Chương 76: Nụ cười hạnh phúc
Thúy Hường
18/02/2021
Bóng đêm mị hoặc dần trôi qua, dường như cả cô và hắn đều trải qua những phút giây cao trào hạnh phúc nhất...
Trầm Uyển mệt mỏi nằm trong vòng tay ấm áp của Ngự Trầm Quân, mà lúc này hắn cũng đã kiệt sức nên ngủ say rồi. Cô mở mắt ra ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, bên môi cong lên tủm tỉm cười.
Cô vẫn nghĩ Ngự Trầm Quân không phải là người, lúc nào cũng tinh lực dồi dào như vậy. Nhưng cũng có ngày cô nhìn thấy hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi ngay sau khi qua đoạn cao trào như vậy.
Cũng phải, bình thường Ngự Trầm Quân ở công ty bận rộn như thế đã đủ mệt lắm rồi, cộng thêm cả khi nãy nữa...
Trời ạ, liệu có phải là do cô khi nãy mạnh mẽ quá không?
Vừa nghĩ hai má cô lại càng nóng bừng lên, quả thật khi nãy...cô cứ ngỡ là mình không phải là Ngự Trầm Uyển nữa rồi. Chưa bao giờ cô dám tưởng tượng ra rằng mình có thể lớn mật đến thế.
"Aaa, khi nãy mày bị tẩu hoả nhập ma rồi ư?"
Trầm Uyển xấu hổ vô cùng, cô chui rúc vào trong chăn. Không may bàn tay cô lại chạm phải "cái đó" đang trần chuồng của hắn. Nó nóng bỏng như có một luồng điện chạy qua người cô vậy.
A!
Cô giật mình, vội vã rụt tay mình lại. Cô hứa, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này nữa đâu. Huhu, phải làm sao đây, ngày mai biết đối mặt với hắn như thế nào đây?
Trầm Uyển quay mặt sang chỗ khác cố nhắm mắt đi ngủ. Nhất định phải đi ngủ đi, không được phép nghĩ nữa.
...
Trời đã sáng, cơn mưa cũng đã tạnh hẳn. Ngự Trầm Quân đã thức giấc từ rất lâu rồi, trước khi rời khỏi giường hắn còn ngắm nhìn cô thêm một lúc nữa. Khoé môi hắn khẽ cong lên cười hạnh phúc.
Tiểu yêu tinh nhỏ này, đêm qua dám quyến rũ hắn!
Nếu không phải là do hắn sợ cô sẽ mệt mỏi, hắn nhất định đã ăn sạch cô rồi, ăn sạch không nhả xương luôn...
Ngự Trầm Quân khẽ vuốt ve mái tóc rối mềm mại của cô, rồi mới rời khỏi giường.
Sau khi Ngự Trầm Quân rời đi được một lúc, Trầm Uyển mới dám mở mắt ra. Trong không khí dường như vẫn lưu lại mùi hương thoang thoảng của hắn. Một mùi hương dịu nhẹ vô cùng dễ chịu.
May mà khi nãy cô còn giả vờ ngủ, nếu không...xấu hổ chết đi được.
Mặc quần áo vào, Trầm Uyển lúc này mới tung tăng xuống dưới nhà dùng bữa sáng. Vì Ngự Trầm Quân đã rời đi rồi, cho nên cô mới dám ngó mặt xuống nhà bếp để tìm đồ ăn đó.
Một người giúp việc thấy cô xuống bếp, liền chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Nhìn sắc mặt hôm nay của cô rất tốt, không giống như mọi hôm chút nào. Người giúp việc liền nhớ tới biểu cảm trên khuôn mặt của ông chủ lúc nãy, liền tò mò hỏi Trầm Uyển:
- Tiểu thư có việc vui gì sao? Sáng nay tôi còn thấy ông chủ cười rất tươi nữa...
Trầm Uyển nghe vậy, liền ngước lên ngây ngốc nhìn người giúp việc trước mặt.
- Anh ấy cười ư?
- Đúng vậy ạ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông chủ cười như vậy. Có vẻ như ngài ấy rất hạnh phúc.
Người giúp việc có thể nhìn ra được ánh mắt của Trầm Uyển đã thay đổi khi nhắc tới Ngự Trầm Quân. Ánh mắt đó, là một ánh mắt nồng nàn tình yêu thương, vô vàn hạnh phúc.
Có vẻ như tiểu thư đã nghĩ thông suốt rồi...
Trầm Uyển cắn cắn môi rồi khe khẽ hỏi:
- Chị giúp việc này, chị cảm thấy...tôi và cha nuôi...thế nào?
Hỏi như vậy cứ kì kì ý, nhưng mà Trầm Uyển muốn nghe thử suy nghĩ của mọi người về mối quan hệ giữa cô và Ngự Trầm Quân xem sao.
Người giúp việc liền mỉm cười:
- Tiểu thư và ông chủ rất hợp đôi, đích thực là một cặp trời sinh rồi.
Trầm Uyển nghe vậy, cô xấu hổ vô cùng lập tức cất lời phản bác một cách yếu ớt. Trời ạ, chị giúp việc hiểu sai ý cô rồi.
- Chị...chị đang nói gì đó? Tôi chỉ hỏi là nhìn tôi với cha nuôi...như thế nào thôi mà...
Cái gì mà "ông chủ" rồi "tiểu thư" chứ, nghe nó kì quá đi.
Người giúp việc gãi gãi đầu cười:
- Tiểu thư không cần ngại đâu, thật ra cả biệt thự ai ai cũng biết chuyện của tiểu thư và ông chủ rồi. Hai người rất hợp đôi ạ.
Hai má Trầm Uyển càng đỏ hơn nữa, thì ra...mọi người đã biết hết rồi ư? Cô ngượng ngùng, lí nhí hỏi lại cho chắc chắn:
- Thật sao?
Cô và Ngự Trầm Quân liệu có thể danh chính ngôn thuận yêu nhau được sao?
- Đương nhiên rồi, chỉ cần hai người đều yêu nhau, không gì là không thể. Huống hồ ông chủ còn rất yêu tiểu thư nữa. Trong lòng ông chủ chỉ có mình tiểu thư mà thôi...
....
Phòng làm việc của Ngự Trầm Quân...
Cũng đã qua mấy ngày, vết thương của Vũ cũng đỡ hơn nhiều rồi. Đi theo Ngự Trầm Quân nhiều năm như vậy, đối với Vũ thì vết thương đó cũng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.
Nhận được báo cáo từ phía bên thuộc hạ, Vũ vội vã bẩm báo lại cho Ngự Trầm Quân:
- Ông chủ, xảy ra chuyện rồi?
Ngự Trầm Quân vừa phê duyệt văn bản, vừa chăm chú nghe những lời tiếp theo mà Vũ định nói.
- Có chuyện gì?
Nhìn Vũ hấp hối như vậy, Ngự Trầm Quân vẫn vô cùng bình tĩnh.
Vũ do dự một lúc rồi mới dám nói:
- Hiên Viên Tuyết tiểu thư...đã qua đời rồi!
Trầm Uyển mệt mỏi nằm trong vòng tay ấm áp của Ngự Trầm Quân, mà lúc này hắn cũng đã kiệt sức nên ngủ say rồi. Cô mở mắt ra ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, bên môi cong lên tủm tỉm cười.
Cô vẫn nghĩ Ngự Trầm Quân không phải là người, lúc nào cũng tinh lực dồi dào như vậy. Nhưng cũng có ngày cô nhìn thấy hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi ngay sau khi qua đoạn cao trào như vậy.
Cũng phải, bình thường Ngự Trầm Quân ở công ty bận rộn như thế đã đủ mệt lắm rồi, cộng thêm cả khi nãy nữa...
Trời ạ, liệu có phải là do cô khi nãy mạnh mẽ quá không?
Vừa nghĩ hai má cô lại càng nóng bừng lên, quả thật khi nãy...cô cứ ngỡ là mình không phải là Ngự Trầm Uyển nữa rồi. Chưa bao giờ cô dám tưởng tượng ra rằng mình có thể lớn mật đến thế.
"Aaa, khi nãy mày bị tẩu hoả nhập ma rồi ư?"
Trầm Uyển xấu hổ vô cùng, cô chui rúc vào trong chăn. Không may bàn tay cô lại chạm phải "cái đó" đang trần chuồng của hắn. Nó nóng bỏng như có một luồng điện chạy qua người cô vậy.
A!
Cô giật mình, vội vã rụt tay mình lại. Cô hứa, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này nữa đâu. Huhu, phải làm sao đây, ngày mai biết đối mặt với hắn như thế nào đây?
Trầm Uyển quay mặt sang chỗ khác cố nhắm mắt đi ngủ. Nhất định phải đi ngủ đi, không được phép nghĩ nữa.
...
Trời đã sáng, cơn mưa cũng đã tạnh hẳn. Ngự Trầm Quân đã thức giấc từ rất lâu rồi, trước khi rời khỏi giường hắn còn ngắm nhìn cô thêm một lúc nữa. Khoé môi hắn khẽ cong lên cười hạnh phúc.
Tiểu yêu tinh nhỏ này, đêm qua dám quyến rũ hắn!
Nếu không phải là do hắn sợ cô sẽ mệt mỏi, hắn nhất định đã ăn sạch cô rồi, ăn sạch không nhả xương luôn...
Ngự Trầm Quân khẽ vuốt ve mái tóc rối mềm mại của cô, rồi mới rời khỏi giường.
Sau khi Ngự Trầm Quân rời đi được một lúc, Trầm Uyển mới dám mở mắt ra. Trong không khí dường như vẫn lưu lại mùi hương thoang thoảng của hắn. Một mùi hương dịu nhẹ vô cùng dễ chịu.
May mà khi nãy cô còn giả vờ ngủ, nếu không...xấu hổ chết đi được.
Mặc quần áo vào, Trầm Uyển lúc này mới tung tăng xuống dưới nhà dùng bữa sáng. Vì Ngự Trầm Quân đã rời đi rồi, cho nên cô mới dám ngó mặt xuống nhà bếp để tìm đồ ăn đó.
Một người giúp việc thấy cô xuống bếp, liền chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Nhìn sắc mặt hôm nay của cô rất tốt, không giống như mọi hôm chút nào. Người giúp việc liền nhớ tới biểu cảm trên khuôn mặt của ông chủ lúc nãy, liền tò mò hỏi Trầm Uyển:
- Tiểu thư có việc vui gì sao? Sáng nay tôi còn thấy ông chủ cười rất tươi nữa...
Trầm Uyển nghe vậy, liền ngước lên ngây ngốc nhìn người giúp việc trước mặt.
- Anh ấy cười ư?
- Đúng vậy ạ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông chủ cười như vậy. Có vẻ như ngài ấy rất hạnh phúc.
Người giúp việc có thể nhìn ra được ánh mắt của Trầm Uyển đã thay đổi khi nhắc tới Ngự Trầm Quân. Ánh mắt đó, là một ánh mắt nồng nàn tình yêu thương, vô vàn hạnh phúc.
Có vẻ như tiểu thư đã nghĩ thông suốt rồi...
Trầm Uyển cắn cắn môi rồi khe khẽ hỏi:
- Chị giúp việc này, chị cảm thấy...tôi và cha nuôi...thế nào?
Hỏi như vậy cứ kì kì ý, nhưng mà Trầm Uyển muốn nghe thử suy nghĩ của mọi người về mối quan hệ giữa cô và Ngự Trầm Quân xem sao.
Người giúp việc liền mỉm cười:
- Tiểu thư và ông chủ rất hợp đôi, đích thực là một cặp trời sinh rồi.
Trầm Uyển nghe vậy, cô xấu hổ vô cùng lập tức cất lời phản bác một cách yếu ớt. Trời ạ, chị giúp việc hiểu sai ý cô rồi.
- Chị...chị đang nói gì đó? Tôi chỉ hỏi là nhìn tôi với cha nuôi...như thế nào thôi mà...
Cái gì mà "ông chủ" rồi "tiểu thư" chứ, nghe nó kì quá đi.
Người giúp việc gãi gãi đầu cười:
- Tiểu thư không cần ngại đâu, thật ra cả biệt thự ai ai cũng biết chuyện của tiểu thư và ông chủ rồi. Hai người rất hợp đôi ạ.
Hai má Trầm Uyển càng đỏ hơn nữa, thì ra...mọi người đã biết hết rồi ư? Cô ngượng ngùng, lí nhí hỏi lại cho chắc chắn:
- Thật sao?
Cô và Ngự Trầm Quân liệu có thể danh chính ngôn thuận yêu nhau được sao?
- Đương nhiên rồi, chỉ cần hai người đều yêu nhau, không gì là không thể. Huống hồ ông chủ còn rất yêu tiểu thư nữa. Trong lòng ông chủ chỉ có mình tiểu thư mà thôi...
....
Phòng làm việc của Ngự Trầm Quân...
Cũng đã qua mấy ngày, vết thương của Vũ cũng đỡ hơn nhiều rồi. Đi theo Ngự Trầm Quân nhiều năm như vậy, đối với Vũ thì vết thương đó cũng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.
Nhận được báo cáo từ phía bên thuộc hạ, Vũ vội vã bẩm báo lại cho Ngự Trầm Quân:
- Ông chủ, xảy ra chuyện rồi?
Ngự Trầm Quân vừa phê duyệt văn bản, vừa chăm chú nghe những lời tiếp theo mà Vũ định nói.
- Có chuyện gì?
Nhìn Vũ hấp hối như vậy, Ngự Trầm Quân vẫn vô cùng bình tĩnh.
Vũ do dự một lúc rồi mới dám nói:
- Hiên Viên Tuyết tiểu thư...đã qua đời rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.