Chương 49: Buông tôi ra, đồ ác ma !
Thúy Hường
16/02/2021
(49)
Hắn ta là ác quỷ!
...
Từng câu từng chữ mà người phụ nữ đó nói vang lên rõ mồn một khiến cho Trầm Uyển chấn động. Người phụ nữ đó nói vậy là có ý gì, rốt cuộc Ngự Trầm Quân có bao nhiêu bí mật mà cô chưa biết hết?
Trái tim cô đập mạnh, cô kiên nhẫn đứng áp vào cửa chờ thêm một chút nữa, xem xem bên trong còn nói thêm những gì?
Câu nói mê hoặc lòng người cùng với thân hình quyến rũ nóng bỏng quấn lấy Ngự Trầm Quân, nhưng đáy mắt hắn lại không hề có chút tia dao động nào. Hiển nhiên là câu nói của người phụ nữ này đã khiến hắn ta tức giận.
Ngự Trầm Quân nhếch mép, một tay vẫn kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở, tay còn lại dùng lực bóp chặt lấy cằm của người phụ nữ:
- Vậy sao? Mục đích cô uy hiếp tôi, chỉ là để leo lên giường của tôi?
Ngự Trầm Quân híp con mắt hẹp dài nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ của người phụ nữ, khóe môi cong lên cười khinh bỉ.
Bị nói trúng tim đen, người phụ nữ liền nở nụ cười mê hoặc lòng người. Đúng vậy, cô ta đã làm bác sĩ riêng cho Hiên Viên Tuyết 19 năm nay rồi, vậy tại sao Ngự Trầm Quân lại không thèm ngó ngàng cô ta lấy một cái. Không, cô không cam tâm.
Tại sao lúc nào Hiên Viên Tuyết cũng được những người đàn ông ưu tú chú ý tới vậy chứ? Hết Cung Mặc rồi tới Ngự Trầm Quân. Ngay cả bố mẹ cũng chỉ quan tâm một nình Hiên Viên Tuyết, bao nhiêu năm nay không ngừng phái người tìm kiếm Hiên Viên Tuyết. Cô đâu có thua kém Hiên Viên Tuyết ở điểm nào chứ? Tại sao, tại sao mọi người lại chỉ chú ý mình Hiên Viên Tuyết? Tại sao ngay cả đứa con hoang của Hiên Viên Tuyết cũng được chào đón ở Ngự gia như vậy, được Ngự Trầm Quân cưng chiều như vậy. Chết tiệt thật!
"Hiên Viên Tuyết, tôi căm ghét cô đến tận xương tủy. Nếu không phải vì lấy lòng Ngự Trầm Quân, tôi đã tiêm cho cô một liều thuốc để kết liễu mạng sống cô rồi. Hiên Viên Kiều Nhi tôi, nhất định phải có được người đàn ông tên Ngự Trầm Quân này."
Chỉ cần tìm cách nắm giữ được trái tim của Ngự Trầm Quân, cô sẽ một bước trở thành phượng hoàng, lúc đó ai ai cũng phải quỳ dưới chân phục tùng cô. Tới lúc đó, xem xem còn ai dám coi thường Hiên Viên Kiều Nhi này không?
Khi xưa không có được Cung Mặc, bây giờ Hiên Viên Kiều Nhi không thể để lỡ Ngự Trầm Quân nữa.
Thấy Ngự Trầm Quân không nói gì, Hiên Viên Kiều Nhi vui vẻ cởi cúc áo sơ mi của hắn ra, không ngừng hôn lên lồng ngực chắc rắn của hắn. Bàn tay mềm mại khiêu gợi chạm tới nơi biểu trưng nam tính của người đàn ông.
Ngự Trầm Quân nhàn nhã rít một hơi thuốc lá, rồi mạnh tay ném xuống sàn. Đáy mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm cực độ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cười, một nụ cười quỷ dị vang lên.
Bùng!
Trong phòng vang lên tiếng động lớn khiến cho Trầm Uyển đứng bên ngoài kinh hãi trợn mắt, hai chân cô mềm nhũn không đứng vững.
Giết người rồi, hắn ta giết người rồi? Không, cô phải chạy trốn ngay lập tức. Bởi vì người đàn ông ở trong phòng, hắn ta đích thực là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt.
Nhưng cô chưa kịp nhấc chân thì cánh cửa phòng lập tức mở ra, nhanh như chớp một cánh tay chắc khỏe thò ra lôi cô vào trong rồi đóng rầm cửa lại.
Mùi máu tanh xộc vào khoang mũi khiến cho Trầm Uyển cảm thấy buồn nôn, cô muốn xoay người bỏ chạy thì bị Ngự Trầm Quân giữ chặt lấy eo mình.
Trước mặt cô là thân hình nóng bỏng không một mảnh vải che thân của người phụ nữ đang ngâm trong vũng máu tươi, hai mắt trợn ngược lên. Một xác chết, chết không nhắm mắt...
- Áaa!
Trầm Uyển kinh hoàng hét lên thì bị nụ cười ma quỷ của Ngự Trầm Quân lấn át. Hắn ta tuy cười nhỏ, nhưng nụ cười lạnh lẽo thấu xương, tựa như sứ giả địa ngục tới đòi mạng:
- Sao? Đã tò mò đứng nghe lén rồi, không muốn biết sự thật?
Trầm Uyển lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng sợ, hiển nhiên không còn để ý tới câu nói lạnh lẽo của Ngự Trầm Quân nữa. Cô liên tục lắc đầu giẫy giụa:
- Buông tôi ra, đồ ác ma...!
- Ha ha, Ngự Trầm Uyển, thật sự em không muốn biết về mẹ mình một chút nào sao, hả?
Hắn ta là ác quỷ!
...
Từng câu từng chữ mà người phụ nữ đó nói vang lên rõ mồn một khiến cho Trầm Uyển chấn động. Người phụ nữ đó nói vậy là có ý gì, rốt cuộc Ngự Trầm Quân có bao nhiêu bí mật mà cô chưa biết hết?
Trái tim cô đập mạnh, cô kiên nhẫn đứng áp vào cửa chờ thêm một chút nữa, xem xem bên trong còn nói thêm những gì?
Câu nói mê hoặc lòng người cùng với thân hình quyến rũ nóng bỏng quấn lấy Ngự Trầm Quân, nhưng đáy mắt hắn lại không hề có chút tia dao động nào. Hiển nhiên là câu nói của người phụ nữ này đã khiến hắn ta tức giận.
Ngự Trầm Quân nhếch mép, một tay vẫn kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở, tay còn lại dùng lực bóp chặt lấy cằm của người phụ nữ:
- Vậy sao? Mục đích cô uy hiếp tôi, chỉ là để leo lên giường của tôi?
Ngự Trầm Quân híp con mắt hẹp dài nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ của người phụ nữ, khóe môi cong lên cười khinh bỉ.
Bị nói trúng tim đen, người phụ nữ liền nở nụ cười mê hoặc lòng người. Đúng vậy, cô ta đã làm bác sĩ riêng cho Hiên Viên Tuyết 19 năm nay rồi, vậy tại sao Ngự Trầm Quân lại không thèm ngó ngàng cô ta lấy một cái. Không, cô không cam tâm.
Tại sao lúc nào Hiên Viên Tuyết cũng được những người đàn ông ưu tú chú ý tới vậy chứ? Hết Cung Mặc rồi tới Ngự Trầm Quân. Ngay cả bố mẹ cũng chỉ quan tâm một nình Hiên Viên Tuyết, bao nhiêu năm nay không ngừng phái người tìm kiếm Hiên Viên Tuyết. Cô đâu có thua kém Hiên Viên Tuyết ở điểm nào chứ? Tại sao, tại sao mọi người lại chỉ chú ý mình Hiên Viên Tuyết? Tại sao ngay cả đứa con hoang của Hiên Viên Tuyết cũng được chào đón ở Ngự gia như vậy, được Ngự Trầm Quân cưng chiều như vậy. Chết tiệt thật!
"Hiên Viên Tuyết, tôi căm ghét cô đến tận xương tủy. Nếu không phải vì lấy lòng Ngự Trầm Quân, tôi đã tiêm cho cô một liều thuốc để kết liễu mạng sống cô rồi. Hiên Viên Kiều Nhi tôi, nhất định phải có được người đàn ông tên Ngự Trầm Quân này."
Chỉ cần tìm cách nắm giữ được trái tim của Ngự Trầm Quân, cô sẽ một bước trở thành phượng hoàng, lúc đó ai ai cũng phải quỳ dưới chân phục tùng cô. Tới lúc đó, xem xem còn ai dám coi thường Hiên Viên Kiều Nhi này không?
Khi xưa không có được Cung Mặc, bây giờ Hiên Viên Kiều Nhi không thể để lỡ Ngự Trầm Quân nữa.
Thấy Ngự Trầm Quân không nói gì, Hiên Viên Kiều Nhi vui vẻ cởi cúc áo sơ mi của hắn ra, không ngừng hôn lên lồng ngực chắc rắn của hắn. Bàn tay mềm mại khiêu gợi chạm tới nơi biểu trưng nam tính của người đàn ông.
Ngự Trầm Quân nhàn nhã rít một hơi thuốc lá, rồi mạnh tay ném xuống sàn. Đáy mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm cực độ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cười, một nụ cười quỷ dị vang lên.
Bùng!
Trong phòng vang lên tiếng động lớn khiến cho Trầm Uyển đứng bên ngoài kinh hãi trợn mắt, hai chân cô mềm nhũn không đứng vững.
Giết người rồi, hắn ta giết người rồi? Không, cô phải chạy trốn ngay lập tức. Bởi vì người đàn ông ở trong phòng, hắn ta đích thực là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt.
Nhưng cô chưa kịp nhấc chân thì cánh cửa phòng lập tức mở ra, nhanh như chớp một cánh tay chắc khỏe thò ra lôi cô vào trong rồi đóng rầm cửa lại.
Mùi máu tanh xộc vào khoang mũi khiến cho Trầm Uyển cảm thấy buồn nôn, cô muốn xoay người bỏ chạy thì bị Ngự Trầm Quân giữ chặt lấy eo mình.
Trước mặt cô là thân hình nóng bỏng không một mảnh vải che thân của người phụ nữ đang ngâm trong vũng máu tươi, hai mắt trợn ngược lên. Một xác chết, chết không nhắm mắt...
- Áaa!
Trầm Uyển kinh hoàng hét lên thì bị nụ cười ma quỷ của Ngự Trầm Quân lấn át. Hắn ta tuy cười nhỏ, nhưng nụ cười lạnh lẽo thấu xương, tựa như sứ giả địa ngục tới đòi mạng:
- Sao? Đã tò mò đứng nghe lén rồi, không muốn biết sự thật?
Trầm Uyển lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng sợ, hiển nhiên không còn để ý tới câu nói lạnh lẽo của Ngự Trầm Quân nữa. Cô liên tục lắc đầu giẫy giụa:
- Buông tôi ra, đồ ác ma...!
- Ha ha, Ngự Trầm Uyển, thật sự em không muốn biết về mẹ mình một chút nào sao, hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.