Chương 58: Rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
Thúy Hường
16/02/2021
(58)
Trầm Uyển xấu hổ vô cùng, cô lắp bắp không nói nên lời. Ngự Trầm Quân đúng thật là một tên mặt dày vô liêm sỉ, ai lại nói như thế bao giờ chứ?
Cô thẹn quá hóa giận, muốn đẩy hắn ta ra thì lại nghe câu nói của hắn cất lên:
- Em thay quần áo cho tôi!
Câu nói của Ngự Trầm Quân tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang tính chất là câu mệnh lệnh không cho phép cô từ chối. Nói xong câu đó hắn quay người bước về phía phòng thay đồ, thậm chí còn không thèm nhặt lại khăn tắm đang rơi dưới sàn.
Trầm Uyển hậm hực, nhưng cũng bước theo hắn vào phòng thay đồ. Cô lấy bừa áo sơ mi cùng với cà vạt mà thay cho hắn, thay nhanh nhanh để cô còn đi.
Áo sơ mi màu tráng tùy tiện kết hợp với chiếc cà vạt tinh xảo càng khiến cho Ngự Trầm Quân càng thêm phong độ ngời ngời. Trầm Uyển hận tới nỗi không thể đấm hắn một cái, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp.
Hai tay nhỏ nhắn chậm chạp cúc lại từng cúc áo một, tuy là cách một lớp vải mỏng, nhưng cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được sự đụng chạm da thịt giữa cô và hắn. Cơ thịt săn chắc lúc ẩn lúc hiện qua chiếc áo sơ mi trắng, càng khiến cho cô thêm phần hồi hộp. Trái tim cô đập nhanh tới nỗi như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Cô cũng không tài nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình nữa.
Ngự Trầm Quân đứng yên ngắm nhìn nhất cử nhất động của cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang hồng hồng giống như quả táo chín mọng. Hắn thật muốn cắn cô một cái, cảm nhận từng hương vị ngọt ngào của cô. Nhưng mà bây giờ chưa phải lúc.
Trầm Uyển cúc nút áo sơ mi xong, cô kiễng chân lên thắt cà vạt cho hắn. Lúc này cô mới nhận ra, Ngự Trầm Quân quả thực rất cao, khiến cô hơi khó khăn một chút. Cô nhăn nhó mặt mày, liền dùng lực kéo cổ hắn cúi thấp xuống. Khuôn mặt đẹp trai tinh xảo ngay lập tức bị kéo xuống sát gần khuôn mặt cô.
Cô giật mình quay mặt đi, bối rối giải thích:
- Đừng...đừng hiểu lầm, con chỉ đang thắt cà vạt cho cha nuôi thôi.
Trầm Uyển vừa nói vừa quay mặt sang chỗ khác để né tránh khuôn mặt tuấn tú của hắn đang sát gần mình. Hơi thở ấm nóng hòa vào mùi hương nam tính dễ chịu tỏa ra từ hắn như đang bao vây lấy cô, khiến cô muốn chạy cũng chẳng thể nào bỏ chạy được.
Ngự Trầm Quân cong môi lên cười nhàn nhạt, nhưng lại chứa đựng sức quyến rũ khó cưỡng:
- Xong, cùng tôi đến DG.
Hắn không để ý tới hành động miễn cưỡng thắt cà vạt của cô nữa mà vào luôn chủ đề chính, tuy chỉ nói vẻn vẹn có 5 chữ thôi nhưng Trầm Uyển có thể nhận thấy được đây là một câu mệnh lệnh không thể nào từ chối được. Không thèm cãi cọ gì thêm, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Không biết tên Ngự Trầm Quân này đang có ý định gì nữa? Mà thôi cứ đi thử xem, nhỡ đâu lại có thu hoạch gì mới?
Bầu không khí hết sức ám muội trong phòng thay đồ khiến cho ai nhìn vào cũng phải hiểu lầm, vì thế nên Trầm Uyển càng đẩy nhanh tốc độ của mình. Thay quần áo xong cho Ngự Trầm Quân, cô thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau khi ăn sáng xong, cô cùng với Ngự Trầm Quân cùng nhau lên xe tới DG. Trên đường đi, không ai nói gì với ai cả, bầu không khí hết sức im ắng.
Còn Vũ thì vừa lái xe vừa báo cáo:
- Ông chủ, hôm qua ngài đột ngột rời khỏi bữa tiệc khiến Chu Khiết tiểu thư vô cùng lo lắng. Cho nên sáng nay Chu Khiết tiểu thư đã tới công ti rồi ạ.
Hiển nhiên cái tên Chu Khiết đã thành công thu hút sự chú ý của Trầm Uyển. Cô nghi hoặc lén liếc nhìn Ngự Trầm Quân một cái, trong lòng biết bao nhiêu nghi vấn.
Chu Khiết tiểu thư là ai mà khiến cho Ngự Trầm Quân phải nể mặt và tới bữa tiệc đó? Không được, cô nhất định phải điều tra mọi chuyện cho rõ ràng. Rốt cuộc Ngự Trầm Quân này còn có bao nhiêu bí mật mà cô chưa biết chứ? Liệu có phải hắn và cái cô Chu Khiết đó có mối quan hệ gì mà cô không biết không?
Với cả sự việc ngày hôm đó của Hiên Viên Kiều Nhi, quả thực là không đơn giản. Nếu không Ngự Trầm Quân cũng không phẫn nộ tới nỗi...1 phát súng giết chết người đẹp trong tay.
Và còn...mẹ của cô, rốt cuộc bà ấy còn sống hay không, và bà ấy hiện giờ đang ở đâu?
Trầm Uyển xấu hổ vô cùng, cô lắp bắp không nói nên lời. Ngự Trầm Quân đúng thật là một tên mặt dày vô liêm sỉ, ai lại nói như thế bao giờ chứ?
Cô thẹn quá hóa giận, muốn đẩy hắn ta ra thì lại nghe câu nói của hắn cất lên:
- Em thay quần áo cho tôi!
Câu nói của Ngự Trầm Quân tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang tính chất là câu mệnh lệnh không cho phép cô từ chối. Nói xong câu đó hắn quay người bước về phía phòng thay đồ, thậm chí còn không thèm nhặt lại khăn tắm đang rơi dưới sàn.
Trầm Uyển hậm hực, nhưng cũng bước theo hắn vào phòng thay đồ. Cô lấy bừa áo sơ mi cùng với cà vạt mà thay cho hắn, thay nhanh nhanh để cô còn đi.
Áo sơ mi màu tráng tùy tiện kết hợp với chiếc cà vạt tinh xảo càng khiến cho Ngự Trầm Quân càng thêm phong độ ngời ngời. Trầm Uyển hận tới nỗi không thể đấm hắn một cái, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp.
Hai tay nhỏ nhắn chậm chạp cúc lại từng cúc áo một, tuy là cách một lớp vải mỏng, nhưng cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được sự đụng chạm da thịt giữa cô và hắn. Cơ thịt săn chắc lúc ẩn lúc hiện qua chiếc áo sơ mi trắng, càng khiến cho cô thêm phần hồi hộp. Trái tim cô đập nhanh tới nỗi như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Cô cũng không tài nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình nữa.
Ngự Trầm Quân đứng yên ngắm nhìn nhất cử nhất động của cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang hồng hồng giống như quả táo chín mọng. Hắn thật muốn cắn cô một cái, cảm nhận từng hương vị ngọt ngào của cô. Nhưng mà bây giờ chưa phải lúc.
Trầm Uyển cúc nút áo sơ mi xong, cô kiễng chân lên thắt cà vạt cho hắn. Lúc này cô mới nhận ra, Ngự Trầm Quân quả thực rất cao, khiến cô hơi khó khăn một chút. Cô nhăn nhó mặt mày, liền dùng lực kéo cổ hắn cúi thấp xuống. Khuôn mặt đẹp trai tinh xảo ngay lập tức bị kéo xuống sát gần khuôn mặt cô.
Cô giật mình quay mặt đi, bối rối giải thích:
- Đừng...đừng hiểu lầm, con chỉ đang thắt cà vạt cho cha nuôi thôi.
Trầm Uyển vừa nói vừa quay mặt sang chỗ khác để né tránh khuôn mặt tuấn tú của hắn đang sát gần mình. Hơi thở ấm nóng hòa vào mùi hương nam tính dễ chịu tỏa ra từ hắn như đang bao vây lấy cô, khiến cô muốn chạy cũng chẳng thể nào bỏ chạy được.
Ngự Trầm Quân cong môi lên cười nhàn nhạt, nhưng lại chứa đựng sức quyến rũ khó cưỡng:
- Xong, cùng tôi đến DG.
Hắn không để ý tới hành động miễn cưỡng thắt cà vạt của cô nữa mà vào luôn chủ đề chính, tuy chỉ nói vẻn vẹn có 5 chữ thôi nhưng Trầm Uyển có thể nhận thấy được đây là một câu mệnh lệnh không thể nào từ chối được. Không thèm cãi cọ gì thêm, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Không biết tên Ngự Trầm Quân này đang có ý định gì nữa? Mà thôi cứ đi thử xem, nhỡ đâu lại có thu hoạch gì mới?
Bầu không khí hết sức ám muội trong phòng thay đồ khiến cho ai nhìn vào cũng phải hiểu lầm, vì thế nên Trầm Uyển càng đẩy nhanh tốc độ của mình. Thay quần áo xong cho Ngự Trầm Quân, cô thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau khi ăn sáng xong, cô cùng với Ngự Trầm Quân cùng nhau lên xe tới DG. Trên đường đi, không ai nói gì với ai cả, bầu không khí hết sức im ắng.
Còn Vũ thì vừa lái xe vừa báo cáo:
- Ông chủ, hôm qua ngài đột ngột rời khỏi bữa tiệc khiến Chu Khiết tiểu thư vô cùng lo lắng. Cho nên sáng nay Chu Khiết tiểu thư đã tới công ti rồi ạ.
Hiển nhiên cái tên Chu Khiết đã thành công thu hút sự chú ý của Trầm Uyển. Cô nghi hoặc lén liếc nhìn Ngự Trầm Quân một cái, trong lòng biết bao nhiêu nghi vấn.
Chu Khiết tiểu thư là ai mà khiến cho Ngự Trầm Quân phải nể mặt và tới bữa tiệc đó? Không được, cô nhất định phải điều tra mọi chuyện cho rõ ràng. Rốt cuộc Ngự Trầm Quân này còn có bao nhiêu bí mật mà cô chưa biết chứ? Liệu có phải hắn và cái cô Chu Khiết đó có mối quan hệ gì mà cô không biết không?
Với cả sự việc ngày hôm đó của Hiên Viên Kiều Nhi, quả thực là không đơn giản. Nếu không Ngự Trầm Quân cũng không phẫn nộ tới nỗi...1 phát súng giết chết người đẹp trong tay.
Và còn...mẹ của cô, rốt cuộc bà ấy còn sống hay không, và bà ấy hiện giờ đang ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.