Chương 34
Viên Diệp Tư
09/01/2024
Thời Tư Nghiên chưa kịp bước vào phòng của Tạ Cẩn Hi thì thấy Trần Thừa chạy tới, trên tay còn đang bế ngửa một đứa trẻ.
Nhìn kĩ lại thì lại là cô bé con nhà Tạ Cẩn Hi, tình huống gì thế này, hết con trai cô lại tới bé con này, cô vội chạy lại chỗ Trần Thừa gấp gáp hỏi “ Trần Thừa, con bé sao vậy?”
Trần Thừa vội đặt cô bé con xuống chiếc giường vừa được đẩy tới, anh ta cố điều hoà lại hơi thở rồi nói với cô “ Tôi cũng không biết nữa, tôi qua nhà đó tiểu thư đi. Vừa lên xe được một lúc thì cô ấy cứ lả đi nên tôi mới vội đưa vào đây”
Cô bé lại được đẩy vào trong căn phòng kia, nơi mà cô vừa ở ngoài đợi hằng tiếng đồng hồ ấy. Một lúc sau, một vị bác sĩ nữ đi ra, nói với cô và Trần Thừa “ Cô bé bị thiếu máu, cần người nhà truyền máu gấp. Nhưng cô bé thuộc nhóm máu hiếm, bệnh viện hiện tại lại không có máu dự trữ”
Tạ Cẩn Hi vừa phẫu thuật xong nên không thể truyền máu được, nhóm máu hiếm là nhóm nào mới được. Cô cũng là người có nhóm máu hiếm, cứ thử hỏi biết đâu lại trùng “ Xin hỏi, cô bé mang nhóm máu gì vậy bác sĩ?”
“ Là RH- cụ thể là AB-’’ nhóm máu này chỉ chiếm 0,6% trên thế giới thôi, không ngờ hôm nay lại gặp được trường hợp này.
Mắt Thời Tư Nghiên như sáng lên, cô liền nắm lấy tay bác sĩ kia “ Tôi mang nhóm máu này, tôi có thể truyền máu”
Nhìn cô gái này bằng ánh mắt nghi hoặc “ Cô nói thật chứ? Vậy đi làm xét nghiệm trước rồi chúng ta sẽ bắt đầu”
Thời Tư Nghiên gật đầu, cô lại đi theo y tá xét nghiệm thêm một lần nữa. Trần Thừa thấy có điều kì lạ, anh ta níu vị bác sĩ kia lại, không biết anh ta đã nói với vị bác sĩ này điều gì mà trông bác sĩ này có chút lưỡng lự rồi cũng đồng ý.
Sau khi lấy máu xong, cô nằm nghỉ một chút rồi quay lại phòng của con trai mình. Cô cứ phải chạy đi chạy lại giữa hai phòng bệnh, không lẽ cô lại chuyển hai người này về cùng một phòng mới được, cứ qua lại như vậy chắc cô cũng chóng mặt chết mất.
Vừa nghĩ vậy xong, ánh mắt cô nhìn qua ô kính trên cửa phòng bệnh, từ ô kính nhỏ này có thể nhìn ra được bên ngoài, thấy cô bé Niệm Niệm được chuyển về phòng của Tạ Cẩn Hi, có cả Trần Thừa đi theo, tay anh ta còn cầm tờ giấy gì đó. Chắc là cô bé này được về phòng thường để truyền máu.
Cô không nghĩ nhiều mà quay lại đút cháo tiếp cho Nem Nem, nãy cô về phòng cậu nhóc đã kêu đói rồi, cũng may là khi tới đây cô có mang theo cháo tới.
Ở bên trong căn phòng đối diện ấy, hết nhìn cô con gái nhỏ của mình đăng nằm truyền máu ở giường bên cạnh lại nhìn vào tờ giấy kết quả DNA trên tay mình. Mắt anh dừng lại ở dòng chữ có quan hệ mẹ con.
Vậy Niệm Niệm chính là đứa trẻ thứ hai mà năm đó Thời Tư Nghiên sinh ra, nhưng ai là người đã mang con bé tới trước nhà anh cơ chứ.
Thấy sếp mình không nói gì, Trần Thừa liền lên tiếng “ Khi thấy cô Thời nói có cùng nhóm máu với tiểu thư, mà đây lại là nhóm máu hiếm nữa, nên tôi đã lén nhờ bác sĩ làm giám định DNA luôn. Không ngờ kết quả lại như vậy”
Đặt bản kết quả đó xuống, Tạ Cẩn Hi xoa xoa mi tâm của mình “ Cô ấy đã biết chưa?”
Trần Thừa lắc đầu “ Vẫn chưa, cô Thời sau khi lấy máu xong thì quay về phòng với con trai cô ấy rồi”
“ Cậu đi sắp xếp một phòng ba giường đi, rồi chuyển ba cha con tôi vào đó” Anh ta đặt bản kết quả lên trên chiếc tủ cạnh giường bệnh. Anh sẽ gom về cùng một phòng để có gì gia đình anh tiện bề chăm sóc nhau.
Hàng vạn dấu hỏi chấm đang lơ lửng trên đầu Trần Thừa, cậu ta còn chưa hiểu câu nói kia liền hỏi lại “ Ba cha con? Tạ tổng, ngoài Niệm Niệm ra anh còn đứa con nào nữa sao?”
Nói cậu ta, sao có lúc thông minh mà có lúc lại vô tri đến thế. Tạ Cẩn Hi đang rất hoài nghi năng lực của Trần Thừa “ Con tôi là con của Thời Tư Nghiên, thì ngược lại con của Thời Tư Nghiên cũng là con tôi”
Tới như vậy rồi mà Trần Thừa không hiểu nữa thì chịu, nhưng cũng may, anh ta hiểu rồi. Liền nhanh chóng đi làm theo lời Tạ Cẩn Hi.
Tốc độ làm việc cũng rất nhanh, mấy người họ đã được chuyển vào một phòng ba giường. Đây cũng vẫn là nằm trong những phòng bệnh cao cấp của bệnh viện này.
Niệm Niệm chưa tỉnh, vẫn đang nằm truyền máu. Còn có hai người một lớn, một bé đang ngồi đối diện với nhau, trông bọn họ đang rất căng thẳng.
Bên nhỏ hơn lên tiếng trước “ Chú là ba của cháu thật sao?”
Người lớn hơn ở phía đối diện không hài lòng mà đáp lại “ Phải gọi là ba, ta là ba của con”
Người nhỏ hơn kia vẫn cứng miệng “ Chú có bằng chứng không vậy? Phải đưa ra được bằng chứng cháu sẽ xem xét tiếp”
Bên kia không khỏi bất lực mà lên tiếng “ Ba đã ghép tuỷ với con, đây còn không phải bằng chứng ư?”
Cậu bé bên kia lắc lắc đầu “ Không, ghép tuỷ chỉ cần tương thích là có thể. Chú cần có bằng chứng thuyết phục hơn”
Tình hình như vậy đã kéo dài nửa tiếng rồi, Trần Thừa cùng với Thời Tư Nghiên xem náo nhiệt cũng nhức nhức cái đầu. Thời Tư Nghiên chưa muốn lên tiếng giải thích vội, để xem Tạ Cẩn Hi sẽ đối phó ra sao với phiên bản mini này của mình, xem chừng anh ta có vẻ lép vế rồi.
Tạ Cẩn Hi hết kiên nhẫn rồi, anh ta hơi vươn người về phía tên nhóc ở phòng đối diện, đưa tay nhổ lấy mấy sợi tóc của Nem Nem, rồi lại tự nhổ tóc của bản thân, đưa cho Trần Thừa “ Cậu mang cái này đi xét nghiệm DNA đi, nhanh một chút”
Trần Thừa đâu dám chậm trễ, anh ta vội nhận lấy rồi đi ngay. Hai cha con nhà kia vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt như muốn đối đầu. Thời Tư Nghiên thấy vậy liền đưa tay lên xoa xoa mi tâm. Chưa về cùng một nhà đã như vậy, sau này ở chung nhà chắc cô nhức nhức cái đầu suốt ngày mất.
Nhìn kĩ lại thì lại là cô bé con nhà Tạ Cẩn Hi, tình huống gì thế này, hết con trai cô lại tới bé con này, cô vội chạy lại chỗ Trần Thừa gấp gáp hỏi “ Trần Thừa, con bé sao vậy?”
Trần Thừa vội đặt cô bé con xuống chiếc giường vừa được đẩy tới, anh ta cố điều hoà lại hơi thở rồi nói với cô “ Tôi cũng không biết nữa, tôi qua nhà đó tiểu thư đi. Vừa lên xe được một lúc thì cô ấy cứ lả đi nên tôi mới vội đưa vào đây”
Cô bé lại được đẩy vào trong căn phòng kia, nơi mà cô vừa ở ngoài đợi hằng tiếng đồng hồ ấy. Một lúc sau, một vị bác sĩ nữ đi ra, nói với cô và Trần Thừa “ Cô bé bị thiếu máu, cần người nhà truyền máu gấp. Nhưng cô bé thuộc nhóm máu hiếm, bệnh viện hiện tại lại không có máu dự trữ”
Tạ Cẩn Hi vừa phẫu thuật xong nên không thể truyền máu được, nhóm máu hiếm là nhóm nào mới được. Cô cũng là người có nhóm máu hiếm, cứ thử hỏi biết đâu lại trùng “ Xin hỏi, cô bé mang nhóm máu gì vậy bác sĩ?”
“ Là RH- cụ thể là AB-’’ nhóm máu này chỉ chiếm 0,6% trên thế giới thôi, không ngờ hôm nay lại gặp được trường hợp này.
Mắt Thời Tư Nghiên như sáng lên, cô liền nắm lấy tay bác sĩ kia “ Tôi mang nhóm máu này, tôi có thể truyền máu”
Nhìn cô gái này bằng ánh mắt nghi hoặc “ Cô nói thật chứ? Vậy đi làm xét nghiệm trước rồi chúng ta sẽ bắt đầu”
Thời Tư Nghiên gật đầu, cô lại đi theo y tá xét nghiệm thêm một lần nữa. Trần Thừa thấy có điều kì lạ, anh ta níu vị bác sĩ kia lại, không biết anh ta đã nói với vị bác sĩ này điều gì mà trông bác sĩ này có chút lưỡng lự rồi cũng đồng ý.
Sau khi lấy máu xong, cô nằm nghỉ một chút rồi quay lại phòng của con trai mình. Cô cứ phải chạy đi chạy lại giữa hai phòng bệnh, không lẽ cô lại chuyển hai người này về cùng một phòng mới được, cứ qua lại như vậy chắc cô cũng chóng mặt chết mất.
Vừa nghĩ vậy xong, ánh mắt cô nhìn qua ô kính trên cửa phòng bệnh, từ ô kính nhỏ này có thể nhìn ra được bên ngoài, thấy cô bé Niệm Niệm được chuyển về phòng của Tạ Cẩn Hi, có cả Trần Thừa đi theo, tay anh ta còn cầm tờ giấy gì đó. Chắc là cô bé này được về phòng thường để truyền máu.
Cô không nghĩ nhiều mà quay lại đút cháo tiếp cho Nem Nem, nãy cô về phòng cậu nhóc đã kêu đói rồi, cũng may là khi tới đây cô có mang theo cháo tới.
Ở bên trong căn phòng đối diện ấy, hết nhìn cô con gái nhỏ của mình đăng nằm truyền máu ở giường bên cạnh lại nhìn vào tờ giấy kết quả DNA trên tay mình. Mắt anh dừng lại ở dòng chữ có quan hệ mẹ con.
Vậy Niệm Niệm chính là đứa trẻ thứ hai mà năm đó Thời Tư Nghiên sinh ra, nhưng ai là người đã mang con bé tới trước nhà anh cơ chứ.
Thấy sếp mình không nói gì, Trần Thừa liền lên tiếng “ Khi thấy cô Thời nói có cùng nhóm máu với tiểu thư, mà đây lại là nhóm máu hiếm nữa, nên tôi đã lén nhờ bác sĩ làm giám định DNA luôn. Không ngờ kết quả lại như vậy”
Đặt bản kết quả đó xuống, Tạ Cẩn Hi xoa xoa mi tâm của mình “ Cô ấy đã biết chưa?”
Trần Thừa lắc đầu “ Vẫn chưa, cô Thời sau khi lấy máu xong thì quay về phòng với con trai cô ấy rồi”
“ Cậu đi sắp xếp một phòng ba giường đi, rồi chuyển ba cha con tôi vào đó” Anh ta đặt bản kết quả lên trên chiếc tủ cạnh giường bệnh. Anh sẽ gom về cùng một phòng để có gì gia đình anh tiện bề chăm sóc nhau.
Hàng vạn dấu hỏi chấm đang lơ lửng trên đầu Trần Thừa, cậu ta còn chưa hiểu câu nói kia liền hỏi lại “ Ba cha con? Tạ tổng, ngoài Niệm Niệm ra anh còn đứa con nào nữa sao?”
Nói cậu ta, sao có lúc thông minh mà có lúc lại vô tri đến thế. Tạ Cẩn Hi đang rất hoài nghi năng lực của Trần Thừa “ Con tôi là con của Thời Tư Nghiên, thì ngược lại con của Thời Tư Nghiên cũng là con tôi”
Tới như vậy rồi mà Trần Thừa không hiểu nữa thì chịu, nhưng cũng may, anh ta hiểu rồi. Liền nhanh chóng đi làm theo lời Tạ Cẩn Hi.
Tốc độ làm việc cũng rất nhanh, mấy người họ đã được chuyển vào một phòng ba giường. Đây cũng vẫn là nằm trong những phòng bệnh cao cấp của bệnh viện này.
Niệm Niệm chưa tỉnh, vẫn đang nằm truyền máu. Còn có hai người một lớn, một bé đang ngồi đối diện với nhau, trông bọn họ đang rất căng thẳng.
Bên nhỏ hơn lên tiếng trước “ Chú là ba của cháu thật sao?”
Người lớn hơn ở phía đối diện không hài lòng mà đáp lại “ Phải gọi là ba, ta là ba của con”
Người nhỏ hơn kia vẫn cứng miệng “ Chú có bằng chứng không vậy? Phải đưa ra được bằng chứng cháu sẽ xem xét tiếp”
Bên kia không khỏi bất lực mà lên tiếng “ Ba đã ghép tuỷ với con, đây còn không phải bằng chứng ư?”
Cậu bé bên kia lắc lắc đầu “ Không, ghép tuỷ chỉ cần tương thích là có thể. Chú cần có bằng chứng thuyết phục hơn”
Tình hình như vậy đã kéo dài nửa tiếng rồi, Trần Thừa cùng với Thời Tư Nghiên xem náo nhiệt cũng nhức nhức cái đầu. Thời Tư Nghiên chưa muốn lên tiếng giải thích vội, để xem Tạ Cẩn Hi sẽ đối phó ra sao với phiên bản mini này của mình, xem chừng anh ta có vẻ lép vế rồi.
Tạ Cẩn Hi hết kiên nhẫn rồi, anh ta hơi vươn người về phía tên nhóc ở phòng đối diện, đưa tay nhổ lấy mấy sợi tóc của Nem Nem, rồi lại tự nhổ tóc của bản thân, đưa cho Trần Thừa “ Cậu mang cái này đi xét nghiệm DNA đi, nhanh một chút”
Trần Thừa đâu dám chậm trễ, anh ta vội nhận lấy rồi đi ngay. Hai cha con nhà kia vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt như muốn đối đầu. Thời Tư Nghiên thấy vậy liền đưa tay lên xoa xoa mi tâm. Chưa về cùng một nhà đã như vậy, sau này ở chung nhà chắc cô nhức nhức cái đầu suốt ngày mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.