Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
Chương 27
Phù Hoa
17/09/2019
Chuyện Thủy Ngân muốn nắn chỉnh lại chân, cô không nói cho bất kỳ người nào biết. Ngay cả Bão Ảnh chuyên môn hầu hạ nhìn
thấy cô dùng thuốc ngâm chân cũng chỉ nghĩ rằng cô đang bảo dưỡng. Rất
nhiều phụ nữ có chân nhỏ của gia đình giàu có dành ra khá nhiều thời
gian cho việc rửa chân hàng ngày. Gần như mất khoảng hai tiếng đồng hồ,
ngoài việc rửa sạch còn phải xử lý các vết chai do đi đường tạo thành,
sau đó bôi phấn xoa bóp, cực kỳ phức tạp.
Đối với cái này, Bão Ảnh hết sức hâm mộ, sau khi mang nước nóng tới liền đứng nhìn ở một bên, "Thật hay quá, chân của Tam thiếu phu nhân nhỏ như vậy, thực sự là rất đẹp."
"Khi còn bé, lúc đầu trong nhà cũng muốn bó chân cho em đấy, nhưng tiếc là về sau mẹ sinh thêm hai đứa em trai. Nhà có bao việc cần làm, nếu bó chân thì em không thể làm việc được, cho nên không bó nữa." Bão Ảnh có chút tự ti rụt rụt chân của mình, giọng điệu uể oải, "Bây giờ chân của em to như vậy, nhìn chả đẹp gì cả."
Nghe Bão Ảnh nói vậy, Thủy Ngân không có ý kiến gì.
Hoàn cảnh hiện giờ khá là kỳ quái, những người kiểu cũ vẫn thấy phụ nữ chân nhỏ là đẹp nhất, đọc những lời thổi phồng khen ngợi nét đẹp của bàn chân nhỏ do văn nhân thời xưa viết, tìm vợ cũng chỉ tìm những cô gái được bó chân. Mà một bộ phận người trẻ tuổi theo tân phái thì coi những bàn chân nhỏ đó không khác gì cặn bã ―― mà những người phụ nữ sở hữu bàn chân nhỏ cũng là cặn bã theo.
Để bàn chân ngâm trong nước thuốc không dễ chịu gì, cảm thấy khá đau nhức, còn có chút ngứa ngáy. Thủy Ngân nhịn xuống không kêu lấy một tiếng.
Trong quá khứ sơ lược của Lâm Cẩm Tú mà Hệ thống cung cấp cho cô, qua những hình ảnh quay nhanh như một đoạn phim ngắn kia, Thủy Ngân thấy rõ được quá trình bó chân của Lâm Cẩm Tú. Bắt đầu từ năm lên ba tuổi, ngày qua ngày gấp gọn bàn chân lại, dùng vải buộc chặt, kể cả đi ngủ cũng không được cởi ra để cho bàn chân phát triển theo khuôn mẫu. Còn cố ý mài cho chân chảy máu, mài đến máu thịt be bét rồi bó chặt một chỗ. Đợi đến khi máu khô lại thành từng mảng liền được cắt chung với đám da chết bỏ đi.
Phụ nữ phải chịu cực hình như vậy đơn giản là vì một một bộ phận đàn ông hâm mộ nét đẹp tàn tật ấy. Vì lựa ý hùa theo bọn họ mà không biết có bao nhiêu bé gái đã mất đi một đôi chân có thể chạy nhảy ngay từ lúc còn thơ ấu. Cả một đời phải chịu đựng đau đớn khi đi lại, đến lúc già cả thì đi lại cũng không thể làm nổi nữa, chỉ có thể nằm yên trên giường.
Mà bây giờ, một bộ phận đàn ông khác không còn thích chân nhỏ nữa, bắt đầu trắng trợn công kích hình thức bó chân này. Giống như Cao Tam thiếu gia Cao Gia Lương, anh ta cực kỳ ghét chân nhỏ, nhưng sự chán ghét của anh ta không phải là vì biết rõ tục lệ bó chân làm tổn thương và trói buộc phụ nữ, mà là do anh ta không thích loại tàn tật đó. Nói cho cùng cũng chỉ là thay đổi sự yêu thích mà thôi, chứ không phải có học thức rồi sẽ cảm thấy nam nữ cần có bình đẳng hay thấy đồng cảm khi người khác phải chịu đau đớn.
Thói đời xưa nay là vậy, đau đớn không xảy ra với mình thì sao có thể cảm nhận được nó như thế nào.
Sau hai ngày ngâm chân, Thủy Ngân lại đến y quán kia một lần nữa.
"Tôi phải đánh gãy bàn chân của cô rồi định hình cho nó phát triển lại. Sẽ đau lắm đấy, cô cố nhịn nhé." Vị bác sĩ già lặp lại hai lần.
Thủy Ngân gật gật đầu.
Cô có thể chịu được đau đớn, chỉ cần có thể lấy lại khả năng tự do di chuyển là được rồi.
Sự đau đớn kia quả thực là quá mức kinh khủng, phải qua thật lâu sau Thủy Ngân mới lấy lại được ý thức. Cảm nhận trong miệng có mùi máu tươi, là do nghiến răng quá sức mà cắn ra máu.
Đợi đến khi xử lý xong xuôi toàn bộ đã mất gần ba tiếng đồng hồ, Thủy Ngân sớm đã không còn sức lực, cả người đau đến toát mồ hôi. Bác sĩ cũng không dễ dàng gì, lau trán liên tục đến ướt cả tay áo.
"Xong rồi." Vị bác sĩ làm thật nghiêm túc bây giờ mới được thả lòng, thở phào một hơi, "Tôi chỉ có thể làm đến mức này thôi. Tuy rằng không thể khôi phục lại hoàn toàn dáng vẻ như bình thường, nhưng nếu được chăm sóc tốt thì việc đi lại thông thường, hay thậm chí chạy nhảy cũng sẽ không còn đau nữa."
Thủy Ngân chậm rãi ngồi dậy, nhìn chân của mình, "Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ già lắc lắc đầu, "Một cô gái như cô thật đúng là quá giỏi, chịu đau tốt như vậy, còn hơn nhiều đàn ông đấy."
Thủy Ngân cười cười không nói chuyện. Câu này nghe có chút kỳ lạ, chẳng lẽ đàn ông chịu đau giỏi hơn phụ nữ hay sao? Không đâu, thậm chí còn ngược lại, từ trước đến nay khả năng chịu đau đớn thống khổ của phụ nữ so với đàn ông còn cao hơn nhiều.
Chỉ riêng nỗi đau sinh nở, thử hỏi có bao nhiêu đàn ông có thể chịu đựng được? Nhưng loại đau đớn đó ở trên người phụ nữ lại được coi là chuyện đương nhiên. Thân là phụ nữ mà không chịu đau một lần khi sinh con thì sẽ bị mắng là ích kỷ vô dụng. Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, hầu hết đều đã trải qua ít nhất một lần sinh đẻ, mà loại đau đớn ở mức độ đó, phần lớn đàn ông cả đời cũng chưa chắc phải chịu qua một lần.
Chân vẫn không ngừng truyền đến đau đớn, nhưng trong lòng Thuỷ Ngân lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau khi cô được người cõng về nhà họ Cao, hiển nhiên là gây ra một trận ầm ĩ không nhỏ.
Đại phu nhân quả thực muốn điên rồi, sau khi biết Thuỷ Ngân đã làm gì thì tức đến phát run. Ở trong đại sảnh mắng mỏ suốt nửa canh giờ, phun ra không ít những lời khó nghe. Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng hùa theo quở trách. Ngược lại đám tiểu bối lại không nói câu nào, Cao lão gia cũng không có nói gì.
"Lão gia, ông nói cái gì đi chứ. Việc này không thể bỏ qua như vậy được. Cô ta hành động tuỳ tiện lỗ mãng như thế, vừa đến nhà chúng ta đã náo loạn cả nhà trên dưới không được sống yên ổn. Hay để tôi mời ông bà thông gia đến hỏi một chút xem, rốt cuộc bọn họ dạy dỗ con gái như thế nào. Lại dám cả gan làm loạn đến mức này!"
Cao lão gia không có phản ứng gì quá lớn, "Cũng có phải chuyện lớn gì đâu, đáng để bà nổi giận như vậy à?"
Đại phu nhân tức giận ngã ngồi xuống ghế bành, nện bôm bốp vào đùi mình: "Thế còn không phải là chuyện lớn? Cái này còn không phải là chuyện lớn? Ông muốn thế nào mới là chuyện lớn, đợi đến khi cô ta làm tôi tức chết mới là chuyện lớn có phải hay không?"
Một đêm này, tất cả mọi người đều ngủ không ngon. Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Đại phu nhân không nhịn được nữa, kêu người đưa tin mời Lâm lão gia và Lâm phu nhân đến đây.
Lâm lão gia là một người đàn ông phúc hậu, luôn cười tủm tỉm, gặp được Cao lão gia, hai người lập tức cùng nhau hàn huyên một trận. Đại phu nhân ngồi một bên cười đến cứng ngắc, chờ mãi tới lúc hai nam chủ nhân nói chuyện xong, bà lập tức mở miệng kể hết chuyện kia một lượt.
"Ông thông gia bà thông gia, hai người nhìn mà xem, ông bà từng nói Cẩm Tú nhà mình là một cô gái hiểu chuyện thoả đáng, vậy cớ gì lại có thể làm ra chuyện này chứ? Hai người nên tranh thủ thời gian bảo Cẩm Tú bó chân lại như cũ đi!"
Lâm lão gia và Lâm phu nhân liếc nhìn nhau, đều có chút xấu hổ. Lâm phu nhân tính tình dịu dàng, còn lâu mới cường thế được như Cao Đại phu nhân, nghe xong chỉ biết liên tục nói câu ‘Thật ngại quá’. Sau đó hai ông bà mới thoát thân được để đi gặp con gái.
"Cẩm Tú à." Lâm phu nhân nhìn cô con gái lớn ngồi trên giường nhỏ trong thư phòng, lại xem xét đôi bàn chân sưng to được bôi thuốc bọc vải trắng của cô, lo lắng ngồi xuống hỏi: "Có chuyện gì với con thế? Sao đột nhiên lại làm ra chuyện hoang đường như vậy. Con biến chân thành ra thế này thì về sau biết làm sao đây?"
Lâm phu nhân cũng là một người phụ nữ có chân nhỏ, tính cách lại mềm mỏng, nói tới nói lui giọng điệu vẫn nhẹ nhàng. Nhưng Lâm lão gia thì khác, ông là người làm ăn buôn bán, vốn là người thẳng thắn có nhiều bạn bè; sau khi quan sát con gái một lúc, ông chắp tay sau lưng hỏi: "Sao Cẩm Tú gả vào nhà họ Cao chưa được mấy ngày, mà đã thấy không còn giống như lúc trước rồi?"
Thủy Ngân gọi hai tiếng cha mẹ, vành mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, làm Lâm lão gia và Lâm phu nhân đều giật mình.
Bọn họ có hai cô con gái, đứa bé tên là Lâm Khỉ La, từ nhỏ đã sống với cha mẹ, dáng vẻ hoạt bát sáng sủa, thích khóc thích cười thích ồn ào, tính cách có chút tùy hứng, khiến cho hai người bọn họ đau đầu không ít lần. Nhưng con gái lớn Lâm Cẩm Tú lại khác biệt hoàn toàn, cô từ nhỏ lớn lên bên bà nội ở nhà tổ. Được bà nội dưỡng ra tính cách đoan trang ổn trọng, còn bó chân nhỏ. Sau khi Lâm Cẩm Tú trưởng thành, bà nội qua đời, lúc đó được đón về Bình Thành sống với cha mẹ.
Tuy rằng không gần gũi như đứa con gái thứ hai, nhưng dù sao cũng là con ruột, Lâm Cẩm Tú lại luôn hiểu chuyện biết điều, chưa từng khóc rống hay tức giận. Lâm lão gia và Lâm phu nhân chưa từng thấy cô rơi lệ, nếu không phải thực sự phải chịu không ít oan ức thì làm sao lại khóc trước mặt bọn họ chứ.
Lâm phu nhân thấy cô không nói một lời, chỉ đỏ mắt rơi lệ, thấy mũi cũng chua xót theo, vội ôm lấy con gái mà khóc, "Con gái ngoan của mẹ, nhất định là bị tủi thân quá rồi."
Ngay đến Lâm lão gia cũng không nhịn được lộ vẻ xúc động, tiến lên vỗ vỗ vai con gái lớn an ủi.
Đứa bé biết khóc biết ăn vạ thì sẽ có kẹo ăn, còn đứa nhỏ biết điều nghe lời thì chỉ có ăn khổ mà thôi ―― Hai chị em Lâm Cẩm Tú và Lâm Khỉ La thể hiện câu nói này một cách vô cùng hoãn mỹ.
Thủy Ngân đoán chừng là khóc đủ rồi, mới khàn khàn mở miệng nói: "Cha mẹ, ngày đầu tiên con cùng Gia Lương kết hôn, cậu ấy có qua phòng một lần. Cậu ấy là nhân sĩ tân phái, xem thường phụ nữ có chân nhỏ như con. Cậu ấy nói muốn con về nhà nói với hai người đám cưới này coi như không có; còn nói chỉ cần con ở đây một ngày thì cậu ấy tuyệt đối sẽ không trở về. Mấy ngày nay cậu ấy đều ở bên ngoài hết."
Lâm phu nhân không khỏi kinh ngạc, “Sao có thể như vậy? Gia Lương rõ ràng là một đứa bé hiểu chuyện mà, cớ gì lại đối xử với con như thế?"
Thủy Ngân cười khổ, "Cũng phải, hẳn là cậu ấy thích người giống như em gái. So với con thì em gái hoạt bát đáng yêu, không có bó chân, lại ít hơn cậu ấy một tuổi, không giống con. . ."
Lâm mẫu lại ôm chặt lấy cô: "Thật sự là khổ cho con rồi, Cẩm Tú à. Chúng ta không ngờ Gia Lương lại là người như vậy, nhưng cưới thì cũng đã cưới rồi, sao thằng bé lại không muốn chung sống thật tốt chứ. Còn Khỉ La nữa. . . đứa nhỏ này tùy hứng, làm hại con phải rơi vào tình cảnh này! Ôi!"
Rốt cuộc thì vẫn yêu thương cô con gái thứ hai, Lâm phu nhân thực sự không có cách nào trách cứ Lâm Khỉ La nhiều hơn, chỉ không ngừng thở dài than thở Lâm Cẩm Tú số khổ.
Lâm lão gia vỗ bàn một cái, "Thằng nhóc Cao Gia Lương kia quá không ra gì!"
Vợ chồng hai người tức giận một hồi, Lâm phu nhân lại nói: "Con chỉnh chân lại thế này là vì Gia Lương không thích đúng không? Thế thì thôi vậy, nói không chừng về sau nó thấy con nỗ lực vì nó mà hy sinh như thế sẽ bằng lòng tiếp nhận con. Chúng ta là phụ nữ, đã gả cho người thì khó tránh khỏi phải chịu một chút oan ức. Con đừng để ở trong lòng."
Lâm lão gia cũng khuyên nhủ: "Dù sao thằng nhóc kia cũng nhỏ hơn con mấy tuổi, vẫn còn không hiểu chuyện, qua mấy năm nữa sinh đứa nhỏ ra thì sẽ trưởng thành thôi. Con yên tâm, cha sẽ không để cho con gái của cha bị bắt nạt. Hiện tại chân con thế này sinh hoạt không tiện, tạm thời về nhà mình ở một thời gian ngắn đã. Cha phải để thằng nhóc kia đến giải thích rõ ràng thì mới cho nó đón con trở về!"
Dù hôn nhân có khổ sở như thế nào thì cũng vẫn luôn khuyên nhủ hoà giải chứ không khuyến khích ly hôn. Đây chính là thói quen của người Trung Quốc, nhất là trong thời đại này, với quan hệ của hai nhà bọn họ, ly hôn là việc không hề dễ dàng.
Thủy Ngân đã sớm biết phản ứng của hai người, do đó căn bản không muốn đề cập đến việc ly hôn. Lâm lão gia chịu mở miệng để cho cô về nhà ở đã được coi là một người cha hết lòng yêu thương con gái rồi.
Nội tâm không hề gợn sóng nhưng trên mặt lộ rõ vẻ cảm động, cô túm chặt lấy góc áo của Lâm lão gia và Lâm phu nhân, nghẹn ngào gật gật đầu: "Con cũng muốn về nhà ở một thời gian . . . Đại phu nhân không thích con, mấy ngày này cứ nhìn thấy con là lại tức giận. Con không dám xuất hiện lâu ở trước mặt bà nữa. Con biết con thay em gái gả đến đây, trong lòng bà không thoải mái chút nào."
Vốn dĩ bởi vì việc gả thay này mà Lâm lão gia và Lâm phu nhân đều không dám ngẩng cao đầu, cũng thấy vô cùng áy náy với nhà họ Cao. Nhưng hôm nay thấy bộ dạng đáng thương của con gái, sống ở nhà họ Cao phải chịu sự xa lánh, bị bắt nạt, lại nhớ tới mấy lời phách lối mắng mỏ của Đại phu nhân khi nãy, dù tính hình của hai người bọn họ có tốt đến thế nào cũng không thể nhẫn được nữa.
Nhanh chóng gọi người đến cõng Thuỷ Ngân, thu dọn đồ đạc của cô một chút rồi đưa cô về nhà họ Lâm ở.
Đại phu nhân còn đang chờ Lâm lão gia và Lâm phu nhân răn dạy Lâm Cẩm Tú một trận, ai ngờ lại thấy Lâm Cẩm Tú được đưa về nhà ngoại ở. Bà trợn mắt hết nửa ngày, người đi hết rồi vẫn không thể lấy lại bình tĩnh, níu chặt lấy Cao lão gia đòi bắt nhà họ Lâm phải giải thích cho thoả đáng. Cao lão gia bị bà làm ồn đến phát phiền, giận tái mặt: "Bà ầm ĩ đủ chưa?"
"Nhà nhiều đàn bà, đúng là lắm chuyện. Bà làm ầm lên đi, tôi để cho bà làm ầm lên đấy. Hiện tại người cũng bị bà bức cho đi rồi. Ông thông gia đã nói, qua một thời gian ngắn để Gia Lương tự mình đến đón người trở về. Thằng nhóc kia đã kết hôn mà đến bây giờ cũng không chịu về nhà, là do bà chiều nó hết!"
Trong lúc nhà họ Cao cãi nhau thì Thủy Ngân lại được thanh tĩnh không ít.
Bên nhà họ Lâm không có nhiều người như nhà họ Cao, ngoại trừ Lâm lão gia và Lâm phu nhân thì còn một dì nhỏ. Trong nhà ngoài Lâm Cẩm Tú và Lâm Khỉ La do Lâm phu nhân sinh ra thì cũng chỉ còn một em trai do dì nhỏ sinh, hiện tại mới được mười tuổi.
Từ khi Lâm Khỉ La đào hôn chạy ra ngoài đến giờ chưa thấy về nhà, từ trên xuống dưới nhà họ Lâm thanh thanh tĩnh tĩnh, rất thích hợp dưỡng thương.
Đối với cái này, Bão Ảnh hết sức hâm mộ, sau khi mang nước nóng tới liền đứng nhìn ở một bên, "Thật hay quá, chân của Tam thiếu phu nhân nhỏ như vậy, thực sự là rất đẹp."
"Khi còn bé, lúc đầu trong nhà cũng muốn bó chân cho em đấy, nhưng tiếc là về sau mẹ sinh thêm hai đứa em trai. Nhà có bao việc cần làm, nếu bó chân thì em không thể làm việc được, cho nên không bó nữa." Bão Ảnh có chút tự ti rụt rụt chân của mình, giọng điệu uể oải, "Bây giờ chân của em to như vậy, nhìn chả đẹp gì cả."
Nghe Bão Ảnh nói vậy, Thủy Ngân không có ý kiến gì.
Hoàn cảnh hiện giờ khá là kỳ quái, những người kiểu cũ vẫn thấy phụ nữ chân nhỏ là đẹp nhất, đọc những lời thổi phồng khen ngợi nét đẹp của bàn chân nhỏ do văn nhân thời xưa viết, tìm vợ cũng chỉ tìm những cô gái được bó chân. Mà một bộ phận người trẻ tuổi theo tân phái thì coi những bàn chân nhỏ đó không khác gì cặn bã ―― mà những người phụ nữ sở hữu bàn chân nhỏ cũng là cặn bã theo.
Để bàn chân ngâm trong nước thuốc không dễ chịu gì, cảm thấy khá đau nhức, còn có chút ngứa ngáy. Thủy Ngân nhịn xuống không kêu lấy một tiếng.
Trong quá khứ sơ lược của Lâm Cẩm Tú mà Hệ thống cung cấp cho cô, qua những hình ảnh quay nhanh như một đoạn phim ngắn kia, Thủy Ngân thấy rõ được quá trình bó chân của Lâm Cẩm Tú. Bắt đầu từ năm lên ba tuổi, ngày qua ngày gấp gọn bàn chân lại, dùng vải buộc chặt, kể cả đi ngủ cũng không được cởi ra để cho bàn chân phát triển theo khuôn mẫu. Còn cố ý mài cho chân chảy máu, mài đến máu thịt be bét rồi bó chặt một chỗ. Đợi đến khi máu khô lại thành từng mảng liền được cắt chung với đám da chết bỏ đi.
Phụ nữ phải chịu cực hình như vậy đơn giản là vì một một bộ phận đàn ông hâm mộ nét đẹp tàn tật ấy. Vì lựa ý hùa theo bọn họ mà không biết có bao nhiêu bé gái đã mất đi một đôi chân có thể chạy nhảy ngay từ lúc còn thơ ấu. Cả một đời phải chịu đựng đau đớn khi đi lại, đến lúc già cả thì đi lại cũng không thể làm nổi nữa, chỉ có thể nằm yên trên giường.
Mà bây giờ, một bộ phận đàn ông khác không còn thích chân nhỏ nữa, bắt đầu trắng trợn công kích hình thức bó chân này. Giống như Cao Tam thiếu gia Cao Gia Lương, anh ta cực kỳ ghét chân nhỏ, nhưng sự chán ghét của anh ta không phải là vì biết rõ tục lệ bó chân làm tổn thương và trói buộc phụ nữ, mà là do anh ta không thích loại tàn tật đó. Nói cho cùng cũng chỉ là thay đổi sự yêu thích mà thôi, chứ không phải có học thức rồi sẽ cảm thấy nam nữ cần có bình đẳng hay thấy đồng cảm khi người khác phải chịu đau đớn.
Thói đời xưa nay là vậy, đau đớn không xảy ra với mình thì sao có thể cảm nhận được nó như thế nào.
Sau hai ngày ngâm chân, Thủy Ngân lại đến y quán kia một lần nữa.
"Tôi phải đánh gãy bàn chân của cô rồi định hình cho nó phát triển lại. Sẽ đau lắm đấy, cô cố nhịn nhé." Vị bác sĩ già lặp lại hai lần.
Thủy Ngân gật gật đầu.
Cô có thể chịu được đau đớn, chỉ cần có thể lấy lại khả năng tự do di chuyển là được rồi.
Sự đau đớn kia quả thực là quá mức kinh khủng, phải qua thật lâu sau Thủy Ngân mới lấy lại được ý thức. Cảm nhận trong miệng có mùi máu tươi, là do nghiến răng quá sức mà cắn ra máu.
Đợi đến khi xử lý xong xuôi toàn bộ đã mất gần ba tiếng đồng hồ, Thủy Ngân sớm đã không còn sức lực, cả người đau đến toát mồ hôi. Bác sĩ cũng không dễ dàng gì, lau trán liên tục đến ướt cả tay áo.
"Xong rồi." Vị bác sĩ làm thật nghiêm túc bây giờ mới được thả lòng, thở phào một hơi, "Tôi chỉ có thể làm đến mức này thôi. Tuy rằng không thể khôi phục lại hoàn toàn dáng vẻ như bình thường, nhưng nếu được chăm sóc tốt thì việc đi lại thông thường, hay thậm chí chạy nhảy cũng sẽ không còn đau nữa."
Thủy Ngân chậm rãi ngồi dậy, nhìn chân của mình, "Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ già lắc lắc đầu, "Một cô gái như cô thật đúng là quá giỏi, chịu đau tốt như vậy, còn hơn nhiều đàn ông đấy."
Thủy Ngân cười cười không nói chuyện. Câu này nghe có chút kỳ lạ, chẳng lẽ đàn ông chịu đau giỏi hơn phụ nữ hay sao? Không đâu, thậm chí còn ngược lại, từ trước đến nay khả năng chịu đau đớn thống khổ của phụ nữ so với đàn ông còn cao hơn nhiều.
Chỉ riêng nỗi đau sinh nở, thử hỏi có bao nhiêu đàn ông có thể chịu đựng được? Nhưng loại đau đớn đó ở trên người phụ nữ lại được coi là chuyện đương nhiên. Thân là phụ nữ mà không chịu đau một lần khi sinh con thì sẽ bị mắng là ích kỷ vô dụng. Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, hầu hết đều đã trải qua ít nhất một lần sinh đẻ, mà loại đau đớn ở mức độ đó, phần lớn đàn ông cả đời cũng chưa chắc phải chịu qua một lần.
Chân vẫn không ngừng truyền đến đau đớn, nhưng trong lòng Thuỷ Ngân lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau khi cô được người cõng về nhà họ Cao, hiển nhiên là gây ra một trận ầm ĩ không nhỏ.
Đại phu nhân quả thực muốn điên rồi, sau khi biết Thuỷ Ngân đã làm gì thì tức đến phát run. Ở trong đại sảnh mắng mỏ suốt nửa canh giờ, phun ra không ít những lời khó nghe. Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng hùa theo quở trách. Ngược lại đám tiểu bối lại không nói câu nào, Cao lão gia cũng không có nói gì.
"Lão gia, ông nói cái gì đi chứ. Việc này không thể bỏ qua như vậy được. Cô ta hành động tuỳ tiện lỗ mãng như thế, vừa đến nhà chúng ta đã náo loạn cả nhà trên dưới không được sống yên ổn. Hay để tôi mời ông bà thông gia đến hỏi một chút xem, rốt cuộc bọn họ dạy dỗ con gái như thế nào. Lại dám cả gan làm loạn đến mức này!"
Cao lão gia không có phản ứng gì quá lớn, "Cũng có phải chuyện lớn gì đâu, đáng để bà nổi giận như vậy à?"
Đại phu nhân tức giận ngã ngồi xuống ghế bành, nện bôm bốp vào đùi mình: "Thế còn không phải là chuyện lớn? Cái này còn không phải là chuyện lớn? Ông muốn thế nào mới là chuyện lớn, đợi đến khi cô ta làm tôi tức chết mới là chuyện lớn có phải hay không?"
Một đêm này, tất cả mọi người đều ngủ không ngon. Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Đại phu nhân không nhịn được nữa, kêu người đưa tin mời Lâm lão gia và Lâm phu nhân đến đây.
Lâm lão gia là một người đàn ông phúc hậu, luôn cười tủm tỉm, gặp được Cao lão gia, hai người lập tức cùng nhau hàn huyên một trận. Đại phu nhân ngồi một bên cười đến cứng ngắc, chờ mãi tới lúc hai nam chủ nhân nói chuyện xong, bà lập tức mở miệng kể hết chuyện kia một lượt.
"Ông thông gia bà thông gia, hai người nhìn mà xem, ông bà từng nói Cẩm Tú nhà mình là một cô gái hiểu chuyện thoả đáng, vậy cớ gì lại có thể làm ra chuyện này chứ? Hai người nên tranh thủ thời gian bảo Cẩm Tú bó chân lại như cũ đi!"
Lâm lão gia và Lâm phu nhân liếc nhìn nhau, đều có chút xấu hổ. Lâm phu nhân tính tình dịu dàng, còn lâu mới cường thế được như Cao Đại phu nhân, nghe xong chỉ biết liên tục nói câu ‘Thật ngại quá’. Sau đó hai ông bà mới thoát thân được để đi gặp con gái.
"Cẩm Tú à." Lâm phu nhân nhìn cô con gái lớn ngồi trên giường nhỏ trong thư phòng, lại xem xét đôi bàn chân sưng to được bôi thuốc bọc vải trắng của cô, lo lắng ngồi xuống hỏi: "Có chuyện gì với con thế? Sao đột nhiên lại làm ra chuyện hoang đường như vậy. Con biến chân thành ra thế này thì về sau biết làm sao đây?"
Lâm phu nhân cũng là một người phụ nữ có chân nhỏ, tính cách lại mềm mỏng, nói tới nói lui giọng điệu vẫn nhẹ nhàng. Nhưng Lâm lão gia thì khác, ông là người làm ăn buôn bán, vốn là người thẳng thắn có nhiều bạn bè; sau khi quan sát con gái một lúc, ông chắp tay sau lưng hỏi: "Sao Cẩm Tú gả vào nhà họ Cao chưa được mấy ngày, mà đã thấy không còn giống như lúc trước rồi?"
Thủy Ngân gọi hai tiếng cha mẹ, vành mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, làm Lâm lão gia và Lâm phu nhân đều giật mình.
Bọn họ có hai cô con gái, đứa bé tên là Lâm Khỉ La, từ nhỏ đã sống với cha mẹ, dáng vẻ hoạt bát sáng sủa, thích khóc thích cười thích ồn ào, tính cách có chút tùy hứng, khiến cho hai người bọn họ đau đầu không ít lần. Nhưng con gái lớn Lâm Cẩm Tú lại khác biệt hoàn toàn, cô từ nhỏ lớn lên bên bà nội ở nhà tổ. Được bà nội dưỡng ra tính cách đoan trang ổn trọng, còn bó chân nhỏ. Sau khi Lâm Cẩm Tú trưởng thành, bà nội qua đời, lúc đó được đón về Bình Thành sống với cha mẹ.
Tuy rằng không gần gũi như đứa con gái thứ hai, nhưng dù sao cũng là con ruột, Lâm Cẩm Tú lại luôn hiểu chuyện biết điều, chưa từng khóc rống hay tức giận. Lâm lão gia và Lâm phu nhân chưa từng thấy cô rơi lệ, nếu không phải thực sự phải chịu không ít oan ức thì làm sao lại khóc trước mặt bọn họ chứ.
Lâm phu nhân thấy cô không nói một lời, chỉ đỏ mắt rơi lệ, thấy mũi cũng chua xót theo, vội ôm lấy con gái mà khóc, "Con gái ngoan của mẹ, nhất định là bị tủi thân quá rồi."
Ngay đến Lâm lão gia cũng không nhịn được lộ vẻ xúc động, tiến lên vỗ vỗ vai con gái lớn an ủi.
Đứa bé biết khóc biết ăn vạ thì sẽ có kẹo ăn, còn đứa nhỏ biết điều nghe lời thì chỉ có ăn khổ mà thôi ―― Hai chị em Lâm Cẩm Tú và Lâm Khỉ La thể hiện câu nói này một cách vô cùng hoãn mỹ.
Thủy Ngân đoán chừng là khóc đủ rồi, mới khàn khàn mở miệng nói: "Cha mẹ, ngày đầu tiên con cùng Gia Lương kết hôn, cậu ấy có qua phòng một lần. Cậu ấy là nhân sĩ tân phái, xem thường phụ nữ có chân nhỏ như con. Cậu ấy nói muốn con về nhà nói với hai người đám cưới này coi như không có; còn nói chỉ cần con ở đây một ngày thì cậu ấy tuyệt đối sẽ không trở về. Mấy ngày nay cậu ấy đều ở bên ngoài hết."
Lâm phu nhân không khỏi kinh ngạc, “Sao có thể như vậy? Gia Lương rõ ràng là một đứa bé hiểu chuyện mà, cớ gì lại đối xử với con như thế?"
Thủy Ngân cười khổ, "Cũng phải, hẳn là cậu ấy thích người giống như em gái. So với con thì em gái hoạt bát đáng yêu, không có bó chân, lại ít hơn cậu ấy một tuổi, không giống con. . ."
Lâm mẫu lại ôm chặt lấy cô: "Thật sự là khổ cho con rồi, Cẩm Tú à. Chúng ta không ngờ Gia Lương lại là người như vậy, nhưng cưới thì cũng đã cưới rồi, sao thằng bé lại không muốn chung sống thật tốt chứ. Còn Khỉ La nữa. . . đứa nhỏ này tùy hứng, làm hại con phải rơi vào tình cảnh này! Ôi!"
Rốt cuộc thì vẫn yêu thương cô con gái thứ hai, Lâm phu nhân thực sự không có cách nào trách cứ Lâm Khỉ La nhiều hơn, chỉ không ngừng thở dài than thở Lâm Cẩm Tú số khổ.
Lâm lão gia vỗ bàn một cái, "Thằng nhóc Cao Gia Lương kia quá không ra gì!"
Vợ chồng hai người tức giận một hồi, Lâm phu nhân lại nói: "Con chỉnh chân lại thế này là vì Gia Lương không thích đúng không? Thế thì thôi vậy, nói không chừng về sau nó thấy con nỗ lực vì nó mà hy sinh như thế sẽ bằng lòng tiếp nhận con. Chúng ta là phụ nữ, đã gả cho người thì khó tránh khỏi phải chịu một chút oan ức. Con đừng để ở trong lòng."
Lâm lão gia cũng khuyên nhủ: "Dù sao thằng nhóc kia cũng nhỏ hơn con mấy tuổi, vẫn còn không hiểu chuyện, qua mấy năm nữa sinh đứa nhỏ ra thì sẽ trưởng thành thôi. Con yên tâm, cha sẽ không để cho con gái của cha bị bắt nạt. Hiện tại chân con thế này sinh hoạt không tiện, tạm thời về nhà mình ở một thời gian ngắn đã. Cha phải để thằng nhóc kia đến giải thích rõ ràng thì mới cho nó đón con trở về!"
Dù hôn nhân có khổ sở như thế nào thì cũng vẫn luôn khuyên nhủ hoà giải chứ không khuyến khích ly hôn. Đây chính là thói quen của người Trung Quốc, nhất là trong thời đại này, với quan hệ của hai nhà bọn họ, ly hôn là việc không hề dễ dàng.
Thủy Ngân đã sớm biết phản ứng của hai người, do đó căn bản không muốn đề cập đến việc ly hôn. Lâm lão gia chịu mở miệng để cho cô về nhà ở đã được coi là một người cha hết lòng yêu thương con gái rồi.
Nội tâm không hề gợn sóng nhưng trên mặt lộ rõ vẻ cảm động, cô túm chặt lấy góc áo của Lâm lão gia và Lâm phu nhân, nghẹn ngào gật gật đầu: "Con cũng muốn về nhà ở một thời gian . . . Đại phu nhân không thích con, mấy ngày này cứ nhìn thấy con là lại tức giận. Con không dám xuất hiện lâu ở trước mặt bà nữa. Con biết con thay em gái gả đến đây, trong lòng bà không thoải mái chút nào."
Vốn dĩ bởi vì việc gả thay này mà Lâm lão gia và Lâm phu nhân đều không dám ngẩng cao đầu, cũng thấy vô cùng áy náy với nhà họ Cao. Nhưng hôm nay thấy bộ dạng đáng thương của con gái, sống ở nhà họ Cao phải chịu sự xa lánh, bị bắt nạt, lại nhớ tới mấy lời phách lối mắng mỏ của Đại phu nhân khi nãy, dù tính hình của hai người bọn họ có tốt đến thế nào cũng không thể nhẫn được nữa.
Nhanh chóng gọi người đến cõng Thuỷ Ngân, thu dọn đồ đạc của cô một chút rồi đưa cô về nhà họ Lâm ở.
Đại phu nhân còn đang chờ Lâm lão gia và Lâm phu nhân răn dạy Lâm Cẩm Tú một trận, ai ngờ lại thấy Lâm Cẩm Tú được đưa về nhà ngoại ở. Bà trợn mắt hết nửa ngày, người đi hết rồi vẫn không thể lấy lại bình tĩnh, níu chặt lấy Cao lão gia đòi bắt nhà họ Lâm phải giải thích cho thoả đáng. Cao lão gia bị bà làm ồn đến phát phiền, giận tái mặt: "Bà ầm ĩ đủ chưa?"
"Nhà nhiều đàn bà, đúng là lắm chuyện. Bà làm ầm lên đi, tôi để cho bà làm ầm lên đấy. Hiện tại người cũng bị bà bức cho đi rồi. Ông thông gia đã nói, qua một thời gian ngắn để Gia Lương tự mình đến đón người trở về. Thằng nhóc kia đã kết hôn mà đến bây giờ cũng không chịu về nhà, là do bà chiều nó hết!"
Trong lúc nhà họ Cao cãi nhau thì Thủy Ngân lại được thanh tĩnh không ít.
Bên nhà họ Lâm không có nhiều người như nhà họ Cao, ngoại trừ Lâm lão gia và Lâm phu nhân thì còn một dì nhỏ. Trong nhà ngoài Lâm Cẩm Tú và Lâm Khỉ La do Lâm phu nhân sinh ra thì cũng chỉ còn một em trai do dì nhỏ sinh, hiện tại mới được mười tuổi.
Từ khi Lâm Khỉ La đào hôn chạy ra ngoài đến giờ chưa thấy về nhà, từ trên xuống dưới nhà họ Lâm thanh thanh tĩnh tĩnh, rất thích hợp dưỡng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.