Chương 42
Viên Diệp Tư
14/01/2024
Những lời xì xào bàn tán ấy Nem Nem đều nghe thấy hết, nhưng căn bản cậu ta không quan tâm. Việc cậu và em gái mình con của ba mẹ cậu đều là sự thật hiển nhiên, không thể thay đổi.
Trần Thừa đưa hai đứa nhóc lên phòng làm việc của Tạ Cẩn Hi, cánh cửa vừa mở ra, Niệm Niệm đã nhanh chân chạy tới chỗ ba cô đang ngồi mà ôm lấy, vui vẻ nói “ Papi, Niệm Niệm mang tài liệu tới cho người”
Nem Nem vẫn điềm tĩnh đi bên cạnh của Trần Thừa, cậu trông như không có chút mặn nồng nào với ba mình. Giọng nói đều đều cất lên “ Mami phải tới Đông y quán để xem thuốc mới nên không thể tới được, nên giao cho con và Niệm Niệm mang tài liệu tới cho ba”
Trần Thừa đặt tài liệu lên bàn, coi như hết nhiệm vụ rồi nên ra ngoài thôi.
Tạ Cẩn Hi nhấc Niệm Niệm lên, để cô bé ngồi lên đùi mình, xoa xoa cái má của cô nhóc. Lại nhìn cậu con trai của mình, còn đứng xa như vậy, lại còn dùng cái giọng lạnh nhạt ấy với anh, liền có chút không hài lòng, vẫy vẫy cậu nhóc lại “ Nem Nem, lại đây”
Thấy ba mình vẫy gọi, Nem Nem lại có chút do dự. Cậu chắc ở cùng Thời Tư Nghiên từ bé nên học theo cô rất nhiều tật, kể như mỗi lần đắn đo, do dự thứ gì đó sẽ bất giác cắn môi. Lần này cũng vậy, cậu nhóc cắn môi lại, đắn đo một lúc mới tiến tới chỗ ba mình.
Khi tên nhóc nhà mình đã đứng trước mặt, nhìn cái điệu cắn môi kia, anh ta đoán chắc lại học tật xấu từ mẹ rồi. Dùng tay đánh nhẹ lên môi cậu nhóc “ Nào, không được cắn môi như vậy”
Bị đánh như vậy, Nem Nem cũng không cắn môi nữa, cậu vắt hai tay ra sau lưng, ngước lên nhìn ba mình. Nhưng cậu không biết nói gì hết, chỉ nhìn trân trân ông ba mình.
Niệm Niệm ở giữa nhìn hai người này, sao hai người lại chỉ biết nhìn nhau, đúng là con trai giống cha, kiệm lời như nhau. Cô cũng chỉ biết thở dài.
Nhìn cậu con trai này của mình, sao lại giống ông cụ non như vậy chứ. Anh ta đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc, vừa hít một hơi định nói gì đó xong lại thôi.
Cũng không biết nên nói gì với cậu con trai này nữa, thật không giống Niệm Niệm. Lúc nào cũng giống như một ông cụ non, nhưng lại rất biết để cho người ta một cảm giác an toàn, rất có trách nhiệm.
Hai cha con họ cứ nhìn nhau như vậy. Ôi, thật sượng trân giữa hai người ấy. Đang không biết nói gì để xua tàn bầu không khí này thì Trần Thừa không biết ở đâu mở cửa mà lú đầu vào “ Tạ tổng, cuộc họp bắt đầu rồi”
Tạ Cẩn Hi khẽ gật đầu rồi đặt Niệm Niệm xuống, cùng xoa đầu hai đứa nhóc rồi dặn dò “ Hai đứa ở đây, không được đi lung tung, ba họp xong sẽ quay lại”
Cả hai đều ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này hai đứa phải tự trông nhau thôi vì không còn ai ở đây nữa, dù sao đây cũng là công ty.
Trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, trong căn phòng ấy lúc nào cũng có tiếng kêu chán. Thực ra chỉ có Niệm Niệm thôi, còn anh trai cô bé đang ngồi trên ghế của ba mình, cậu đang đọc mấy tệp tài liệu cùng văn kiện trên mặt bàn.
Còn đang chăm chú ngồi đọc, thì chiếc whatch đeo trên tay của Nem Nem reo lên, báo có cuộc gọi tới. Cậu nhóc vội để tài liệu xuống liền gạt nghe. Giọng cậu đã có phần vui vẻ hơn “ Mami, Nem Nem đây rồi”
Niệm Niệm đang chán nản nghe vậy cũng liền chạy tới, nói vọng vào “ Mami, Niệm Niệm ở đây chán quá rồi”
Thời Tư Nghiên đã kiểm xong chỗ thuốc mới được nhập hôm nay rồi nên đặc biệt gọi xem tình hình hai bảo bối của cô, nghe con gái mình kêu chán, đoán chừng chắc Tạ Cẩn Hi lại bỏ hai đứa nhỏ đi họp rồi “ Sao vậy? Ba hai đứa đâu rồi?”
Nem Nem đang hít lấy hơi để nói thì Niệm Niệm đã tranh nói mất “ Ba đi họp rồi, lâu ơi là lâu”
Cũng phải bật cười với độ ngây thơ này thôi “ Vậy mami tới với hai đứa nhé?”
Không hẹn mà cả hai đứa nhóc đều cùng nhau nói vang “ Dạ được”
Rất nhanh sau đó thôi, Thời Tư Nghiên đã có mặt tại Hoan Thuỵ rồi. Cô vẫn qua bàn tiếp tân ghi tên cho có lệ rồi đi thẳng lên phòng làm việc của Tạ Cẩn Hi trong sự chú ý đang đổ dồn vào cô. Từ đó đến giờ cô cũng quá quen rồi nên cũng chẳng mảy may để ý.
Vừa mở cửa ra, cả hai đứa trẻ đã chạy tới ôm cô “ Mami, người tới giờ rồi”
Cô ngồi xuống bằng tầm hai đứa nhỏ, ôm lấy chúng vào lòng, rồi lại hôn chóc chóc vào đôi má bầu bĩnh của hai đứa nhóc nhà mình “ Hai bảo bối của mami”
Niệm Niệm cười tươi nhìn người phụ nữ trước mắt, cô ôm lấy cánh tay của Thời Tư Nghiên mà lay lay “ Mami, chúng ta đi chơi đi”
Nem Nem cũng không vừa, cậu ôm luôn vào cổ Thời Tư Nghiên “ Bao giờ chúng ta về Trấn Giang vậy mami?”
Vòng tay ôm cả hai đứa nhóc, cô không muốn để đứa nào ở ngoài vòng tay cô cả. Làm vẻ suy nghĩ một lúc rồi cô mới đáp “ Chúng ta đợi ba các con họp xong rồi cùng nói chuyện được chứ?”
Ra chiều đang đăm chiêu điều gì đó, rồi cậu nhóc Nem Nem mới gật gật đầu. Niệm Niệm cũng vô tư gật đầu theo.
Thời Tư Nghiên đứng dậy, nắm tay hai đứa nhóc qua ghế ngồi. Cô nhấc hai đứa trẻ ngồi ở hai bên mình, người cô lúc này đang phảng phất mùi thuốc Bắc nhè nhẹ, Nem Nem rất thích mùi này, cậu nhóc liền dụi vào lòng cô.
Niệm Niệm ôm lấy tay của Thời Tư Nghiên, tỳ cái má bánh bao lên tay cô “ Mami, người biết đông y sao?”
Nem Nem đang bận phê pha mùi hương của mẹ rồi nên cậu không quan tâm lắm, cậu nằm gối lên đùi của mẹ mình, hít hà mùi hương quen thuộc ấy.
Nghịch mấy lọn tóc của Nem Nem, cô lúc này lại trông rất dịu dàng trả lời cô con gái cưng “ Đúng vậy, Thời gia chúng ta mấy đời làm đông y rồi”
“ Vậy Niệm Niệm cũng muốn sau này lớn lên, cũng giống như mami vậy đó” Hai mắt Niệm Niệm sáng lấp lánh lên nhìn Thời Tư Nghiên. Nói con gái rất tình cảm, thật đúng là như vậy. Dù xa cách nhau bao nhiêu năm nhưng tới khi gặp lại, tình cảm hai mẹ con cô vẫn rất tốt.
Thời Tư Nghiên khẽ gật đầu, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô nhóc. Có mami ở đây rồi nên hai đứa trẻ không thấy chán nản gì nữa, lại vui vẻ tíu tít.
Trần Thừa đưa hai đứa nhóc lên phòng làm việc của Tạ Cẩn Hi, cánh cửa vừa mở ra, Niệm Niệm đã nhanh chân chạy tới chỗ ba cô đang ngồi mà ôm lấy, vui vẻ nói “ Papi, Niệm Niệm mang tài liệu tới cho người”
Nem Nem vẫn điềm tĩnh đi bên cạnh của Trần Thừa, cậu trông như không có chút mặn nồng nào với ba mình. Giọng nói đều đều cất lên “ Mami phải tới Đông y quán để xem thuốc mới nên không thể tới được, nên giao cho con và Niệm Niệm mang tài liệu tới cho ba”
Trần Thừa đặt tài liệu lên bàn, coi như hết nhiệm vụ rồi nên ra ngoài thôi.
Tạ Cẩn Hi nhấc Niệm Niệm lên, để cô bé ngồi lên đùi mình, xoa xoa cái má của cô nhóc. Lại nhìn cậu con trai của mình, còn đứng xa như vậy, lại còn dùng cái giọng lạnh nhạt ấy với anh, liền có chút không hài lòng, vẫy vẫy cậu nhóc lại “ Nem Nem, lại đây”
Thấy ba mình vẫy gọi, Nem Nem lại có chút do dự. Cậu chắc ở cùng Thời Tư Nghiên từ bé nên học theo cô rất nhiều tật, kể như mỗi lần đắn đo, do dự thứ gì đó sẽ bất giác cắn môi. Lần này cũng vậy, cậu nhóc cắn môi lại, đắn đo một lúc mới tiến tới chỗ ba mình.
Khi tên nhóc nhà mình đã đứng trước mặt, nhìn cái điệu cắn môi kia, anh ta đoán chắc lại học tật xấu từ mẹ rồi. Dùng tay đánh nhẹ lên môi cậu nhóc “ Nào, không được cắn môi như vậy”
Bị đánh như vậy, Nem Nem cũng không cắn môi nữa, cậu vắt hai tay ra sau lưng, ngước lên nhìn ba mình. Nhưng cậu không biết nói gì hết, chỉ nhìn trân trân ông ba mình.
Niệm Niệm ở giữa nhìn hai người này, sao hai người lại chỉ biết nhìn nhau, đúng là con trai giống cha, kiệm lời như nhau. Cô cũng chỉ biết thở dài.
Nhìn cậu con trai này của mình, sao lại giống ông cụ non như vậy chứ. Anh ta đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc, vừa hít một hơi định nói gì đó xong lại thôi.
Cũng không biết nên nói gì với cậu con trai này nữa, thật không giống Niệm Niệm. Lúc nào cũng giống như một ông cụ non, nhưng lại rất biết để cho người ta một cảm giác an toàn, rất có trách nhiệm.
Hai cha con họ cứ nhìn nhau như vậy. Ôi, thật sượng trân giữa hai người ấy. Đang không biết nói gì để xua tàn bầu không khí này thì Trần Thừa không biết ở đâu mở cửa mà lú đầu vào “ Tạ tổng, cuộc họp bắt đầu rồi”
Tạ Cẩn Hi khẽ gật đầu rồi đặt Niệm Niệm xuống, cùng xoa đầu hai đứa nhóc rồi dặn dò “ Hai đứa ở đây, không được đi lung tung, ba họp xong sẽ quay lại”
Cả hai đều ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này hai đứa phải tự trông nhau thôi vì không còn ai ở đây nữa, dù sao đây cũng là công ty.
Trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, trong căn phòng ấy lúc nào cũng có tiếng kêu chán. Thực ra chỉ có Niệm Niệm thôi, còn anh trai cô bé đang ngồi trên ghế của ba mình, cậu đang đọc mấy tệp tài liệu cùng văn kiện trên mặt bàn.
Còn đang chăm chú ngồi đọc, thì chiếc whatch đeo trên tay của Nem Nem reo lên, báo có cuộc gọi tới. Cậu nhóc vội để tài liệu xuống liền gạt nghe. Giọng cậu đã có phần vui vẻ hơn “ Mami, Nem Nem đây rồi”
Niệm Niệm đang chán nản nghe vậy cũng liền chạy tới, nói vọng vào “ Mami, Niệm Niệm ở đây chán quá rồi”
Thời Tư Nghiên đã kiểm xong chỗ thuốc mới được nhập hôm nay rồi nên đặc biệt gọi xem tình hình hai bảo bối của cô, nghe con gái mình kêu chán, đoán chừng chắc Tạ Cẩn Hi lại bỏ hai đứa nhỏ đi họp rồi “ Sao vậy? Ba hai đứa đâu rồi?”
Nem Nem đang hít lấy hơi để nói thì Niệm Niệm đã tranh nói mất “ Ba đi họp rồi, lâu ơi là lâu”
Cũng phải bật cười với độ ngây thơ này thôi “ Vậy mami tới với hai đứa nhé?”
Không hẹn mà cả hai đứa nhóc đều cùng nhau nói vang “ Dạ được”
Rất nhanh sau đó thôi, Thời Tư Nghiên đã có mặt tại Hoan Thuỵ rồi. Cô vẫn qua bàn tiếp tân ghi tên cho có lệ rồi đi thẳng lên phòng làm việc của Tạ Cẩn Hi trong sự chú ý đang đổ dồn vào cô. Từ đó đến giờ cô cũng quá quen rồi nên cũng chẳng mảy may để ý.
Vừa mở cửa ra, cả hai đứa trẻ đã chạy tới ôm cô “ Mami, người tới giờ rồi”
Cô ngồi xuống bằng tầm hai đứa nhỏ, ôm lấy chúng vào lòng, rồi lại hôn chóc chóc vào đôi má bầu bĩnh của hai đứa nhóc nhà mình “ Hai bảo bối của mami”
Niệm Niệm cười tươi nhìn người phụ nữ trước mắt, cô ôm lấy cánh tay của Thời Tư Nghiên mà lay lay “ Mami, chúng ta đi chơi đi”
Nem Nem cũng không vừa, cậu ôm luôn vào cổ Thời Tư Nghiên “ Bao giờ chúng ta về Trấn Giang vậy mami?”
Vòng tay ôm cả hai đứa nhóc, cô không muốn để đứa nào ở ngoài vòng tay cô cả. Làm vẻ suy nghĩ một lúc rồi cô mới đáp “ Chúng ta đợi ba các con họp xong rồi cùng nói chuyện được chứ?”
Ra chiều đang đăm chiêu điều gì đó, rồi cậu nhóc Nem Nem mới gật gật đầu. Niệm Niệm cũng vô tư gật đầu theo.
Thời Tư Nghiên đứng dậy, nắm tay hai đứa nhóc qua ghế ngồi. Cô nhấc hai đứa trẻ ngồi ở hai bên mình, người cô lúc này đang phảng phất mùi thuốc Bắc nhè nhẹ, Nem Nem rất thích mùi này, cậu nhóc liền dụi vào lòng cô.
Niệm Niệm ôm lấy tay của Thời Tư Nghiên, tỳ cái má bánh bao lên tay cô “ Mami, người biết đông y sao?”
Nem Nem đang bận phê pha mùi hương của mẹ rồi nên cậu không quan tâm lắm, cậu nằm gối lên đùi của mẹ mình, hít hà mùi hương quen thuộc ấy.
Nghịch mấy lọn tóc của Nem Nem, cô lúc này lại trông rất dịu dàng trả lời cô con gái cưng “ Đúng vậy, Thời gia chúng ta mấy đời làm đông y rồi”
“ Vậy Niệm Niệm cũng muốn sau này lớn lên, cũng giống như mami vậy đó” Hai mắt Niệm Niệm sáng lấp lánh lên nhìn Thời Tư Nghiên. Nói con gái rất tình cảm, thật đúng là như vậy. Dù xa cách nhau bao nhiêu năm nhưng tới khi gặp lại, tình cảm hai mẹ con cô vẫn rất tốt.
Thời Tư Nghiên khẽ gật đầu, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô nhóc. Có mami ở đây rồi nên hai đứa trẻ không thấy chán nản gì nữa, lại vui vẻ tíu tít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.