Chương 20
Viên Diệp Tư
08/01/2024
Cả hai cùng bước đi trên con đường xung quanh toàn là hoa đang đùa nở. Mọi cảnh vật ở đây tạo nên một khung cảnh rất là nên thơ.
Tạ Cẩn Hi đang đi bên cạnh bỗng đột nhiên lên tiếng hỏi “ Nghiên Nghiên, chuyện eo của em là sao?”
Người đang đi bên cạnh anh ta có chút khựng lại, rồi tiếp tục bước “ Lúc làm luận án thạc sĩ, em có gặp tai nạn, từ đó làm eo bị trấn thương. Nhưng mà không có gì đáng ngại”
Vẫn giữ một phong thái điềm đạm đến mức ảm đạm, Tạ Cẩn Hi đáp lại “ Sau khi quay về, anh sẽ tìm bác sĩ riêng cho em”
Cũng đã tới trước cửa vào của nông trại rồi. Nói đây là nông trại nhỏ thôi thì thật không phải, tại đây được phân khu rõ ràng, bên nào là những cây trồng theo mùa, bên nào là cây trồng lâu năm.
Đứng trước không gian rộng lớn như vậy, Tạ Cẩn Hi mới quay sang người bên cạnh “ Em muốn tới chỗ nào trước? Qua vườn dâu hay sang chỗ lê, táo?”
Đắn đo suy nghĩ một hồi, cô vốn dĩ là người không thích lựa chọn, nhưng nếu cho cô lựa thì cô vẫn chọn được “ Vậy qua vườn nho trước đi, em thích nho”
Là liên quan đến gợi ý của Tạ Cẩn Hi dữ chưa? Hỏi muốn hái dâu hay sang hái táo, lê thôi mà lại thành ra sang vườn nho. Thôi thì chỉ cần cô nói thích thì anh cũng chiều hết. Cầm sẵn lấy một chiếc giỏ tre, rồi anh ta bỏ đi phía trước “ Được, vậy sang vườn nho trước”
Cái tên này, lại bước nhanh như vậy. Thời Tư Nghiên ở đằng sau phải dùng hết sức bình sinh mà bước theo sau, vừa đi vừa cằn nhằn “ Sao anh lại đi nhanh vậy chứ? Bộ đi chậm chút sẽ chết à?”
Như không nghe thấy tiếng của người phía sau mình, anh ta vẫn bước đều như vậy về phía vườn nho phía trước.
Hứ, cái tên Tạ chết tiệt này. Lại còn cố ý không nghe thấy, được lắm đã thế bà đây không đi nữa. Nghĩ như vậy, cô liền ngồi thụp luôn xuống, không thèm đi theo sau anh ta nữa.
Bỏ đi xa được một quãng, thấy phía sau không có chút động tĩnh nào. Còn đang nghĩ hôm nay cô nàng này lại chịu thua sớm thế, thì vừa quay đầu lại đã thấy cô không chịu đi nữa mà ngồi xuống nghịch hoa rồi.
Cũng hết nói nổi, anh ta bước quay lại chỗ Thời Tư Nghiên, trực tiếp bế bổng cô lên, quay hướng đến nơi phía trước.
Thời Tư Nghiên còn đang ngồi nghịch mấy bông hoa hồng ở gần đó, chưa kịp hiểu tình huống gì đang xảy ra thì đã thấy mình nằm gọn trên tay của Tạ Cẩn Hi rồi.
Cô quàng tay qua cổ anh ta như để chắc chắn, nếu anh ta có quăng cô xuống thì cô sẽ cùng lôi anh ta ngã theo.
Vào tới bên trong vườn nho, đặt cô đứng xuống cạnh bàn trà trong vườn. Trước khi tới anh đã nhờ người chuẩn bị trước một bàn trà bánh rồi, bởi biết kiểu gì cô cũng gạt bỏ mấy cái anh gợi ý mà tới khu này trước.
Làm vẻ mệt mỏi lắm, Thời Tư Nghiên ngồi xuống ghế, lại tự rót cho mình và Tạ Cẩn Hi mỗi người một cốc trà “ Thật là mệt mà, Tạ tiên sinh vất vả rồi, uống ly trà cho lại sức”
Nhìn cái dáng vẻ ấy, Tạ Cẩn Hi chỉ biết lắc đầu cười, nhận lấy ly trà của mình. Thời Tư Nghiên nhiều lúc giống như một đứa trẻ con vô tri vậy, nhưng nhiều lúc cô giống như một tiểu yêu tinh mang dạng vẻ mị hoặc được mọi người xung quanh mình.
Nâng ly trà của mình lên, nhấp lấy một ngụm. Thời Tư Nghiên cũng biết thưởng thức trà lắm đấy “ Là trà ngon đó Tạ tiên sinh. Cũng rất dễ uống, không khó uống như những loại trà trước”
Thấy cô có hứng thú như vậy, Tạ Cẩn Hi nhìn vào ly trà trên tay mình, trầm ngâm một lúc “ Thích như vậy sao? Để nói Cố Minh để cho em một ít”
Dùng ánh mắt không thể lấp lánh hơn mà nhìn người đối diện mình “ Như vậy được chứ? Phải cảm ơn Tạ Cẩn Hi anh trước rồi”
Tự nhiên Tạ Cẩn Hi có chút trầm mặc, có chút nghiêm túc nhìn thẳng vào Thời Tư Nghiên “ Thời Nhị, em và Cố Kiên kia là quan hệ như thế nào?”
Thời Nhị? Cái tên này lâu lắm rồi Tạ Cẩn Hi mới gọi lại. Đây được ghép từ họ và thứ tự trong nhà của cô. Tính ra cô là dòng chính nhà họ Thời nhưng lại sinh sau nên trong nhà là nhị tiểu thư. Nói ra cũng trùng hợp, ở nhà họ Đỗ cô cũng giữ nhị phiên về bên họ Thời cũng vậy.
Nhưng mối quan hệ giữa cô với Cố Kiên cũng không có gì đặc sắc, nên cũng không có gì để dấu cả “ Cố Kiên là người hướng dẫn em làm luận án thạc sĩ, quen nhau từ ba năm trước. Lúc đó em mới 19 tuổi, anh ta cũng giúp đỡ em khá nhiều. Chỉ có vậy thôi”
Nói chứ, chị nhà mình cũng học bá lắm đó.
Cách giải thích ngắn gọn, xúc tích này rất hợp với Tạ Cẩn Hi, nói như vậy thôi đã đủ để anh nhận ra được là Thời Tư Nghiên không có tình cảm gì đặc biệt lắm với tên Cố Kiên kia. Giờ thì anh ta làm sao mà có cửa so được với anh nữa rồi. Kèo này anh thắng chắc rồi.
Đặt lại ly trà lên bàn, anh ta hết nhìn mấy chùm nho đang treo lúc lắc trên đầu mình lại nhìn qua người ngồi cạnh “ Em muốn tự hái hay anh hái cho em?”
Thực ra cô không có mấy hứng thú với việc hái quả này, nói cô ăn còn được chứ hái thì không có hứng thú lắm “ Đợi một chút nữa đi, xong rồi anh hái cho em. Giờ chúng ta cứ ăn bánh, thưởng trà trước đã”
Thời Tư Nghiên lại rót thêm trà vào cốc cho người ngồi đối diện. Xong lại còn đặc biệt lấy chiếc bánh mà theo cô là sẽ hợp khẩu vị của Tạ Cẩn Hi nhất, đặt về bên phía anh ta “ Nào, anh mau thử bánh này đi”
Cô ấy đã nói vậy rồi thì anh có thể từ chối sao? Cầm lấy chiếc nĩa bên cạnh đó, lấy một miếng đưa lên ăn cho người kia vui lòng.
Cũng tự lấy cho mình một miếng bánh, sau khi thử một miếng, thấy cũng khá hợp khẩu vị của cô. Không quá ngọt.
Nhìn khung cảnh xung quanh đẹp như vậy, lại thấy tiếc cho cậu nhóc Măng Măng, giờ này đang phải đi học. Lần sau nhất định cô sẽ đưa theo cậu bé tới đây chơi mới được.
Tạ Cẩn Hi đang đi bên cạnh bỗng đột nhiên lên tiếng hỏi “ Nghiên Nghiên, chuyện eo của em là sao?”
Người đang đi bên cạnh anh ta có chút khựng lại, rồi tiếp tục bước “ Lúc làm luận án thạc sĩ, em có gặp tai nạn, từ đó làm eo bị trấn thương. Nhưng mà không có gì đáng ngại”
Vẫn giữ một phong thái điềm đạm đến mức ảm đạm, Tạ Cẩn Hi đáp lại “ Sau khi quay về, anh sẽ tìm bác sĩ riêng cho em”
Cũng đã tới trước cửa vào của nông trại rồi. Nói đây là nông trại nhỏ thôi thì thật không phải, tại đây được phân khu rõ ràng, bên nào là những cây trồng theo mùa, bên nào là cây trồng lâu năm.
Đứng trước không gian rộng lớn như vậy, Tạ Cẩn Hi mới quay sang người bên cạnh “ Em muốn tới chỗ nào trước? Qua vườn dâu hay sang chỗ lê, táo?”
Đắn đo suy nghĩ một hồi, cô vốn dĩ là người không thích lựa chọn, nhưng nếu cho cô lựa thì cô vẫn chọn được “ Vậy qua vườn nho trước đi, em thích nho”
Là liên quan đến gợi ý của Tạ Cẩn Hi dữ chưa? Hỏi muốn hái dâu hay sang hái táo, lê thôi mà lại thành ra sang vườn nho. Thôi thì chỉ cần cô nói thích thì anh cũng chiều hết. Cầm sẵn lấy một chiếc giỏ tre, rồi anh ta bỏ đi phía trước “ Được, vậy sang vườn nho trước”
Cái tên này, lại bước nhanh như vậy. Thời Tư Nghiên ở đằng sau phải dùng hết sức bình sinh mà bước theo sau, vừa đi vừa cằn nhằn “ Sao anh lại đi nhanh vậy chứ? Bộ đi chậm chút sẽ chết à?”
Như không nghe thấy tiếng của người phía sau mình, anh ta vẫn bước đều như vậy về phía vườn nho phía trước.
Hứ, cái tên Tạ chết tiệt này. Lại còn cố ý không nghe thấy, được lắm đã thế bà đây không đi nữa. Nghĩ như vậy, cô liền ngồi thụp luôn xuống, không thèm đi theo sau anh ta nữa.
Bỏ đi xa được một quãng, thấy phía sau không có chút động tĩnh nào. Còn đang nghĩ hôm nay cô nàng này lại chịu thua sớm thế, thì vừa quay đầu lại đã thấy cô không chịu đi nữa mà ngồi xuống nghịch hoa rồi.
Cũng hết nói nổi, anh ta bước quay lại chỗ Thời Tư Nghiên, trực tiếp bế bổng cô lên, quay hướng đến nơi phía trước.
Thời Tư Nghiên còn đang ngồi nghịch mấy bông hoa hồng ở gần đó, chưa kịp hiểu tình huống gì đang xảy ra thì đã thấy mình nằm gọn trên tay của Tạ Cẩn Hi rồi.
Cô quàng tay qua cổ anh ta như để chắc chắn, nếu anh ta có quăng cô xuống thì cô sẽ cùng lôi anh ta ngã theo.
Vào tới bên trong vườn nho, đặt cô đứng xuống cạnh bàn trà trong vườn. Trước khi tới anh đã nhờ người chuẩn bị trước một bàn trà bánh rồi, bởi biết kiểu gì cô cũng gạt bỏ mấy cái anh gợi ý mà tới khu này trước.
Làm vẻ mệt mỏi lắm, Thời Tư Nghiên ngồi xuống ghế, lại tự rót cho mình và Tạ Cẩn Hi mỗi người một cốc trà “ Thật là mệt mà, Tạ tiên sinh vất vả rồi, uống ly trà cho lại sức”
Nhìn cái dáng vẻ ấy, Tạ Cẩn Hi chỉ biết lắc đầu cười, nhận lấy ly trà của mình. Thời Tư Nghiên nhiều lúc giống như một đứa trẻ con vô tri vậy, nhưng nhiều lúc cô giống như một tiểu yêu tinh mang dạng vẻ mị hoặc được mọi người xung quanh mình.
Nâng ly trà của mình lên, nhấp lấy một ngụm. Thời Tư Nghiên cũng biết thưởng thức trà lắm đấy “ Là trà ngon đó Tạ tiên sinh. Cũng rất dễ uống, không khó uống như những loại trà trước”
Thấy cô có hứng thú như vậy, Tạ Cẩn Hi nhìn vào ly trà trên tay mình, trầm ngâm một lúc “ Thích như vậy sao? Để nói Cố Minh để cho em một ít”
Dùng ánh mắt không thể lấp lánh hơn mà nhìn người đối diện mình “ Như vậy được chứ? Phải cảm ơn Tạ Cẩn Hi anh trước rồi”
Tự nhiên Tạ Cẩn Hi có chút trầm mặc, có chút nghiêm túc nhìn thẳng vào Thời Tư Nghiên “ Thời Nhị, em và Cố Kiên kia là quan hệ như thế nào?”
Thời Nhị? Cái tên này lâu lắm rồi Tạ Cẩn Hi mới gọi lại. Đây được ghép từ họ và thứ tự trong nhà của cô. Tính ra cô là dòng chính nhà họ Thời nhưng lại sinh sau nên trong nhà là nhị tiểu thư. Nói ra cũng trùng hợp, ở nhà họ Đỗ cô cũng giữ nhị phiên về bên họ Thời cũng vậy.
Nhưng mối quan hệ giữa cô với Cố Kiên cũng không có gì đặc sắc, nên cũng không có gì để dấu cả “ Cố Kiên là người hướng dẫn em làm luận án thạc sĩ, quen nhau từ ba năm trước. Lúc đó em mới 19 tuổi, anh ta cũng giúp đỡ em khá nhiều. Chỉ có vậy thôi”
Nói chứ, chị nhà mình cũng học bá lắm đó.
Cách giải thích ngắn gọn, xúc tích này rất hợp với Tạ Cẩn Hi, nói như vậy thôi đã đủ để anh nhận ra được là Thời Tư Nghiên không có tình cảm gì đặc biệt lắm với tên Cố Kiên kia. Giờ thì anh ta làm sao mà có cửa so được với anh nữa rồi. Kèo này anh thắng chắc rồi.
Đặt lại ly trà lên bàn, anh ta hết nhìn mấy chùm nho đang treo lúc lắc trên đầu mình lại nhìn qua người ngồi cạnh “ Em muốn tự hái hay anh hái cho em?”
Thực ra cô không có mấy hứng thú với việc hái quả này, nói cô ăn còn được chứ hái thì không có hứng thú lắm “ Đợi một chút nữa đi, xong rồi anh hái cho em. Giờ chúng ta cứ ăn bánh, thưởng trà trước đã”
Thời Tư Nghiên lại rót thêm trà vào cốc cho người ngồi đối diện. Xong lại còn đặc biệt lấy chiếc bánh mà theo cô là sẽ hợp khẩu vị của Tạ Cẩn Hi nhất, đặt về bên phía anh ta “ Nào, anh mau thử bánh này đi”
Cô ấy đã nói vậy rồi thì anh có thể từ chối sao? Cầm lấy chiếc nĩa bên cạnh đó, lấy một miếng đưa lên ăn cho người kia vui lòng.
Cũng tự lấy cho mình một miếng bánh, sau khi thử một miếng, thấy cũng khá hợp khẩu vị của cô. Không quá ngọt.
Nhìn khung cảnh xung quanh đẹp như vậy, lại thấy tiếc cho cậu nhóc Măng Măng, giờ này đang phải đi học. Lần sau nhất định cô sẽ đưa theo cậu bé tới đây chơi mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.