Chương 16
Viên Diệp Tư
08/01/2024
Tạ Cẩn Hi hôm nay hết họp lại đi đàm phán đầu tư nên về nhà khá muộn, nghĩ tới cảnh nhà cửa bị tên nhóc Măng Măng quậy tung là anh đã không muốn về nữa rồi.
Nhà cửa thì bừa, tên nhóc kia thì chưa ai tắm cho, cơm không ai nấu. Nghĩ tới đó thôi là anh ta muốn sụp đổ ở trong xe rồi.
Nhưng khi anh ta về đến nhà, vừa bước vào trong, thấy nhà cửa gọn gàng, còn tên nhóc Măng Măng đang ngoan ngoãn tự ngồi ăn cơm rồi. Bên cạnh đó, cơm nước đã được nấu xong hết rồi.
Chậc, lúc này anh mới nhớ ra là trong nhà còn có Thời Tư Nghiên, đúng là nhà có phụ nữ có khác, khác bọt hẳn.
Anh ta thay mang dép trong nhà vào, đi tới chỗ cậu nhóc đang ăn cơm kia “ Sao lại có một mình con ở đây?”
Măng Măng vẫn đang nhai nốt miếng cơm, tới khi nuốt xuống mới trả lời “ Vốn dĩ Măng Măng với chị Nghiên Nghiên đợi cậu út về ăn cơm, nhưng mà Măng Măng đói, nên chị cho con ăn trước, còn mình đi dọn nốt đồ trong phòng rồi”
Mới lỏng chiếc cavat, anh ta tự rót cho mình một cốc nước. Nghe Măng Măng nói vậy, đến khi tới cửa phòng cốc nước trên tay cũng đã trống rỗng.
Anh ta đứng dựa vào cửa phòng, nhìn con người vẫn đang lúi húi xếp đồ lên bàn “ Thời Tư Nghiên, em không định ăn tối?”
Còn đang xếp nốt đống mĩ phẩm của mình lên bàn trang điểm, cô cũng phải tự cảm thán sao mình lại có nhiều những thứ này như vậy chứ?
Đang mải dọn, tự nhiên có giọng nói vọng xuống làm cô giật nảy mình “ Doạ chết tôi rồi, anh đi có tiếng động một chút đi, cứ như ma ấy”
Cũng may cô cũng đã dọn xong rồi, chứ mà để sang ngày mai chắc cô bỏ cuộc luôn mất. Tự ngắm lại thành quả một lượt, mấy cái túi đựng những thứ này cô đều bỏ vào vali hết rồi, nhưng giờ phải cất cái vali này ở đâu đây.
“ Do em không để ý ấy chứ, Măng Măng hét to như vậy” Như hiểu được suy nghĩ của Thời Tư Nghiên, anh ta đặt chiếc cốc trên tay xuống bàn, tiến đến chỗ cái vali của cô, rồi mở kệ tủ bên dưới, đẩy gọn nó vào trong đó, rồi đóng tủ lại “ Được rồi, mau ra ăn cơm thôi”
Cô phủi phủi tay, đi tới chỗ Tạ Cẩn Hi đang đứng “ Đi thôi”
Nói rồi cả hai cùng nhau đi tới chỗ bàn ăn. Thời Tư Nghiên tháo chiếc tạp dề để qua một bên, ngồi xuống ghế bên cạnh cậu nhóc Măng Măng “ Ngoan thật đó, ăn hết rồi này”
Cậu nhóc này được khen thì đắc ý lắm, đưa cái bát cơm đã được ăn sạch sẽ rồi lên khoe “ Măng Măng ăn hết rồi, em đi chơi được không?”
Đưa tay nhận lấy chiếc bát trên tay cậu bé, đặt qua phía mình “ Được, đi chơi chút đi”
Được sự đồng ý, cậu nhóc liền tuột xuống ghế rồi phi thẳng tới chỗ đồ chơi của mình.
Tạ Cẩn Hi trong lúc hai người kia nói chuyện đã xới cơm chờ sẵn rồi, nhìn cô gái này cũng ra dáng người mẹ trẻ lắm đó chứ.
Cầm đũa của mình lên, tự nhiên thấy người đối diện cứ nhìn chằm chằm, liền có chút khó chịu “ Tạ Cẩn Hi, đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi không phải đồ ăn”
Gắp thức ăn đặt vào bát cho Thời Tư Nghiên “ Em mà không ăn nhanh, thì chính là vậy đấy”
Nghe tới đó, Thời Tư Nghiên đưa tay lên chống cằm, nhìn người đối diện bằng ánh mắt yêu nghiệt “ Vậy còn để xem, là ai “ăn” ai”
Nói rồi, cô cũng gắp thức ăn đặt vào bát của Tạ Cẩn Hi, rồi vui vẻ thưởng thức đồ ăn của mình nấu. Vẫn là đồ tự mình nấu vẫn là ngon nhất.
Tạ Cẩn Hi chỉ biết lắc đầu cười, rồi cũng bắt đầu thưởng thức tay nghề của người con gái này. Cũng không tệ lắm, xem ra Thời Tư Nghiên còn có nhiều thứ hay ho mà anh chưa biết, chắc chắn sẽ phải từ từ khám phá mới được.
Giờ trông họ như một nhà ba người hạnh phúc vậy, đôi vợ chồng trẻ cùng với đứa con nhỏ. Sau khi dùng bữa xong, Thời Tư Nghiên đã nấu cơm rồi nên đặc biệt để tiết mục rửa bát lại cho Tạ Cẩn Hi, còn mình đi ra ngồi chơi với Măng Măng cho tiêu cơm.
Nghịch nghịch món đồ chơi trên tay, Măng Măng quay qua hỏi Thời Tư Nghiên đang ở bên cạnh mình “ Chị Nghiên Nghiên, tối nay chị ngủ cùng Măng Măng nhé?”
Thời Tư Nghiên làm ra dáng vẻ đáng tiếc, ôm cậu bé vào lòng “ Không được rồi, đồ của chị còn nhiều quá, chị phải tranh thủ xếp nốt thôi”
Bị từ chối như vậy, Măng Măng liền trở nên tiu nghỉu, ôm lấy cánh tay của Thời Tư Nghiên lắc lắc “ Vậy chị có thể đọc truyện cho Măng Măng ngủ không?”
Ai mà nỡ từ chối được cậu bé đáng yêu này cơ chứ? Tan chảy mất thôi, cô xoa xoa nhẹ cái má phúng phính của cậu nhóc “ Cái này đi thì được, em đi đánh răng rồi lên giường đi, chị sẽ vào sau”
“ Yeahhhhh” Được đồng ý yêu cầu rồi, phải nhanh chóng đi làm như sợ bị người khác đổi ý. Măng Măng liền buông tay đang ôm Thời Tư Nghiên ra, chạy như bay vào trong phòng mình, vệ sinh cá nhân, rồi leo lên giường chờ đợi.
Tạ Cẩn Hi lúc này cũng đã rửa bát xong, anh ta đi lại chỗ Thời Tư Nghiên, còn chưa kịp nói gì đã bị cô cướp lời “ Anh đi tắm trước đi, tôi cho Măng Măng ngủ rồi sẽ tắm sau”
Thấy cô nàng này hôm nay có chút kì lạ, không biết lại sắp bày trò gì ở đây nữa. Nhưng thôi, cung kính không bằng tuân lệnh “ Được, em nhanh lên đó”
Nhanh? Nhanh để làm gì chứ, cái tên này đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nhưng mà cô thích cái suy nghĩ ấy, cô đứng dậy, vỗ vỗ vào vai Tạ Cẩn Hi mấy cái “ Tạ tiên sinh nôn nóng gì chứ? Cứ thơm tho, sạch sẽ, rồi nằm nghiêng mình ráo nước đợi tôi đi”
Lại còn nhìn anh ta bằng ánh mắt mang theo ý cười gợi đòn ấy làm anh ta chỉ muốn trực tiếp vác cô gái này về phòng thôi. Thật hiếm khi thấy Thời Tư Nghiên chủ động như vậy, mà nghĩ lại cũng không hiếm lắm, nhưng cũng sẽ không kì lạ đến như vậy.
Và rồi, hai anh chị chia ra hai ngả, người thì đi tắm, người thì phải đi cho kì đà cản mũi ngủ, để tránh đang đâu thì có người làm phiền.
Nhà cửa thì bừa, tên nhóc kia thì chưa ai tắm cho, cơm không ai nấu. Nghĩ tới đó thôi là anh ta muốn sụp đổ ở trong xe rồi.
Nhưng khi anh ta về đến nhà, vừa bước vào trong, thấy nhà cửa gọn gàng, còn tên nhóc Măng Măng đang ngoan ngoãn tự ngồi ăn cơm rồi. Bên cạnh đó, cơm nước đã được nấu xong hết rồi.
Chậc, lúc này anh mới nhớ ra là trong nhà còn có Thời Tư Nghiên, đúng là nhà có phụ nữ có khác, khác bọt hẳn.
Anh ta thay mang dép trong nhà vào, đi tới chỗ cậu nhóc đang ăn cơm kia “ Sao lại có một mình con ở đây?”
Măng Măng vẫn đang nhai nốt miếng cơm, tới khi nuốt xuống mới trả lời “ Vốn dĩ Măng Măng với chị Nghiên Nghiên đợi cậu út về ăn cơm, nhưng mà Măng Măng đói, nên chị cho con ăn trước, còn mình đi dọn nốt đồ trong phòng rồi”
Mới lỏng chiếc cavat, anh ta tự rót cho mình một cốc nước. Nghe Măng Măng nói vậy, đến khi tới cửa phòng cốc nước trên tay cũng đã trống rỗng.
Anh ta đứng dựa vào cửa phòng, nhìn con người vẫn đang lúi húi xếp đồ lên bàn “ Thời Tư Nghiên, em không định ăn tối?”
Còn đang xếp nốt đống mĩ phẩm của mình lên bàn trang điểm, cô cũng phải tự cảm thán sao mình lại có nhiều những thứ này như vậy chứ?
Đang mải dọn, tự nhiên có giọng nói vọng xuống làm cô giật nảy mình “ Doạ chết tôi rồi, anh đi có tiếng động một chút đi, cứ như ma ấy”
Cũng may cô cũng đã dọn xong rồi, chứ mà để sang ngày mai chắc cô bỏ cuộc luôn mất. Tự ngắm lại thành quả một lượt, mấy cái túi đựng những thứ này cô đều bỏ vào vali hết rồi, nhưng giờ phải cất cái vali này ở đâu đây.
“ Do em không để ý ấy chứ, Măng Măng hét to như vậy” Như hiểu được suy nghĩ của Thời Tư Nghiên, anh ta đặt chiếc cốc trên tay xuống bàn, tiến đến chỗ cái vali của cô, rồi mở kệ tủ bên dưới, đẩy gọn nó vào trong đó, rồi đóng tủ lại “ Được rồi, mau ra ăn cơm thôi”
Cô phủi phủi tay, đi tới chỗ Tạ Cẩn Hi đang đứng “ Đi thôi”
Nói rồi cả hai cùng nhau đi tới chỗ bàn ăn. Thời Tư Nghiên tháo chiếc tạp dề để qua một bên, ngồi xuống ghế bên cạnh cậu nhóc Măng Măng “ Ngoan thật đó, ăn hết rồi này”
Cậu nhóc này được khen thì đắc ý lắm, đưa cái bát cơm đã được ăn sạch sẽ rồi lên khoe “ Măng Măng ăn hết rồi, em đi chơi được không?”
Đưa tay nhận lấy chiếc bát trên tay cậu bé, đặt qua phía mình “ Được, đi chơi chút đi”
Được sự đồng ý, cậu nhóc liền tuột xuống ghế rồi phi thẳng tới chỗ đồ chơi của mình.
Tạ Cẩn Hi trong lúc hai người kia nói chuyện đã xới cơm chờ sẵn rồi, nhìn cô gái này cũng ra dáng người mẹ trẻ lắm đó chứ.
Cầm đũa của mình lên, tự nhiên thấy người đối diện cứ nhìn chằm chằm, liền có chút khó chịu “ Tạ Cẩn Hi, đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi không phải đồ ăn”
Gắp thức ăn đặt vào bát cho Thời Tư Nghiên “ Em mà không ăn nhanh, thì chính là vậy đấy”
Nghe tới đó, Thời Tư Nghiên đưa tay lên chống cằm, nhìn người đối diện bằng ánh mắt yêu nghiệt “ Vậy còn để xem, là ai “ăn” ai”
Nói rồi, cô cũng gắp thức ăn đặt vào bát của Tạ Cẩn Hi, rồi vui vẻ thưởng thức đồ ăn của mình nấu. Vẫn là đồ tự mình nấu vẫn là ngon nhất.
Tạ Cẩn Hi chỉ biết lắc đầu cười, rồi cũng bắt đầu thưởng thức tay nghề của người con gái này. Cũng không tệ lắm, xem ra Thời Tư Nghiên còn có nhiều thứ hay ho mà anh chưa biết, chắc chắn sẽ phải từ từ khám phá mới được.
Giờ trông họ như một nhà ba người hạnh phúc vậy, đôi vợ chồng trẻ cùng với đứa con nhỏ. Sau khi dùng bữa xong, Thời Tư Nghiên đã nấu cơm rồi nên đặc biệt để tiết mục rửa bát lại cho Tạ Cẩn Hi, còn mình đi ra ngồi chơi với Măng Măng cho tiêu cơm.
Nghịch nghịch món đồ chơi trên tay, Măng Măng quay qua hỏi Thời Tư Nghiên đang ở bên cạnh mình “ Chị Nghiên Nghiên, tối nay chị ngủ cùng Măng Măng nhé?”
Thời Tư Nghiên làm ra dáng vẻ đáng tiếc, ôm cậu bé vào lòng “ Không được rồi, đồ của chị còn nhiều quá, chị phải tranh thủ xếp nốt thôi”
Bị từ chối như vậy, Măng Măng liền trở nên tiu nghỉu, ôm lấy cánh tay của Thời Tư Nghiên lắc lắc “ Vậy chị có thể đọc truyện cho Măng Măng ngủ không?”
Ai mà nỡ từ chối được cậu bé đáng yêu này cơ chứ? Tan chảy mất thôi, cô xoa xoa nhẹ cái má phúng phính của cậu nhóc “ Cái này đi thì được, em đi đánh răng rồi lên giường đi, chị sẽ vào sau”
“ Yeahhhhh” Được đồng ý yêu cầu rồi, phải nhanh chóng đi làm như sợ bị người khác đổi ý. Măng Măng liền buông tay đang ôm Thời Tư Nghiên ra, chạy như bay vào trong phòng mình, vệ sinh cá nhân, rồi leo lên giường chờ đợi.
Tạ Cẩn Hi lúc này cũng đã rửa bát xong, anh ta đi lại chỗ Thời Tư Nghiên, còn chưa kịp nói gì đã bị cô cướp lời “ Anh đi tắm trước đi, tôi cho Măng Măng ngủ rồi sẽ tắm sau”
Thấy cô nàng này hôm nay có chút kì lạ, không biết lại sắp bày trò gì ở đây nữa. Nhưng thôi, cung kính không bằng tuân lệnh “ Được, em nhanh lên đó”
Nhanh? Nhanh để làm gì chứ, cái tên này đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nhưng mà cô thích cái suy nghĩ ấy, cô đứng dậy, vỗ vỗ vào vai Tạ Cẩn Hi mấy cái “ Tạ tiên sinh nôn nóng gì chứ? Cứ thơm tho, sạch sẽ, rồi nằm nghiêng mình ráo nước đợi tôi đi”
Lại còn nhìn anh ta bằng ánh mắt mang theo ý cười gợi đòn ấy làm anh ta chỉ muốn trực tiếp vác cô gái này về phòng thôi. Thật hiếm khi thấy Thời Tư Nghiên chủ động như vậy, mà nghĩ lại cũng không hiếm lắm, nhưng cũng sẽ không kì lạ đến như vậy.
Và rồi, hai anh chị chia ra hai ngả, người thì đi tắm, người thì phải đi cho kì đà cản mũi ngủ, để tránh đang đâu thì có người làm phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.