Chương 9:
Thịnh Vãn Phong
14/11/2022
Ở trước mặt Thẩm Chí Hoan có rất nhiều người tự xưng là nô tài. Lưng nàng lười biếng tựa vào ghế, cái tên này lăn lộn một vòng ở trong miệng nàng, nhẹ giọng lặp lại nói: “Lục Dạ…”
Trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Một lúc lâu sau, Thẩm Chí Hoan trong sự im lặng mà chậm rãi mở miệng, nói: “Không phải gần đây bên cạnh nhà bếp phía đông xây thêm hai gian phòng ngoài sao, trông ngươi có vẻ khỏe mạnh, đi hỗ trợ đi.”
Bây giờ đang là mùa hè oi bức, hiển nhiên đi giúp đỡ xây dựng phòng ngoài không phải là việc tốt lành gì, không được thích thì phải làm cu li bán sức, cũng không khác gì mấy so với tạp dịch nhất kém nhất. Người bên cạnh nghe thấy vậy thì trong lòng không khỏi vui sướng khi người gặp họa, mỗi người đều nhịn cười, thầm nghĩ người này có lẽ tưởng rằng là gặp đại vận* gì đó, vui mừng một hồi.
*大运: vận may lớn
Làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay sợi tóc của Thẩm Chí Hoan, mang theo hương thơn nhàn nhạt trên thân thể nàng phả vào mũi Lục Dạ.
Là hương hoa nhài.
Mang theo sự lạnh lẽo của sáng sớm, những đóa hoa trắng tinh khiết vừa chớm nở, còn đọng những giọt sương, nếu hắn hái xuống nghiền nát thật mạnh, nước hoa sẽ dính lên ngón tay hắn.
Hắn lên tiếng trả lời: “Nô tài đã biết.”
Sau khi đoàn người đi ra ngoài, tiếng bước chân xa dần, chỉ sót lại những làn gió nóng thổi vào.
Trong lòng Thấm Lan vẫn còn sợ hãi, ở bên cạnh cười trêu ghẹo nói: “Tiểu thư vừa rồi đột nhiên gọi hắn lại, nô tỳ còn tưởng rằng người thấy hắn đẹp, muốn giữ hắn lại ở trong viện.”
Thẩm Chí Hoan cong môi cười, tùy tay đùa nghịch cây quạt, chế giễu nói: “Chỉ là một tên nô tài thôi, đẹp thì có ích gì.”
Thấm Lan lên tiếng trả lời: “Tiểu thư nói đúng, người này nhìn không an phận như vậy, dù đẹp nhưng cũng chỉ là tên nô tài đê tiện.”
Thẩm Chí Hoan đứng dậy, tà váy trắng hồng quét trên mặt đất, dừng lại cạnh bàn làm việc, cửa sổ bằng gỗ được nâng lên, bóng cây loang lổ chiếu vào trên vầng trán trắng như sứ của nàng, trong tầng tầng xanh biếc, có thể thấy gã sai vặt dẫn những người mới vừa rồi kia đi ra ngoài, xa xa có thể nghe thấy được vài tiếng trào phúng mơ hồ.
Khi mấy người kia vừa đi đến cửa viện, bảy người đi thành hai hàng trên con đường nhỏ lát đá xanh, người đằng trước ríu rít nói chuyện, tiếng phổ thông nói nghe không rõ ràng, không hiểu cụ thể đang nói cái gì, mà người đi ở cuối vẫn luôn cuối đầu xuống.
Lúc này Thấm Lan mới bước tới, cầm cái khay trong tay, nói: “Tiểu thư, hôm qua Biểu tiểu thư trở về, mang cho người cái trâm cài tóc kia, nói là ngọc Độc Sơn mang từ Uyển Nam hôm qua đưa tới đã quá muộn nên nô tỳ không đưa cho người xem.”
Thẩm Chí Hoan nghiêng người liếc về phía cái khay trong tay Thấm Lan, một cây trâm cài tóc lục màu lục trắng, trên đầu trâm là đóa hoa anh thảo chưa nở, nằm yên lặng trên chiếc khăn.
Thẩm Chí Hoan khẽ nhíu mày: “Biểu tiểu thư?”
Thấm Lan nhắc nhở: “Chính là người đánh vỡ di vật của phu nhân vào ba năm trước, còn không biết chết sống mà nói người vu hãm nàng ta, cuối cùng bị Quý phi nương nương phạt đi đến Giang Nam ở riêng.”
Có lẽ là Thẩm Chí Hoan nhớ lại điều gì đó.
Một thứ nữ sống nhờ ở Hầu phủ, ngoài mặt thì giống như một đóa hoa trắng nhỏ nhắn nhưng thực ra lại thích ngầm ganh đua với nàng, sau khi đánh nát cây trâm của mẫu thân nàng, mang một vẻ mặt nhu nhược đáng thương, khóc lê hoa đái vũ* ở trước mặt mọi người trả đũa.
*梨花带雨 miêu tả sự kiều diễm của người con gái, khi khóc vẫn đẹp.
Vị Quý phi đưa nàng ta đi là trưởng tỷ của Thẩm Chí Hoan, đã qua đời khi khó sinh nửa năm trước, đếm từng ngày, đây là trưởng tỷ nàng vừa mới qua đời, người này đã gấp không chờ nổi muốn quay về, thật sự cho rằng Hầu phủ là nhà mình.
Thẩm Chí Hoan dời mắt, giễu cợt nói: “Ném bất cứ thứ gì bẩn thỉu trước mặt ta đi.”
Đối với câu trả lời của Thẩm Chí Hoan, Thấm Lan không có gì ngoài ý muốn, từ trước đến nay tiểu thư nhà nàng ấy không thích vị kia, mà lúc đang định bưng khay đi ra ngoài, vừa ngước mắt thì vừa lúc dừng ở cửa trăng.
Ánh mắt nàng ấy dừng lại, nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Hả?”
Thẩm Chí Hoan nhìn về phía nàng ấy.
Thấm Lan giơ tay lên chỉ qua đó, nheo lại đôi mắt, cẩn thận nhìn lại, nói: “…Nô tỳ mới vừa thấy giống như người đứng nhìn qua đây, nhưng thoáng cái lại không thấy nữa.”
Ánh mắt Thẩm Chí Hoan nhìn qua theo Thấm Lan, bóng cây lắc lư, yên tĩnh lại an nhàn, làm gì có người nào.
Thấm Lan không chắc chắn, nói: “Có lẽ là bóng cây chỗ đó đung đưa nên nô tỳ nhìn lầm rồi, trong phủ này có lẽ không có người nào to gan lớn mật đến mức như vậy…”
Trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Một lúc lâu sau, Thẩm Chí Hoan trong sự im lặng mà chậm rãi mở miệng, nói: “Không phải gần đây bên cạnh nhà bếp phía đông xây thêm hai gian phòng ngoài sao, trông ngươi có vẻ khỏe mạnh, đi hỗ trợ đi.”
Bây giờ đang là mùa hè oi bức, hiển nhiên đi giúp đỡ xây dựng phòng ngoài không phải là việc tốt lành gì, không được thích thì phải làm cu li bán sức, cũng không khác gì mấy so với tạp dịch nhất kém nhất. Người bên cạnh nghe thấy vậy thì trong lòng không khỏi vui sướng khi người gặp họa, mỗi người đều nhịn cười, thầm nghĩ người này có lẽ tưởng rằng là gặp đại vận* gì đó, vui mừng một hồi.
*大运: vận may lớn
Làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay sợi tóc của Thẩm Chí Hoan, mang theo hương thơn nhàn nhạt trên thân thể nàng phả vào mũi Lục Dạ.
Là hương hoa nhài.
Mang theo sự lạnh lẽo của sáng sớm, những đóa hoa trắng tinh khiết vừa chớm nở, còn đọng những giọt sương, nếu hắn hái xuống nghiền nát thật mạnh, nước hoa sẽ dính lên ngón tay hắn.
Hắn lên tiếng trả lời: “Nô tài đã biết.”
Sau khi đoàn người đi ra ngoài, tiếng bước chân xa dần, chỉ sót lại những làn gió nóng thổi vào.
Trong lòng Thấm Lan vẫn còn sợ hãi, ở bên cạnh cười trêu ghẹo nói: “Tiểu thư vừa rồi đột nhiên gọi hắn lại, nô tỳ còn tưởng rằng người thấy hắn đẹp, muốn giữ hắn lại ở trong viện.”
Thẩm Chí Hoan cong môi cười, tùy tay đùa nghịch cây quạt, chế giễu nói: “Chỉ là một tên nô tài thôi, đẹp thì có ích gì.”
Thấm Lan lên tiếng trả lời: “Tiểu thư nói đúng, người này nhìn không an phận như vậy, dù đẹp nhưng cũng chỉ là tên nô tài đê tiện.”
Thẩm Chí Hoan đứng dậy, tà váy trắng hồng quét trên mặt đất, dừng lại cạnh bàn làm việc, cửa sổ bằng gỗ được nâng lên, bóng cây loang lổ chiếu vào trên vầng trán trắng như sứ của nàng, trong tầng tầng xanh biếc, có thể thấy gã sai vặt dẫn những người mới vừa rồi kia đi ra ngoài, xa xa có thể nghe thấy được vài tiếng trào phúng mơ hồ.
Khi mấy người kia vừa đi đến cửa viện, bảy người đi thành hai hàng trên con đường nhỏ lát đá xanh, người đằng trước ríu rít nói chuyện, tiếng phổ thông nói nghe không rõ ràng, không hiểu cụ thể đang nói cái gì, mà người đi ở cuối vẫn luôn cuối đầu xuống.
Lúc này Thấm Lan mới bước tới, cầm cái khay trong tay, nói: “Tiểu thư, hôm qua Biểu tiểu thư trở về, mang cho người cái trâm cài tóc kia, nói là ngọc Độc Sơn mang từ Uyển Nam hôm qua đưa tới đã quá muộn nên nô tỳ không đưa cho người xem.”
Thẩm Chí Hoan nghiêng người liếc về phía cái khay trong tay Thấm Lan, một cây trâm cài tóc lục màu lục trắng, trên đầu trâm là đóa hoa anh thảo chưa nở, nằm yên lặng trên chiếc khăn.
Thẩm Chí Hoan khẽ nhíu mày: “Biểu tiểu thư?”
Thấm Lan nhắc nhở: “Chính là người đánh vỡ di vật của phu nhân vào ba năm trước, còn không biết chết sống mà nói người vu hãm nàng ta, cuối cùng bị Quý phi nương nương phạt đi đến Giang Nam ở riêng.”
Có lẽ là Thẩm Chí Hoan nhớ lại điều gì đó.
Một thứ nữ sống nhờ ở Hầu phủ, ngoài mặt thì giống như một đóa hoa trắng nhỏ nhắn nhưng thực ra lại thích ngầm ganh đua với nàng, sau khi đánh nát cây trâm của mẫu thân nàng, mang một vẻ mặt nhu nhược đáng thương, khóc lê hoa đái vũ* ở trước mặt mọi người trả đũa.
*梨花带雨 miêu tả sự kiều diễm của người con gái, khi khóc vẫn đẹp.
Vị Quý phi đưa nàng ta đi là trưởng tỷ của Thẩm Chí Hoan, đã qua đời khi khó sinh nửa năm trước, đếm từng ngày, đây là trưởng tỷ nàng vừa mới qua đời, người này đã gấp không chờ nổi muốn quay về, thật sự cho rằng Hầu phủ là nhà mình.
Thẩm Chí Hoan dời mắt, giễu cợt nói: “Ném bất cứ thứ gì bẩn thỉu trước mặt ta đi.”
Đối với câu trả lời của Thẩm Chí Hoan, Thấm Lan không có gì ngoài ý muốn, từ trước đến nay tiểu thư nhà nàng ấy không thích vị kia, mà lúc đang định bưng khay đi ra ngoài, vừa ngước mắt thì vừa lúc dừng ở cửa trăng.
Ánh mắt nàng ấy dừng lại, nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Hả?”
Thẩm Chí Hoan nhìn về phía nàng ấy.
Thấm Lan giơ tay lên chỉ qua đó, nheo lại đôi mắt, cẩn thận nhìn lại, nói: “…Nô tỳ mới vừa thấy giống như người đứng nhìn qua đây, nhưng thoáng cái lại không thấy nữa.”
Ánh mắt Thẩm Chí Hoan nhìn qua theo Thấm Lan, bóng cây lắc lư, yên tĩnh lại an nhàn, làm gì có người nào.
Thấm Lan không chắc chắn, nói: “Có lẽ là bóng cây chỗ đó đung đưa nên nô tỳ nhìn lầm rồi, trong phủ này có lẽ không có người nào to gan lớn mật đến mức như vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.