Diễn Tinh Huyền Học Đại Sư Ở 70
Chương 15:
Băng Trừng
27/10/2022
Sau khi làm rõ ràng nhân quả, Mai Quảng Tài chỉ có thể nói lòng tham không đủ, lúc trước nhà mẹ đẻ của Chu Tiểu Phương nghèo đến cơm đều ăn không được, chính bà ta vui gả tới, mấy năm nay trừ bỏ làm bà ta hầu hạ người lớn, cũng không đối xử tệ bạc với bà ta, nhưng bà ta khen ngược, nhớ thương của hồi môn của Mai Ngọc Xu.
“Tương tư chú là ai hạ?” So với ân oán tình thù của bọn họ, Liễu Thanh Vân càng quan tâm người hạ chú hơn.
“Là một bà cốt không quen biết.” Chu Tiểu Phương muốn Hứa Căn Sơn cưới Mai Ngọc Xu, nhưng với điều kiện của Hứa Căn Sơn người nhà họ Mai căn bản là không có khả năng nhìn trúng, tưởng lừa gạt Mai Ngọc Xu cũng không dễ dàng, lúc bọn họ đang hỏi thăm khắp nơi, tìm xem có phương pháp đường ngang ngõ tắt gì hay không, bà cốt kia liền tìm tới cửa.
Ba người bọn họ ăn nhịp với nhau, bà cốt phụ trách hạ chú, Chu Tiểu Phương phụ trách lấy tóc và móng tay của Mai Ngọc Xu cùng lừa gạt cô uống nước có bỏ phù, Hứa Căn Sơn ra mặt cưới Mai Ngọc Xu, cuối cùng của hồi môn của Mai Ngọc Xu bị ba người chia đều.
Còn tại sao Mai Ngọc Xu lại uống nước có bỏ phù kia, hóa ra là bởi vì cô ở phương diện học tập đầu óc không quá thông minh, bài trước đó vừa học xong, quay lưng liền đã quên mất, năm nay thi đại học hai lần cũng chưa đậu. Chu Tiểu Phương nói nước phù của bà cốt rất linh nghiệm, sau khi uống xong có thể làm đầu óc minh mẫn, tăng cường trí nhớ, Mai Ngọc Xu vì sang năm có thể thuận lợi thi đậu đại học, lúc này mới gạt người trong nhà muốn thử một lần. Hiện giờ sau khi cô biết được chân tướng cũng rất là hối hận, cảm thấy chính mình không nên tin tưởng bàng môn tả đạo.
Đến nỗi bà cốt kia là từ đâu tới, Chu Tiểu Phương cũng không rõ ràng lắm, bà gả tới muộn, cũng không biết chuyện của di thái thái hơn 20 năm trước, nhưng là căn cứ vào miêu tả của bà ta, bà cốt kia vô cùng có khả năng chính là di thái thái năm đó. Chỉ là người này mai danh ẩn tích lâu như vậy, lúc này lại đột nhiên toát ra tới, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ là thực sự đối với con gái nhà họ Mai canh cánh trong lòng?
“Mặc kệ bà cốt kia có phải là di thái thái năm đó hay không, việc cấp bách hiện nay là phải tìm được bà ta trước.” Liễu Thanh Vân không thích loại người vì tư lợi của bản thân, tùy ý thi pháp với người khác.
Nơi mà ba người Chu Tiểu Phương gặp nhau chính là ở một thôn trang ngoài huyện thành, Liễu Thanh Vân hỏi rõ địa chỉ cụ thể, liền tự mình tìm tới chỗ, sau khi tới nơi lại phát hiện nơi này đã thành người đi nhà trống.
Không còn cách nào khác Liễu Thanh Vân đành phải quay về nhà họ Mai, lại không nghĩ tới vừa mới đi đến cửa nhà họ Mai, liền đụng phải Mai Quảng Tài kinh hoảng thất thố mà chạy ra, sắc mặt khó coi nói: “Đại sư, Ngọc Xu đã xảy ra chuyện, anh đi xem một chút đi.”
Liễu Thanh Vân có chút kinh ngạc, tương tư chú trên người Mai Ngọc Xu đã giải, không nghĩ tới còn sẽ ra vấn đề, anh ta nhanh chóng bước vào trong phòng.
Vừa thấy tình cảnh trong phòng, tuy là luôn luôn bình tĩnh như Liễu Thanh Vân, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc trước khi nghe Mai Quảng Tài nói lúc anh ta còn nhỏ đã nhìn thấy tình cảnh của em họ, nhưng cũng chỉ là nghe một chút mà thôi, hiện giờ lại nhìn thấy chân nhân.
Hiện tại trên mặt, cổ, tay cùng làn da lộ ra bên ngoài của Mai Ngọc Xu, hơn phân nửa đều mộc ra một tầng rêu xanh dày đặc, muốn dùng quần áo che đậy cũng chỉ tương đối mà thôi. Cô chắc đang không thoải mái, trong lúc hôn mê cũng không ngừng kêu rên.
“Vừa rồi sau khi anh rời đi không bao lâu, trên người Ngọc Xu liền bắt đầu xuất hiện rêu xanh, em ấy rất sợ, cảm xúc thực không ổn định, ta liền đánh em ấy hôn mê.” Mai Quảng Tài lo lắng nói.
“Khi vừa mới mọc ra rêu xanh cô ấy có cảm giác gì không?”
“Ngay từ đầu em ấy nói giống như bị sâu cắn, lại tê lại ngứa, sau đó nó bắt đầu xuất hiện trên diện rộng, Ngọc Xu sợ hãi muốn chạy vào trong phòng của mình, khi đi ngang qua sân bị ánh nắng chiếu đến, liền cảm thấy đau đớn mà kêu lên. Ta thấy dáng vẻ hỏng mất của em, không có biện pháp liền đánh hôn mê. Đại sư, anh mau nghĩ cách đi, việc này nhất định là di thái thái kia làm.”
“Toàn thân mọc rêu xanh, giống như bị sâu cắn, còn không thể thấy ánh sáng, năm đó em họ của anh cũng là như thế này sao?”
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, khi đó ta còn nhỏ, chỉ gặp am ấy một lần như vậy, chú thím ta cũng không muốn người ngoài biết chuyện đó.”
Liễu Thanh Vân nhìn cánh tay của Mai Ngọc Xu mọc đầy rêu xanh, trầm tư một chút nói: “Ta muốn cắt một đường để xem thử thế nào.”
Mai Quảng Tài do dự một lát, gật gật đầu.
Liễu Thanh Vân thấy Mai Quảng Tài đồng ý, liền dùng dao cắt một đường trên mu bàn tay của Mai Ngọc Xu, đầu tiên là chảy ra một ít chất lỏng màu xanh lục, sau đó là máu đỏ bình thường, điều kỳ quái chính là miệng vết thương rất nhanh liền khép lại, chỗ lúc trước bị cắt lại lần nữa mọc ra rêu xanh.
“Thế nào, đại sư?” Mai Quảng Tài thấy Liễu Thanh Vân trầm mặc không nói, lo lắng mà dò hỏi. Hơn 20 năm trước sau khi em họ của anh ta bị hại, chú của anh ta cũng từng tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ chẩn trị cho em họ, nhưng cuối cùng cũng không có hiệu quả gì, sau đó mới chuyển nhà đi Nam Dương. Hiện giờ anh ta cũng không có gì biện pháp, chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người Liễu Thanh Vân.
Liễu Thanh Vân sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó nói: “Nếu ta đoán không sai, cái này không phải là một loại chú thuật, mà là một loại cổ thuật rất cổ xưa, gọi là Thanh Thi cổ, ban đầu được sử dụng trong các ngôi mộ cổ, tuy rằng ta không chính mắt gặp qua, lại đã từng nghe sư huynh của ta nói qua. Cổ nhân vì phòng ngừa sau khi chết bị trộm mộ, có khi sẽ ở một chỗ ẩn nấp trong mộ giấu loại cổ này, kẻ trộm mộ một khi không cẩn thận tiếp xúc đến, cổ trùng sẽ tiến vào trong thân thể người, kẻ trộm mộ liền sẽ xuất hiện bệnh trạng giống như em gái của anh vậy, giống như rêu xanh sinh trưởng trong một góc âm u, cả đời không thể gặp ánh mặt trời.”
“Cái gì, vậy làm thế nào để giải quyết nó?” Mai Quảng Tài kinh hãi.
“Muốn giải loại cổ này, yêu cầu tìm được nơi xuất xứ, cũng chính là chỗ ban đầu xuất hiện loại cổ này. Chỉ là vừa rồi ta đã đi xem qua, bà cốt kia đã không thấy đâu nữa, tìm không thấy bà ta liền vô pháp biết cổ trong cơ thể em gái của anh là từ trong cái mộ nào truyền ra tới.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mai Quảng Tài hoang mang lo sợ, không nghĩ tới ngàn phòng vạn phòng, đều qua hơn 20 năm, vẫn làm em gái mình bị hại.
“Lại nói tiếp lúc trước cũng là ta đại ý, xem ra tương tư chú chỉ là ngụy trang, dùng để lừa gạt Chu Tiểu Phương cùng Hứa Căn Sơn, bà ta hẳn là ở thi pháp tương tư chú đồng thời liền gieo Thanh Thi cổ đối với em gái của anh, đây mới là mục đích chân chính của bà ta. Tương tư chú một khi bị phá giải, bên bà ta liền lập tức phát hiện, lúc này mới trước tiên rời đi.”
Nói xong, Liễu Thanh Vân cũng cảm thấy có lỗi một chút, anh ta suy xét một chút, liền nói: “Tìm không thấy xuất xứ của Thanh Thi cổ, tuy rằng tạm thời vô pháp giải cổ, nhưng ta có thể dùng khác biện pháp ngăn chặn cổ trong cơ thể em gái của anh. Cô ấy vẫn có thể sinh hoạt bình thường, chờ sau này tìm được bà cốt kia, lại hoàn toàn giải cổ.”
Mai Quảng Tài nghe vậy vui buồn lẫn lộn, tuy rằng trước mắt không thể hoàn toàn giải cổ, nhưng dù thế nào đi nữa, có cách áp chế còn hơn không có.
Liễu Thanh Vân lấy một cái chén không, cắt lòng bàn tay của mình, nặn ra nửa chén máu tươi, lại vẽ tấm phù đi ác tiêu tai.
“Thượng đan minh đường, bạch đế trừ hung, lục cung minh tịnh, đạo hóa đường tồn.” Liễu Thanh Vân làm pháp xong, đem phù đốt cháy ném vào trong chén máu, chờ đến khi tấm phù bị đốt cháy hoàn toàn, liền cho Mai Ngọc Xu uống.
Vô Tướng tông bọn họ tu luyện nội công tâm pháp là chuyên tu chính dương chi khí, trong máu đựng linh lực có thể khắc chế tất cả âm tà chi vật. Chỉ là phương pháp lấy máu không tốt cho việc tu luyện của bản thân, bọn họ sẽ không dễ dàng sử dụng. Nhưng lần này Liễu Thanh Vân hổ thẹn vì chính mình không có nhanh chóng phát hiện vấn đề, giải tương tư chú ngược lại rút dây động rừng, anh ta mới dùng đến phương pháp này, hơn nữa anh ta cũng không đành lòng nhìn thấy Mai Ngọc Xu một cô gái tuổi trẻ bị Thanh Thi cổ tra tấn.
Sau một lúc lâu rêu xanh trên người Mai Ngọc Xu liền chậm rãi rút đi, một lần nữa lộ ra làn da bóng loáng, cô cũng không hề kêu đau, lâm vào ngủ say.
“Thanh Thi cổ tạm thời bị ngăn chặn, dưới tình huống không có việc gì ngoài ý muốn, sẽ không dễ dàng kích phát. Nhưng việc này rốt cuộc không phải là kế lâu dài, lưu lại trong thân thể trước sau là cái tai hoạ ngầm, vẫn là phải nhanh chóng tìm được bà cốt kia mới được.” Liễu Thanh Vân dặn dò.
Mai Quảng Tài đáp: “Cảm ơn đại sư, ta hiểu được, chờ ta hỏi rõ tướng mạo của người kia, liền sắp xếp người đi tìm bà ta. Xem bệnh trạng của Ngọc Xu rất giống với tình trạng năm đó của em họ ta, bà cốt kia tám chín phần mười chính là di thái thái năm đó, lúc sau ta nhìn xem có thể nghĩ cách liên hệ đến một nhà chú của ta hay không, cũng không biết vấn đề của em họ ta đã giải quyết được chưa.”
“Nếu em họ anh cũng là trúng Thanh Thi cổ, vậy cho dù là ở nước ngoài tìm được đại sư lợi hại cũng không thể loại bỏ hoàn toàn, nhiều lắm là chỉ có thể áp chế, muốn trừ tận gốc còn phải tìm căn nguyên nguồn gốc mới được.” Liễu Thanh Vân khẳng định nói.
Sau một phen lăn lộn trời đã sắp tối, Liễu Thanh Vân nghe được tiếng Tam Bảo ở trong sân chơi đùa, đứa nhỏ này cũng không sợ người lạ, trước đó khi Liễu Thanh Vân đi ra ngoài tìm bà cốt, vừa lúc vợ Mai Quảng Tài mang theo con trai đã trở lại, con trai Mai Quảng Tài khoảng sáu bảy tuổi, Tam Bảo liền đi theo sau mông người ta mà chơi đùa.
Liễu Thanh Vân đi ra ngoài bế lên Tam Bảo, liền chuẩn bị rời đi, anh ta để lại địa chỉ của mình cho Mai Quảng Tài, công đạo nói chờ khi Mai Ngọc Xu tỉnh lại, nếu còn có vấn đề gì có thể đi tìm anh ta. Đến nỗi Chu Tiểu Phương cùng Hứa Căn Sơn, để cho Mai Quảng Tài tự mình xử lý đi, chuyện của nhà người ta anh ta cũng không tiện xen vào.
Mai Quảng Tài rất cảm kích Liễu Thanh Vân, cảm thấy chính mình vận khí tốt, đụng tới đại sư có năng lực, về sau còn có không ít chỗ yêu cầu Liễu Thanh Vân hỗ trợ, liền muốn làm tốt quan hệ. Anh ta về phòng lấy 600 đồng tiền, còn làm vợ anh ta chuẩn bị không ít gạo, mì và nhưng thứ khác, cho Liễu Thanh Vân mang đi, nếu không phải tiền mặt trên tay anh ta không nhiều lắm, anh ta còn chuẩn bị lại cho nhiều một chút.
Liễu Thanh Vân nhìn đến gạo và mì, nhớ tới những gì mà Diêu Tú Anh đã nói trước đây, liền dò hỏi Mai Quảng Tài có con đường hay không, không cần phiếu gạo là có thể mua được lương thực.
“Cách đây không lâu, quốc gia đã ban hành chính sách mới, sau này tư nhân cũng có thể buôn bán, nhà họ Mai chúng ta cũng chuẩn bị bắt đầu buôn bán trở lại. Nếu đại sư là muốn mua đồ vật gì, có thể trực tiếp tới chỗ ta, ta có chút nhân mạch, không cần phiếu.” Thái độ của Mai Quảng Tài rất là ân cần, phải biết rằng cổ trong thân thể em gái anh ta còn chưa có giải đâu.
Sau khi Liễu Thanh Vân nghe xong, không thể không cảm thán, nhà họ Mai này không hổ là nhiều thế hệ kinh thương, chính sách vừa mới buông lỏng, người ta liền có tính toán. Chú Giang nói không sai, không bao lâu nữa nhà họ Mai liền lại có thể đi lên. Ấn tượng của anh ta đối với Mai Quảng Tài cũng không tệ lắm, cũng mừng rỡ bảo trì quan hệ, hai người xem như dựa theo nhu cầu lẫn nhau.
Đề cử truyện: Sau Khi Rút Đến Hợp Thành Ta Thành Mạnh Nhất Thẻ Bài Sư của Editor Pi Đậu. Cảm ơn ( ^ _ -)
“Tương tư chú là ai hạ?” So với ân oán tình thù của bọn họ, Liễu Thanh Vân càng quan tâm người hạ chú hơn.
“Là một bà cốt không quen biết.” Chu Tiểu Phương muốn Hứa Căn Sơn cưới Mai Ngọc Xu, nhưng với điều kiện của Hứa Căn Sơn người nhà họ Mai căn bản là không có khả năng nhìn trúng, tưởng lừa gạt Mai Ngọc Xu cũng không dễ dàng, lúc bọn họ đang hỏi thăm khắp nơi, tìm xem có phương pháp đường ngang ngõ tắt gì hay không, bà cốt kia liền tìm tới cửa.
Ba người bọn họ ăn nhịp với nhau, bà cốt phụ trách hạ chú, Chu Tiểu Phương phụ trách lấy tóc và móng tay của Mai Ngọc Xu cùng lừa gạt cô uống nước có bỏ phù, Hứa Căn Sơn ra mặt cưới Mai Ngọc Xu, cuối cùng của hồi môn của Mai Ngọc Xu bị ba người chia đều.
Còn tại sao Mai Ngọc Xu lại uống nước có bỏ phù kia, hóa ra là bởi vì cô ở phương diện học tập đầu óc không quá thông minh, bài trước đó vừa học xong, quay lưng liền đã quên mất, năm nay thi đại học hai lần cũng chưa đậu. Chu Tiểu Phương nói nước phù của bà cốt rất linh nghiệm, sau khi uống xong có thể làm đầu óc minh mẫn, tăng cường trí nhớ, Mai Ngọc Xu vì sang năm có thể thuận lợi thi đậu đại học, lúc này mới gạt người trong nhà muốn thử một lần. Hiện giờ sau khi cô biết được chân tướng cũng rất là hối hận, cảm thấy chính mình không nên tin tưởng bàng môn tả đạo.
Đến nỗi bà cốt kia là từ đâu tới, Chu Tiểu Phương cũng không rõ ràng lắm, bà gả tới muộn, cũng không biết chuyện của di thái thái hơn 20 năm trước, nhưng là căn cứ vào miêu tả của bà ta, bà cốt kia vô cùng có khả năng chính là di thái thái năm đó. Chỉ là người này mai danh ẩn tích lâu như vậy, lúc này lại đột nhiên toát ra tới, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ là thực sự đối với con gái nhà họ Mai canh cánh trong lòng?
“Mặc kệ bà cốt kia có phải là di thái thái năm đó hay không, việc cấp bách hiện nay là phải tìm được bà ta trước.” Liễu Thanh Vân không thích loại người vì tư lợi của bản thân, tùy ý thi pháp với người khác.
Nơi mà ba người Chu Tiểu Phương gặp nhau chính là ở một thôn trang ngoài huyện thành, Liễu Thanh Vân hỏi rõ địa chỉ cụ thể, liền tự mình tìm tới chỗ, sau khi tới nơi lại phát hiện nơi này đã thành người đi nhà trống.
Không còn cách nào khác Liễu Thanh Vân đành phải quay về nhà họ Mai, lại không nghĩ tới vừa mới đi đến cửa nhà họ Mai, liền đụng phải Mai Quảng Tài kinh hoảng thất thố mà chạy ra, sắc mặt khó coi nói: “Đại sư, Ngọc Xu đã xảy ra chuyện, anh đi xem một chút đi.”
Liễu Thanh Vân có chút kinh ngạc, tương tư chú trên người Mai Ngọc Xu đã giải, không nghĩ tới còn sẽ ra vấn đề, anh ta nhanh chóng bước vào trong phòng.
Vừa thấy tình cảnh trong phòng, tuy là luôn luôn bình tĩnh như Liễu Thanh Vân, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc trước khi nghe Mai Quảng Tài nói lúc anh ta còn nhỏ đã nhìn thấy tình cảnh của em họ, nhưng cũng chỉ là nghe một chút mà thôi, hiện giờ lại nhìn thấy chân nhân.
Hiện tại trên mặt, cổ, tay cùng làn da lộ ra bên ngoài của Mai Ngọc Xu, hơn phân nửa đều mộc ra một tầng rêu xanh dày đặc, muốn dùng quần áo che đậy cũng chỉ tương đối mà thôi. Cô chắc đang không thoải mái, trong lúc hôn mê cũng không ngừng kêu rên.
“Vừa rồi sau khi anh rời đi không bao lâu, trên người Ngọc Xu liền bắt đầu xuất hiện rêu xanh, em ấy rất sợ, cảm xúc thực không ổn định, ta liền đánh em ấy hôn mê.” Mai Quảng Tài lo lắng nói.
“Khi vừa mới mọc ra rêu xanh cô ấy có cảm giác gì không?”
“Ngay từ đầu em ấy nói giống như bị sâu cắn, lại tê lại ngứa, sau đó nó bắt đầu xuất hiện trên diện rộng, Ngọc Xu sợ hãi muốn chạy vào trong phòng của mình, khi đi ngang qua sân bị ánh nắng chiếu đến, liền cảm thấy đau đớn mà kêu lên. Ta thấy dáng vẻ hỏng mất của em, không có biện pháp liền đánh hôn mê. Đại sư, anh mau nghĩ cách đi, việc này nhất định là di thái thái kia làm.”
“Toàn thân mọc rêu xanh, giống như bị sâu cắn, còn không thể thấy ánh sáng, năm đó em họ của anh cũng là như thế này sao?”
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, khi đó ta còn nhỏ, chỉ gặp am ấy một lần như vậy, chú thím ta cũng không muốn người ngoài biết chuyện đó.”
Liễu Thanh Vân nhìn cánh tay của Mai Ngọc Xu mọc đầy rêu xanh, trầm tư một chút nói: “Ta muốn cắt một đường để xem thử thế nào.”
Mai Quảng Tài do dự một lát, gật gật đầu.
Liễu Thanh Vân thấy Mai Quảng Tài đồng ý, liền dùng dao cắt một đường trên mu bàn tay của Mai Ngọc Xu, đầu tiên là chảy ra một ít chất lỏng màu xanh lục, sau đó là máu đỏ bình thường, điều kỳ quái chính là miệng vết thương rất nhanh liền khép lại, chỗ lúc trước bị cắt lại lần nữa mọc ra rêu xanh.
“Thế nào, đại sư?” Mai Quảng Tài thấy Liễu Thanh Vân trầm mặc không nói, lo lắng mà dò hỏi. Hơn 20 năm trước sau khi em họ của anh ta bị hại, chú của anh ta cũng từng tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ chẩn trị cho em họ, nhưng cuối cùng cũng không có hiệu quả gì, sau đó mới chuyển nhà đi Nam Dương. Hiện giờ anh ta cũng không có gì biện pháp, chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người Liễu Thanh Vân.
Liễu Thanh Vân sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó nói: “Nếu ta đoán không sai, cái này không phải là một loại chú thuật, mà là một loại cổ thuật rất cổ xưa, gọi là Thanh Thi cổ, ban đầu được sử dụng trong các ngôi mộ cổ, tuy rằng ta không chính mắt gặp qua, lại đã từng nghe sư huynh của ta nói qua. Cổ nhân vì phòng ngừa sau khi chết bị trộm mộ, có khi sẽ ở một chỗ ẩn nấp trong mộ giấu loại cổ này, kẻ trộm mộ một khi không cẩn thận tiếp xúc đến, cổ trùng sẽ tiến vào trong thân thể người, kẻ trộm mộ liền sẽ xuất hiện bệnh trạng giống như em gái của anh vậy, giống như rêu xanh sinh trưởng trong một góc âm u, cả đời không thể gặp ánh mặt trời.”
“Cái gì, vậy làm thế nào để giải quyết nó?” Mai Quảng Tài kinh hãi.
“Muốn giải loại cổ này, yêu cầu tìm được nơi xuất xứ, cũng chính là chỗ ban đầu xuất hiện loại cổ này. Chỉ là vừa rồi ta đã đi xem qua, bà cốt kia đã không thấy đâu nữa, tìm không thấy bà ta liền vô pháp biết cổ trong cơ thể em gái của anh là từ trong cái mộ nào truyền ra tới.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mai Quảng Tài hoang mang lo sợ, không nghĩ tới ngàn phòng vạn phòng, đều qua hơn 20 năm, vẫn làm em gái mình bị hại.
“Lại nói tiếp lúc trước cũng là ta đại ý, xem ra tương tư chú chỉ là ngụy trang, dùng để lừa gạt Chu Tiểu Phương cùng Hứa Căn Sơn, bà ta hẳn là ở thi pháp tương tư chú đồng thời liền gieo Thanh Thi cổ đối với em gái của anh, đây mới là mục đích chân chính của bà ta. Tương tư chú một khi bị phá giải, bên bà ta liền lập tức phát hiện, lúc này mới trước tiên rời đi.”
Nói xong, Liễu Thanh Vân cũng cảm thấy có lỗi một chút, anh ta suy xét một chút, liền nói: “Tìm không thấy xuất xứ của Thanh Thi cổ, tuy rằng tạm thời vô pháp giải cổ, nhưng ta có thể dùng khác biện pháp ngăn chặn cổ trong cơ thể em gái của anh. Cô ấy vẫn có thể sinh hoạt bình thường, chờ sau này tìm được bà cốt kia, lại hoàn toàn giải cổ.”
Mai Quảng Tài nghe vậy vui buồn lẫn lộn, tuy rằng trước mắt không thể hoàn toàn giải cổ, nhưng dù thế nào đi nữa, có cách áp chế còn hơn không có.
Liễu Thanh Vân lấy một cái chén không, cắt lòng bàn tay của mình, nặn ra nửa chén máu tươi, lại vẽ tấm phù đi ác tiêu tai.
“Thượng đan minh đường, bạch đế trừ hung, lục cung minh tịnh, đạo hóa đường tồn.” Liễu Thanh Vân làm pháp xong, đem phù đốt cháy ném vào trong chén máu, chờ đến khi tấm phù bị đốt cháy hoàn toàn, liền cho Mai Ngọc Xu uống.
Vô Tướng tông bọn họ tu luyện nội công tâm pháp là chuyên tu chính dương chi khí, trong máu đựng linh lực có thể khắc chế tất cả âm tà chi vật. Chỉ là phương pháp lấy máu không tốt cho việc tu luyện của bản thân, bọn họ sẽ không dễ dàng sử dụng. Nhưng lần này Liễu Thanh Vân hổ thẹn vì chính mình không có nhanh chóng phát hiện vấn đề, giải tương tư chú ngược lại rút dây động rừng, anh ta mới dùng đến phương pháp này, hơn nữa anh ta cũng không đành lòng nhìn thấy Mai Ngọc Xu một cô gái tuổi trẻ bị Thanh Thi cổ tra tấn.
Sau một lúc lâu rêu xanh trên người Mai Ngọc Xu liền chậm rãi rút đi, một lần nữa lộ ra làn da bóng loáng, cô cũng không hề kêu đau, lâm vào ngủ say.
“Thanh Thi cổ tạm thời bị ngăn chặn, dưới tình huống không có việc gì ngoài ý muốn, sẽ không dễ dàng kích phát. Nhưng việc này rốt cuộc không phải là kế lâu dài, lưu lại trong thân thể trước sau là cái tai hoạ ngầm, vẫn là phải nhanh chóng tìm được bà cốt kia mới được.” Liễu Thanh Vân dặn dò.
Mai Quảng Tài đáp: “Cảm ơn đại sư, ta hiểu được, chờ ta hỏi rõ tướng mạo của người kia, liền sắp xếp người đi tìm bà ta. Xem bệnh trạng của Ngọc Xu rất giống với tình trạng năm đó của em họ ta, bà cốt kia tám chín phần mười chính là di thái thái năm đó, lúc sau ta nhìn xem có thể nghĩ cách liên hệ đến một nhà chú của ta hay không, cũng không biết vấn đề của em họ ta đã giải quyết được chưa.”
“Nếu em họ anh cũng là trúng Thanh Thi cổ, vậy cho dù là ở nước ngoài tìm được đại sư lợi hại cũng không thể loại bỏ hoàn toàn, nhiều lắm là chỉ có thể áp chế, muốn trừ tận gốc còn phải tìm căn nguyên nguồn gốc mới được.” Liễu Thanh Vân khẳng định nói.
Sau một phen lăn lộn trời đã sắp tối, Liễu Thanh Vân nghe được tiếng Tam Bảo ở trong sân chơi đùa, đứa nhỏ này cũng không sợ người lạ, trước đó khi Liễu Thanh Vân đi ra ngoài tìm bà cốt, vừa lúc vợ Mai Quảng Tài mang theo con trai đã trở lại, con trai Mai Quảng Tài khoảng sáu bảy tuổi, Tam Bảo liền đi theo sau mông người ta mà chơi đùa.
Liễu Thanh Vân đi ra ngoài bế lên Tam Bảo, liền chuẩn bị rời đi, anh ta để lại địa chỉ của mình cho Mai Quảng Tài, công đạo nói chờ khi Mai Ngọc Xu tỉnh lại, nếu còn có vấn đề gì có thể đi tìm anh ta. Đến nỗi Chu Tiểu Phương cùng Hứa Căn Sơn, để cho Mai Quảng Tài tự mình xử lý đi, chuyện của nhà người ta anh ta cũng không tiện xen vào.
Mai Quảng Tài rất cảm kích Liễu Thanh Vân, cảm thấy chính mình vận khí tốt, đụng tới đại sư có năng lực, về sau còn có không ít chỗ yêu cầu Liễu Thanh Vân hỗ trợ, liền muốn làm tốt quan hệ. Anh ta về phòng lấy 600 đồng tiền, còn làm vợ anh ta chuẩn bị không ít gạo, mì và nhưng thứ khác, cho Liễu Thanh Vân mang đi, nếu không phải tiền mặt trên tay anh ta không nhiều lắm, anh ta còn chuẩn bị lại cho nhiều một chút.
Liễu Thanh Vân nhìn đến gạo và mì, nhớ tới những gì mà Diêu Tú Anh đã nói trước đây, liền dò hỏi Mai Quảng Tài có con đường hay không, không cần phiếu gạo là có thể mua được lương thực.
“Cách đây không lâu, quốc gia đã ban hành chính sách mới, sau này tư nhân cũng có thể buôn bán, nhà họ Mai chúng ta cũng chuẩn bị bắt đầu buôn bán trở lại. Nếu đại sư là muốn mua đồ vật gì, có thể trực tiếp tới chỗ ta, ta có chút nhân mạch, không cần phiếu.” Thái độ của Mai Quảng Tài rất là ân cần, phải biết rằng cổ trong thân thể em gái anh ta còn chưa có giải đâu.
Sau khi Liễu Thanh Vân nghe xong, không thể không cảm thán, nhà họ Mai này không hổ là nhiều thế hệ kinh thương, chính sách vừa mới buông lỏng, người ta liền có tính toán. Chú Giang nói không sai, không bao lâu nữa nhà họ Mai liền lại có thể đi lên. Ấn tượng của anh ta đối với Mai Quảng Tài cũng không tệ lắm, cũng mừng rỡ bảo trì quan hệ, hai người xem như dựa theo nhu cầu lẫn nhau.
Đề cử truyện: Sau Khi Rút Đến Hợp Thành Ta Thành Mạnh Nhất Thẻ Bài Sư của Editor Pi Đậu. Cảm ơn ( ^ _ -)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.