Điền Văn: Nàng Dâu Áo Rách

Chương 17:

Đông Tuyết

02/10/2024

Mang lươn về, Chi Giao lại bắt đầu công cuộc sơ chế. Nàng nhờ Thu Lan về nhà mượn con dao, còn bản thân thì đi ra vườn hái chanh và chuẩn bị nghệ và sả. Nàng cũng muốn mua dao, nhưng thời này các đồ vật bằng kim loại đều rất đắt. Một con dao những hai mươi đồng. Hiện tại nàng chỉ có bốn đồng, còn lâu mới đủ mua dao, đành phải mặt dày ngày nào cũng mượn nhà Thị Thúy vậy.

Mẻ lươn thứ nhất đã chín. Chi Giao lấy ra, lại cho mẻ lươn mới lên trên bếp than. Nàng từ từ tháo dây cột ra, cho toàn bộ số lươn vừa chín ra đĩa, sau đó lại lấy một đôi đũa và cái bát nhỏ, gắp riêng một miếng, gỡ thịt ra.

“Em ăn trước thử một miếng đi. Cẩn thận kẻo nóng nhé.” Chi Giao gắp mỗi đũa thịt lươn từ trong cái bát nhỏ, đưa tới miệng Thu Lan.

Thu Lan sung sướng há to mồm, điệu bộ như con chim non đang chờ mớm, khiến Chi Giao khẽ bật cười. Lươn vừa đưa vào miệng, nó đã ngay lập tức nhắm mắt lại, vừa ăn vừa liên tục hết gật gật rồi lắc lắc đầu.

“Ngoong quá.” Chưa kịp nuốt, nó đã vội khen lấy khen để.

Nàng gắp cho Thu Lan một miếng thịt lươn nữa, rồi lại gắp một miếng cho mình. Nàng cũng hoàn toàn tán thành với ý kiến của Thu Lan. Quả thật là rất ngon.

Thực ra thì tay nghề của Chi Giao nếu ở thời hiện đại chắc chỉ là một đầu bếp cỡ trung bình, cùng lắm là ở mức khá. Thế nhưng so với những người dân quanh năm chỉ ăn các món luộc hoặc chặt to kho mặn như ở đây thì quả thực là ở một trình độ rất khác.

Vả lại, đồ ăn thức uống thời này vốn đều là hữu cơ, không dùng chất kích thích tăng trưởng, những con lươn này đều là lươn tự nhiên, thế nên chỉ làm qua loa đại khái thôi cũng thực sự rất ngon rồi. Bản chất các món ăn Việt Nam rất chú trọng nguyên liệu tươi ngon. Ở đây thì thừa sức đáp ứng tiêu chuẩn đó.

Lươn bắt được mỗi lúc một nhiều, Không chỉ riêng Chi Giao mà cả nhà Thu Lan ngày nào cũng ăn tới no căng bụng. Cũng may có lươn nên số gạo của nàng cũng lâu hết hơn.



Ăn mỗi lươn nướng mãi cũng chán, Chi Giao chuyển sang nấu cháo. Tuy nhiên không có dầu mỡ để xào lươn nên mùi vị không được như ở kiếp trước nàng đã ăn. Dù Thu Lan vẫn khen món cháo lươn của nàng nấu, nhưng Chi Giao thì lại chỉ biết thở dài. Ở đây đã được hai mươi ngày, thực sự nàng cũng đã bắt đầu nhớ chất béo rồi.

Mấy hôm rồi nàng đi bắt ốc cũng chỉ bán thêm được một đồng. Chi Giao vân vê năm đồng bạc trong túi của mình, phân vân không biết hôm tới đi lên huyện thì nên lấy năm đồng này mua một ít thịt mỡ hay là để dành mua gạo. Ở đây chăn nuôi chưa phát triển, thịt lợn rất đắt. Mỗi cân thịt cũng phải tới hai mươi đồng. Mà một cân thời này chỉ bằng hơn nửa cân của thế kỷ hai mốt thôi. Gà rẻ hơn lợn nhưng một cân cũng tận mười đồng, mà lại chỉ bán theo con. Một con gà ba cân cũng có giá tận ba mươi đồng.

Chi Giao nằm trên giường, nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi lên chợ huyện.

Thời này không có dầu ăn nên người ta chủ yếu dùng mỡ lợn rang lên để xào nấu, mà người dân thiếu chất béo nên đa số thường thích ăn thịt mỡ hơn thịt nạc, vì vậy thịt mỡ ở đây rất đắt. Năm đồng chỉ mua được một khối thịt mỡ nhỏ bằng nửa bàn tay.

Mua được xong khối thịt mỡ, nàng cẩn thận gói trong tàu lá chuối, nâng niu mang nó về. Hiện tại, khối thịt mỡ này chính là sinh mệnh của nàng.

Mấy hôm đi bán ốc trên huyện, Chi Giao phát hiện ra một số điểm.

Thứ nhất là huyện Tân Lạc này tương đối trù phú, có đồng bằng, có núi, lại ở ngay ngã ba sông nên tình hình buôn bán giao thương khá sầm uất, bến sông luôn tấp nập ghe thuyền. Ngoài hai phiên chợ lớn vào Rằm và mùng Một thì ngay cả ngày thường cũng rất tấp nập, người mua bán đi lại ở trong huyện rất đông.

Thứ hai là người dân ở đây rất thích ăn cháo. Ngoài món bánh cuốn thì cháo chính là món phổ biến nhất. Buổi sáng có rất nhiều gánh cháo bán ở ven đường gần bến sông để phục vụ cho những thương nhân và người làm việc trên các con thuyền buôn neo gần đó cũng như dân chúng trong thành. Nàng đếm sơ sơ cũng phải được hơn hai chục gánh cháo trên con phố này và rải rác ở mấy phố xung quanh.

Mắt nhìn thấy thị trường cháo sáng vô cùng tiềm năng, Chi Giao quyết định sẽ làm một gánh cháo lươn bán thử xem sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Văn: Nàng Dâu Áo Rách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook