỗ.
Động tác rất thành thạo, ngày thường ở trong mắt Thẩm Chí Hoan sợi dây thừng dày cộp thô ráp có thể cắt vào tay nhưng ở trong tay hắn lại trở nên ngoan ngoãn, sợi dây thô ráp quấn quanh lòng bàn tay rộng và mạnh mẽ của hắn, bị hắn quấn chặt quanh cây cọc từng lớp một.
Đôi chân dài của hắn giang rộng, cơ bắp trên cánh tay thon dài hơi hơi nhô lên, mặt hắn không có cảm xúc hơi cúi đầu, có vẻ hơi lạnh nhạt. Dáng người đĩnh bạt, bả vai rộng lớn, ẩn chứa cơ lưng cường tráng sau lớp quần áo, lại đến chỗ eo bụng thu hẹp, đường cong ở eo và mông gần như hoàn mỹ.
Cổ áo hơi mở rộng, khe rãnh chỗ xương quai xanh rõ ràng, trên làn da màu mật có lớp mồ hôi mịn.
Sự hoang dã chưa được thuần phục để lộ ra ngoài.
Thẩm Chí Hoan cảm thấy trong cổ họng có chút khô rát, nàng mím môi, lúc đang muốn nhìn sang chỗ khác, nam nhân lại quay đầu nhìn qua không hề báo trước.
Ánh mắt của cả hai đột nhiên chạm vào nhau.
Thẩm Chí Hoan trong lòng giật mình, lúc này lại nhìn đi chỗ khác thì chẳng phải giống như là nàng nhìn trộm hắn bị bắt quả tang ư?
Trong lòng nàng có hơi hoảng loạn, trên mặt lại không hiện lên chút nào, bình tĩnh đối diện với hắn, mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh thường như cũ.
Nam nhân quấn chiếc cọc trong tay xong, đứng dậy, chân dài dẫm cọc gỗ xuống càng sâu hơn, cong môi mỉm cười với nàng, khôi ngô sạch sẽ.
Thẩm Chí Hoan khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý tới hắn, Lưu Xuyên ở bên cạnh lúc này đi lên, nói: "Tiểu thư, người xem còn có chuyện gì muốn phân phó nữa không?"
Nàng xoay người sang chỗ khác, liếc nhìn xung quanh và nói: "Phần còn lại ngươi tự xem mà chỉnh sửa là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.