Chương 22
Viên Diệp Tư
08/01/2024
Trên đường từ viên trang Cố thị trở về, bầu không khí trên xe ngập trong im lặng. Cho tới khi đón được cậu nhóc Măng Măng thì trong xe mới có chút náo nhiệt.
Cậu bé bất chấp ngồi trong lòng của Thời Tư Nghiên mặc cho Tạ Cẩn Hi đã nhiều lần ngỏ ý muốn xách cậu nhóc xuống ghế hàng ghế sau “ Măng Măng, con lớn như vậy rồi, xuống dưới ngồi đi”
Măng Măng ôm chặt lấy cánh tay của Thời Tư Nghiên, cậu phải bám rễ ở đây “ Không đâu, Măng Măng còn nhỏ. Hơn nữa chị Nghiên Nghiên thích bế Măng Măng mà”
Tạ Cẩn Hi bây giờ thiếu nước dừng xe lại mà xách cậu nhóc xuống dưới. Thời Tư Nghiên cũng quá quen với cái tình huống thế này. Cô xoa xoa nhẹ cái má bánh bao của cậu bé “ Măng Măng, cuối tuần sau chị sẽ về nhà thăm người thân. Sẽ không ở cùng em một thời gian”
Nghe tới mình sắp bị ở cùng cậu út ác ma, cậu nhóc liền phản ứng lại, bày ra dáng vẻ nũng nịu để xin đi cùng “ Em có thể đi cùng chị không, xin chị đó”
Mỗi lần cậu nhóc này là nũng cô đều không thể từ chối, nhưng lần này thì không thể rồi “ Không thể được đâu, lần này em có làm nũng cũng không được đâu”
Không thành công rồi, cậu nhóc buồn bã dựa vào người Thời Tư Nghiên “ Vậy chị đi nhanh về nhé”
Nghịch nghịch cái tay nhỏ của cậu nhóc, cô cũng đang tự hỏi không biết cậu nhóc này có bám mẹ như bám cô không “ Được rồi, chị sẽ về sớm với Măng Măng”
Tạ Cẩn Hi từ lúc yên lặng, lúc này mới lên tiếng “ Để anh đưa em về”
Xoa xoa vào lưng người đang buồn thiu ngồi trong lòng mình “ Không cần đâu, em tự lái xe về được”
Không đáp lại lời của Thời Tư Nghiên, anh ta đã tìm hiểu về thân phận của cô ngay khi biết cô là đối tượng xem mắt của mình. Quý nữ nhà họ Thời, nhị tiểu thư nhà họ Đỗ, với một cái thân phận không thể lằng nhằng hơn ấy.
Cũng vì là ở thân phận nào cũng là hàng nhị nên thỉnh thoảng vẫn hay thấy Tạ Cẩn Hi gọi Thời Tư Nghiên là Thời Nhị.
Nhưng nói tới Đỗ thị, bây giờ chỉ cần một cái vẫy tay thôi cũng có thể phá sản bất cứ lúc nào. Theo anh ta biết thì đã rất lâu rồi Thời Tư Nghiên không còn liên quan gì tới Đỗ thị nữa và cô cũng không thích ai nhắc tới Đỗ thị trước mặt cô.
Vừa chuyển tay lái, anh ta mới lên tiếng “ Gửi lời hỏi thăm của anh tới bà ngoại Thời”
Thời Tư Nghiên bông bông tên nhóc đang nằm ngủ ngon trong lòng mình, chỉnh nhẹ giọng “ Em sẽ chuyển lời”
Lái xe vào nơi đỗ, anh ta cởi dây an toàn rồi quay sang đón lấy Măng Măng đang ngủ, để giúp Thời Tư Nghiên bế tên nhóc ham ngủ này vào nhà “ Tên nhóc này, nơi nào cũng có thể ngủ”
“ Trẻ con mà, chỉ cần bông bông chút là ngủ” Đợi cho Tạ Cẩn Hi bế Măng Măng ra khỏi xe trước rồi cô mới đi ra theo sau.
Vào đến trong nhà, Tạ Cẩn Hi thì bế tên sâu ngủ kia vào phòng, còn cô thì nằm dài lên ghế Sofa “ Thật là mệt quá đi”
Xử lý xong tên Măng Măng, anh ta vừa đi ra vừa cởi chiếc cavat của mình ra. Anh ta đi đến chỗ người đang nằm dài lười biếng “ Đồ lười biếng nhà em”
Thời Tư Nghiên nằm chống tay, nghiêng qua một bên nhìn Tạ Cẩn Hi “ Sao vậy? Anh mới lười”
Cầm theo chiếc cavat tiến tới chỗ người đối diện mình, anh ta để cô nằm lên dùi mình, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của cô “ Tính ra, hai bàn tay này cũng đẹp đó chứ”
Chỉnh lại tư thế của mình, cô còn chưa biết được chuyện gì sắp xảy ra nên vẫn còn vui vẻ lắm “ Đương nhiên rồi, Thời Tư Nghiên này thứ gì cũng đẹp”
Nhân lúc người kia đang đắc ý, lơ là cảnh giác. Tạ Cẩn Hi từ từ dùng cavat trói cổ tay của Thời Tư Nghiên lại “ Đúng rồi, cái gì của em cũng rất đẹp”
Tới lúc để Thời Tư Nghiên nhận ra rằng tay mình đã bị tên kia trói lại thì đã quá muộn rồi. Tạ Cẩn Hi kéo cô ngồi dậy, đè cô dựa sát vào ghế, giữ hai tay cô cao lên phía trên đầu. Nhắm thẳng vào đôi môi kia mà chiếm lấy.
Thời Tư Nghiên có chút bất ngờ vì bị đánh úp, nhưng cũng rất nhanh để bắt kịp được theo nhịp của người kia. Cổ tay trắng ngần của cô bị trói tới mức hằn đỏ lên rồi.
Cái tên kia lần nào cũng chiếm hết tiện nghi của cô, lần này cô sẽ không để dễ dàng như vậy. Đang tới lúc cao trào thì cô cắn mạnh một cái vào khoé môi của Tạ Cẩn Hi, tới mức bật cả máu để anh ta nhả ra.
Nhưng không, người kia là ai chứ, làm sao mà dễ dàng tha cho cô như vậy, anh ta lại càng hăng hơn, cạy mở hàm ngọc của cô ra mà tiến vào trong, quét lấy từng dư vị bên trong đó. Còn phần trên chiếc váy của Thời Tư Nghiên đã bị anh ta xé ra rồi.
Lần nào cũng thế, từ lúc sang bên này ở, tủ đồ của cô càng ngày càng ít đi. Cứ hở lần nào ra là đồ của cô đều bị anh ta xé tới thảm thương. Chắc sau lần này cô thay một tủ đồ mới luôn mất.
Ăn miếng trả miếng thôi, chiếc áo ngoài của anh ta không xé được thì cô xé áo trong. Chiếc áo somi của Tạ Cẩn Hi cũng đã bị cô giật cho bay mất hàng cúc mà để lộ ra thân thể rắn chắc phía trong.
Rèm cửa đang dần dần được kéo lại, cửa phòng của tên nhóc Măng Măng cũng đã bị anh khoá lại. Cả căn phòng khách lúc này đã bắt đầu chìm dần trong bóng tối, chỉ có vài tia sáng yếu ớt còn xót lại từ cái ngõ ngách nào đó đang phát ra.
Vậy là cuộc hoan ái lại bắt đầu dưới những ánh sáng mờ ảo, hai người này lăn từ phòng khách sang đến phòng bếp, vào phòng tắm và cuối cùng là ra tới phòng ngủ.
Cậu bé bất chấp ngồi trong lòng của Thời Tư Nghiên mặc cho Tạ Cẩn Hi đã nhiều lần ngỏ ý muốn xách cậu nhóc xuống ghế hàng ghế sau “ Măng Măng, con lớn như vậy rồi, xuống dưới ngồi đi”
Măng Măng ôm chặt lấy cánh tay của Thời Tư Nghiên, cậu phải bám rễ ở đây “ Không đâu, Măng Măng còn nhỏ. Hơn nữa chị Nghiên Nghiên thích bế Măng Măng mà”
Tạ Cẩn Hi bây giờ thiếu nước dừng xe lại mà xách cậu nhóc xuống dưới. Thời Tư Nghiên cũng quá quen với cái tình huống thế này. Cô xoa xoa nhẹ cái má bánh bao của cậu bé “ Măng Măng, cuối tuần sau chị sẽ về nhà thăm người thân. Sẽ không ở cùng em một thời gian”
Nghe tới mình sắp bị ở cùng cậu út ác ma, cậu nhóc liền phản ứng lại, bày ra dáng vẻ nũng nịu để xin đi cùng “ Em có thể đi cùng chị không, xin chị đó”
Mỗi lần cậu nhóc này là nũng cô đều không thể từ chối, nhưng lần này thì không thể rồi “ Không thể được đâu, lần này em có làm nũng cũng không được đâu”
Không thành công rồi, cậu nhóc buồn bã dựa vào người Thời Tư Nghiên “ Vậy chị đi nhanh về nhé”
Nghịch nghịch cái tay nhỏ của cậu nhóc, cô cũng đang tự hỏi không biết cậu nhóc này có bám mẹ như bám cô không “ Được rồi, chị sẽ về sớm với Măng Măng”
Tạ Cẩn Hi từ lúc yên lặng, lúc này mới lên tiếng “ Để anh đưa em về”
Xoa xoa vào lưng người đang buồn thiu ngồi trong lòng mình “ Không cần đâu, em tự lái xe về được”
Không đáp lại lời của Thời Tư Nghiên, anh ta đã tìm hiểu về thân phận của cô ngay khi biết cô là đối tượng xem mắt của mình. Quý nữ nhà họ Thời, nhị tiểu thư nhà họ Đỗ, với một cái thân phận không thể lằng nhằng hơn ấy.
Cũng vì là ở thân phận nào cũng là hàng nhị nên thỉnh thoảng vẫn hay thấy Tạ Cẩn Hi gọi Thời Tư Nghiên là Thời Nhị.
Nhưng nói tới Đỗ thị, bây giờ chỉ cần một cái vẫy tay thôi cũng có thể phá sản bất cứ lúc nào. Theo anh ta biết thì đã rất lâu rồi Thời Tư Nghiên không còn liên quan gì tới Đỗ thị nữa và cô cũng không thích ai nhắc tới Đỗ thị trước mặt cô.
Vừa chuyển tay lái, anh ta mới lên tiếng “ Gửi lời hỏi thăm của anh tới bà ngoại Thời”
Thời Tư Nghiên bông bông tên nhóc đang nằm ngủ ngon trong lòng mình, chỉnh nhẹ giọng “ Em sẽ chuyển lời”
Lái xe vào nơi đỗ, anh ta cởi dây an toàn rồi quay sang đón lấy Măng Măng đang ngủ, để giúp Thời Tư Nghiên bế tên nhóc ham ngủ này vào nhà “ Tên nhóc này, nơi nào cũng có thể ngủ”
“ Trẻ con mà, chỉ cần bông bông chút là ngủ” Đợi cho Tạ Cẩn Hi bế Măng Măng ra khỏi xe trước rồi cô mới đi ra theo sau.
Vào đến trong nhà, Tạ Cẩn Hi thì bế tên sâu ngủ kia vào phòng, còn cô thì nằm dài lên ghế Sofa “ Thật là mệt quá đi”
Xử lý xong tên Măng Măng, anh ta vừa đi ra vừa cởi chiếc cavat của mình ra. Anh ta đi đến chỗ người đang nằm dài lười biếng “ Đồ lười biếng nhà em”
Thời Tư Nghiên nằm chống tay, nghiêng qua một bên nhìn Tạ Cẩn Hi “ Sao vậy? Anh mới lười”
Cầm theo chiếc cavat tiến tới chỗ người đối diện mình, anh ta để cô nằm lên dùi mình, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của cô “ Tính ra, hai bàn tay này cũng đẹp đó chứ”
Chỉnh lại tư thế của mình, cô còn chưa biết được chuyện gì sắp xảy ra nên vẫn còn vui vẻ lắm “ Đương nhiên rồi, Thời Tư Nghiên này thứ gì cũng đẹp”
Nhân lúc người kia đang đắc ý, lơ là cảnh giác. Tạ Cẩn Hi từ từ dùng cavat trói cổ tay của Thời Tư Nghiên lại “ Đúng rồi, cái gì của em cũng rất đẹp”
Tới lúc để Thời Tư Nghiên nhận ra rằng tay mình đã bị tên kia trói lại thì đã quá muộn rồi. Tạ Cẩn Hi kéo cô ngồi dậy, đè cô dựa sát vào ghế, giữ hai tay cô cao lên phía trên đầu. Nhắm thẳng vào đôi môi kia mà chiếm lấy.
Thời Tư Nghiên có chút bất ngờ vì bị đánh úp, nhưng cũng rất nhanh để bắt kịp được theo nhịp của người kia. Cổ tay trắng ngần của cô bị trói tới mức hằn đỏ lên rồi.
Cái tên kia lần nào cũng chiếm hết tiện nghi của cô, lần này cô sẽ không để dễ dàng như vậy. Đang tới lúc cao trào thì cô cắn mạnh một cái vào khoé môi của Tạ Cẩn Hi, tới mức bật cả máu để anh ta nhả ra.
Nhưng không, người kia là ai chứ, làm sao mà dễ dàng tha cho cô như vậy, anh ta lại càng hăng hơn, cạy mở hàm ngọc của cô ra mà tiến vào trong, quét lấy từng dư vị bên trong đó. Còn phần trên chiếc váy của Thời Tư Nghiên đã bị anh ta xé ra rồi.
Lần nào cũng thế, từ lúc sang bên này ở, tủ đồ của cô càng ngày càng ít đi. Cứ hở lần nào ra là đồ của cô đều bị anh ta xé tới thảm thương. Chắc sau lần này cô thay một tủ đồ mới luôn mất.
Ăn miếng trả miếng thôi, chiếc áo ngoài của anh ta không xé được thì cô xé áo trong. Chiếc áo somi của Tạ Cẩn Hi cũng đã bị cô giật cho bay mất hàng cúc mà để lộ ra thân thể rắn chắc phía trong.
Rèm cửa đang dần dần được kéo lại, cửa phòng của tên nhóc Măng Măng cũng đã bị anh khoá lại. Cả căn phòng khách lúc này đã bắt đầu chìm dần trong bóng tối, chỉ có vài tia sáng yếu ớt còn xót lại từ cái ngõ ngách nào đó đang phát ra.
Vậy là cuộc hoan ái lại bắt đầu dưới những ánh sáng mờ ảo, hai người này lăn từ phòng khách sang đến phòng bếp, vào phòng tắm và cuối cùng là ra tới phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.