Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)
Chương 20: Ngươi Nói Mình Là Ngự Thú Sư? Ngươi Nói Láo
Phẫn Nộ Bồ Đào
03/06/2022
“Tô Trạch cẩn thận một chút, người đó là Tần Phong học trưởng của lớp trên, bởi vì hắn bị xử phạt nên mất tư cách tiến vào tháp Trấn Yêu, vốn đợi sau khi hủy bỏ xử phạt thì danh ngạch kia vẫn sẽ là của hắn, nhưng mà hiệu trưởng lại cho ngươi thẳng danh ngạch đó…”
Tô Trạch cũng hiểu được là có chuyện gì xảy ra rồi.
Đây là sau khi bị hắn chiếm mất danh ngạch nên quay ra tìm hắn gây chuyện đây mà, lát nữa chắc chắn sẽ có tiết mục uy hiếp bắt hắn giao danh ngạch ra đây.
Cái tên hiệu trưởng kia chắc chắn là biết chuyện này, nhưng lại không nhắc nhớ hắn trước!
Trong nháy mắt, Tô Trạch bỗng cảm thấy không hổ thẹn gì với hành động của bản thân trong ngày hôm qua.
Tần Phong nhanh nhẹn đi tới trước mặt Tô Trạch, lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Tô Trạch?”
Tô Trạch gật đầu: “Đúng là ta, có chuyện gì không?”
Không nằm ngoài suy đoán của Tô Trạch.
Tần Phong trực tiếp yêu cầu Tô Trạch từ bỏ tư cách tiến vào tháp Trấn Yêu.
“Đó là chuyện không có khả năng, ta khuyên ngươi bỏ cuộc sớm đi.” Tô Trạch thản nhiên nói.
Cuộc xôn xao ở cổng trường đã hấp dẫn rất nhiều người.
Chỉ chốc lát, Thang Nghĩa đã dẫn một đám giáo viên chạy tới hiện trường.
“Chuyện gì thế?”
Thang Nghĩa thấy Tô Trạch thì nhớ lại chuyện ngày hôm qua ngày tức khắc, mặt sị xuống.
Hắn giương mắt lại thấy được Tần Phong, thế là hiểu ngay ra là chuyện gì xảy ra.
Tần Phong thấy Thang Nghĩa tới, ngạnh cổ nói: “Ta không phục!”
Thang Nghĩa cau mày nói: “Không phục cái gì? Là ngươi phạm sai lầm trước, sử dụng năng lực ở trong môi trường công cộng, suýt nữa thì gây ra họa lớn, không trực tiếp khai trừ ngươi là nhà trường đã tốt lắm rồi, bây giờ còn dám gây chuyện à?”
Tần Phong lại như không nghe thấy vậy, hắn nói tiếp.
“Ta cứ không phục đấy, sao một tân sinh không tham gia sát hạch mà lại được danh ngạch chứ!”
“Cho dù hắn thăng lên Đoán Thể ngũ trọng chỉ trong vòng mười ngày thì sao chứ?”
“Sức chiến đấu thực sự của hắn ra sao thì ai mà biết được?”
“Tuyệt thế thiên tài? Ta không phục!”
“Có phải thiên tài hay không thì phải thực chiến xong mới biết được!”
Hắn cứ như bắn pháo liên hồi vậy, nói một hơi dài luôn.
Thang Nghĩa bị hắn làm cho tức tới máu dồn lên não.
Mà đúng lúc lúc này.
Tô Trạch mở miệng.
“Theo ý ngươi, hai ta đánh một trận thì là sẽ biết ngay người nào có tư cách đúng không?”
Mọi người nghe nói như thế thì đều sửng sốt.
Sắc mặt của bạn học bên cạnh Tô Trạch thay đổi, vội vàng khuyên nhủ: “Tô Trạch ngươi đừng xúc động, Tần Phong học trưởng đã là Đoán Thể thất trọng rồi đó!”
Trường học dành cho người tu luyện theo chế độ nửa năm là một niên khóa.
Vì vậy tính theo thời gian thì ít nhất Tần Phong tu luyện nhiều hơn Tô Trạch nửa năm!
Huống hồ bây giờ Tô Trạch mới chỉ là Đoán Thể ngũ trọng, sao có thể đánh thắng được Tần Phong có thực lực Đoán Thể thất trọng chứ!
Nghe thấy lời của Tô Trạch, Tần Phong có hơi sững sờ.
Hắn ngăn Tô Trạch ở cổng trường cũng chỉ vì bộc lộ sự bất mãn của bản thân mà thôi.
Từ đầu đến cuối hắn đều không có ý muốn tỷ thí với Tô Trạch!
Suy cho cùng hắn là sinh viên lớp cao, thời gian tu luyện của bản thân nhiều hơn Tô Trạch, các phương diện tu vi, kinh nghiệm chiến đấu v.v… Đều tốt.
Huống hồ.
Tô Trạch là Đoán Thể ngũ trọng, mà hắn là Đoán Thể thất trọng.
Trong đó có sự chênh lệch tận hai trọng!
Vì vậy, cho dù Tần Phong có bất mãn ra sao thì hắn cũng không có mặt mũi nói ra loại câu kiểu quyết định tư cách thông qua tỷ thí như thế.
Nhưng bây giờ, Tô Trạch lại chủ động nói ra!
Khi hắn phản ứng lại thì trong lòng bỗng thấy vui mừng.
Đây là ngươi tự dâng đầu tới đấy nhé.
Tần Phong không đợi những người khác phản ứng lại, bèn nói với Tô Trạch: “Đây là tự ngươi nói đấy! Đừng trách ra ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Tô Trạch bình tĩnh nói: “Ừ, ta nói.”
Các bạn học vây xem ồn ào cả lên, ngay lập tức nghị luận xôn xao.
Những người quen biết Tô Trạch đều trở nên căng thẳng.
Bởi vì theo bọn họ thấy, dù Tô Trạch có là thiên tài tới đâu nhưng nếu chống lại Tần Phong thì phần thắng sẽ rất nhỏ!
Suy cho cùng, thực lực thiên phú của Tần Phong đều rất tốt, không phải Đoán Thể thất trọng bình thường.
Sắc mặt của Thang Nghĩa cũng đổi, hắn cảm thấy Tô Trạch kích động quá rồi.
Hắn nhìn về phía Tô Trạch, nhưng chợt phát hiện hắn lại bình tĩnh tới dị thường, trong mắt hắn không có chút căng thẳng nào.
Mặc dù hắn tiếp xúc với Tô Trạch không nhiều lắm.
Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm nhìn người mấy chục năm này của Thang Nghĩa hắn, Tô Trạch không phải là loại người kích động không màng hậu quả.
Nghĩ tới đây, Thang Nghĩa bỗng tỉnh táo lại, nhìn Tô Trạch với vẻ hơi mong đợi.
Thằng nhãi này… Có khi nào có lòng tin với trận chiến này thật?
Rất nhanh, tin tức Tô Trạch muốn quyết đấu với Tần Phong truyền khắp toàn trường.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Dưới đài diễn võ của trường học luyện tập xuất hiện rất nhiều người.
Cũng có rất nhiều giáo viên xuất hiện nữa.
Bọn họ cũng muốn xem thử kết quả của trận đấu này ra sao.
Trên đài diễn võ.
Tô Trạch và Tần Phong đều lên đài.
Thang Nghĩa đứng ở giữa hai người, hắn hỏi Tô Trạch một lần cuối cùng.
“Tô Trạch, ngươi chắc chắn muốn tỷ thí với Tần Phong ư?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn.
Thang Nghĩa không nói nhiều nữa, nói: “Cuộc tỷ thí này đến ranh giới là dừng, song phương không được gây tổn thương tới tính mạng của đối phương! Hoặc bất kỳ chiêu thức nào có khả năng đánh đối phương tới tàn tật là đều không thể sử dụng!”
Lúc nói lời này, Thang Nghĩa trừng mắt nhìn Tần Phong.
Tần Phong gật đầu nói: “Yên tâm đi hiệu trưởng, cùng lắm thì ta cũng chỉ làm học đệ nằm trên giường vài ngày mà thôi!”
Hắn nhìn Tô Trạch nói: “Nhắc nhở ngươi một câu trước, ta là võ tu, am hiểu nhất là cận chiến!”
Tô Trạch thong dong gật đầu nói: “Biết rồi, bắt đầu được chưa?”
Tần Phong nhướng mày, rất bất mãn với thái độ của Tô Trạch.
Nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng, trong lòng hạ quyết tâm muốn dạy cho Tô Trạch một bài học ra trò.
Thang Nghĩa lùi ra sau một bước, nhường không gian, trầm giọng nói: “Nếu đã thế thì, tỷ thí bắt đầu!”
Dưới đài, tiếng bàn tán vang lên không ngừng.
“À mà, các ngươi có biết Tô Trạch thức tỉnh thiên phú gì không?”
“Nghe nói là ngự thú sư!”
“Cái gì? Thế linh thú khế ước của hắn đâu?”
Tô Trạch cũng hiểu được là có chuyện gì xảy ra rồi.
Đây là sau khi bị hắn chiếm mất danh ngạch nên quay ra tìm hắn gây chuyện đây mà, lát nữa chắc chắn sẽ có tiết mục uy hiếp bắt hắn giao danh ngạch ra đây.
Cái tên hiệu trưởng kia chắc chắn là biết chuyện này, nhưng lại không nhắc nhớ hắn trước!
Trong nháy mắt, Tô Trạch bỗng cảm thấy không hổ thẹn gì với hành động của bản thân trong ngày hôm qua.
Tần Phong nhanh nhẹn đi tới trước mặt Tô Trạch, lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Tô Trạch?”
Tô Trạch gật đầu: “Đúng là ta, có chuyện gì không?”
Không nằm ngoài suy đoán của Tô Trạch.
Tần Phong trực tiếp yêu cầu Tô Trạch từ bỏ tư cách tiến vào tháp Trấn Yêu.
“Đó là chuyện không có khả năng, ta khuyên ngươi bỏ cuộc sớm đi.” Tô Trạch thản nhiên nói.
Cuộc xôn xao ở cổng trường đã hấp dẫn rất nhiều người.
Chỉ chốc lát, Thang Nghĩa đã dẫn một đám giáo viên chạy tới hiện trường.
“Chuyện gì thế?”
Thang Nghĩa thấy Tô Trạch thì nhớ lại chuyện ngày hôm qua ngày tức khắc, mặt sị xuống.
Hắn giương mắt lại thấy được Tần Phong, thế là hiểu ngay ra là chuyện gì xảy ra.
Tần Phong thấy Thang Nghĩa tới, ngạnh cổ nói: “Ta không phục!”
Thang Nghĩa cau mày nói: “Không phục cái gì? Là ngươi phạm sai lầm trước, sử dụng năng lực ở trong môi trường công cộng, suýt nữa thì gây ra họa lớn, không trực tiếp khai trừ ngươi là nhà trường đã tốt lắm rồi, bây giờ còn dám gây chuyện à?”
Tần Phong lại như không nghe thấy vậy, hắn nói tiếp.
“Ta cứ không phục đấy, sao một tân sinh không tham gia sát hạch mà lại được danh ngạch chứ!”
“Cho dù hắn thăng lên Đoán Thể ngũ trọng chỉ trong vòng mười ngày thì sao chứ?”
“Sức chiến đấu thực sự của hắn ra sao thì ai mà biết được?”
“Tuyệt thế thiên tài? Ta không phục!”
“Có phải thiên tài hay không thì phải thực chiến xong mới biết được!”
Hắn cứ như bắn pháo liên hồi vậy, nói một hơi dài luôn.
Thang Nghĩa bị hắn làm cho tức tới máu dồn lên não.
Mà đúng lúc lúc này.
Tô Trạch mở miệng.
“Theo ý ngươi, hai ta đánh một trận thì là sẽ biết ngay người nào có tư cách đúng không?”
Mọi người nghe nói như thế thì đều sửng sốt.
Sắc mặt của bạn học bên cạnh Tô Trạch thay đổi, vội vàng khuyên nhủ: “Tô Trạch ngươi đừng xúc động, Tần Phong học trưởng đã là Đoán Thể thất trọng rồi đó!”
Trường học dành cho người tu luyện theo chế độ nửa năm là một niên khóa.
Vì vậy tính theo thời gian thì ít nhất Tần Phong tu luyện nhiều hơn Tô Trạch nửa năm!
Huống hồ bây giờ Tô Trạch mới chỉ là Đoán Thể ngũ trọng, sao có thể đánh thắng được Tần Phong có thực lực Đoán Thể thất trọng chứ!
Nghe thấy lời của Tô Trạch, Tần Phong có hơi sững sờ.
Hắn ngăn Tô Trạch ở cổng trường cũng chỉ vì bộc lộ sự bất mãn của bản thân mà thôi.
Từ đầu đến cuối hắn đều không có ý muốn tỷ thí với Tô Trạch!
Suy cho cùng hắn là sinh viên lớp cao, thời gian tu luyện của bản thân nhiều hơn Tô Trạch, các phương diện tu vi, kinh nghiệm chiến đấu v.v… Đều tốt.
Huống hồ.
Tô Trạch là Đoán Thể ngũ trọng, mà hắn là Đoán Thể thất trọng.
Trong đó có sự chênh lệch tận hai trọng!
Vì vậy, cho dù Tần Phong có bất mãn ra sao thì hắn cũng không có mặt mũi nói ra loại câu kiểu quyết định tư cách thông qua tỷ thí như thế.
Nhưng bây giờ, Tô Trạch lại chủ động nói ra!
Khi hắn phản ứng lại thì trong lòng bỗng thấy vui mừng.
Đây là ngươi tự dâng đầu tới đấy nhé.
Tần Phong không đợi những người khác phản ứng lại, bèn nói với Tô Trạch: “Đây là tự ngươi nói đấy! Đừng trách ra ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Tô Trạch bình tĩnh nói: “Ừ, ta nói.”
Các bạn học vây xem ồn ào cả lên, ngay lập tức nghị luận xôn xao.
Những người quen biết Tô Trạch đều trở nên căng thẳng.
Bởi vì theo bọn họ thấy, dù Tô Trạch có là thiên tài tới đâu nhưng nếu chống lại Tần Phong thì phần thắng sẽ rất nhỏ!
Suy cho cùng, thực lực thiên phú của Tần Phong đều rất tốt, không phải Đoán Thể thất trọng bình thường.
Sắc mặt của Thang Nghĩa cũng đổi, hắn cảm thấy Tô Trạch kích động quá rồi.
Hắn nhìn về phía Tô Trạch, nhưng chợt phát hiện hắn lại bình tĩnh tới dị thường, trong mắt hắn không có chút căng thẳng nào.
Mặc dù hắn tiếp xúc với Tô Trạch không nhiều lắm.
Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm nhìn người mấy chục năm này của Thang Nghĩa hắn, Tô Trạch không phải là loại người kích động không màng hậu quả.
Nghĩ tới đây, Thang Nghĩa bỗng tỉnh táo lại, nhìn Tô Trạch với vẻ hơi mong đợi.
Thằng nhãi này… Có khi nào có lòng tin với trận chiến này thật?
Rất nhanh, tin tức Tô Trạch muốn quyết đấu với Tần Phong truyền khắp toàn trường.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Dưới đài diễn võ của trường học luyện tập xuất hiện rất nhiều người.
Cũng có rất nhiều giáo viên xuất hiện nữa.
Bọn họ cũng muốn xem thử kết quả của trận đấu này ra sao.
Trên đài diễn võ.
Tô Trạch và Tần Phong đều lên đài.
Thang Nghĩa đứng ở giữa hai người, hắn hỏi Tô Trạch một lần cuối cùng.
“Tô Trạch, ngươi chắc chắn muốn tỷ thí với Tần Phong ư?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn.
Thang Nghĩa không nói nhiều nữa, nói: “Cuộc tỷ thí này đến ranh giới là dừng, song phương không được gây tổn thương tới tính mạng của đối phương! Hoặc bất kỳ chiêu thức nào có khả năng đánh đối phương tới tàn tật là đều không thể sử dụng!”
Lúc nói lời này, Thang Nghĩa trừng mắt nhìn Tần Phong.
Tần Phong gật đầu nói: “Yên tâm đi hiệu trưởng, cùng lắm thì ta cũng chỉ làm học đệ nằm trên giường vài ngày mà thôi!”
Hắn nhìn Tô Trạch nói: “Nhắc nhở ngươi một câu trước, ta là võ tu, am hiểu nhất là cận chiến!”
Tô Trạch thong dong gật đầu nói: “Biết rồi, bắt đầu được chưa?”
Tần Phong nhướng mày, rất bất mãn với thái độ của Tô Trạch.
Nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng, trong lòng hạ quyết tâm muốn dạy cho Tô Trạch một bài học ra trò.
Thang Nghĩa lùi ra sau một bước, nhường không gian, trầm giọng nói: “Nếu đã thế thì, tỷ thí bắt đầu!”
Dưới đài, tiếng bàn tán vang lên không ngừng.
“À mà, các ngươi có biết Tô Trạch thức tỉnh thiên phú gì không?”
“Nghe nói là ngự thú sư!”
“Cái gì? Thế linh thú khế ước của hắn đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.