Chương 8
Viên Diệp Tư
08/01/2024
Tạ Cẩn Hi kéo Thời Tư Nghiên chạy khỏi đám phóng viên, chạy tới nỗi mà hai anh chị lên xe đi về luôn. Ngồi trên xe, Thời Tư Nghiên lơ lãng nhìn ra ngoài. Cô vẫn chưa tin được người tới xem mắt mình hôm đó lại chính là Tạ Cẩn Hi.
Lại thở hắt ra một hơi, Thời Tư Nghiên ngồi dựa hẳn vào ghế, tay xoa xoa phần bụng dưới, chắc vừa mới chạy xong nên bụng cô có phần khó chịu.
Thấy người bên cạnh mình cứ hết nhìn ra ngoài thì lại thở dài. Tạ Cẩn Hi cũng thở dài theo một hơi “ Cô Thời sao vậy? Mà cô Thời cũng thích chơi trò biến mất thật đó?”
Anh ta còn không biết lấy đâu ra một túi sưởi nhỏ đặt lên bụng cho Thời Tư Nghiên, xong tỏ ra như không có gì.
Coi như anh ta còn có lương tâm, có vật ấm đặt lên bụng lúc này đúng là dễ chịu hơn thật, một lúc sau cô mới đáp lại lời “ Trò biến mất gì cơ?”
Đánh tay lái vào khu nhà của Thời Tư Nghiên, vào đến khu để xe, chỉ vừa mới đỗ xe lại. Tạ Cẩn Hi đã nắm lấy tay Thời Tư Nghiên như đề phòng cô nàng chạy mất “ Cứ vừa mới rời mắt đi, là cô Thời đây đã biến mất, thử nói xem tôi có nên kiếm cái dây trói cô lại?”
Thời Tư Nghiên cũng đâu có vừa, đưa tay nắm vào cavat của Tạ Cẩn Hi mà kéo về phía mình “ Tạ tổng đây muốn trói tôi lại? Anh lấy thân phận gì mà làm vậy?”
Khoảng cách giữ khuôn mặt hai người lúc này chỉ được tính bằng cm, Tạ Cẩn Hi hơi nghiêng mặt, làm khoảng cách còn rút ngắn thêm “ Cô Thời nói xem? Là tình nhân? Người được ba mẹ sắp đặt xem mắt? Hay là cấp trên cấp dưới?”
Bị hỏi ngược lại, Thời Tư Nghiên thoáng chốc ngưng lại một nhịp, xong cũng rất nhanh lấy lại tinh thần. Tình nhân ư? Anh ta chắc còn thiếu nên cái này cô không dám nhận còn hai cái kia thì đúng rồi đấy.
Hôn phớt qua môi Tạ Cẩn Hi rồi buông tay ra khỏi cavat của anh ta, lại còn tiện tay đẩy nhẹ anh ta ra sau rồi mới mở cửa xe bước ra ngoài. Thời Tư Nghiên còn không quên quăng lại một câu “ Hai cái sau tôi đều nhận, còn tình nhân thì xin nhường người khác”
Đưa tay lên chạm vào môi mình, người phụ nữ này đúng thật là không biết nói gì nữa. Nhìn theo bóng lưng Thời Tư Nghiên cho tới khi dần biến mất rồi anh ta mới chạy xe rời đi.
Lên đến nhà, Thời Tư Nghiên như mất hết sức lực, tuỳ ý bỏ đồ ngoài phòng khách rồi tiến thẳng về phòng mình. Nằm lên chiếc giường ấm áp, êm ái đó rất nhanh chóng mà đi vào giấc.
Sáng ngày hôm sau, Thời Tư Nghiên dù tối qua ngủ khá ngon nhưng không hiểu sao tới sáng nay cô vẫn ngồi trong phòng làm việc của mình mà ngáp ngắn ngáp dài.
Cũng may là cô được bố trí phòng làm việc riêng, tranh thủ không có ai để ý liền gục xuống làm thêm một giấc nữa.
Trên phòng của Tạ Cẩn Hi, Cố Minh đang ngồi than vãn vì tối hôm qua bị bạn của mình lôi ra làm lá chắn “ Tạ Cẩn Hi, tối qua cậu lại dám kéo tình nhân bỏ chạy để mình lại chịu trận”
Hơi nhướng mày lên, Tạ Cẩn Hi đưa tay đẩy nhẹ gọng kính của mình rồi mới sửa lưng Cố Minh “ Cô ấy không phải nhân tình, cũng không phải tình nhân”
Nghe cậu bạn mình nói như vậy, Cố Minh mới chỉnh lại tư thế, ngồi quay hẳn qua phía Tạ Cẩn Hi “ Vậy cô gái ấy là gì?”
Tạ Cẩn Hi nhún vai một cái, thản nhiên đáp “ Là bà trẻ của cậu”
Nghe tới đây, Cố Minh muốn phun ngụm nước vừa uống. Biết là anh và cái tên này có họ hàng với nhau, nhưng mà là kiểu bắn đại bác mấy trăm cây số mới tới. Ho khan một chặp rồi mới có thể nói được “ Cậu định như vậy thật đấy à?”
Đối với Tạ Cẩn Hi đây là sự thật hiển nhiên mà, đâu có gì phải bất ngờ, nên có gì đâu mà phản ứng mạnh như vậy.
“ Đúng rồi, cuối tuần này. Cậu định đưa ai đi dự tiệc cùng? Cô Thời?” Lại nhớ đến cuối tuần này, nhà anh có tổ chức tiệc về nước, có gửi thiệp đến cho Tạ Cẩn Hi và mỗi khách mời phải có bạn đồng hành.
Vẫn không có dấu hiệu rời mắt khỏi tệp tài liệu trên tay, và cũng vẫn cái vẻ thản nhiên ấy mà đáp lời “ Không, là Lâm Tiết”
Cố Minh khá bất ngờ, vẫn biết lúc trước. Tạ Cẩn Hi cứ mỗi lần xuất hiện là sẽ đi kèm một bạn đồng hành khác giới khác nhau, không cô nào đụng cô nào. Thế nên mới có tin đồn là Tạ tổng của Hoan Thuỵ có một dàn tình nhân đếm mãi không hết “ Đúng là Tạ tổng, 10 bữa tiệc là cả 11 cô khác nhau”
“ Quá khen rồi” Lúc này anh ta cũng chịu buông tha cho tệp tài liệu, đồng thời cũng bỏ cái kính xuống. Tạ Cẩn Hi chỉ có thói quen đeo kính khi làm việc thôi. Còn khi bình thường nếu không có gì đặc biệt anh ta sẽ không đeo.
Còn chưa đợi Cố Minh nói gì thì anh ta lại nói tiếp “ Cậu xem nốt đống tài liệu này đi, tôi ra ngoài một chút”
Nói ra ngoài thôi, thực ra là anh ta đi xem xem Thời Tư Nghiên đang làm gì mà tin nhắn của anh từ sáng không thấy trả lời.
Vừa xuống đến phòng, đẩy cửa bước vào thấy cô nàng đang ngủ ngon ơ, trên màn hình máy tính vẫn hiện lên tấm thiệp đang làm dở, iPad cũng vẫn đang mở. Giờ chắc ai vào bê hết đống đồ này đi cũng không biết.
Tạ Cẩn Hi bước tới chỗ Thời Tư Nghiên đang nằm. Đưa tay nhéo nhéo vào cái má bánh bao của cô.
Đang ngủ ngon giấc mà bị ai đó nhéo má mình, lại còn mãi không buông. Thời Tư Nghiên mới đầu chỉ vỗ vỗ vào cái tay ấy, vẫn không chịu xuông. Cô mới gạt mạnh rồi ngồi bật dậy, còn không quên đi kèm theo vài câu mắng “ Có bệnh à? Không thấy người ta đang ngủ hay sao?”
Tạ Cẩn Hi từ phía sau cúi xuống chỗ Thời Tư Nghiên “ Cô Thời trong giờ làm việc mà lăn ra ngủ, lại còn mạnh miệng như vậy?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, lại thêm việc anh ta từ sau cúi xuống làm cô giật nảy mình “ Tạ tổng, là anh sao?”
Lại còn kèm theo cái điệu cười vô tri, nhìn cô lúc này đâu ai nghĩ là cùng một người với Thời Tư Nghiên tối hôm qua.
“ Không là tôi thì cô Thời nghĩ là ai? Lại có tên bị bệnh nào khác vào đây à?” Tạ Cẩn Hi lúc này đã đứng thẳng dậy, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào Thời Tư Nghiên.
“ Không có, không có. Làm gì có ai bị bệnh đâu chứ, làm gì có” Thời Tư Nghiên sống chết xua tay phủ nhận, đúng là cái miệng hại cái thân mà.
Cũng không muốn nói nhiều nữa, Tạ Cẩn Hi bất ngờ nắm lấy tay Thời Tư Nghiên mà kéo cô đi. Còn đi đâu thì chỉ có anh ta biết.
Thời Tư Nghiên suốt ngày bị tên này kéo đi, nhiều lúc cô cũng không biết sao mình lại để anh ta kéo đi như vậy.
Đến tác giả như tui còn không biết sao lại thích để hai anh chị kéo nhau đi như vậy mà huhuhuhu
Lại thở hắt ra một hơi, Thời Tư Nghiên ngồi dựa hẳn vào ghế, tay xoa xoa phần bụng dưới, chắc vừa mới chạy xong nên bụng cô có phần khó chịu.
Thấy người bên cạnh mình cứ hết nhìn ra ngoài thì lại thở dài. Tạ Cẩn Hi cũng thở dài theo một hơi “ Cô Thời sao vậy? Mà cô Thời cũng thích chơi trò biến mất thật đó?”
Anh ta còn không biết lấy đâu ra một túi sưởi nhỏ đặt lên bụng cho Thời Tư Nghiên, xong tỏ ra như không có gì.
Coi như anh ta còn có lương tâm, có vật ấm đặt lên bụng lúc này đúng là dễ chịu hơn thật, một lúc sau cô mới đáp lại lời “ Trò biến mất gì cơ?”
Đánh tay lái vào khu nhà của Thời Tư Nghiên, vào đến khu để xe, chỉ vừa mới đỗ xe lại. Tạ Cẩn Hi đã nắm lấy tay Thời Tư Nghiên như đề phòng cô nàng chạy mất “ Cứ vừa mới rời mắt đi, là cô Thời đây đã biến mất, thử nói xem tôi có nên kiếm cái dây trói cô lại?”
Thời Tư Nghiên cũng đâu có vừa, đưa tay nắm vào cavat của Tạ Cẩn Hi mà kéo về phía mình “ Tạ tổng đây muốn trói tôi lại? Anh lấy thân phận gì mà làm vậy?”
Khoảng cách giữ khuôn mặt hai người lúc này chỉ được tính bằng cm, Tạ Cẩn Hi hơi nghiêng mặt, làm khoảng cách còn rút ngắn thêm “ Cô Thời nói xem? Là tình nhân? Người được ba mẹ sắp đặt xem mắt? Hay là cấp trên cấp dưới?”
Bị hỏi ngược lại, Thời Tư Nghiên thoáng chốc ngưng lại một nhịp, xong cũng rất nhanh lấy lại tinh thần. Tình nhân ư? Anh ta chắc còn thiếu nên cái này cô không dám nhận còn hai cái kia thì đúng rồi đấy.
Hôn phớt qua môi Tạ Cẩn Hi rồi buông tay ra khỏi cavat của anh ta, lại còn tiện tay đẩy nhẹ anh ta ra sau rồi mới mở cửa xe bước ra ngoài. Thời Tư Nghiên còn không quên quăng lại một câu “ Hai cái sau tôi đều nhận, còn tình nhân thì xin nhường người khác”
Đưa tay lên chạm vào môi mình, người phụ nữ này đúng thật là không biết nói gì nữa. Nhìn theo bóng lưng Thời Tư Nghiên cho tới khi dần biến mất rồi anh ta mới chạy xe rời đi.
Lên đến nhà, Thời Tư Nghiên như mất hết sức lực, tuỳ ý bỏ đồ ngoài phòng khách rồi tiến thẳng về phòng mình. Nằm lên chiếc giường ấm áp, êm ái đó rất nhanh chóng mà đi vào giấc.
Sáng ngày hôm sau, Thời Tư Nghiên dù tối qua ngủ khá ngon nhưng không hiểu sao tới sáng nay cô vẫn ngồi trong phòng làm việc của mình mà ngáp ngắn ngáp dài.
Cũng may là cô được bố trí phòng làm việc riêng, tranh thủ không có ai để ý liền gục xuống làm thêm một giấc nữa.
Trên phòng của Tạ Cẩn Hi, Cố Minh đang ngồi than vãn vì tối hôm qua bị bạn của mình lôi ra làm lá chắn “ Tạ Cẩn Hi, tối qua cậu lại dám kéo tình nhân bỏ chạy để mình lại chịu trận”
Hơi nhướng mày lên, Tạ Cẩn Hi đưa tay đẩy nhẹ gọng kính của mình rồi mới sửa lưng Cố Minh “ Cô ấy không phải nhân tình, cũng không phải tình nhân”
Nghe cậu bạn mình nói như vậy, Cố Minh mới chỉnh lại tư thế, ngồi quay hẳn qua phía Tạ Cẩn Hi “ Vậy cô gái ấy là gì?”
Tạ Cẩn Hi nhún vai một cái, thản nhiên đáp “ Là bà trẻ của cậu”
Nghe tới đây, Cố Minh muốn phun ngụm nước vừa uống. Biết là anh và cái tên này có họ hàng với nhau, nhưng mà là kiểu bắn đại bác mấy trăm cây số mới tới. Ho khan một chặp rồi mới có thể nói được “ Cậu định như vậy thật đấy à?”
Đối với Tạ Cẩn Hi đây là sự thật hiển nhiên mà, đâu có gì phải bất ngờ, nên có gì đâu mà phản ứng mạnh như vậy.
“ Đúng rồi, cuối tuần này. Cậu định đưa ai đi dự tiệc cùng? Cô Thời?” Lại nhớ đến cuối tuần này, nhà anh có tổ chức tiệc về nước, có gửi thiệp đến cho Tạ Cẩn Hi và mỗi khách mời phải có bạn đồng hành.
Vẫn không có dấu hiệu rời mắt khỏi tệp tài liệu trên tay, và cũng vẫn cái vẻ thản nhiên ấy mà đáp lời “ Không, là Lâm Tiết”
Cố Minh khá bất ngờ, vẫn biết lúc trước. Tạ Cẩn Hi cứ mỗi lần xuất hiện là sẽ đi kèm một bạn đồng hành khác giới khác nhau, không cô nào đụng cô nào. Thế nên mới có tin đồn là Tạ tổng của Hoan Thuỵ có một dàn tình nhân đếm mãi không hết “ Đúng là Tạ tổng, 10 bữa tiệc là cả 11 cô khác nhau”
“ Quá khen rồi” Lúc này anh ta cũng chịu buông tha cho tệp tài liệu, đồng thời cũng bỏ cái kính xuống. Tạ Cẩn Hi chỉ có thói quen đeo kính khi làm việc thôi. Còn khi bình thường nếu không có gì đặc biệt anh ta sẽ không đeo.
Còn chưa đợi Cố Minh nói gì thì anh ta lại nói tiếp “ Cậu xem nốt đống tài liệu này đi, tôi ra ngoài một chút”
Nói ra ngoài thôi, thực ra là anh ta đi xem xem Thời Tư Nghiên đang làm gì mà tin nhắn của anh từ sáng không thấy trả lời.
Vừa xuống đến phòng, đẩy cửa bước vào thấy cô nàng đang ngủ ngon ơ, trên màn hình máy tính vẫn hiện lên tấm thiệp đang làm dở, iPad cũng vẫn đang mở. Giờ chắc ai vào bê hết đống đồ này đi cũng không biết.
Tạ Cẩn Hi bước tới chỗ Thời Tư Nghiên đang nằm. Đưa tay nhéo nhéo vào cái má bánh bao của cô.
Đang ngủ ngon giấc mà bị ai đó nhéo má mình, lại còn mãi không buông. Thời Tư Nghiên mới đầu chỉ vỗ vỗ vào cái tay ấy, vẫn không chịu xuông. Cô mới gạt mạnh rồi ngồi bật dậy, còn không quên đi kèm theo vài câu mắng “ Có bệnh à? Không thấy người ta đang ngủ hay sao?”
Tạ Cẩn Hi từ phía sau cúi xuống chỗ Thời Tư Nghiên “ Cô Thời trong giờ làm việc mà lăn ra ngủ, lại còn mạnh miệng như vậy?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, lại thêm việc anh ta từ sau cúi xuống làm cô giật nảy mình “ Tạ tổng, là anh sao?”
Lại còn kèm theo cái điệu cười vô tri, nhìn cô lúc này đâu ai nghĩ là cùng một người với Thời Tư Nghiên tối hôm qua.
“ Không là tôi thì cô Thời nghĩ là ai? Lại có tên bị bệnh nào khác vào đây à?” Tạ Cẩn Hi lúc này đã đứng thẳng dậy, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào Thời Tư Nghiên.
“ Không có, không có. Làm gì có ai bị bệnh đâu chứ, làm gì có” Thời Tư Nghiên sống chết xua tay phủ nhận, đúng là cái miệng hại cái thân mà.
Cũng không muốn nói nhiều nữa, Tạ Cẩn Hi bất ngờ nắm lấy tay Thời Tư Nghiên mà kéo cô đi. Còn đi đâu thì chỉ có anh ta biết.
Thời Tư Nghiên suốt ngày bị tên này kéo đi, nhiều lúc cô cũng không biết sao mình lại để anh ta kéo đi như vậy.
Đến tác giả như tui còn không biết sao lại thích để hai anh chị kéo nhau đi như vậy mà huhuhuhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.