Chương 29: Ám sát bất thành
Thúy Hường
16/02/2021
(29)
Mấy ngày sau, Ngự Trầm Quân cũng không hề động vào Trầm Uyển, để cho cô được nghỉ ngơi thoải mái. Ngày nào hắn cũng đi làm muộn hơn để ngắm nhìn cô ăn sáng, tối thì trở về sớm để được ở bên cạnh cô. Tất cả tiệc rượu ở bên ngoài hắn đều từ chối hết, tất cả chỉ là vì Trầm Uyển cô thôi.
Trầm Uyển mấy ngày nay cảm thấy vô cùng thoải mái, cô không cũng suy nghĩ gì nhiều nữa. Những chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua thôi.
Tối đến, cô ngoan ngoãn để Ngự Trầm Quân ôm mình đi ngủ. Hắn chỉ ôm cô chứ không hề có ý đồ khác, cho nên, vào thời khắc này, cô cảm thấy hạnh phúc nhất. Hắn vỗ về cô, hôn lên mái tóc mềm mượt của cô:
- Uyển, ngủ ngon.
Trầm Uyển nhắm mắt lại trước nụ hôn của Ngự Trầm Quân, khóe môi khẽ cong lên cười hạnh phúc nhưng không nói gì.
...
Màn đêm bao phủ lấy chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ tại một vị trí khó có thể phát hiện được, tựa như một con báo đen đang rình con mồi. Trong xe, hai cô gái nhỏ đang bàn bạc với nhau gì đó...
Vương Việt Dung nắm lấy tay Thượng Quan Diệp nói:
- Diệp Diệp, lần này tớ sẽ vào trước để làm phân tán sự chú ý của các vệ sĩ, sau đó, cậu sẽ trực tiếp ra tay với Ngự Trầm Quân.
Thượng Quan Diệp gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng cho Vương Việt Dung. Cô cẩn thận dặn dò:
- Cậu nhớ phải cẩn thận nhé, vệ sĩ của Ngự Trầm Quân không phải dạng tầm thường đâu.
- Tớ biết rồi, Diệp Diệp. Nếu như sau 10 phút tớ không ra, cậu nhất định phải trở về báo với chủ thượng. Không được phép ở lại lâu, nghe chưa?
Để đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra, Vương Việt Dung cẩn thận dặn dò Thượng Quan Diệp hãy thoát thân trước. Nhiệm vụ lần này là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, một khi thất bại thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Vì vậy Thượng Quan Diệp và Vương Việt Dung không được phép thất bại, nếu thấy thất thế thì phải lập tức thoát thân trước.
- Tớ biết rồi, cậu nhớ phải thật cẩn thận.
- Ừm.
Hai cô gái chia tay nhau. Thượng Quan Diệp dõi mắt nhìn Vương Việt Dung đột nhập vào Ngự Uyển Viên. Trong lòng cô dâng lên nỗi bất an liên hồi, lần này Tiểu Dung chắc lành ít dữ nhiều.
...
Trong ngự viện của Ngự Uyển Viên, Vương Việt Dung cầm trên tay bản đồ, dò tìm vị trí của Ngự Trầm Quân. Không hiểu sao hôm nay không thấy có bóng dáng của một vệ sĩ nào.
Vương Việt Dung cẩn thận, đột nhập vào bên trong thành công. Ngự Uyển Viên giống như một tòa lâu đài lớn, một mê cung không lối thoát, khắp hành lang đều âm u không có lấy một ánh đèn.
Trong lòng Vương Việt Dung dâng lên tia nghi hoặc. Lẽ nào Ngự Trầm Quân đã phát hiện cô? Không thể nào, kế hoạch này cô và Thượng Quan Diệp cẩn thận chuẩn bị như vậy, không có khả năng bị phát hiện. Với lại mấy ngày nay, tâm tư của Ngự Trầm Quân đều dồn hết vào Ngự Trầm Uyển, làm sao mà còn có thời gian để quan tâm mấy việc khác chứ?
Vương Việt Dung cẩn thận phân tích lại rồi cuối cùng cũng gạt đi sự nghi hoặc trong lòng. Cô từng bước tiến về phòng ngủ của Ngự Trầm Quân.
...
Căn phòng lạnh lẽo như băng còn xót lại một ít ánh sáng, đó là ánh trăng. Ngự Trầm Quân ngồi trên sofa, một tay cầm theo iPad, con ngươi đen thẫm nheo lại lóe lên tia nguy hiểm cực độ. Tay còn lại thong thả kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở, làn khói mờ ảo quanh quẩn bên khuôn mặt cương nghị điển trai kia.
Bên cạnh là Vũ, Vũ cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình iPad, đó là hệ thống camera của Ngự Uyển Viên.
Trong camera xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ đang cẩn thận bước về phía phòng ngủ của Ngự Trầm Quân.
Ngự Trầm Quân nhếch môi cười lạnh lẽo:
- Vũ! Đi bắt cô ta về cho ta.
- Tuân lệnh ông chủ.
Khi nãy Ngự Trầm Quân dỗ dành Trầm Uyển ngủ say, hắn mới rời khỏi phòng cô. Kế hoạch ám sát đêm nay hắn đã sớm nhận được tin mật báo, cùng với việc cài hệ thống theo dõi lên người Vương Việt Dung trước lúc còn ở trường Surval Montreux.
Lần đầu nhìn thấy Vương Việt Dung, Ngự Trầm Quân sớm đã đoán được thân phận sát thủ của cô rồi.
...
Vương Việt Dung dễ dàng vào trong phòng ngủ của Ngự Trầm Quân, nhưng bên trong lại tối om không thấy gì cả. Cô rút súng cầm trên tay, đi về phía chiếc giường lớn.
Ngay lúc chuẩn bị nổ súng thì đột ngột có một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy tay Vương Việt Dung, đoạt lấy súng từ tay cô. Ngay sau đó, một nhóm vệ sĩ bước vào, bắt Vương Việt Dung tới căn phòng ở cuối hành lang.
Đứng trước mặt Ngự Trầm Quân, Vương Việt Dung có phần run sợ. Người đàn ông ma quỷ này, rốt cuộc cũng bắt được cô.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như quỷ dữ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, hắn rít một điếu thuốc rồi từ từ nhả khói ra. Ngữ điệu lạnh băng cũng vang lên:
- Thật đáng tiếc...
Vương Việt Dung vội gạt đi sự sợ hãi, dù gì cũng rơi vào tay Ngự Trầm Quân rồi, tới nước này căn bản không thể cứu vãn được gì nữa. Cô cười kinh bỉ:
- Ngự Trầm Quân, hôm nay tôi không giết được ông, hôm khác cũng sẽ có người giết ông. Ông gây ra tội ác tày trời, sớm muộn gì cũng bị báo ứng.
Vương Việt Dung quật cười, liều chết mắng chửi Ngự Trầm Quân.
Bốp bốp bốp!
Ngự Trầm Quân vỗ tay tán dương, trên môi hoàn mĩ cong lên một nụ cười lạnh:
- Tốt lắm, đáng khen cho thuộc hạ của Cung Mặc, cuối cùng...cũng chỉ là phế vật.
- Ông không được phép nói chủ thượng của tôi như thế, là tôi, đến tìm ông để báo thù cho cha. Ông còn nhớ Vương Khiên không?
Vương Việt Dung dù có chết cũng không thể liên lụy tới tổ chức hắc đạo của Cung gia được, nếu số cô đã định hôm nay phải chết, cô tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện phiền toái cho chủ thượng.
Ngự Trầm Quân vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, dường như không chút để tâm đến cái tên mà Vương Việt Dung vừa nói. Trên đời này, hắn đã ra tay giết vô số người, nhất thiết phải nhớ tên sao?
- Thật đúng là một cô bé ngây thơ, ta giết người, không cần thiết nhớ rõ tên hắn là gì.
Mấy ngày sau, Ngự Trầm Quân cũng không hề động vào Trầm Uyển, để cho cô được nghỉ ngơi thoải mái. Ngày nào hắn cũng đi làm muộn hơn để ngắm nhìn cô ăn sáng, tối thì trở về sớm để được ở bên cạnh cô. Tất cả tiệc rượu ở bên ngoài hắn đều từ chối hết, tất cả chỉ là vì Trầm Uyển cô thôi.
Trầm Uyển mấy ngày nay cảm thấy vô cùng thoải mái, cô không cũng suy nghĩ gì nhiều nữa. Những chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua thôi.
Tối đến, cô ngoan ngoãn để Ngự Trầm Quân ôm mình đi ngủ. Hắn chỉ ôm cô chứ không hề có ý đồ khác, cho nên, vào thời khắc này, cô cảm thấy hạnh phúc nhất. Hắn vỗ về cô, hôn lên mái tóc mềm mượt của cô:
- Uyển, ngủ ngon.
Trầm Uyển nhắm mắt lại trước nụ hôn của Ngự Trầm Quân, khóe môi khẽ cong lên cười hạnh phúc nhưng không nói gì.
...
Màn đêm bao phủ lấy chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ tại một vị trí khó có thể phát hiện được, tựa như một con báo đen đang rình con mồi. Trong xe, hai cô gái nhỏ đang bàn bạc với nhau gì đó...
Vương Việt Dung nắm lấy tay Thượng Quan Diệp nói:
- Diệp Diệp, lần này tớ sẽ vào trước để làm phân tán sự chú ý của các vệ sĩ, sau đó, cậu sẽ trực tiếp ra tay với Ngự Trầm Quân.
Thượng Quan Diệp gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng cho Vương Việt Dung. Cô cẩn thận dặn dò:
- Cậu nhớ phải cẩn thận nhé, vệ sĩ của Ngự Trầm Quân không phải dạng tầm thường đâu.
- Tớ biết rồi, Diệp Diệp. Nếu như sau 10 phút tớ không ra, cậu nhất định phải trở về báo với chủ thượng. Không được phép ở lại lâu, nghe chưa?
Để đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra, Vương Việt Dung cẩn thận dặn dò Thượng Quan Diệp hãy thoát thân trước. Nhiệm vụ lần này là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, một khi thất bại thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Vì vậy Thượng Quan Diệp và Vương Việt Dung không được phép thất bại, nếu thấy thất thế thì phải lập tức thoát thân trước.
- Tớ biết rồi, cậu nhớ phải thật cẩn thận.
- Ừm.
Hai cô gái chia tay nhau. Thượng Quan Diệp dõi mắt nhìn Vương Việt Dung đột nhập vào Ngự Uyển Viên. Trong lòng cô dâng lên nỗi bất an liên hồi, lần này Tiểu Dung chắc lành ít dữ nhiều.
...
Trong ngự viện của Ngự Uyển Viên, Vương Việt Dung cầm trên tay bản đồ, dò tìm vị trí của Ngự Trầm Quân. Không hiểu sao hôm nay không thấy có bóng dáng của một vệ sĩ nào.
Vương Việt Dung cẩn thận, đột nhập vào bên trong thành công. Ngự Uyển Viên giống như một tòa lâu đài lớn, một mê cung không lối thoát, khắp hành lang đều âm u không có lấy một ánh đèn.
Trong lòng Vương Việt Dung dâng lên tia nghi hoặc. Lẽ nào Ngự Trầm Quân đã phát hiện cô? Không thể nào, kế hoạch này cô và Thượng Quan Diệp cẩn thận chuẩn bị như vậy, không có khả năng bị phát hiện. Với lại mấy ngày nay, tâm tư của Ngự Trầm Quân đều dồn hết vào Ngự Trầm Uyển, làm sao mà còn có thời gian để quan tâm mấy việc khác chứ?
Vương Việt Dung cẩn thận phân tích lại rồi cuối cùng cũng gạt đi sự nghi hoặc trong lòng. Cô từng bước tiến về phòng ngủ của Ngự Trầm Quân.
...
Căn phòng lạnh lẽo như băng còn xót lại một ít ánh sáng, đó là ánh trăng. Ngự Trầm Quân ngồi trên sofa, một tay cầm theo iPad, con ngươi đen thẫm nheo lại lóe lên tia nguy hiểm cực độ. Tay còn lại thong thả kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở, làn khói mờ ảo quanh quẩn bên khuôn mặt cương nghị điển trai kia.
Bên cạnh là Vũ, Vũ cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình iPad, đó là hệ thống camera của Ngự Uyển Viên.
Trong camera xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ đang cẩn thận bước về phía phòng ngủ của Ngự Trầm Quân.
Ngự Trầm Quân nhếch môi cười lạnh lẽo:
- Vũ! Đi bắt cô ta về cho ta.
- Tuân lệnh ông chủ.
Khi nãy Ngự Trầm Quân dỗ dành Trầm Uyển ngủ say, hắn mới rời khỏi phòng cô. Kế hoạch ám sát đêm nay hắn đã sớm nhận được tin mật báo, cùng với việc cài hệ thống theo dõi lên người Vương Việt Dung trước lúc còn ở trường Surval Montreux.
Lần đầu nhìn thấy Vương Việt Dung, Ngự Trầm Quân sớm đã đoán được thân phận sát thủ của cô rồi.
...
Vương Việt Dung dễ dàng vào trong phòng ngủ của Ngự Trầm Quân, nhưng bên trong lại tối om không thấy gì cả. Cô rút súng cầm trên tay, đi về phía chiếc giường lớn.
Ngay lúc chuẩn bị nổ súng thì đột ngột có một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy tay Vương Việt Dung, đoạt lấy súng từ tay cô. Ngay sau đó, một nhóm vệ sĩ bước vào, bắt Vương Việt Dung tới căn phòng ở cuối hành lang.
Đứng trước mặt Ngự Trầm Quân, Vương Việt Dung có phần run sợ. Người đàn ông ma quỷ này, rốt cuộc cũng bắt được cô.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như quỷ dữ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, hắn rít một điếu thuốc rồi từ từ nhả khói ra. Ngữ điệu lạnh băng cũng vang lên:
- Thật đáng tiếc...
Vương Việt Dung vội gạt đi sự sợ hãi, dù gì cũng rơi vào tay Ngự Trầm Quân rồi, tới nước này căn bản không thể cứu vãn được gì nữa. Cô cười kinh bỉ:
- Ngự Trầm Quân, hôm nay tôi không giết được ông, hôm khác cũng sẽ có người giết ông. Ông gây ra tội ác tày trời, sớm muộn gì cũng bị báo ứng.
Vương Việt Dung quật cười, liều chết mắng chửi Ngự Trầm Quân.
Bốp bốp bốp!
Ngự Trầm Quân vỗ tay tán dương, trên môi hoàn mĩ cong lên một nụ cười lạnh:
- Tốt lắm, đáng khen cho thuộc hạ của Cung Mặc, cuối cùng...cũng chỉ là phế vật.
- Ông không được phép nói chủ thượng của tôi như thế, là tôi, đến tìm ông để báo thù cho cha. Ông còn nhớ Vương Khiên không?
Vương Việt Dung dù có chết cũng không thể liên lụy tới tổ chức hắc đạo của Cung gia được, nếu số cô đã định hôm nay phải chết, cô tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện phiền toái cho chủ thượng.
Ngự Trầm Quân vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, dường như không chút để tâm đến cái tên mà Vương Việt Dung vừa nói. Trên đời này, hắn đã ra tay giết vô số người, nhất thiết phải nhớ tên sao?
- Thật đúng là một cô bé ngây thơ, ta giết người, không cần thiết nhớ rõ tên hắn là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.