Chương 3: Thiếu Niên Trong Núi
Hàm Ngư
30/09/2021
Tiểu vằn vằn? Tất cả mọi người không khỏi giật mình, đây không phải là gọi con hổ kia chứ? Mọi người nhìn về phía bìa rừng thì đã thấy một thiếu niên nhìn chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc trang phục vô cùng kỳ lạ. Người Việt thời này hay mặc áo trực lĩnh bất kể đàn ông hay đàn bà, hoặc còn có cả áo giao lĩnh, người nho nhã, giàu có thì mặc vạt áo dài chấm đất, còn người nhà nông vì để tiện cho việc làm ruộng thì vạt áo ngắn đi, hoặc là trực tiếp đóng khổ cởi trần ở vùng làng quê cũng không phải là hiếm. Thế nhưng thanh niên trước mặt cắt một đầu tóc ngắn, mặc kiểu áo gì ngắn tay rất lạ mắt, ở giữa có hàng khuy cúc, bên dưới thân lại mặc một cái quần hai ống dài đến mắt cá, dưới chân mang một đội giày da vô cùng kỳ lạ.
Thế nhưng điều làm mọi người kinh ngạc hơn chính là khi vừa nghe được tiếng nói của thiếu niên con hổ vừa rồi còn hung hãn xông về phía mọi người lại đột nhiên phanh gấm, sau đó chuyển hướng sang một bên mà bỏ chạy.
- Uy, đứng lại, hôm nay ta tìm ngươi để chơi đây.
Thiếu niên lần nữa la lớn, thế nhưng “tiểu Vằn Vằn” chạy càng nhanh hơn, rất nhanh cũng chỉ còn lại một làn khói trắng. Tất cả mọi người đều sửng sốt, đây là chúa tể sơn lâm sao? Vì một câu nói của một thiếu niên lại có thể quay đầu bỏ chạy như con cún con rồi. Trong lúc đó thiếu niên lại hậm hực nói.
- Thật là, có vẻ như mấy ngày trước đánh nó nặng quá chăng. Ngày hôm sau lại tìm vậy.
Nói rồi thiếu niên liền muốn dọc theo sơn đạo mà rời đi. Lê Bang Cơ lúc này mới tỉnh hồn lại, cảnh tưởng vừa rồi quá mức rung động, cứ tưởng lần này không chết thì tuyệt đối cũng bị lột mất một lớp da, thế nhưng tình thế nguy cấp bỗng chốc lại được hoá giải bởi một câu nói của một thiếu niên kỳ quái. Nhất thời Lê Bang Cơ còn không thể chấp nhận được. Đến lúc thiếu niên không để ý bọn hắn quay người rời đi thì Lê Bang Cơ mới giật mình gọi lớn.
- Tráng sĩ, xin dừng bước.
Nghe có người gọi, thiếu niên cũng quay lại, tay chỉ về mặt mình hỏi.
- Ngươi gọi ta? Ta không phải tráng sĩ, ta chỉ là một người bình thường đi ngang qua đây thôi.
Câu làm màu nhất của những bậc anh hùng chính là xưng mình là người bình thường đi qua đường, thế nhưng ai thèm tin đây, doạ hổ chạy còn nói là người bình thường. Lê Bang Cơ nho nhã nói.
- Lần này may mắn được tráng sĩ cứu giúp, không biết trang sĩ tôn tính đại danh là gì?
- Cứu các ngươi? À, hoá ra tiểu vằn vằn hù doạ các ngươi sao. Yên tâm, nó trước giờ chưa ăn qua thịt người bao giờ.
Nhìn thấy bệ hạ hỏi người thiếu niên trước mặt không chịu trả lời, Hàn Lâm trực học sĩ Nguyễn Như Đổ quát lớn.
- Lớn mật, tại sao bệ…thiếu gia hỏi ngươi lại không trả lời?
Thiếu niên không thèm nếm xỉa gì đến đáp.
- Hừ, thiếu gia của ngươi cũng chẳng phải đương kim thánh thượng, ta vì sao phải trả lời.
- Hỗn láo!
Lê Đắc Ninh quát lớn xông lên, hắn vừa rồi đối mặt với hổ sợ muốn chết, thế nhưng lúc này đứng đối diện với thiếu niên chỉ đứng đến cổ mình hắn lại muốn thể hiện mình một chút, nếu không mặt mũi tuyệt đối mất hết.
Lê Đắc Ninh xông đến quyền đổi thành trảo muốn chộp lấy bên vai của thiếu niên, hắn dù gì cũng là Cấm quân chỉ huy sứ, võ nghệ không phải hạng thường, vừa vung trảo tiếng rít gió vang lên nhanh như chớp chộp vào vai thiếu niên. Dám vô lễ với bệ hạ, hắn thực sự muốn cho thiếu niên này biết thế nào là trời cao đất rộng.
Lê Bang Cơ dù thấy vậy cũng không vội ngăn cản, hắn muốn thử xem thiếu niên này có tài cán gì lại có thể hù doạ đến hổ cũng phải chạy đi. Phải biết rằng vừa rồi các Cấm quân cũng suýt nữa tè ra quần rồi.
Chỉ là không ngờ thiếu niên phản ứng cũng không chậm, thân hình lầm tức né ra sau đó vung quyền thẳng đến mặt của Lê Đắc Ninh. Đánh người không nên đánh mặt, Lê Đắc Ninh lập tức tránh né, sau đó cánh tay khẽ vung lên chộp được cổ tay của thiếu niên lật sang bên trái. Lê Đắc Ninh ỷ rằng trước mặt mình chỉ là một thiếu niên phát triển chưa thành thục, sức mạnh còn chưa thể bằng người tráng niên như hắn liền dùng thân thể áp đến.
Quả nhiên thân thể thiếu niên bị lộn ra sau, Lê Đắc Ninh một tay luồng qua nách trái bàn tay bóp chặt cổ của thiếu niên, tay kia khoá tay phải của thiếu niên, bàn tay cùng đồng thời ghì chặt cổ của thiếu niên xuống gây ra nghẹt thở.
- Bệ hạ, mau gọi bọn hắn dừng tay, nếu không sẽ xảy ra chết người mất.
Lê Thái bên kia lo lắng rằng sẽ có án mạng xảy ra, dù sao thiếu niên cũng được xem là ân nhân của bọn hắn, làm như vậy thực sự không hay cho lắm. Lê Bang Cơ mỉm cười nói.
- Không sao, thiếu niên kia vẫn chưa đến đường cùng.
Quả thực như vậy, thiếu niên dù bị khoá lại, không thở được nhưng gương mặt lại rất thản nhiên, hắn còn cố gắn quay đầu hỏi.
- Uy, đây là khoá tay theo kiểu Nhật Bổn hả?
Lê Đắc Ninh không hiểu Nhật Bổn là cái gì, mặt mày đỏ bừng dùng sức ghì xuống nói.
- Đây là khoá vật lộn, ngươi nói gì đến Nhật Bổn.
- Ây, khứa nào lồng tiếng cho phim Tinh gia sai lầm mất rồi. Tuy nhiên cũng có thể học theo một chút.
Thiếu niên nói một tràng lời nói mà Lê Đắc Ninh không hiểu gì cả, chỉ thấy lúc này hắn chìa hai ngón tay trái ra, hướng góc 45 độ đâm thẳng về phía sau. Lê Đắc Ninh không khỏi biến sắc, ở góc độ này hai ngón tay sẽ chọc trúng mắt của hắn mất. Lê Đắc Ninh liền hơi ngửa đầu ra sau để tránh né.
- Ui da!
Không ngờ tốc độ của thiếu niên cực nhanh, Lê Đắc Ninh thành công tránh né được gặp mắt nhưng hai ngón tay lại chọc trúng cái lỗ mũi khiến Lê Đắc Ninh hét thảm. Càng quá đáng hơn chính là hai ngón tay này lại không ngừng móc như muốn lấy hết không khí từ mũi ra vậy. Phải biết trên gương mặt mũi chính là vị trí yếu ớt chỉ đứng sau mắt mà thôi. Cảm giác đau đớn từ khoang mũi truyền đến khiến Lê Đắc Ninh chịu không được phải buông thiếu niên ra.
- Bệ hạ, dường như Ninh chỉ huy sứ lỗ mũi bị thương rồi.
Lê Thái kinh ngạc nói. Chỉ thấy lúc này lỗ mũi của Lê Đắc Ninh đã sưng tấy lên đỏ hỏn nhìn không khác gì một chú hề, hoặc có thể tưởng tượng là cái mông của khỉ đỏ đít cũng không thành vấn đề.
Thiếu niên lúc này cười nói.
- Đã ngươi khoá ta một lần thì ta cũng sẽ khoá ngươi một lần như vậy mới hoà được.
Dứt lời thiếu niên lập tức xông đến, lợi dụng lúc Lê Đắc Ninh còn đang choáng váng vì khoang mũi đau đớn, hai cánh tay như trường xà muốn khoá lại đại thủ của hắn. Lê Đắc Ninh cũng không chậm lập tức phản kháng dùng sức thoát khỏi sự ràng buộc của thiếu niên. Thế nhưng nào ngờ đây chỉ là hư chiêu, phía dưới thiếu niên lập tức dùng thế cài chân, dùng bả vai làm điểm tựa, dùng trọng lượng thân thể Lê Đắc Ninh làm đối trọng lập tức vật xuống.
Lê Đắc Ninh hạ bàn không vững lập tức mất trọng tâm mà ngã sấp xuống, hắn bị thiếu niên bắt lấy cánh tay mà vật xuống một tay kẹp chặt cánh tay của Lê Đắc Ninh, một tay vòng ra trước cổ bóp chặt. Thiếu niên thân hình như con khỉ ngồi tót trên lưng của Lê Đắc Ninh, vừa khoá tay, vừa bóp cổ, 2 chân bị bắt chéo vào nhau bị cẳng chân của thiếu niên đè lại, hai bàn tay bị quặt ra sau lưng bị đầu gối thiếu niên đè chặt xuống dùng lực lên xương sống khiến Lê Đắc Ninh toàn thân đau đớn nhưng lại không thể dùng lực.
- Thế nào, chiêu này gọi là bích ních truy hồn hoả chuyên trị những kẻ như ngươi vậy đó.
Thiếu niên cười lên khanh khách như không hề tốn một chút sức lực nào để khoá lại Lê Đắc Ninh vậy. Thực chất nếu xét về sức mạnh, Lê Đắc Ninh tuyệt đối hơn thiếu niên một bậc, thế nhưng thiếu niên không dùng sức mà dùng kỹ xảo, vận dụng đúng một chữ “khoá” để khoá lại toàn bộ các khớp có thể dụng lực, lại dùng chính trọng lượng thân thể mình làm mắt trận để phong ấn lại toàn bộ cơ thể của Lê Đắc Ninh, đó chính là bích ních truy hồn hoả. Để hoá giải chiêu này chỉ có thể dùng cách duy nhất là chiêu “hầu tử thâu đào”, thế nhưng trong lúc nghẹt thở đến nơi Lê Đắc Ninh cũng không thể nghĩ đến được. Hắn nghẹt giọng nói.
- Thua rồi…ta chịu thua rồi.
Lúc này Lê Bang Cơ cũng biết không thể tiếp tục như vậy nữa liền gọi.
- Tráng sĩ xin dừng tay, hắn đã biết lỗi rồi.
Thiếu niên liếc mắt, lại nhìn sắc mặt Lê Đắc Ninh đã bắt đầu chuyển sang tím, hắn chỉ muốn dạy tên võ phu này một trận thôi, cũng không muốn giết người, phải biết pháp luật lúc này rất nghiêm. Thiếu niên hừ lạnh nói.
- Được rồi, hôm nay liền tha cho ngươi.
Hô! Hô!
Thiếu niên vừa dời bước, Lê Đắc Ninh lập tức lăn ra thở gấp. Lê Bang Cơ để cho hai cấm quân đỡ lấy hắn đứng dậy, còn bản thân mình lại đi lên trước lễ phép nói.
- Gia nô quản giáo không nghiêm là lỗi của chủ nhân. Ta thay mặt hắn xin lỗi vị tráng sĩ. Vừa rồi bọn ta bị hổ tấn công, may mắn gặp được tráng sĩ. Xin tráng sĩ cho biết cao danh quý tánh để bọn ta có thể thuận tiện báo đáp cũng như xưng hô.
Thiếu niên cảm thấy nói chuyện với những người văn nhã như thế này thật phiền phức, nhìn thiếu niên này ăn mặc chắc chắn là đại phú đại quý, hơn nữa hộ vệ còn được đem theo cả vũ khí thì chắc chắn là con nhà quý tộc, quan lại. Phải biết rằng đầu năm nay người thường ra ngoài mang vũ khí chính là phạm pháp, dù hộ viện của địa chủ đi ra ngoài cùng lắm là cầm theo gậy gộc mà thôi. Thiếu niên nói.
- Được rồi, ta tên là Nguyễn Vô Niệm, cũng không phải tráng sĩ gì, chỉ là người đi qua đường mà thôi. Ta vừa rồi chỉ là đi tìm tiểu vằn vằn để chơi, cũng không phải cứu gì các ngươi. Chúng ta không nợ gì nhau. Như vậy đi, ta trở về ăn cơm.
Vô Niệm nói rồi định rời đi, chợt lại quay lại nói.
- Ta khuyên các ngươi nên đi chừng một dặm nữa đến ngôi làng phía trước nghỉ ngơi đi. Con đường này về đêm dã thú tương đối nhiều. Có thể lần sau lại không may mắn như vậy.
Thế nhưng điều làm mọi người kinh ngạc hơn chính là khi vừa nghe được tiếng nói của thiếu niên con hổ vừa rồi còn hung hãn xông về phía mọi người lại đột nhiên phanh gấm, sau đó chuyển hướng sang một bên mà bỏ chạy.
- Uy, đứng lại, hôm nay ta tìm ngươi để chơi đây.
Thiếu niên lần nữa la lớn, thế nhưng “tiểu Vằn Vằn” chạy càng nhanh hơn, rất nhanh cũng chỉ còn lại một làn khói trắng. Tất cả mọi người đều sửng sốt, đây là chúa tể sơn lâm sao? Vì một câu nói của một thiếu niên lại có thể quay đầu bỏ chạy như con cún con rồi. Trong lúc đó thiếu niên lại hậm hực nói.
- Thật là, có vẻ như mấy ngày trước đánh nó nặng quá chăng. Ngày hôm sau lại tìm vậy.
Nói rồi thiếu niên liền muốn dọc theo sơn đạo mà rời đi. Lê Bang Cơ lúc này mới tỉnh hồn lại, cảnh tưởng vừa rồi quá mức rung động, cứ tưởng lần này không chết thì tuyệt đối cũng bị lột mất một lớp da, thế nhưng tình thế nguy cấp bỗng chốc lại được hoá giải bởi một câu nói của một thiếu niên kỳ quái. Nhất thời Lê Bang Cơ còn không thể chấp nhận được. Đến lúc thiếu niên không để ý bọn hắn quay người rời đi thì Lê Bang Cơ mới giật mình gọi lớn.
- Tráng sĩ, xin dừng bước.
Nghe có người gọi, thiếu niên cũng quay lại, tay chỉ về mặt mình hỏi.
- Ngươi gọi ta? Ta không phải tráng sĩ, ta chỉ là một người bình thường đi ngang qua đây thôi.
Câu làm màu nhất của những bậc anh hùng chính là xưng mình là người bình thường đi qua đường, thế nhưng ai thèm tin đây, doạ hổ chạy còn nói là người bình thường. Lê Bang Cơ nho nhã nói.
- Lần này may mắn được tráng sĩ cứu giúp, không biết trang sĩ tôn tính đại danh là gì?
- Cứu các ngươi? À, hoá ra tiểu vằn vằn hù doạ các ngươi sao. Yên tâm, nó trước giờ chưa ăn qua thịt người bao giờ.
Nhìn thấy bệ hạ hỏi người thiếu niên trước mặt không chịu trả lời, Hàn Lâm trực học sĩ Nguyễn Như Đổ quát lớn.
- Lớn mật, tại sao bệ…thiếu gia hỏi ngươi lại không trả lời?
Thiếu niên không thèm nếm xỉa gì đến đáp.
- Hừ, thiếu gia của ngươi cũng chẳng phải đương kim thánh thượng, ta vì sao phải trả lời.
- Hỗn láo!
Lê Đắc Ninh quát lớn xông lên, hắn vừa rồi đối mặt với hổ sợ muốn chết, thế nhưng lúc này đứng đối diện với thiếu niên chỉ đứng đến cổ mình hắn lại muốn thể hiện mình một chút, nếu không mặt mũi tuyệt đối mất hết.
Lê Đắc Ninh xông đến quyền đổi thành trảo muốn chộp lấy bên vai của thiếu niên, hắn dù gì cũng là Cấm quân chỉ huy sứ, võ nghệ không phải hạng thường, vừa vung trảo tiếng rít gió vang lên nhanh như chớp chộp vào vai thiếu niên. Dám vô lễ với bệ hạ, hắn thực sự muốn cho thiếu niên này biết thế nào là trời cao đất rộng.
Lê Bang Cơ dù thấy vậy cũng không vội ngăn cản, hắn muốn thử xem thiếu niên này có tài cán gì lại có thể hù doạ đến hổ cũng phải chạy đi. Phải biết rằng vừa rồi các Cấm quân cũng suýt nữa tè ra quần rồi.
Chỉ là không ngờ thiếu niên phản ứng cũng không chậm, thân hình lầm tức né ra sau đó vung quyền thẳng đến mặt của Lê Đắc Ninh. Đánh người không nên đánh mặt, Lê Đắc Ninh lập tức tránh né, sau đó cánh tay khẽ vung lên chộp được cổ tay của thiếu niên lật sang bên trái. Lê Đắc Ninh ỷ rằng trước mặt mình chỉ là một thiếu niên phát triển chưa thành thục, sức mạnh còn chưa thể bằng người tráng niên như hắn liền dùng thân thể áp đến.
Quả nhiên thân thể thiếu niên bị lộn ra sau, Lê Đắc Ninh một tay luồng qua nách trái bàn tay bóp chặt cổ của thiếu niên, tay kia khoá tay phải của thiếu niên, bàn tay cùng đồng thời ghì chặt cổ của thiếu niên xuống gây ra nghẹt thở.
- Bệ hạ, mau gọi bọn hắn dừng tay, nếu không sẽ xảy ra chết người mất.
Lê Thái bên kia lo lắng rằng sẽ có án mạng xảy ra, dù sao thiếu niên cũng được xem là ân nhân của bọn hắn, làm như vậy thực sự không hay cho lắm. Lê Bang Cơ mỉm cười nói.
- Không sao, thiếu niên kia vẫn chưa đến đường cùng.
Quả thực như vậy, thiếu niên dù bị khoá lại, không thở được nhưng gương mặt lại rất thản nhiên, hắn còn cố gắn quay đầu hỏi.
- Uy, đây là khoá tay theo kiểu Nhật Bổn hả?
Lê Đắc Ninh không hiểu Nhật Bổn là cái gì, mặt mày đỏ bừng dùng sức ghì xuống nói.
- Đây là khoá vật lộn, ngươi nói gì đến Nhật Bổn.
- Ây, khứa nào lồng tiếng cho phim Tinh gia sai lầm mất rồi. Tuy nhiên cũng có thể học theo một chút.
Thiếu niên nói một tràng lời nói mà Lê Đắc Ninh không hiểu gì cả, chỉ thấy lúc này hắn chìa hai ngón tay trái ra, hướng góc 45 độ đâm thẳng về phía sau. Lê Đắc Ninh không khỏi biến sắc, ở góc độ này hai ngón tay sẽ chọc trúng mắt của hắn mất. Lê Đắc Ninh liền hơi ngửa đầu ra sau để tránh né.
- Ui da!
Không ngờ tốc độ của thiếu niên cực nhanh, Lê Đắc Ninh thành công tránh né được gặp mắt nhưng hai ngón tay lại chọc trúng cái lỗ mũi khiến Lê Đắc Ninh hét thảm. Càng quá đáng hơn chính là hai ngón tay này lại không ngừng móc như muốn lấy hết không khí từ mũi ra vậy. Phải biết trên gương mặt mũi chính là vị trí yếu ớt chỉ đứng sau mắt mà thôi. Cảm giác đau đớn từ khoang mũi truyền đến khiến Lê Đắc Ninh chịu không được phải buông thiếu niên ra.
- Bệ hạ, dường như Ninh chỉ huy sứ lỗ mũi bị thương rồi.
Lê Thái kinh ngạc nói. Chỉ thấy lúc này lỗ mũi của Lê Đắc Ninh đã sưng tấy lên đỏ hỏn nhìn không khác gì một chú hề, hoặc có thể tưởng tượng là cái mông của khỉ đỏ đít cũng không thành vấn đề.
Thiếu niên lúc này cười nói.
- Đã ngươi khoá ta một lần thì ta cũng sẽ khoá ngươi một lần như vậy mới hoà được.
Dứt lời thiếu niên lập tức xông đến, lợi dụng lúc Lê Đắc Ninh còn đang choáng váng vì khoang mũi đau đớn, hai cánh tay như trường xà muốn khoá lại đại thủ của hắn. Lê Đắc Ninh cũng không chậm lập tức phản kháng dùng sức thoát khỏi sự ràng buộc của thiếu niên. Thế nhưng nào ngờ đây chỉ là hư chiêu, phía dưới thiếu niên lập tức dùng thế cài chân, dùng bả vai làm điểm tựa, dùng trọng lượng thân thể Lê Đắc Ninh làm đối trọng lập tức vật xuống.
Lê Đắc Ninh hạ bàn không vững lập tức mất trọng tâm mà ngã sấp xuống, hắn bị thiếu niên bắt lấy cánh tay mà vật xuống một tay kẹp chặt cánh tay của Lê Đắc Ninh, một tay vòng ra trước cổ bóp chặt. Thiếu niên thân hình như con khỉ ngồi tót trên lưng của Lê Đắc Ninh, vừa khoá tay, vừa bóp cổ, 2 chân bị bắt chéo vào nhau bị cẳng chân của thiếu niên đè lại, hai bàn tay bị quặt ra sau lưng bị đầu gối thiếu niên đè chặt xuống dùng lực lên xương sống khiến Lê Đắc Ninh toàn thân đau đớn nhưng lại không thể dùng lực.
- Thế nào, chiêu này gọi là bích ních truy hồn hoả chuyên trị những kẻ như ngươi vậy đó.
Thiếu niên cười lên khanh khách như không hề tốn một chút sức lực nào để khoá lại Lê Đắc Ninh vậy. Thực chất nếu xét về sức mạnh, Lê Đắc Ninh tuyệt đối hơn thiếu niên một bậc, thế nhưng thiếu niên không dùng sức mà dùng kỹ xảo, vận dụng đúng một chữ “khoá” để khoá lại toàn bộ các khớp có thể dụng lực, lại dùng chính trọng lượng thân thể mình làm mắt trận để phong ấn lại toàn bộ cơ thể của Lê Đắc Ninh, đó chính là bích ních truy hồn hoả. Để hoá giải chiêu này chỉ có thể dùng cách duy nhất là chiêu “hầu tử thâu đào”, thế nhưng trong lúc nghẹt thở đến nơi Lê Đắc Ninh cũng không thể nghĩ đến được. Hắn nghẹt giọng nói.
- Thua rồi…ta chịu thua rồi.
Lúc này Lê Bang Cơ cũng biết không thể tiếp tục như vậy nữa liền gọi.
- Tráng sĩ xin dừng tay, hắn đã biết lỗi rồi.
Thiếu niên liếc mắt, lại nhìn sắc mặt Lê Đắc Ninh đã bắt đầu chuyển sang tím, hắn chỉ muốn dạy tên võ phu này một trận thôi, cũng không muốn giết người, phải biết pháp luật lúc này rất nghiêm. Thiếu niên hừ lạnh nói.
- Được rồi, hôm nay liền tha cho ngươi.
Hô! Hô!
Thiếu niên vừa dời bước, Lê Đắc Ninh lập tức lăn ra thở gấp. Lê Bang Cơ để cho hai cấm quân đỡ lấy hắn đứng dậy, còn bản thân mình lại đi lên trước lễ phép nói.
- Gia nô quản giáo không nghiêm là lỗi của chủ nhân. Ta thay mặt hắn xin lỗi vị tráng sĩ. Vừa rồi bọn ta bị hổ tấn công, may mắn gặp được tráng sĩ. Xin tráng sĩ cho biết cao danh quý tánh để bọn ta có thể thuận tiện báo đáp cũng như xưng hô.
Thiếu niên cảm thấy nói chuyện với những người văn nhã như thế này thật phiền phức, nhìn thiếu niên này ăn mặc chắc chắn là đại phú đại quý, hơn nữa hộ vệ còn được đem theo cả vũ khí thì chắc chắn là con nhà quý tộc, quan lại. Phải biết rằng đầu năm nay người thường ra ngoài mang vũ khí chính là phạm pháp, dù hộ viện của địa chủ đi ra ngoài cùng lắm là cầm theo gậy gộc mà thôi. Thiếu niên nói.
- Được rồi, ta tên là Nguyễn Vô Niệm, cũng không phải tráng sĩ gì, chỉ là người đi qua đường mà thôi. Ta vừa rồi chỉ là đi tìm tiểu vằn vằn để chơi, cũng không phải cứu gì các ngươi. Chúng ta không nợ gì nhau. Như vậy đi, ta trở về ăn cơm.
Vô Niệm nói rồi định rời đi, chợt lại quay lại nói.
- Ta khuyên các ngươi nên đi chừng một dặm nữa đến ngôi làng phía trước nghỉ ngơi đi. Con đường này về đêm dã thú tương đối nhiều. Có thể lần sau lại không may mắn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.