Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Chương 46:

Thịnh Vãn Phong

14/11/2022

Thẩm Chí Hoan nhận chén trà hắn ta đưa, đầu ngón tay nắm chén ngọc bích không đáp lại lời nói của Chu Dự.

Bên trong phòng, nha hoàn đều biết điều lui ra hết, chỉ còn lại hai người Thẩm Chí Hoan và Chu Dự, khói xanh lượn lờ trong lò, ánh mặt ngoài từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bên trong phòng có một chất gỗ hương nhàn nhạt, nơi này ở gần điện Thái Cực đặc biệt yên tĩnh, dễ dàng làm người ta cảm thấy tâm thần yên ổn. Nhưng Thẩm Chí Hoan không có cách nào bình tĩnh lại được.

Chu Dự nhìn ánh mắt của nàng quá mức trực tiếp, dù có nghĩ quên cũng khó.

Giờ phút này, nàng thoáng bình tĩnh lại, nàng biết lúc nãy mình đã đi quá giới hạn.

Người đứng trước mặt nàng là đương kim Thái tử, là người sẽ kế thừa ngôi vị đế vương trong tương lai, quyền sinh quyền sát nằm trong này người này nói một không có hai, là người quyết định vận mệnh của Thẩm gia khi lão Hoàng đế chết trong tương lai. Hắn ta hữu lễ ôn hòa với nàng, một mực thâm tình. Nhưng trong lòng Thẩm Chí Hoan biết rõ cuối cùng hắn vẫn không cho phép người khác dáo ngỗ nghịch với mình. Hoàng đế đã như vậy, Thái tử càng sẽ như vậy.

Nàng buông thõng mắt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà do Chu Dự đưa tới.

Im lặng bắt đầu tràn giữa hai người, bầu không khí vô duyên vô cớ hơi trở nên căng cứng.

Trong lòng nàng nghĩ Chu Dự có thể đi nhanh hơn một chút, nhưng lại vừa sợ nếu như Chu Dự không ở nơi này, một mình nàng sẽ gặp tình huống ngoài ý muốn gì cũng không biết rõ ràng. Dù sao, mặc kệ ngay bây giờ ra sao, chí ít người hơi hơi nhạy về thông tin một chút đều biết nàng nhất định sẽ là nữ nhân tương lai của Hoàng đế, nếu như bị người ta phát hiện nàng ở tẩm cung của Thái tư, bộ mặt lão Hoàng đế bị hư còn không biết làm ra chuyện gì.

Huống hồ, Chu Dự đi tới mức này hiện tại cũng không dễ dàng gì, cũng là tình nghĩa lâu dài nên nàng cũng không muốn vì mình mà hại hắn ta.

“Hôm nay, trong bữa tiệc ta thấy muội không ăn gì, muội muốn ăn cái gì, ta gọi phòng ăn đưa đến.”

Thẩm Chí Hoan lắc lắc đầu, nói: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, thần nữ không đói bụng.”



Chu Dự lại nói: “Lúc trước, ta thấy muội luôn thích cầm đọc một ít sách tiểu thuyết, ta cũng có thu thập một ít, ta gọi đám nô tỳ lấy lại đây cho muội.”

Thẩm Chí Hoan vẫn từ chối nói: “Không cần làm phiền điện hạ.”

Chu Dự im lặng chốc lát, đột nhiên nói: “Chí Hoan, muội không tin ta sao, những lời lúc nãy ta nói đều là những lời tâm huyết.”

Thẩm Chí Hoan ngửa đầu nhìn hắn ta, hỏi: “Cái gì?”

Chu Dự đứng trước mặt Thẩm Chí Hoan, hắn ta cúi đầu nhìn Thẩm Chí Hoan đúng lúc thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt.

Con mắt của nàng rất đẹp, lông mi dài cong, mí mắt sáng rực từ trong ra ngoài, cộng thêm đuôi mắt hơi hất lên.

Lúc nàng ngửa đầu nhìn hắn ta, cổ hơi căng lên, thành một đường cong vừa sinh đẹp lại yếu ớt. Vẻ mặt của nàng giống như đã quen lạnh nhạt, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện nàng không ngờ giống với sự hờ hững vẻ ngoài.

Trong đôi mắt mơ hồ chứa đựng hơi nước nhàn nhạt, ướt át phát sáng, hơi ngạc nhiên trợn tròn hai mắt hiện lên mấy phần hồn nhiên, môi đỏ khẽ mở, phần môi có hai chóp môi nho nhỏ vểnh cao làm môi đỏ trở nên căng đầy. Hắn ta dễ dàng có thể tìm được sự hoang mang và luống cuống trong tròng mắt bị nàng đang giả vờ bình tĩnh để che giấu, tay nắm chặt chén ngọc bích, lập tức trở nên hơi trắng bệch.

Nàng đang lo lắng.

Trong lòng đã có tám phần mười còn đang nghĩ mình nơi sớm rời đi một chút.

Chu Dự mơ màng cong khóe môi một lúc, mở miệng nhưng vẫn giữ giọng điệu ôn hòa thật lòng: “Ta nói ta sẽ bảo vệ muội. Muội không muốn chuyện gì thì sẽ không có người nào ép buộc muội.



Chúng ta quen biết không bao lâu, giờ sao xa lạ thế.”

Câu nói như thế này chỉ là nghe được tai mà thôi, chứ không phải thật lòng.

Nàng sinh ở trong khuê các nhưng cũng mơ hồ biết được lão Hoàng đế cố chấp để ý mình không chỉ vì khuôn mặt của nàng, mà càng không phải vì Thẩm Trường Ninh chết, Thẩm gia nhất định phải có một đứa con gái tiến cũng để làm lòng đế vương yên tâm.

Thẩm Chí Hoan mím môi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nàng im lặng một lúc mới nói: “Lễ không thể bỏ.”

“Bệ hạ cửu ngũ chí tôn, có thể vào cung là… Phúc phần của Thần nữ, sau này điện hạ vẫn nên cẩn thận lời nói đi.”

Chu Dự nở nụ cười nhẹ, nhưng ý cười không đạt đến đấy mắt.

Thẩm Chí Hoan lúc nãy ở trong vườn Bách Hoa, với Thẩm Chí Hoan bây giờ khác nhau hoàn toàn, ngày nào đó nàng dám trừng mắt cãi lại hắn ta, bây giờ lại nhớ tới hắn ta là người sẽ nắm mạch máu của nàng trong tương lai nên đã ngoan ngoãn hạ mình đều qua loa thuận theo.

“Nếu là phúc phần, tại sao lúc nãy phải trốn?”

Thẩm Chí Hoan đối đầu với ánh mắt của Chu Dự. Nàng thật không hiểu đến cùng Chu Dự đang suy nghĩ cái gì, ý của nàng đã rất rõ ràng, không muốn nói thêm chuyện này với hắn ta nữa, nhưng hắn ta lại tiếp tục hỏi.

“Nhưng thần nữ cũng đã nói bị phát hiện cũng không sao, không phải điện hạ muốn dẫn thần nữ đêns ao?”

Chu Dự cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook