Chương 2: Bỏ chạy
Su Cam
02/12/2024
Diệp Lâm Uyên cứng người, nhìn chằm chằm Dương Dịch Xuyên, cô tức muốn nghẹn họng. Thằng nhóc này sao có thể không có một chút điệu bộ thương hoa, tiếc ngọc nào của đàn ông như vậy? Mà nó cũng có phải đàn ông đâu... Một thằng trẩu tre mới lớn...
"Ai dô... Dương Dịch Xuyên..." Trong lúc hai người còn đang đấu mắt, chửi nhau bằng suy nghĩ, thì không biết từ đâu nhảy ra một đám người, chắn ngang đường đi của bọn họ. Một tên có vẻ là cầm đầu, trông cũng trạc tuổi Dương Dịch Xuyên, với vẻ mặt đầy khiêu khích, túm lấy đầu xe của cậu, cười khẩy, mỉa mai hỏi: "Hiếm có nha, chở em gái đi dạo à?"
Dương Dịch Xuyên cau mày, khó chịu hất tay tên đó ra khỏi xe mình, thấp giọng nói:
"Thành Ngự... Hôm nay tao không rảnh chơi với mày."
Thành Ngự nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung của mình, khớp tay nổi lên cuồn cuộn. Hắn cười lạnh, giọng nói đầy sát khí:
"Nhưng tao thì tới tìm mày để chơi đó."
Vừa dứt lời, Thành Ngự ra hiệu cho đám đàn em xông lên. Dương Dịch Xuyên nhanh chóng nhảy khỏi xe, đã sẵn sàng tư thế đánh trả. Nhưng trước khi cậu kịp hành động, đám người kia đã lao tới, túm lấy Diệp Lâm Uyên. Cô giật mình, hoảng hốt gọi tên cậu, "Dịch Xuyên..."
"Buông chị ấy ra." Dương Dịch Xuyên gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận. Ánh nhìn của cậu đảo quanh Diệp Lâm Uyên, nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
"Chị?" Thành Ngự đè giọng ngạc nhiên hỏi, rồi hắn lại bật cười ha hả, siết chặt lấy cằm nhỏ của Diệp Lâm Uyên, giọng điệu vô cùng thích thú, "Nhìn vậy mà lại lớn tủi hơn tụi mình à?"
"Buông cánh tay dơ bẩn của mày ra." Dương Dịch Xuyên gằn giọng, nắm tay cậu siết chặt đến nổi nỗi cả gân xanh, ánh mắt nảy lửa nhìn về phía Thành Ngự.
Thành Ngự lại xem như không thấy, hắn cười khẩy khinh thường, ánh mắt thô tục đảo quanh khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm Uyên.
Dương Dịch Xuyên thật sự không chịu nổi nữa, mặc dù cậu hay cáu gắt, khó chịu với Diệp Lâm Uyên, nhưng cũng chỉ có cậu mới được ức hiếp cô, còn bất kì ai khác cũng đừng hòng!
Dương Dịch Xuyên lao tới như một cơn gió, đôi mắt nheo lại đầy sát khí. Cánh tay cậu vung lên, nắm chặt thành quyền, sẵn sàng tung ra một cú đấm vào bộ mặt dơ bẩn của Thành Ngự...
Huỵch.
"Á..."
Những tưởng tiếp theo sẽ là một màn tẩn nhau "long trời lở đất", nhưng Dương Dịch Xuyên còn chưa kịp hành động thì Thành Ngự đã nằm sõng soài trên mặt đường, mà người hạ hắn lại Là Diệp Lâm Uyên tưởng chừng như cần được cứu kia.
Trong lúc Thành Ngự không chú ý, Diệp Lâm Uyên ở phía sau hắn, lao nhanh về phía trước, một đòn vật người qua vai gọn gàng, khiến đối phương không kịp phản ứng.
Diệp Lâm Uyên nhìn Thành Ngự trên mặt đường, rồi lại quét mắt nhìn đám đàn em của hắn, tức giận, quát lớn:
"Đám con nít láo xược... Dám làm gì bà đây vậy hả?" Lúc nãy bị đám trẻ ranh này kéo đi bất ngờ, cô mới có chút hoảng hốt, chứ Diệp Lâm Uyên cô, đai đen nhất đẳng taekwondo toàn quốc... Chỉ có người ta sợ cô chớ cô chưa từng sợ ai... Còn Dương Dịch Xuyên và em trai cô là ngoại lệ... Cô sợ họ.
Đám người mắt chữ O mồm chữ Ô nhìn đại ca nằm đo ván dưới đất, rồi lại nhìn chị gái nhỏ con, tưởng chừng yếu đuối, mỏng manh này, bất giác ai nấy cũng tự động nuốt khan một ngụm nước bọt, lùi lại một bước.
Thành Ngự lúc này đã lồm cồm bò dạy, hắn đỡ lấy cái lưng đáng thương của mình, nhìn Diệp Lâm Uyên, rồi lại nhìn đám đàn em không có chút tiền đồ bị một đứa con gái doạ sợ của mình mà tức giận, hét lớn:
"Tụi mày sợ gì hả, chúng ta có gần 10 người đó!"
Bọn đàn em lúc này mới tỉnh ngộ, dù Dương Dịch Xuyên hay chị gái này đều giỏi võ, nhưng lấy một địch năm, không chết cũng là nằm bệnh viện, bọn họ sợ cái gì chứ?
Nhận thấy tình hình không ổn, Dương Dịch Xuyên liền lao đến, kéo Diệp Lâm Uyên bỏ chạy... Mẹ nó! Nếu hôm nay không có Diệp Lâm Uyên, cậu sẽ sống chết với đám phiền phức này một trận.
Đám người Thành Ngự còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hai bóng người xẹt qua...
"Má... Dương Dịch Xuyên, có ngon thì đừng chạy!" Thành Ngự vừa đuổi theo hai người họ vừa lớn giọng thách thức.
Dương Dịch Xuyên quay đầu lại, cậu nhe răng cười khẩy, giọng nói đầy khiêu khích:
"Tao không ngon đâu, thằng khốn!"
"Ai dô... Dương Dịch Xuyên..." Trong lúc hai người còn đang đấu mắt, chửi nhau bằng suy nghĩ, thì không biết từ đâu nhảy ra một đám người, chắn ngang đường đi của bọn họ. Một tên có vẻ là cầm đầu, trông cũng trạc tuổi Dương Dịch Xuyên, với vẻ mặt đầy khiêu khích, túm lấy đầu xe của cậu, cười khẩy, mỉa mai hỏi: "Hiếm có nha, chở em gái đi dạo à?"
Dương Dịch Xuyên cau mày, khó chịu hất tay tên đó ra khỏi xe mình, thấp giọng nói:
"Thành Ngự... Hôm nay tao không rảnh chơi với mày."
Thành Ngự nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung của mình, khớp tay nổi lên cuồn cuộn. Hắn cười lạnh, giọng nói đầy sát khí:
"Nhưng tao thì tới tìm mày để chơi đó."
Vừa dứt lời, Thành Ngự ra hiệu cho đám đàn em xông lên. Dương Dịch Xuyên nhanh chóng nhảy khỏi xe, đã sẵn sàng tư thế đánh trả. Nhưng trước khi cậu kịp hành động, đám người kia đã lao tới, túm lấy Diệp Lâm Uyên. Cô giật mình, hoảng hốt gọi tên cậu, "Dịch Xuyên..."
"Buông chị ấy ra." Dương Dịch Xuyên gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận. Ánh nhìn của cậu đảo quanh Diệp Lâm Uyên, nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
"Chị?" Thành Ngự đè giọng ngạc nhiên hỏi, rồi hắn lại bật cười ha hả, siết chặt lấy cằm nhỏ của Diệp Lâm Uyên, giọng điệu vô cùng thích thú, "Nhìn vậy mà lại lớn tủi hơn tụi mình à?"
"Buông cánh tay dơ bẩn của mày ra." Dương Dịch Xuyên gằn giọng, nắm tay cậu siết chặt đến nổi nỗi cả gân xanh, ánh mắt nảy lửa nhìn về phía Thành Ngự.
Thành Ngự lại xem như không thấy, hắn cười khẩy khinh thường, ánh mắt thô tục đảo quanh khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm Uyên.
Dương Dịch Xuyên thật sự không chịu nổi nữa, mặc dù cậu hay cáu gắt, khó chịu với Diệp Lâm Uyên, nhưng cũng chỉ có cậu mới được ức hiếp cô, còn bất kì ai khác cũng đừng hòng!
Dương Dịch Xuyên lao tới như một cơn gió, đôi mắt nheo lại đầy sát khí. Cánh tay cậu vung lên, nắm chặt thành quyền, sẵn sàng tung ra một cú đấm vào bộ mặt dơ bẩn của Thành Ngự...
Huỵch.
"Á..."
Những tưởng tiếp theo sẽ là một màn tẩn nhau "long trời lở đất", nhưng Dương Dịch Xuyên còn chưa kịp hành động thì Thành Ngự đã nằm sõng soài trên mặt đường, mà người hạ hắn lại Là Diệp Lâm Uyên tưởng chừng như cần được cứu kia.
Trong lúc Thành Ngự không chú ý, Diệp Lâm Uyên ở phía sau hắn, lao nhanh về phía trước, một đòn vật người qua vai gọn gàng, khiến đối phương không kịp phản ứng.
Diệp Lâm Uyên nhìn Thành Ngự trên mặt đường, rồi lại quét mắt nhìn đám đàn em của hắn, tức giận, quát lớn:
"Đám con nít láo xược... Dám làm gì bà đây vậy hả?" Lúc nãy bị đám trẻ ranh này kéo đi bất ngờ, cô mới có chút hoảng hốt, chứ Diệp Lâm Uyên cô, đai đen nhất đẳng taekwondo toàn quốc... Chỉ có người ta sợ cô chớ cô chưa từng sợ ai... Còn Dương Dịch Xuyên và em trai cô là ngoại lệ... Cô sợ họ.
Đám người mắt chữ O mồm chữ Ô nhìn đại ca nằm đo ván dưới đất, rồi lại nhìn chị gái nhỏ con, tưởng chừng yếu đuối, mỏng manh này, bất giác ai nấy cũng tự động nuốt khan một ngụm nước bọt, lùi lại một bước.
Thành Ngự lúc này đã lồm cồm bò dạy, hắn đỡ lấy cái lưng đáng thương của mình, nhìn Diệp Lâm Uyên, rồi lại nhìn đám đàn em không có chút tiền đồ bị một đứa con gái doạ sợ của mình mà tức giận, hét lớn:
"Tụi mày sợ gì hả, chúng ta có gần 10 người đó!"
Bọn đàn em lúc này mới tỉnh ngộ, dù Dương Dịch Xuyên hay chị gái này đều giỏi võ, nhưng lấy một địch năm, không chết cũng là nằm bệnh viện, bọn họ sợ cái gì chứ?
Nhận thấy tình hình không ổn, Dương Dịch Xuyên liền lao đến, kéo Diệp Lâm Uyên bỏ chạy... Mẹ nó! Nếu hôm nay không có Diệp Lâm Uyên, cậu sẽ sống chết với đám phiền phức này một trận.
Đám người Thành Ngự còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hai bóng người xẹt qua...
"Má... Dương Dịch Xuyên, có ngon thì đừng chạy!" Thành Ngự vừa đuổi theo hai người họ vừa lớn giọng thách thức.
Dương Dịch Xuyên quay đầu lại, cậu nhe răng cười khẩy, giọng nói đầy khiêu khích:
"Tao không ngon đâu, thằng khốn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.