Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)
Chương 29: Hùng Đại Và Nhị Hổ, Trứng Hỏa Diễm Điểu
Phẫn Nộ Bồ Đào
03/06/2022
Con ngươi Hồng Viêm Hổ láo liêng.
Mặc dù rất đau lòng, nhưng vì giữ tính mạng, vẫn không thèm đếm xỉa đến.
“Trên ngọn núi này có một quả Hóa Huyết, vừa mới chín không lâu, ta bằng lòng giao nó cho đại ca!”
“Ồ?” Tô Trạch lập tức hứng thú.
Hắn cũng biết quả Hóa Huyết này, là một loại dược liệu chỉ có tác dụng với yêu thú, có thể trợ giúp yêu thú ngưng luyện mạch máu trong cơ thể, nâng cao tu vi.
Tiểu Thanh tỉnh táo tinh thần.
Thứ này thích hợp với nó nhất!
Tô Trạch buông nắm đấm xuống, nói: “Được lắm, thứ đồ này được đấy, nhưng để đảm bảo, ta phải ký kết một khế ước tạm thời với ngươi!”
Hồng Viêm Hổ sững sờ, sau đó gật đầu liên tục.
Nó cũng đã nghe nói đến khế ước tạm thời, là một loại năng lực đặc thù của ngự thú sư nhân loại, có thể ký hiệp nghị trong khoảng thời gian ngắn với yêu thú.
Chỉ là, lực ràng buộc trong loại khế ước tạm thời này rất yếu, gần như có thể thoát khỏi ràng buộc của khế ước bất cứ lúc nào!
Sau đó nó yên lòng, cúi đầu tiếp nhận khế ước.
Tô Trạch đọc lời khế ước, tay ấn lên trên đầu Hồng Viêm Hổ.
Hắn nhìn Hồng Viêm Hổ ngoan ngoãn, khóe miệng hơi cong lên.
Khế ước tạm thời của hắn cũng không giống khế ước tạm thời bình thường.
Đây là khế ước tạm thời được Hệ thống ngự thú phát ra, thậm chí hiệu quả và lực ràng buộc còn cao hơn khế ước chính thức của ngự thú sư khác!
Khi đã ký kết khế ước.
Trừ phi bản thân Tô trạch đồng ý giải trừ khế ước, bằng không Hồng Viêm Hổ vĩnh viễn chỉ có thể làm tiểu đệ của Tô Trạch!
Nhưng mà, Hồng Viêm Hổ hoàn toàn không biết điều này.
Một tia sáng bạc lấp lóe, khế ước tạm thời giữa Tô Trạch và Hồng Viêm Hổ đã được ký kết.
Trong lúc nhất thời, Hồng Viêm Hổ chợt phát hiện nó không cách nào sinh ra chút xíu ngỗ nghịch nào với Tô Trạch!
Thậm chí khi nghĩ đến chuyện gì bất lợi đối với Tô Trạch, sâu trong linh hồn sẽ truyền đến đau nhức kịch liệt!
Nó kêu thảm một tiếng rồi co quắp ngã xuống mặt đất.
Một lúc lâu sau, Hồng Viêm Hổ mới dần khôi phục lại.
Lần này nó cũng không dám suy nghĩ lung tung gì nữa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Mà một bên khác, Tô Trạch cũng ký kết khế ước tạm thời với hắc hùng.
Hắn đi lên trước hai con vật to lớn này, im lặng chốc lát rồi nói: “Tạm thời cứ gọi các ngươi là Hùng Đại và Nhị Hổ, như vậy dễ gọi hơn.”
Nghe thấy cái tên này, khóe miệng Hùng Đại và Nhị Hổ co giật, cũng không dám phản đối, thành thành thật thật tiếp nhận tên mới của mình.
Ngay sau đó.
Dưới sự dẫn dắt của Nhị Hổ, bọn họ đi lên đỉnh núi.
Nơi này chợt xuất hiện một khoảng đất trống bằng phẳng, ở giữa khoảng đất trống có một gốc cây màu trắng tinh.
Một quả màu trắng tinh treo giữa cành lá, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Tô Trạch hái quả xuống, trực tiếp đưa cho Tiểu Thanh trong ánh mắt hâm mộ của Hùng Đại và Nhị Hổ.
Tiểu Thanh rất hưng phấn, há miệng nuốt quả Hóa Huyết vào.
Quả Hóa Huyết lập tức phát huy tác dụng, linh lực khổng lồ cần thời gian tiêu hóa.
Tiểu Thanh cọ cọ ngón tay Tô Trạch rồi rơi vào trạng thái ngủ say.
Làm xong tất cả chuyện này, Tô Trạch hỏi: “Hùng Đại Nhị Hổ, xung quanh đây còn có yêu thú thực lực mạnh mẽ nào không?”
Hùng Đại lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ biết mấy con, nhưng thực lực của chúng nó đều không khác ta là mấy, chắc chắn không phải đối thủ của đại ca.”
Dưới tác dụng của khế ước tạm thời, hai bọn chúng không dám có suy nghĩ nào khác.
Nhị Hổ suy tư nói: “Trái lại cũng có một con có thực lực mạnh mẽ, đó là một nơi gần sát rừng rậm, ở đó có một con Hỏa Diễm Điểu thực lực rất mạnh!”
“Nhưng mấy ngày nay ta không nghe nói đến tin tức của nó, có thể là chết rồi, cũng có thể là tiến vào sâu hơn trong rừng rậm, nơi đó không phải nơi mà yêu thú cấp E như bọn ta có thể đặt chân.” Nó nói tiếp.
Tô Trạch ừ một tiếng: “Được rồi, dẫn đường đi, còn ở đó hay không, chẳng phải đi xem là sẽ biết sao.”
Thật ra Nhị Hổ chẳng hề muốn đi.
Bởi vì thực lực của Hỏa Diễm Điểu kia quá mạnh.
Nhưng nó không dám chống lại mệnh lệnh của Tô Trạch, chỉ có thể đi trước dẫn đường.
…
“Grào…”
Trên đường đi, không có bất kỳ yêu thú nào dám cả gan xuất hiện trước mặt Tô Trạch.
Không vì nguyên nhân nào khác.
Chỉ vì hai tên bên cạnh hắn thật sự rất đáng sợ.
Rất nhiều yêu thú từ xa đã cảm nhận được hung uy của bọn họ, lập tức sợ hãi tránh xa, hoàn toàn không dám đến gần, chớ nói gì đến cản đường.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nhanh chóng bay đến nơi sâu trong rừng rậm.
Hồi lâu sau.
Một sơn cốc to lớn xuất hiện trước mắt Tô Trạch.
Trong sơn cốc xém đỏ, không có một cây cối nào sinh sống.
“Chính là chỗ này.” Nhị Hổ nhỏ giọng nói: “Ba năm trước ta đã từng đứng xa nhìn lại, hình như lúc ấy nó đã là cấp E cao giai rồi…”
Hùng Đại nghe vậy thì khiếp sợ: “Cấp E cao giai? Thực lực như vậy, ba người chúng ta cùng tiến lên cũng đánh không lại mất!”
Tô Trạch cau mày nói: “Xem chút bản lĩnh này của ngươi đi, còn chưa gặp người ta đã sợ như vậy, có thể có chút dáng vẻ của yêu thú cấp E hay không?”
Hùng Đại ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng thầm phỉ nhổ.
Không phải nó không có bản lĩnh.
Mà là nó phát hiện thực lực của mình yếu nhất!
Không chỉ như vậy, tốc độ cũng chậm nhất!
Đợi lát nữa nếu gặp phải Hỏa Diễm Điểu, khi chạy trốn, chắc chắn nó sẽ bị tụt lại sau cùng!
Chắc chắn là các ngươi không lo lắng rồi!
Có kẻ lót đáy như ta, dù chết cũng là ta chết đầu tiên…
Nhị Hổ cũng nghĩ đến điểm này, đồng tình nhìn Hùng Đại.
Nhưng nó đột nhiên nghĩ đến, nếu Hùng Đại bị xử lý, vậy chẳng phải mình thành lót đáy rồi sao?
Có khế ước tạm thời trong mình, cho dù tốc độ của mình nhanh nhất thì sao?
Tô Trạch vừa ra lệnh, chẳng phải mình cũng phải thả chậm tốc độ…
Trong lúc nhất thời, Hùng Đại và Nhị Hồ cùng chìm trong cảm xúc tiêu cực.
Nhưng lúc này đây.
Tô Trạch đã lặng lẽ tiến vào sơn cốc.
Hết cách rồi, bọn họ đành phải kiên trì tiến vào sơn cốc.
Vừa tiến vào, Tô Trạch đã cảm nhận thấy nhiệt độ xung quanh tăng cao không ít, không khí cũng nóng lên.
Mặc dù rất đau lòng, nhưng vì giữ tính mạng, vẫn không thèm đếm xỉa đến.
“Trên ngọn núi này có một quả Hóa Huyết, vừa mới chín không lâu, ta bằng lòng giao nó cho đại ca!”
“Ồ?” Tô Trạch lập tức hứng thú.
Hắn cũng biết quả Hóa Huyết này, là một loại dược liệu chỉ có tác dụng với yêu thú, có thể trợ giúp yêu thú ngưng luyện mạch máu trong cơ thể, nâng cao tu vi.
Tiểu Thanh tỉnh táo tinh thần.
Thứ này thích hợp với nó nhất!
Tô Trạch buông nắm đấm xuống, nói: “Được lắm, thứ đồ này được đấy, nhưng để đảm bảo, ta phải ký kết một khế ước tạm thời với ngươi!”
Hồng Viêm Hổ sững sờ, sau đó gật đầu liên tục.
Nó cũng đã nghe nói đến khế ước tạm thời, là một loại năng lực đặc thù của ngự thú sư nhân loại, có thể ký hiệp nghị trong khoảng thời gian ngắn với yêu thú.
Chỉ là, lực ràng buộc trong loại khế ước tạm thời này rất yếu, gần như có thể thoát khỏi ràng buộc của khế ước bất cứ lúc nào!
Sau đó nó yên lòng, cúi đầu tiếp nhận khế ước.
Tô Trạch đọc lời khế ước, tay ấn lên trên đầu Hồng Viêm Hổ.
Hắn nhìn Hồng Viêm Hổ ngoan ngoãn, khóe miệng hơi cong lên.
Khế ước tạm thời của hắn cũng không giống khế ước tạm thời bình thường.
Đây là khế ước tạm thời được Hệ thống ngự thú phát ra, thậm chí hiệu quả và lực ràng buộc còn cao hơn khế ước chính thức của ngự thú sư khác!
Khi đã ký kết khế ước.
Trừ phi bản thân Tô trạch đồng ý giải trừ khế ước, bằng không Hồng Viêm Hổ vĩnh viễn chỉ có thể làm tiểu đệ của Tô Trạch!
Nhưng mà, Hồng Viêm Hổ hoàn toàn không biết điều này.
Một tia sáng bạc lấp lóe, khế ước tạm thời giữa Tô Trạch và Hồng Viêm Hổ đã được ký kết.
Trong lúc nhất thời, Hồng Viêm Hổ chợt phát hiện nó không cách nào sinh ra chút xíu ngỗ nghịch nào với Tô Trạch!
Thậm chí khi nghĩ đến chuyện gì bất lợi đối với Tô Trạch, sâu trong linh hồn sẽ truyền đến đau nhức kịch liệt!
Nó kêu thảm một tiếng rồi co quắp ngã xuống mặt đất.
Một lúc lâu sau, Hồng Viêm Hổ mới dần khôi phục lại.
Lần này nó cũng không dám suy nghĩ lung tung gì nữa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Mà một bên khác, Tô Trạch cũng ký kết khế ước tạm thời với hắc hùng.
Hắn đi lên trước hai con vật to lớn này, im lặng chốc lát rồi nói: “Tạm thời cứ gọi các ngươi là Hùng Đại và Nhị Hổ, như vậy dễ gọi hơn.”
Nghe thấy cái tên này, khóe miệng Hùng Đại và Nhị Hổ co giật, cũng không dám phản đối, thành thành thật thật tiếp nhận tên mới của mình.
Ngay sau đó.
Dưới sự dẫn dắt của Nhị Hổ, bọn họ đi lên đỉnh núi.
Nơi này chợt xuất hiện một khoảng đất trống bằng phẳng, ở giữa khoảng đất trống có một gốc cây màu trắng tinh.
Một quả màu trắng tinh treo giữa cành lá, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Tô Trạch hái quả xuống, trực tiếp đưa cho Tiểu Thanh trong ánh mắt hâm mộ của Hùng Đại và Nhị Hổ.
Tiểu Thanh rất hưng phấn, há miệng nuốt quả Hóa Huyết vào.
Quả Hóa Huyết lập tức phát huy tác dụng, linh lực khổng lồ cần thời gian tiêu hóa.
Tiểu Thanh cọ cọ ngón tay Tô Trạch rồi rơi vào trạng thái ngủ say.
Làm xong tất cả chuyện này, Tô Trạch hỏi: “Hùng Đại Nhị Hổ, xung quanh đây còn có yêu thú thực lực mạnh mẽ nào không?”
Hùng Đại lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ biết mấy con, nhưng thực lực của chúng nó đều không khác ta là mấy, chắc chắn không phải đối thủ của đại ca.”
Dưới tác dụng của khế ước tạm thời, hai bọn chúng không dám có suy nghĩ nào khác.
Nhị Hổ suy tư nói: “Trái lại cũng có một con có thực lực mạnh mẽ, đó là một nơi gần sát rừng rậm, ở đó có một con Hỏa Diễm Điểu thực lực rất mạnh!”
“Nhưng mấy ngày nay ta không nghe nói đến tin tức của nó, có thể là chết rồi, cũng có thể là tiến vào sâu hơn trong rừng rậm, nơi đó không phải nơi mà yêu thú cấp E như bọn ta có thể đặt chân.” Nó nói tiếp.
Tô Trạch ừ một tiếng: “Được rồi, dẫn đường đi, còn ở đó hay không, chẳng phải đi xem là sẽ biết sao.”
Thật ra Nhị Hổ chẳng hề muốn đi.
Bởi vì thực lực của Hỏa Diễm Điểu kia quá mạnh.
Nhưng nó không dám chống lại mệnh lệnh của Tô Trạch, chỉ có thể đi trước dẫn đường.
…
“Grào…”
Trên đường đi, không có bất kỳ yêu thú nào dám cả gan xuất hiện trước mặt Tô Trạch.
Không vì nguyên nhân nào khác.
Chỉ vì hai tên bên cạnh hắn thật sự rất đáng sợ.
Rất nhiều yêu thú từ xa đã cảm nhận được hung uy của bọn họ, lập tức sợ hãi tránh xa, hoàn toàn không dám đến gần, chớ nói gì đến cản đường.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nhanh chóng bay đến nơi sâu trong rừng rậm.
Hồi lâu sau.
Một sơn cốc to lớn xuất hiện trước mắt Tô Trạch.
Trong sơn cốc xém đỏ, không có một cây cối nào sinh sống.
“Chính là chỗ này.” Nhị Hổ nhỏ giọng nói: “Ba năm trước ta đã từng đứng xa nhìn lại, hình như lúc ấy nó đã là cấp E cao giai rồi…”
Hùng Đại nghe vậy thì khiếp sợ: “Cấp E cao giai? Thực lực như vậy, ba người chúng ta cùng tiến lên cũng đánh không lại mất!”
Tô Trạch cau mày nói: “Xem chút bản lĩnh này của ngươi đi, còn chưa gặp người ta đã sợ như vậy, có thể có chút dáng vẻ của yêu thú cấp E hay không?”
Hùng Đại ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng thầm phỉ nhổ.
Không phải nó không có bản lĩnh.
Mà là nó phát hiện thực lực của mình yếu nhất!
Không chỉ như vậy, tốc độ cũng chậm nhất!
Đợi lát nữa nếu gặp phải Hỏa Diễm Điểu, khi chạy trốn, chắc chắn nó sẽ bị tụt lại sau cùng!
Chắc chắn là các ngươi không lo lắng rồi!
Có kẻ lót đáy như ta, dù chết cũng là ta chết đầu tiên…
Nhị Hổ cũng nghĩ đến điểm này, đồng tình nhìn Hùng Đại.
Nhưng nó đột nhiên nghĩ đến, nếu Hùng Đại bị xử lý, vậy chẳng phải mình thành lót đáy rồi sao?
Có khế ước tạm thời trong mình, cho dù tốc độ của mình nhanh nhất thì sao?
Tô Trạch vừa ra lệnh, chẳng phải mình cũng phải thả chậm tốc độ…
Trong lúc nhất thời, Hùng Đại và Nhị Hồ cùng chìm trong cảm xúc tiêu cực.
Nhưng lúc này đây.
Tô Trạch đã lặng lẽ tiến vào sơn cốc.
Hết cách rồi, bọn họ đành phải kiên trì tiến vào sơn cốc.
Vừa tiến vào, Tô Trạch đã cảm nhận thấy nhiệt độ xung quanh tăng cao không ít, không khí cũng nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.