Chương 48:
Thịnh Vãn Phong
14/11/2022
Nàng vẫn chưa để ở trong lòng, đáy lòng lại bắt đầu nghĩ, nếu lúc này mà bị phát hiện, không chỉ có chút chuyện ở cùng với Thái tử, mà nghe trộm đương kiêm Hoàng thượng nghị luận quốc sự với Thái tử, mười cái đầu nàng cũng chém không đủ.
Xem như nàng đã biết rõ, Chu Dự nhìn vẻ ngoài ôn hòa hữu lệ như thật ra là chủ nhân tâm tình nham hiểm khó đoán, người có thể bộc lộ tài năng sau khi cựu Thái tử bị phế vì quyền lợi mà đấu đá trong Hoàng thấy, thì hắn ta không thể lại vô hại như vẻ bề ngoài thể hiện.
Lúc này, nàng cũng nghĩ đến chuyện Chu Dự nói với mình lúc nãy, nàng không dám nghĩ đến ẩn ý bên trong đó, chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy tự nhiên lạnh cả người.
Vận mệnh hay số phận, nhưng có thể trốn lúc này thì hay lúc đó, trong lòng nàng quyết định mục đích, lần này nếu như có thể đi ra ngoài an toàn, thì phải giữa một khoảng cách với vị Thái tử này.
Bên ngoài, tiến nói chuyện vẫn còn tiếp tục.
Thẩm Chí Hoan ngồi xổm một lúc lâu, chân hơi tê, nhưng mà giữa lúc nàng muốn lặng lẽ thay đổi tư thế, cửa sổ sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ xíu, không chú ý hết sức thì sẽ không nghe được.
Nàng đột ngột cứng ngắc, dừng động tác lại, ngón tay ngọc xiết chặt ống tay áo, chậm rãi quay đầu lại, chợt phát hiện phía sau mình một người sáp tới.
Thẩm Chí Hoan súyt chút nữa đã hết lên, người phía sau đúng lúc che miệng mũi của nàng lại, sau đó áp sát vào nàng, hầu như môi cũng kề sát bên tai của nàng, thấp giọng nói: “Là ta.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm thật nhỏ.
Nhưng mà chỉ chốc lát, nàng lại khó chịu.
Vào giờ phút này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực cứng rắn và còn có nhiệt độ nóng rực của người phía sau lưng, người này thật sự rất to gan, mới tiến vào đã trực tiếp ôm lấy eo của nàng, chưa có sự cho phép của nàng đã cùng với nàng chen vào trong góc nhỏ hẹp.
Còn dựa vào gần như vậy, cơ hồ nàng bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực.
Tuy nhiên, căn phòng ngoại trừ nơi này cũng không nơi khác để giấu người tốt nhất.
Thẩm Chí Hoan đưa tay cầm bàn tay của Lục Dạ đang để trên mặt nàng xuống, quay đầu lại lườm hắn một cái.
Vì lúc nãy kinh sợ, trong mắt nàng còn mang theo ánh nước.
Không hề có chút lực uy hiếp nào.
Lục Dạ bị nàng trừng làm cổ họng khàn khàn, hắn rụt tay về đặt ở bên một chân của Thẩm Chí Hoan, lại thấp giọng nói bên tai của nàng một câu: “… Tiểu thư thứ tội.”
Hô hấp của hắn rơi lệch vào tai của nàng, có chút ngứa.
Hắn như đang cố ý.
Nhưng mà trước mắt, Thẩm Chí Hoan không dám nói gì, bên ngoài cuộc nói chuyện của Hoàng đế Nguyên Thành và Chu Dự vẫn còn tiếp tục, hơi có chút sai lầm, hôm nay nàng với Lục Dạ đều không đi ra được.
Có điều, Lục Dạ làm sao tìm được nàng ở đây?
Lời này đương nhiên không thể hỏi ngay được.
Cảm giác tồn tại của Lục Dạ quá mạnh mẽ.
Trên người hắn còn có hương thêm đặc biệt riêng, nhàn nhạt, Thẩm Chí Hoan rất yêu thích.
Lưng của nàng dựa vào trên lồng ngực của hắn, có thể cảm nhận được hơi thở chập trùng của hắn, nhiệt độ trên người con cao hơn với cả mình.
Góc này không thể chứa nổi hai người chen chúc, Lục Dạ vừa sinh ra đã cao to, một đôi chân dài chỉ có thể ở nơi nhỏ hẹp này giang rộng ra, mà Thẩm Chí Hoan trốn giữa hai chân của hắn.
Hắn lại nói: “Đừng sợ, ta mang tiểu thư đi ra ngoài.”
Giọng của Lục Dạ rất nhẹ, nhưng Thẩm Chí Hoan lại không dám trả lời lại ngay cả một câu nói, sợ bị Hoàng đế Nguyên Thành nghe thấy. Nàng lục lọi đưa tay muốn nhéo hắn một chút để hắn đừng nói nữa, nhưng chỉ mò được đến cơ eo rắn chắc, nhéo cũng không nhéo được.
Nhưng mà nàng vừa muốn rút tay về, bị Lục Dạ bắt lại.
Hắn nói: “Không nên sờ bậy.”
Thẩm Chí Hoan: “…”
Nàng rút tay từ trong tay của Lục Dạ ra, không muốn tiếp tục để ý đến hắn.
Trong phòng cất sách hơi có chút âm u, ời của hai người bên ngoài như là nói không hết, xưa nay Thẩm Chí Hoan không cảm thấy canh giờ khó trôi qua như vậy.
Nàng thật sự không cách nào làm lơ người phía sau mình.
Từ nhỏ đến lớn, nàng không có cùng nam tử nào ở gần như vậy, dù cho vẻ ngoài của Lục Dạ hợp với hình mẫu của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi chút kỳ quái, không tính căm ghét nhưng thật có cảm khác không nói được.
Đều do tên nô tài này sáp tới gần nàng như vậy.
Nàng giật giật cơ thể, không nghĩ còn dựa vào hắn như vậy, chậm rì rì chống mình xuống đất xoay người, thế nhưng nơi này thật sự quá nhỏ hẹp, động tác của nàng lại không dám quá lớn, không cẩn thận suýt chút nữa ngã ra.
Cũng may Lục Dạ đỡ lấy nàng.
Có lẽ hắn biết nàng muốn làm cái gì, lập tức năm eo của nàng quay người nàng lại dễ như ăn cháo. Nhưng chân của Thẩm Chí Hoan đã sớm ngồi xổm te dại, hơi động như vậy càm làm cho người tỉnh táo trong phút chốc, nàng giật giật chân càng càng càng cảm thấy canh giờ thật khó khăn.
Mãi đến tận khi nàng đưa ánh mặt đặt lên trên chân trải phẳng của Lục Dạ.
Chân Lục Dạ quá dài, tại một nơi nhỏ hẹp này, chân hắn chỉ để được nửa khúc, một chân khác nằm dưới đất mới có thể chứa được hắn.
Một nô tài thôi, vốn nên hầu hạ nàng.
Thẩm Chí Hoan không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi lên đùi của hắn.
Xem như nàng đã biết rõ, Chu Dự nhìn vẻ ngoài ôn hòa hữu lệ như thật ra là chủ nhân tâm tình nham hiểm khó đoán, người có thể bộc lộ tài năng sau khi cựu Thái tử bị phế vì quyền lợi mà đấu đá trong Hoàng thấy, thì hắn ta không thể lại vô hại như vẻ bề ngoài thể hiện.
Lúc này, nàng cũng nghĩ đến chuyện Chu Dự nói với mình lúc nãy, nàng không dám nghĩ đến ẩn ý bên trong đó, chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy tự nhiên lạnh cả người.
Vận mệnh hay số phận, nhưng có thể trốn lúc này thì hay lúc đó, trong lòng nàng quyết định mục đích, lần này nếu như có thể đi ra ngoài an toàn, thì phải giữa một khoảng cách với vị Thái tử này.
Bên ngoài, tiến nói chuyện vẫn còn tiếp tục.
Thẩm Chí Hoan ngồi xổm một lúc lâu, chân hơi tê, nhưng mà giữa lúc nàng muốn lặng lẽ thay đổi tư thế, cửa sổ sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ xíu, không chú ý hết sức thì sẽ không nghe được.
Nàng đột ngột cứng ngắc, dừng động tác lại, ngón tay ngọc xiết chặt ống tay áo, chậm rãi quay đầu lại, chợt phát hiện phía sau mình một người sáp tới.
Thẩm Chí Hoan súyt chút nữa đã hết lên, người phía sau đúng lúc che miệng mũi của nàng lại, sau đó áp sát vào nàng, hầu như môi cũng kề sát bên tai của nàng, thấp giọng nói: “Là ta.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm thật nhỏ.
Nhưng mà chỉ chốc lát, nàng lại khó chịu.
Vào giờ phút này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực cứng rắn và còn có nhiệt độ nóng rực của người phía sau lưng, người này thật sự rất to gan, mới tiến vào đã trực tiếp ôm lấy eo của nàng, chưa có sự cho phép của nàng đã cùng với nàng chen vào trong góc nhỏ hẹp.
Còn dựa vào gần như vậy, cơ hồ nàng bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực.
Tuy nhiên, căn phòng ngoại trừ nơi này cũng không nơi khác để giấu người tốt nhất.
Thẩm Chí Hoan đưa tay cầm bàn tay của Lục Dạ đang để trên mặt nàng xuống, quay đầu lại lườm hắn một cái.
Vì lúc nãy kinh sợ, trong mắt nàng còn mang theo ánh nước.
Không hề có chút lực uy hiếp nào.
Lục Dạ bị nàng trừng làm cổ họng khàn khàn, hắn rụt tay về đặt ở bên một chân của Thẩm Chí Hoan, lại thấp giọng nói bên tai của nàng một câu: “… Tiểu thư thứ tội.”
Hô hấp của hắn rơi lệch vào tai của nàng, có chút ngứa.
Hắn như đang cố ý.
Nhưng mà trước mắt, Thẩm Chí Hoan không dám nói gì, bên ngoài cuộc nói chuyện của Hoàng đế Nguyên Thành và Chu Dự vẫn còn tiếp tục, hơi có chút sai lầm, hôm nay nàng với Lục Dạ đều không đi ra được.
Có điều, Lục Dạ làm sao tìm được nàng ở đây?
Lời này đương nhiên không thể hỏi ngay được.
Cảm giác tồn tại của Lục Dạ quá mạnh mẽ.
Trên người hắn còn có hương thêm đặc biệt riêng, nhàn nhạt, Thẩm Chí Hoan rất yêu thích.
Lưng của nàng dựa vào trên lồng ngực của hắn, có thể cảm nhận được hơi thở chập trùng của hắn, nhiệt độ trên người con cao hơn với cả mình.
Góc này không thể chứa nổi hai người chen chúc, Lục Dạ vừa sinh ra đã cao to, một đôi chân dài chỉ có thể ở nơi nhỏ hẹp này giang rộng ra, mà Thẩm Chí Hoan trốn giữa hai chân của hắn.
Hắn lại nói: “Đừng sợ, ta mang tiểu thư đi ra ngoài.”
Giọng của Lục Dạ rất nhẹ, nhưng Thẩm Chí Hoan lại không dám trả lời lại ngay cả một câu nói, sợ bị Hoàng đế Nguyên Thành nghe thấy. Nàng lục lọi đưa tay muốn nhéo hắn một chút để hắn đừng nói nữa, nhưng chỉ mò được đến cơ eo rắn chắc, nhéo cũng không nhéo được.
Nhưng mà nàng vừa muốn rút tay về, bị Lục Dạ bắt lại.
Hắn nói: “Không nên sờ bậy.”
Thẩm Chí Hoan: “…”
Nàng rút tay từ trong tay của Lục Dạ ra, không muốn tiếp tục để ý đến hắn.
Trong phòng cất sách hơi có chút âm u, ời của hai người bên ngoài như là nói không hết, xưa nay Thẩm Chí Hoan không cảm thấy canh giờ khó trôi qua như vậy.
Nàng thật sự không cách nào làm lơ người phía sau mình.
Từ nhỏ đến lớn, nàng không có cùng nam tử nào ở gần như vậy, dù cho vẻ ngoài của Lục Dạ hợp với hình mẫu của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi chút kỳ quái, không tính căm ghét nhưng thật có cảm khác không nói được.
Đều do tên nô tài này sáp tới gần nàng như vậy.
Nàng giật giật cơ thể, không nghĩ còn dựa vào hắn như vậy, chậm rì rì chống mình xuống đất xoay người, thế nhưng nơi này thật sự quá nhỏ hẹp, động tác của nàng lại không dám quá lớn, không cẩn thận suýt chút nữa ngã ra.
Cũng may Lục Dạ đỡ lấy nàng.
Có lẽ hắn biết nàng muốn làm cái gì, lập tức năm eo của nàng quay người nàng lại dễ như ăn cháo. Nhưng chân của Thẩm Chí Hoan đã sớm ngồi xổm te dại, hơi động như vậy càm làm cho người tỉnh táo trong phút chốc, nàng giật giật chân càng càng càng cảm thấy canh giờ thật khó khăn.
Mãi đến tận khi nàng đưa ánh mặt đặt lên trên chân trải phẳng của Lục Dạ.
Chân Lục Dạ quá dài, tại một nơi nhỏ hẹp này, chân hắn chỉ để được nửa khúc, một chân khác nằm dưới đất mới có thể chứa được hắn.
Một nô tài thôi, vốn nên hầu hạ nàng.
Thẩm Chí Hoan không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi lên đùi của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.