Chương 47
Viên Diệp Tư
24/01/2024
Thời Tư Nghiên đi được một lúc thì Tạ Cẩn Hi đi ra khỏi phòng. Nhìn quanh nhà một lượt không thấy Thời Tư Nghiên đâu, anh ta liền đi vào phòng hai đứa nhỏ xem.
Trong phòng cũng chỉ có hai đứa nhóc đang chơi với nhau. Tạ Cẩn Hi mới thắc hỏi “ Hai đứa, mẹ hai đứa đâu rồi?”
Niệm Niệm quay ra nhìn Nem Nem, cậu nhóc lại nhìn lên ba mình “ Lúc nãy có người gọi, chắc là Từ Hạc Hách, sau đó mami tới Đông y quán rồi”
Người mà để chỉ một cuộc điện thoại lôi được mami cậu tới Đông y quán thì chỉ có thể là Từ Hạc Hách, nên việc suy đoán này của cậu chả có gì khó khăn cả.
Tạ Cẩn Hi nghe đến con trai nhắc đến tên của một người đàn ông, mà người phụ nữ của mình vừa nghe điện thoại của anh ta xong liền rời khỏi nhà. Trong lòng anh ta có chút khó chịu “ Hai đứa, chúng ta đi tìm mami các con”
Vậy là ông bố lại xách theo ai đứa con đi tìm mẹ. Nem Nem chỉ đường tới Đông y quán. Từ xa đã có thể thấy rất đông người đang ra vào nơi này, cậu nhóc nhìn mà tặc lưỡi lắc đầu “ Hôm nay đông khách như vậy, hẳn nào Từ Hạc Hách lại gọi mami tới”
Đỗ được xe xong xuôi, Nem Nem lại nhanh nhẹn dẫn ba và em gái của mình đi vào trong Đông y quán. Cậu nhóc tính dẫn hai người này tới luôn khu tạm nghỉ ở phía sau, lúc đi qua chỗ A Linh và A Tuệ thì bị hai người họ giữ lại.
Cậu nhóc Nem Nem thì hai người họ không còn lạ gì nữa, nhưng người đàn ông và cô bé kia thì họ không quen. A Linh mới lên tiếng trước “ Vị này xin dừng bước, phía trong đó là khu vực nghỉ của nhân viên”
Không đợi Tạ Cẩn Hi đáp lời, Nem Nem đã nhanh nhẹn nói trước “ Chị A Linh, đây là ba và em gái em. Ba cha con em tới đợi mami”
Nghe lời cậu nhóc nói, A Linh A Tuệ bỡ ngỡ quay sang nhìn nhau. Ba? Sao bọn họ chưa từng nghe bà chủ của mình nói gì nữa, lại có cả một cô con gái nhỏ nữa chứ.
A Linh hết nhìn cậu nhóc Nem Nem, lại nhìn lên người đàn ông kia, phải gật gù công nhận “ Giống thật”
Cùng lúc đó, A Tuệ cũng đang nhìn cô bé con kia, lại nhìn qua bà chủ của mình đang bận rộn bắt mạch, kê thuốc. Vô thức thốt lên cùng với A Linh “ Giống thật”
“ Vậy, ba con em vào trong đây” Nem Nem chỉ biết lắc đầu bất lực, cậu nắm lấy tay Tạ Cẩn Hi cùng với Niệm Niệm dẫn đi “ Chúng ta đi thôi, kệ hai người họ”
A Linh A Tuệ vô thức gật đầu với lời nói của Nem Nem. Hai người họ vẫn đang từ từ tiêu hoá thông tin vừa được cập nhật.
Ở phía sau nơi này có một khu nghỉ tách biệt để cho nhận viên có thể nghỉ ngơi. Phòng của Thời Tư Nghiên nằm ở cuối dãy ấy, nơi được cho là yên tĩnh nhất.
Trong căn phòng được trang trí theo phong cách cổ phong, đơn giản, mộc mạc. Trong phòng còn có mùi hương trầm thoang thoảng, Thời Tư Nghiên thường có thói quen đốt hương trầm khi tới đây.
Biết mami mình đang làm việc nên hai đứa nhóc cũng chỉ chơi quanh quẩn ở khu phía sau này, không làm phiền đến cô, lúc nào nhớ quá thì ra ngoài nghía một cái cho đỡ nhớ rồi đi chơi tiếp.
Ba người bọn họ ngồi đợi Thời Tư Nghiên từ lúc trời còn sáng cho đến khi trời chuyển tối cũng không thấy cô tới phòng nghỉ.
Hai đứa nhóc chơi mệt đã lăn ra ngủ rồi, còn Tạ Cẩn Hi không ngóng trông được nữa liền đi ra phía trước xem thử.
Chắc do anh ta ngồi dựa lưng lâu, nên vết thương đã bị ảnh hưởng. Qua lớp băng trắng đã thấy thấp thoáng những vết vàng đỏ từ vết thương thấm vào. Anh ta còn mặc somi trắng nữa chứ, nên lại càng nhìn thấy rõ.
Đi tới chỗ người phụ nữ vẫn đang cắm cúi ghi đơn thuốc, cô còn tưởng là có bệnh không ngẩng đầu lên mà nói “ Mời ngồi, anh đây có vấn đề gì vậy? Để tay lên gối nhỏ để tôi bắt mạch cho”
Người kia không nói, im lặng làm theo những gì Thời Tư Nghiên nói, anh muốn xem cô sẽ làm gì.
Thời Tư Nghiên lúc này mới nhìn lên, thấy gương mặt của người đối diện. Mặt cô nghệt ra mất một lúc, còn chớp chớp mắt mấy cái để biết mình không nhìn nhầm “ Tạ Cẩn Hi, anh đến từ lúc nào vậy?”
Anh vẫn giữ dáng vẻ ung dung nhìn người phụ nữ đang còn ngây ngốc kia “ Từ lúc còn sáng trời”
Trời đất, rồi anh ta ở đấy, hai đứa nhỏ đang ở đâu. Cô lo cho con mà vội hỏi “ Vậy hai đứa nhỏ đâu?”
“ Ở trong phòng nghỉ phía sau của em” Người này, chỉ biết lo cho con thôi à? Anh vì cô mà đỡ một dao còn không thèm quan tâm như thế. Lại bày ra vẻ mặt nhăn nhó, làm bộ vết thương lại đau rồi “ Người bị thương thì em không lo”
Cô biết anh ta đang làm bộ làm tịch rồi, nhưng vẫn chiều theo. Đứng dậy đi vòng ra sau lưng anh ta để xem vết thương.
Thấy những vết vàng đỏ đang ẩn hiện phía trong lớp áo. Cô hơi nhíu mày, anh ta lại động gì đến vết thương rồi không biết “ Tiểu Duy, cậu mang hộ tôi hộp bông băng ra đây với”
Tiểu Duy nghe tiếng gọi, cậu liền nhanh nhẹn mang theo đồ mà cô yêu cầu tới rồi lại đi làm việc của mình. Cô định đưa tay cởi cúc áo của Tạ Cẩn Hi ra để dễ thay băng thì bị anh ta ngăn lại “ Em định để người khác thấy cơ thể chồng mình à?”
Anh ta còn cố nhấn mạnh chữ chồng, chồng cái con khỉ. Cô thu tay lại, ôm lấy hộp bông băng “ Thì ra Tạ tiên sinh cũng biết ngại, vậy anh theo tôi vào đây”
Nói rồi cô ôm theo hộp bông băng vào trong một căn phòng khám có rèm quây kín ngay cạnh đó. Tạ Cẩn Hi cũng đi theo cô, anh ta cũng rất biết tranh thủ, vào tới nơi là cúc áo đã được cởi hết, để lộ cơ bụng đang hết lấp ló dưới vạt áo rồi lại lấp ló dưới những đường gạc trắng.
Cơ thể này không phải cô chưa từng được nhìn thấy, nhưng vẫn không khỏi cảm thán. Hưởng thụ một lúc, rồi cô mới tiến tới, nhẹ nhàng cởi chiếc áo bên ngoài của anh ta ra, rồi mới tháo đi những lượt băng gạc cũ.
Vết thương đang rỉ những thứ nước màu vàng, người đàn ông này đúng là không biết lo cho bản thân. Cô cẩn thận, nhẹ nhàng hết mức để vệ sinh vết thương rồi lại cẩn thận băng lại cho anh ta. Một người làm, một người ngắm người đang làm, hai người cứ thế mà im lặng, im lặng một bình yên.
Trong phòng cũng chỉ có hai đứa nhóc đang chơi với nhau. Tạ Cẩn Hi mới thắc hỏi “ Hai đứa, mẹ hai đứa đâu rồi?”
Niệm Niệm quay ra nhìn Nem Nem, cậu nhóc lại nhìn lên ba mình “ Lúc nãy có người gọi, chắc là Từ Hạc Hách, sau đó mami tới Đông y quán rồi”
Người mà để chỉ một cuộc điện thoại lôi được mami cậu tới Đông y quán thì chỉ có thể là Từ Hạc Hách, nên việc suy đoán này của cậu chả có gì khó khăn cả.
Tạ Cẩn Hi nghe đến con trai nhắc đến tên của một người đàn ông, mà người phụ nữ của mình vừa nghe điện thoại của anh ta xong liền rời khỏi nhà. Trong lòng anh ta có chút khó chịu “ Hai đứa, chúng ta đi tìm mami các con”
Vậy là ông bố lại xách theo ai đứa con đi tìm mẹ. Nem Nem chỉ đường tới Đông y quán. Từ xa đã có thể thấy rất đông người đang ra vào nơi này, cậu nhóc nhìn mà tặc lưỡi lắc đầu “ Hôm nay đông khách như vậy, hẳn nào Từ Hạc Hách lại gọi mami tới”
Đỗ được xe xong xuôi, Nem Nem lại nhanh nhẹn dẫn ba và em gái của mình đi vào trong Đông y quán. Cậu nhóc tính dẫn hai người này tới luôn khu tạm nghỉ ở phía sau, lúc đi qua chỗ A Linh và A Tuệ thì bị hai người họ giữ lại.
Cậu nhóc Nem Nem thì hai người họ không còn lạ gì nữa, nhưng người đàn ông và cô bé kia thì họ không quen. A Linh mới lên tiếng trước “ Vị này xin dừng bước, phía trong đó là khu vực nghỉ của nhân viên”
Không đợi Tạ Cẩn Hi đáp lời, Nem Nem đã nhanh nhẹn nói trước “ Chị A Linh, đây là ba và em gái em. Ba cha con em tới đợi mami”
Nghe lời cậu nhóc nói, A Linh A Tuệ bỡ ngỡ quay sang nhìn nhau. Ba? Sao bọn họ chưa từng nghe bà chủ của mình nói gì nữa, lại có cả một cô con gái nhỏ nữa chứ.
A Linh hết nhìn cậu nhóc Nem Nem, lại nhìn lên người đàn ông kia, phải gật gù công nhận “ Giống thật”
Cùng lúc đó, A Tuệ cũng đang nhìn cô bé con kia, lại nhìn qua bà chủ của mình đang bận rộn bắt mạch, kê thuốc. Vô thức thốt lên cùng với A Linh “ Giống thật”
“ Vậy, ba con em vào trong đây” Nem Nem chỉ biết lắc đầu bất lực, cậu nắm lấy tay Tạ Cẩn Hi cùng với Niệm Niệm dẫn đi “ Chúng ta đi thôi, kệ hai người họ”
A Linh A Tuệ vô thức gật đầu với lời nói của Nem Nem. Hai người họ vẫn đang từ từ tiêu hoá thông tin vừa được cập nhật.
Ở phía sau nơi này có một khu nghỉ tách biệt để cho nhận viên có thể nghỉ ngơi. Phòng của Thời Tư Nghiên nằm ở cuối dãy ấy, nơi được cho là yên tĩnh nhất.
Trong căn phòng được trang trí theo phong cách cổ phong, đơn giản, mộc mạc. Trong phòng còn có mùi hương trầm thoang thoảng, Thời Tư Nghiên thường có thói quen đốt hương trầm khi tới đây.
Biết mami mình đang làm việc nên hai đứa nhóc cũng chỉ chơi quanh quẩn ở khu phía sau này, không làm phiền đến cô, lúc nào nhớ quá thì ra ngoài nghía một cái cho đỡ nhớ rồi đi chơi tiếp.
Ba người bọn họ ngồi đợi Thời Tư Nghiên từ lúc trời còn sáng cho đến khi trời chuyển tối cũng không thấy cô tới phòng nghỉ.
Hai đứa nhóc chơi mệt đã lăn ra ngủ rồi, còn Tạ Cẩn Hi không ngóng trông được nữa liền đi ra phía trước xem thử.
Chắc do anh ta ngồi dựa lưng lâu, nên vết thương đã bị ảnh hưởng. Qua lớp băng trắng đã thấy thấp thoáng những vết vàng đỏ từ vết thương thấm vào. Anh ta còn mặc somi trắng nữa chứ, nên lại càng nhìn thấy rõ.
Đi tới chỗ người phụ nữ vẫn đang cắm cúi ghi đơn thuốc, cô còn tưởng là có bệnh không ngẩng đầu lên mà nói “ Mời ngồi, anh đây có vấn đề gì vậy? Để tay lên gối nhỏ để tôi bắt mạch cho”
Người kia không nói, im lặng làm theo những gì Thời Tư Nghiên nói, anh muốn xem cô sẽ làm gì.
Thời Tư Nghiên lúc này mới nhìn lên, thấy gương mặt của người đối diện. Mặt cô nghệt ra mất một lúc, còn chớp chớp mắt mấy cái để biết mình không nhìn nhầm “ Tạ Cẩn Hi, anh đến từ lúc nào vậy?”
Anh vẫn giữ dáng vẻ ung dung nhìn người phụ nữ đang còn ngây ngốc kia “ Từ lúc còn sáng trời”
Trời đất, rồi anh ta ở đấy, hai đứa nhỏ đang ở đâu. Cô lo cho con mà vội hỏi “ Vậy hai đứa nhỏ đâu?”
“ Ở trong phòng nghỉ phía sau của em” Người này, chỉ biết lo cho con thôi à? Anh vì cô mà đỡ một dao còn không thèm quan tâm như thế. Lại bày ra vẻ mặt nhăn nhó, làm bộ vết thương lại đau rồi “ Người bị thương thì em không lo”
Cô biết anh ta đang làm bộ làm tịch rồi, nhưng vẫn chiều theo. Đứng dậy đi vòng ra sau lưng anh ta để xem vết thương.
Thấy những vết vàng đỏ đang ẩn hiện phía trong lớp áo. Cô hơi nhíu mày, anh ta lại động gì đến vết thương rồi không biết “ Tiểu Duy, cậu mang hộ tôi hộp bông băng ra đây với”
Tiểu Duy nghe tiếng gọi, cậu liền nhanh nhẹn mang theo đồ mà cô yêu cầu tới rồi lại đi làm việc của mình. Cô định đưa tay cởi cúc áo của Tạ Cẩn Hi ra để dễ thay băng thì bị anh ta ngăn lại “ Em định để người khác thấy cơ thể chồng mình à?”
Anh ta còn cố nhấn mạnh chữ chồng, chồng cái con khỉ. Cô thu tay lại, ôm lấy hộp bông băng “ Thì ra Tạ tiên sinh cũng biết ngại, vậy anh theo tôi vào đây”
Nói rồi cô ôm theo hộp bông băng vào trong một căn phòng khám có rèm quây kín ngay cạnh đó. Tạ Cẩn Hi cũng đi theo cô, anh ta cũng rất biết tranh thủ, vào tới nơi là cúc áo đã được cởi hết, để lộ cơ bụng đang hết lấp ló dưới vạt áo rồi lại lấp ló dưới những đường gạc trắng.
Cơ thể này không phải cô chưa từng được nhìn thấy, nhưng vẫn không khỏi cảm thán. Hưởng thụ một lúc, rồi cô mới tiến tới, nhẹ nhàng cởi chiếc áo bên ngoài của anh ta ra, rồi mới tháo đi những lượt băng gạc cũ.
Vết thương đang rỉ những thứ nước màu vàng, người đàn ông này đúng là không biết lo cho bản thân. Cô cẩn thận, nhẹ nhàng hết mức để vệ sinh vết thương rồi lại cẩn thận băng lại cho anh ta. Một người làm, một người ngắm người đang làm, hai người cứ thế mà im lặng, im lặng một bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.