Chương 62: Giam cầm
Thúy Hường
16/02/2021
(62)
Hơn 30 phút trôi qua...
Tất cả mọi người từ nhân viên cấp cao đến các trưởng phòng, quản lí đều ngồi trong phòng họp chờ ông chủ tới họp. Tuy là phải chờ nhưng không ai dám hé một lời than vãn nào. Nếu như làm ông chủ không vui, đến mạng sống còn khó giữ nữa là. Cho nên mọi người chỉ có thể nín thở ngồi chờ trong phòng họp cho đến khi ông chủ tới mà thôi.
Ngay cả Vũ, trợ lí thân cận nhất của ông chủ còn bị thương nữa, ai mà dám chọc tức ông chủ chứ? Khi nãy thấy xe cứu thương đến đưa Vũ tới bệnh viện với cánh tay đầy máu tươi, ai ai cũng hoảng sợ.
Không biết là chuyện động trời gì đã xảy ra mà khiến cho ông chủ tức giận tới vậy. Thật là đáng sợ.
Vào lúc này, ở trong phòng tổng tài...
Trầm Uyển ôm lấy cả cơ thể chằng chịt vết hôn của mình, cô ngồi khóc thút thít. Tại sao Ngự Trầm Quân lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại đối xử với cô như vậy. Rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Ngự Trầm Quân sửa sang lại quần áo trên người, quay sang nhìn cô. Nhìn thấy cô như vậy, hắn rất đau lòng. Không kìm lòng được, hắn liền đưa tay lên lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt của cô. Cô lập tức gạt tay hắn ra:
- Không cần ông phải giả nhân giả nghĩa.
Tới nước này rồi, cô còn gì để mất nữa sao?
Lúc này cô không còn quan tâm tới những chuyện khác nữa, cái gì mà giả vờ ngoan ngoãn khiến cho hắn hài lòng chứ? Dù sao thì cô cũng đã cố nhún nhường hắn hết lần này tới lần khác rồi, nhưng hắn ta vẫn làm vậy với cô. Hắn ta đích thực là ma quỷ, là ác mộng của cả đời cô. Tốt nhất là bây giờ hắn ta nên nổi cơn thịnh nộ rồi một tay bóp chết cô đi. Nếu không, cô cả đời này cũng sẽ hận hắn, nguyền rủa hắn mau xuống địa ngục.
Trầm Uyển lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngự Trầm Quân, cô vô thức lùi lại ra sau như đang tránh tà. Đúng vậy, càng tránh xa tên ác ma này càng tốt.
Ngự Trầm Quân lập tức nhướn mày không vui, hắn nheo con mắt hẹp dài nhìn cô. Một tay hắn cũng dư thừa sức kéo cô lại, hắn dùng ngón tay nâng cằm cô lên, cảnh cáo cô:
- Giả nhân giả nghĩa? Ngự Trầm Uyển, em thử nói lại câu đó cho tôi nghe xem. Em phải biết là, một câu nói của em có thể hại chết cả người mẹ đáng kính của em đó.
Ngự Trầm Quân gằn từng chữ một, bên tay tăng thêm lực mà bóp mạnh lấy cằm nhỏ của cô của cô, khiến cho cô đau đớn. Nhưng cô vẫn quật cường trừng mắt cười lạnh:
- Ha ha, bây giờ ông còn định lấy cả mẹ tôi ra dọa tôi? Ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao?
Lời nói của tên ma quỷ này, không có một lời nào là thật lòng hết. Lẽ ra cô không nên tin tưởng hắn như vậy, để rồi cuối cùng, người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là cô.
Trầm Uyển cười lạnh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng sắc bén nhưng cũng chứa đầy tia tàn nhẫn đến đáng sợ kia:
- Mẹ tôi, hoàn toàn là không có thật, đúng không? Bà ấy, đã qua đời rồi, là ông giết bà ấy, không phải sao?
Đáy mắt Ngự Trầm Quân khẽ chấn động, Trầm Uyển, làm sao biết được chuyện đó? Hắn buông cằm cô ra, lập tức đứng lên, tao nhã sửa sang lại cà vạt của mình. Hắn nheo mắt nhìn cô chằm chằm, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mĩ:
- Tôi cảnh cáo em lần cuối cùng, ngàn vạn lần đừng chọc tức tôi. Nếu không, cả đời này của em sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời nữa đâu. Tôi sẽ nhốt em cả đời này, em dù muốn rời xa tôi cũng không thể nào.
Những lời nói lạnh lẽo của Ngự Trầm Quân như từng mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô. Đau, thực sự cô rất đau. Rốt cuộc cô phải làm sao, phải làm sao hắn ta mới chịu buông tha cho cô?
Cô lắc đầu, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Phải làm sao ông mới chịu buông tha cho tôi?
Cô nở nụ cười thê lương, yếu ớt như đóa hoa quỳnh héo tàn bị người nhẫn tâm chà đạp. Ngự Trầm Quân đau lòng nhìn cô, hắn rất muốn ôm cô, ôm cô thật chặt. Nhưng mà bây giờ, hắn không thể:
- Không đời nào, em phải ở lại đây cho tới khi nào em yêu tôi mới thôi. Cho dù em có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ lôi em về. Cho nên, hãy dẹp đi mấy cái ý nghĩ ngu xuẩn ấy đi, ngoan ngoãn ở bên tôi. Nếu không, hậu quả...em cũng biết rồi đó.
Hơn 30 phút trôi qua...
Tất cả mọi người từ nhân viên cấp cao đến các trưởng phòng, quản lí đều ngồi trong phòng họp chờ ông chủ tới họp. Tuy là phải chờ nhưng không ai dám hé một lời than vãn nào. Nếu như làm ông chủ không vui, đến mạng sống còn khó giữ nữa là. Cho nên mọi người chỉ có thể nín thở ngồi chờ trong phòng họp cho đến khi ông chủ tới mà thôi.
Ngay cả Vũ, trợ lí thân cận nhất của ông chủ còn bị thương nữa, ai mà dám chọc tức ông chủ chứ? Khi nãy thấy xe cứu thương đến đưa Vũ tới bệnh viện với cánh tay đầy máu tươi, ai ai cũng hoảng sợ.
Không biết là chuyện động trời gì đã xảy ra mà khiến cho ông chủ tức giận tới vậy. Thật là đáng sợ.
Vào lúc này, ở trong phòng tổng tài...
Trầm Uyển ôm lấy cả cơ thể chằng chịt vết hôn của mình, cô ngồi khóc thút thít. Tại sao Ngự Trầm Quân lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại đối xử với cô như vậy. Rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Ngự Trầm Quân sửa sang lại quần áo trên người, quay sang nhìn cô. Nhìn thấy cô như vậy, hắn rất đau lòng. Không kìm lòng được, hắn liền đưa tay lên lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt của cô. Cô lập tức gạt tay hắn ra:
- Không cần ông phải giả nhân giả nghĩa.
Tới nước này rồi, cô còn gì để mất nữa sao?
Lúc này cô không còn quan tâm tới những chuyện khác nữa, cái gì mà giả vờ ngoan ngoãn khiến cho hắn hài lòng chứ? Dù sao thì cô cũng đã cố nhún nhường hắn hết lần này tới lần khác rồi, nhưng hắn ta vẫn làm vậy với cô. Hắn ta đích thực là ma quỷ, là ác mộng của cả đời cô. Tốt nhất là bây giờ hắn ta nên nổi cơn thịnh nộ rồi một tay bóp chết cô đi. Nếu không, cô cả đời này cũng sẽ hận hắn, nguyền rủa hắn mau xuống địa ngục.
Trầm Uyển lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngự Trầm Quân, cô vô thức lùi lại ra sau như đang tránh tà. Đúng vậy, càng tránh xa tên ác ma này càng tốt.
Ngự Trầm Quân lập tức nhướn mày không vui, hắn nheo con mắt hẹp dài nhìn cô. Một tay hắn cũng dư thừa sức kéo cô lại, hắn dùng ngón tay nâng cằm cô lên, cảnh cáo cô:
- Giả nhân giả nghĩa? Ngự Trầm Uyển, em thử nói lại câu đó cho tôi nghe xem. Em phải biết là, một câu nói của em có thể hại chết cả người mẹ đáng kính của em đó.
Ngự Trầm Quân gằn từng chữ một, bên tay tăng thêm lực mà bóp mạnh lấy cằm nhỏ của cô của cô, khiến cho cô đau đớn. Nhưng cô vẫn quật cường trừng mắt cười lạnh:
- Ha ha, bây giờ ông còn định lấy cả mẹ tôi ra dọa tôi? Ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao?
Lời nói của tên ma quỷ này, không có một lời nào là thật lòng hết. Lẽ ra cô không nên tin tưởng hắn như vậy, để rồi cuối cùng, người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là cô.
Trầm Uyển cười lạnh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng sắc bén nhưng cũng chứa đầy tia tàn nhẫn đến đáng sợ kia:
- Mẹ tôi, hoàn toàn là không có thật, đúng không? Bà ấy, đã qua đời rồi, là ông giết bà ấy, không phải sao?
Đáy mắt Ngự Trầm Quân khẽ chấn động, Trầm Uyển, làm sao biết được chuyện đó? Hắn buông cằm cô ra, lập tức đứng lên, tao nhã sửa sang lại cà vạt của mình. Hắn nheo mắt nhìn cô chằm chằm, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mĩ:
- Tôi cảnh cáo em lần cuối cùng, ngàn vạn lần đừng chọc tức tôi. Nếu không, cả đời này của em sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời nữa đâu. Tôi sẽ nhốt em cả đời này, em dù muốn rời xa tôi cũng không thể nào.
Những lời nói lạnh lẽo của Ngự Trầm Quân như từng mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô. Đau, thực sự cô rất đau. Rốt cuộc cô phải làm sao, phải làm sao hắn ta mới chịu buông tha cho cô?
Cô lắc đầu, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Phải làm sao ông mới chịu buông tha cho tôi?
Cô nở nụ cười thê lương, yếu ớt như đóa hoa quỳnh héo tàn bị người nhẫn tâm chà đạp. Ngự Trầm Quân đau lòng nhìn cô, hắn rất muốn ôm cô, ôm cô thật chặt. Nhưng mà bây giờ, hắn không thể:
- Không đời nào, em phải ở lại đây cho tới khi nào em yêu tôi mới thôi. Cho dù em có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ lôi em về. Cho nên, hãy dẹp đi mấy cái ý nghĩ ngu xuẩn ấy đi, ngoan ngoãn ở bên tôi. Nếu không, hậu quả...em cũng biết rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.