Chương 41:
Thịnh Vãn Phong
14/11/2022
Vậy mà khiến nàng ta khóc rồi?
Thẩm Chí Hoan giống như phát hiện ra chuyện gì mới mẻ, hơi mở to mắt, mắt thấy những giọt lệ trong mắt nàng ta từ trên mặt lăn xuống.
Mị lực của vị Thái tử điện hạ kia thật sự lớn như thế sao? Thẩm Chí Hoan biết hành vi lợi dụng người nàng ta thích để kích thích nàng ta này khiến cho người ta khinh thường.
Nhưng nàng nhìn thấy Lý Thư Cẩm bị nàng nói đến rơi nước mắt lại cảm thấy tâm lý kỳ kỳ quái quái của bản thân được thỏa mãn, không nhịn được nói tiếp: "... Sao ngươi lại khóc rồi? Ồ, ta quên mất hình như ngươi cũng thích Thái tử, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, một biểu cô nương phụ thuộc vào Thẩm phủ như ngươi, sẽ không thật sự cảm thấy bản thân có hi vọng gả cho Thái tử chứ?"
Lý Thư Cẩm thở dài một hơi, cố gắng thu lại cảm xúc, giọng nói còn hơi khàn khàn: "Thẩm Chí Hoan, lẽ nào ngươi cảm thấy bản thân lợi hại lắm sao? Ngươi ngoài khuôn mặt này ra thì còn có cái gì nữa?" Thẩm Chí Hoan nghe vậy gật đầu nói: "Đúng đó. Ta cảm thấy bản thân rất lợi hại. Không phải ngươi vẫn luôn ghen ghét ta đó sao?"
"Ít nhất ta còn có gương mặt này, còn ngươi?"
Lý Thư Cẩm gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Chí Hoan, ngươi có thể..." Thẩm Chí Hoan thỏa mãn che miệng cười hai tiếng, đứng dậy, vóc dáng của nàng cao hơn Lý Thư Cẩm một chút, đi đến trước mặt nàng ta, nghiêng người dán sát tai nàng ta, nhỏ giọng nói: "Kêu ta làm gì, lại muốn đi theo ta nhìn trộm à?"
Lý Thư Cẩm liếc mắt, nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu?" Thẩm Chí Hoan đi đến bên cạnh cửa, vừa bước ra ngoài vừa nói: "Đừng quan tâm ta có thể đắc ý được bao lâu, ít nhất bây giờ, cho dù tương lai ta vào cung rồi, ngươi gặp ta cũng phải hành lễ thôi." Từ nhỏ đến lớn nàng đều là người như vậy.
Nếu như chán ghét ai, cho dù giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm thì cũng nhất định phải khiến cho người kia không được thoải mái.
Nàng cũng không hề lạnh nhạt như biểu hiện ra ngoài mặt, cái gọi là phong độ đều là giả vờ. Trái lại, nàng tính toán chi li, cay nghiệt lại ác độc, nhưng vẻ ngoài của nàng cũng rất có tính chất lừa gạt, không hề có chút tính công kích nào, người bình thường căn bản không có cách nào nói nặng lời với gương mặt này.
Cho dù Thẩm Chí Hoan rất không tình nguyện, thời gian vào cung rất nhanh đã đến.
Mặt trời sảng tỏ chiếu rọi, tay trái của Thẩm Chí Hoan nhẹ nhàng đặt lên cánh tay đang duỗi ra của Lục Dạ, nhấc chân bước lên xe ngựa. Lục Dạ giúp nàng khép màn xe lại, che chắn người bên trong cực kỳ kín kẽ.
Xe ngựa dừng lại ở cổng Nam, yến hội được bày biện trong Bách Hoa viên ở góc Tây Nam Ngự Hoa viên, vừa vặn ở phía sau cửa Khôn Ninh.
Cách đó không xa còn có đám người đến trước Thẩm Chí Hoan khoảng một canh giờ, họ đang dừng ngay tại chỗ nói chuyện dăm ba câu, nhưng từ khi xe ngựa mang theo dấu ấn của phủ An Khánh hầu mới đi ngang qua, người xung quanh đều vô tình hoặc cố ý chú ý đến phía bên này.
"Mau, mau giúp ta nhìn thử xem, đó là xe ngựa của phủ An Khánh hầu à?" "Đúng vậy, nhưng mà ngồi ở đây, là vị kia sao?" "Xe ngựa dừng rồi, chúng ta lén đến gần một chút. Hứ, ta chưa từng trông thấy vị tứ tiểu thư này, bên ngoài đều nói nàng ta giống như tiên nữ vậy, thật sự quá khoa trương rồi!"
"Đúng là nói quá rồi, ta nghe người ta nói còn không bằng vị biểu tiểu thư kia nữa, nào có như thế..."
Đang lúc nói chuyện, Thẩm Chí Hoan rốt cuộc từ trong xe ngựa đi xuống.
Một đôi tay trắng, thon dẫn đầu đẩy màn xe ra, cổ tay trắng muốt lộ ra, nàng mặc một chiếc váy sa thêu màu tím nhạt dịu dàng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người nàng, tăng thêm một chút không chân thực.
Màu da như sương như tuyết, sắc môi không cần tô vẫn đỏ, đôi ngươi màu nhạt kia giống như ngậm một lớp sương mù, dịu dàng lại trong sáng, khi từ xa xa nhìn lại vô hình trung đoạt đi hồn phách của người khác.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Gương mặt xinh đẹp này giống như tự mang theo lực hấp dẫn, người mới đầu chỉ muốn nhìn lén nàng một chút giờ phút này ánh mắt gần như dính chặt trên người nàng.
Người vừa nói nuốt một ngụm nước bọt, có chút đờ đẫn nuốt xuống những lời lúc nãy định nói bổ sung: "... Kinh thiên động địa."
Sắc nước hương trời không có gì hơn đây.
Ngay cả quý tộc thiên hoàng, quan to hiển quý đều khuynh đảo cuồng si vì nàng, vọng tưởng kéo nàng xuống thần đàng. Loại vinh hạnh đặc biệt này dường như giống với một loại khinh nhờn.
"Tứ tiểu thư thật sự không phải từ trên trời hạ phàm chứ?" "Nếu như ta đi cầu hôn..." "Hình như lúc nãy nàng nhìn thoáng qua phía bên này là đang nhìn ta sao?"
Những lời bàn tán này truyền vào tai Lục Dạ không sót một chữ. Hắn sớm đã đứng phía dưới xe ngựa, hơi xê dịch thân thể, thân hình cao lớn ngăn cản trước mặt Thẩm Chí Hoan vô cùng kín kẽ.
Lúc Thẩm Chí Hoan xuống đến, Lục Dạ vươn tay ra, muốn đỡ nàng một chút.
Ánh mắt của Thẩm Chí Hoan hờ hững rơi lên đôi tay chai nhẹ kia, sau đó dời mắt, ngón tay chỉ nhẹ nhàng cách lớp quần áo vịn lên cánh tay Lục Dạ một chút.
Hầu kết của Lục Dạ nhấp nhô lên xuống, rút tay lại, yên lặng đi phía sau Thẩm Chí Hoan.
Người xung quanh còn đang nhìn.
Lục Dạ ngẩng đầu nhìn đám quần áo chỉnh tề kia một chút, nhìn đám người ngơ ngác, dục vọng ngang ngược lại bắt đầu sôi trào.
Trước kia đã nhìn ra được, những người này toàn trưng ra vẻ đạo mạo nhưng lại buồn nôn đến cực điểm. Chi bằng giết chết cho rồi.
Mặt hắn không biến sắc đi phía sau Thẩm Chí Hoan, trong đầu lại đang suy nghĩ có thể móc mắc những người kia xuống không.
Tiểu thái giám đến đây dẫn đường rất cung kính đứng ở một bên, cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn chằm chằm vào Thẩm Chí Hoan, nói: "Tứ tiểu thư, người đi theo nô tài đi bên này, mời."
Mị lực của vị Thái tử điện hạ kia thật sự lớn như thế sao? Thẩm Chí Hoan biết hành vi lợi dụng người nàng ta thích để kích thích nàng ta này khiến cho người ta khinh thường.
Nhưng nàng nhìn thấy Lý Thư Cẩm bị nàng nói đến rơi nước mắt lại cảm thấy tâm lý kỳ kỳ quái quái của bản thân được thỏa mãn, không nhịn được nói tiếp: "... Sao ngươi lại khóc rồi? Ồ, ta quên mất hình như ngươi cũng thích Thái tử, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, một biểu cô nương phụ thuộc vào Thẩm phủ như ngươi, sẽ không thật sự cảm thấy bản thân có hi vọng gả cho Thái tử chứ?"
Lý Thư Cẩm thở dài một hơi, cố gắng thu lại cảm xúc, giọng nói còn hơi khàn khàn: "Thẩm Chí Hoan, lẽ nào ngươi cảm thấy bản thân lợi hại lắm sao? Ngươi ngoài khuôn mặt này ra thì còn có cái gì nữa?" Thẩm Chí Hoan nghe vậy gật đầu nói: "Đúng đó. Ta cảm thấy bản thân rất lợi hại. Không phải ngươi vẫn luôn ghen ghét ta đó sao?"
"Ít nhất ta còn có gương mặt này, còn ngươi?"
Lý Thư Cẩm gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Chí Hoan, ngươi có thể..." Thẩm Chí Hoan thỏa mãn che miệng cười hai tiếng, đứng dậy, vóc dáng của nàng cao hơn Lý Thư Cẩm một chút, đi đến trước mặt nàng ta, nghiêng người dán sát tai nàng ta, nhỏ giọng nói: "Kêu ta làm gì, lại muốn đi theo ta nhìn trộm à?"
Lý Thư Cẩm liếc mắt, nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu?" Thẩm Chí Hoan đi đến bên cạnh cửa, vừa bước ra ngoài vừa nói: "Đừng quan tâm ta có thể đắc ý được bao lâu, ít nhất bây giờ, cho dù tương lai ta vào cung rồi, ngươi gặp ta cũng phải hành lễ thôi." Từ nhỏ đến lớn nàng đều là người như vậy.
Nếu như chán ghét ai, cho dù giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm thì cũng nhất định phải khiến cho người kia không được thoải mái.
Nàng cũng không hề lạnh nhạt như biểu hiện ra ngoài mặt, cái gọi là phong độ đều là giả vờ. Trái lại, nàng tính toán chi li, cay nghiệt lại ác độc, nhưng vẻ ngoài của nàng cũng rất có tính chất lừa gạt, không hề có chút tính công kích nào, người bình thường căn bản không có cách nào nói nặng lời với gương mặt này.
Cho dù Thẩm Chí Hoan rất không tình nguyện, thời gian vào cung rất nhanh đã đến.
Mặt trời sảng tỏ chiếu rọi, tay trái của Thẩm Chí Hoan nhẹ nhàng đặt lên cánh tay đang duỗi ra của Lục Dạ, nhấc chân bước lên xe ngựa. Lục Dạ giúp nàng khép màn xe lại, che chắn người bên trong cực kỳ kín kẽ.
Xe ngựa dừng lại ở cổng Nam, yến hội được bày biện trong Bách Hoa viên ở góc Tây Nam Ngự Hoa viên, vừa vặn ở phía sau cửa Khôn Ninh.
Cách đó không xa còn có đám người đến trước Thẩm Chí Hoan khoảng một canh giờ, họ đang dừng ngay tại chỗ nói chuyện dăm ba câu, nhưng từ khi xe ngựa mang theo dấu ấn của phủ An Khánh hầu mới đi ngang qua, người xung quanh đều vô tình hoặc cố ý chú ý đến phía bên này.
"Mau, mau giúp ta nhìn thử xem, đó là xe ngựa của phủ An Khánh hầu à?" "Đúng vậy, nhưng mà ngồi ở đây, là vị kia sao?" "Xe ngựa dừng rồi, chúng ta lén đến gần một chút. Hứ, ta chưa từng trông thấy vị tứ tiểu thư này, bên ngoài đều nói nàng ta giống như tiên nữ vậy, thật sự quá khoa trương rồi!"
"Đúng là nói quá rồi, ta nghe người ta nói còn không bằng vị biểu tiểu thư kia nữa, nào có như thế..."
Đang lúc nói chuyện, Thẩm Chí Hoan rốt cuộc từ trong xe ngựa đi xuống.
Một đôi tay trắng, thon dẫn đầu đẩy màn xe ra, cổ tay trắng muốt lộ ra, nàng mặc một chiếc váy sa thêu màu tím nhạt dịu dàng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người nàng, tăng thêm một chút không chân thực.
Màu da như sương như tuyết, sắc môi không cần tô vẫn đỏ, đôi ngươi màu nhạt kia giống như ngậm một lớp sương mù, dịu dàng lại trong sáng, khi từ xa xa nhìn lại vô hình trung đoạt đi hồn phách của người khác.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Gương mặt xinh đẹp này giống như tự mang theo lực hấp dẫn, người mới đầu chỉ muốn nhìn lén nàng một chút giờ phút này ánh mắt gần như dính chặt trên người nàng.
Người vừa nói nuốt một ngụm nước bọt, có chút đờ đẫn nuốt xuống những lời lúc nãy định nói bổ sung: "... Kinh thiên động địa."
Sắc nước hương trời không có gì hơn đây.
Ngay cả quý tộc thiên hoàng, quan to hiển quý đều khuynh đảo cuồng si vì nàng, vọng tưởng kéo nàng xuống thần đàng. Loại vinh hạnh đặc biệt này dường như giống với một loại khinh nhờn.
"Tứ tiểu thư thật sự không phải từ trên trời hạ phàm chứ?" "Nếu như ta đi cầu hôn..." "Hình như lúc nãy nàng nhìn thoáng qua phía bên này là đang nhìn ta sao?"
Những lời bàn tán này truyền vào tai Lục Dạ không sót một chữ. Hắn sớm đã đứng phía dưới xe ngựa, hơi xê dịch thân thể, thân hình cao lớn ngăn cản trước mặt Thẩm Chí Hoan vô cùng kín kẽ.
Lúc Thẩm Chí Hoan xuống đến, Lục Dạ vươn tay ra, muốn đỡ nàng một chút.
Ánh mắt của Thẩm Chí Hoan hờ hững rơi lên đôi tay chai nhẹ kia, sau đó dời mắt, ngón tay chỉ nhẹ nhàng cách lớp quần áo vịn lên cánh tay Lục Dạ một chút.
Hầu kết của Lục Dạ nhấp nhô lên xuống, rút tay lại, yên lặng đi phía sau Thẩm Chí Hoan.
Người xung quanh còn đang nhìn.
Lục Dạ ngẩng đầu nhìn đám quần áo chỉnh tề kia một chút, nhìn đám người ngơ ngác, dục vọng ngang ngược lại bắt đầu sôi trào.
Trước kia đã nhìn ra được, những người này toàn trưng ra vẻ đạo mạo nhưng lại buồn nôn đến cực điểm. Chi bằng giết chết cho rồi.
Mặt hắn không biến sắc đi phía sau Thẩm Chí Hoan, trong đầu lại đang suy nghĩ có thể móc mắc những người kia xuống không.
Tiểu thái giám đến đây dẫn đường rất cung kính đứng ở một bên, cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn chằm chằm vào Thẩm Chí Hoan, nói: "Tứ tiểu thư, người đi theo nô tài đi bên này, mời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.