Chương 1:
Đông Tuyết
28/09/2024
Chi Giao chầm chậm mở mắt ra.
Trên đầu nàng là một cái màn vô cùng cũ, có lẽ là không bao giờ giặt, màu đã gần chuyển sang màu đen. Chất vải màn này cũng vô cùng cổ lỗ sĩ. Nó thậm chí còn kém xa cái vải màn ngày xưa nàng đã thấy ở nhà ông bà nội.
Nàng vén màn ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh.
Đây là một gian nhà nhỏ chỉ rộng chừng hai chục mét vuông. Mái được lợp bằng cỏ tranh, dưới sàn là nền đất. Tường là vách bùn được quét vôi trắng, nhiều chỗ đã bị bong từng mảng lớn, lộ cả cốt tre ra ngoài. Trong gian nhà nhỏ chỉ có một cái giường mà nàng vừa nằm, một bộ bàn ghế tre, góc nhà cuối chân giường có một vài cái chum nhỏ, một sợi dây vắt ngang từ đầu bên này sang đầu bên kia của hai vách tường, ở trên treo vài bộ quần áo tối màu.
Không lẽ lúc rơi xuống vách núi, nàng được người dân tộc thiểu số nào đó cứu giúp rồi đưa về lán canh rẫy của họ?
Chi Giao nhíu mày, đưa tay mở cánh cửa ọp ẹp bước ra ngoài.
Khung cảnh trước mặt khiến nàng đột nhiên thấy nghi ngờ trí nhớ của mình.
Đây là một ngôi nhà tranh ba gian, nằm trong một khu vườn rộng chừng mấy trăm mét vuông. Gian nhà mà nàng vừa bước ra nằm ở phía bên phải của khu vườn. Trước nhà là một cái sân đất, một đàn gà con đang kêu chiêm chiếp chạy theo mẹ tìm ăn. Hai bên lối đi nhỏ dẫn ra cổng trồng mấy bụi sả và rau dền. Vì hàng rào đều bằng cây thưa nên Chi Giao có thể dễ dàng nhìn thấy được những nhà hàng xóm xung quanh. Đây rõ ràng là một làng quê nghèo.
Vấn đề là, nàng lại thấy khung cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc.
Lúc này, bỗng Chi Giao nghe thấy có tiếng người nói.
“Con đã dậy rồi đấy à?”
Giọng nói có âm sắc hơi lơ lớ, tuy nàng nghe hiểu được một trăm phần trăm nhưng cứ có cảm giác như đang nghe người nước ngoài nói tiếng Việt. Chi Giao ngạc nhiên vì không hiểu sao bản thân lại thấy nó rất quen thuộc, như thể từ lúc sinh ra tới giờ mình đã nghe thứ ngôn ngữ này rồi vậy.
Nàng quay lưng về phía nơi cất ra giọng nói. Đó là một gian nhà nhỏ mà nàng đoán là nhà bếp, được dựng chung vách với gian nhà tranh ban nãy mà nàng vừa ở. Gian nhà tranh đã thấp lè tè rồi, gian nhà bếp này còn thấp hơn, ước chừng chỉ cao hơn đầu người một chút.
Một phụ nhân trung niên đang đứng nơi cửa bếp nhìn nàng.
Bà ta khá cao và gầy. Làn da đã hơi sạm đi nhưng khuôn mặt vẫn giữ lại được nét đẹp thanh tú của thời xuân sắc.
Khoan đã, sao khuôn mặt xa lạ này lại quen thuộc như vậy? Sao trong ký ức của nàng lại có bà ta?
Lúc này, sự chú ý của Chi Giao chuyển sang bộ quần áo kỳ quặc mà bà đang mặc. Cả quần và áo đều rộng thùng thình, cũ mèm, thậm chí còn có vài miếng vá. Chất liệu của bộ quần áo cũng là loại vải thô màu nâu bùn trông có vẻ hết sức rẻ tiền.
Chi Giao thấy như thể trong đầu mình có một tiếng “đinh”. Toàn thân của nàng bắt đầu run lên vì sợ hãi.
Thấy Chi Giao vẫn đứng yên tại chỗ như trời trồng, người phụ nữ kia khẽ thở dài, tiếp tục nói: “Con dậy rồi thì vào bếp ăn cháo đi.”
Thế nhưng nàng không nghe thấy.
Ở cạnh cửa bếp có một chum đựng nước, nàng chạy tới đó, ghé đầu nhìn vào trong.
Hình ảnh phản chiếu trong chum nước khiến Chi Giao giật mình lùi về sau, suýt chút nữa thì đứng không vững mà ngã lăn ra đất. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng khuôn mặt xa lạ nàng vừa nhìn thấy vẫn khiến cho Chi Giao không khỏi kinh hãi.
Đó là khuôn mặt của một cô gái chừng hai mươi tuổi. Khuôn mặt có nét hài hòa xinh đẹp nhưng vì gầy nên trông tiều tụy và thiếu sức sống.
Quả nhiên cái cơ thể này không phải là của nàng!
Lúc này, bỗng đầu Chi Giao đau như búa bổ. Trong não đột nhiên xuất hiện hàng loạt ký ức hỗn độn của những chuyện mà trước đó nàng chưa từng trải qua bao giờ.
Trước đây Chi Giao từng đọc một vài truyện xuyên không, nhân vật nữ chính sau khi chết thì linh hồn đã xuyên vào thân xác của một người ở thế giới khác và sống cuộc đời của người đó. Chẳng lẽ chuyện đó lại thực sự xảy ra với nàng? Nói như vậy, nàng thực sự đã chết rồi sao?
Cả người Chi Giao run rẩy. Nàng ngồi thụp xuống đất.
Trên đầu nàng là một cái màn vô cùng cũ, có lẽ là không bao giờ giặt, màu đã gần chuyển sang màu đen. Chất vải màn này cũng vô cùng cổ lỗ sĩ. Nó thậm chí còn kém xa cái vải màn ngày xưa nàng đã thấy ở nhà ông bà nội.
Nàng vén màn ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh.
Đây là một gian nhà nhỏ chỉ rộng chừng hai chục mét vuông. Mái được lợp bằng cỏ tranh, dưới sàn là nền đất. Tường là vách bùn được quét vôi trắng, nhiều chỗ đã bị bong từng mảng lớn, lộ cả cốt tre ra ngoài. Trong gian nhà nhỏ chỉ có một cái giường mà nàng vừa nằm, một bộ bàn ghế tre, góc nhà cuối chân giường có một vài cái chum nhỏ, một sợi dây vắt ngang từ đầu bên này sang đầu bên kia của hai vách tường, ở trên treo vài bộ quần áo tối màu.
Không lẽ lúc rơi xuống vách núi, nàng được người dân tộc thiểu số nào đó cứu giúp rồi đưa về lán canh rẫy của họ?
Chi Giao nhíu mày, đưa tay mở cánh cửa ọp ẹp bước ra ngoài.
Khung cảnh trước mặt khiến nàng đột nhiên thấy nghi ngờ trí nhớ của mình.
Đây là một ngôi nhà tranh ba gian, nằm trong một khu vườn rộng chừng mấy trăm mét vuông. Gian nhà mà nàng vừa bước ra nằm ở phía bên phải của khu vườn. Trước nhà là một cái sân đất, một đàn gà con đang kêu chiêm chiếp chạy theo mẹ tìm ăn. Hai bên lối đi nhỏ dẫn ra cổng trồng mấy bụi sả và rau dền. Vì hàng rào đều bằng cây thưa nên Chi Giao có thể dễ dàng nhìn thấy được những nhà hàng xóm xung quanh. Đây rõ ràng là một làng quê nghèo.
Vấn đề là, nàng lại thấy khung cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc.
Lúc này, bỗng Chi Giao nghe thấy có tiếng người nói.
“Con đã dậy rồi đấy à?”
Giọng nói có âm sắc hơi lơ lớ, tuy nàng nghe hiểu được một trăm phần trăm nhưng cứ có cảm giác như đang nghe người nước ngoài nói tiếng Việt. Chi Giao ngạc nhiên vì không hiểu sao bản thân lại thấy nó rất quen thuộc, như thể từ lúc sinh ra tới giờ mình đã nghe thứ ngôn ngữ này rồi vậy.
Nàng quay lưng về phía nơi cất ra giọng nói. Đó là một gian nhà nhỏ mà nàng đoán là nhà bếp, được dựng chung vách với gian nhà tranh ban nãy mà nàng vừa ở. Gian nhà tranh đã thấp lè tè rồi, gian nhà bếp này còn thấp hơn, ước chừng chỉ cao hơn đầu người một chút.
Một phụ nhân trung niên đang đứng nơi cửa bếp nhìn nàng.
Bà ta khá cao và gầy. Làn da đã hơi sạm đi nhưng khuôn mặt vẫn giữ lại được nét đẹp thanh tú của thời xuân sắc.
Khoan đã, sao khuôn mặt xa lạ này lại quen thuộc như vậy? Sao trong ký ức của nàng lại có bà ta?
Lúc này, sự chú ý của Chi Giao chuyển sang bộ quần áo kỳ quặc mà bà đang mặc. Cả quần và áo đều rộng thùng thình, cũ mèm, thậm chí còn có vài miếng vá. Chất liệu của bộ quần áo cũng là loại vải thô màu nâu bùn trông có vẻ hết sức rẻ tiền.
Chi Giao thấy như thể trong đầu mình có một tiếng “đinh”. Toàn thân của nàng bắt đầu run lên vì sợ hãi.
Thấy Chi Giao vẫn đứng yên tại chỗ như trời trồng, người phụ nữ kia khẽ thở dài, tiếp tục nói: “Con dậy rồi thì vào bếp ăn cháo đi.”
Thế nhưng nàng không nghe thấy.
Ở cạnh cửa bếp có một chum đựng nước, nàng chạy tới đó, ghé đầu nhìn vào trong.
Hình ảnh phản chiếu trong chum nước khiến Chi Giao giật mình lùi về sau, suýt chút nữa thì đứng không vững mà ngã lăn ra đất. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng khuôn mặt xa lạ nàng vừa nhìn thấy vẫn khiến cho Chi Giao không khỏi kinh hãi.
Đó là khuôn mặt của một cô gái chừng hai mươi tuổi. Khuôn mặt có nét hài hòa xinh đẹp nhưng vì gầy nên trông tiều tụy và thiếu sức sống.
Quả nhiên cái cơ thể này không phải là của nàng!
Lúc này, bỗng đầu Chi Giao đau như búa bổ. Trong não đột nhiên xuất hiện hàng loạt ký ức hỗn độn của những chuyện mà trước đó nàng chưa từng trải qua bao giờ.
Trước đây Chi Giao từng đọc một vài truyện xuyên không, nhân vật nữ chính sau khi chết thì linh hồn đã xuyên vào thân xác của một người ở thế giới khác và sống cuộc đời của người đó. Chẳng lẽ chuyện đó lại thực sự xảy ra với nàng? Nói như vậy, nàng thực sự đã chết rồi sao?
Cả người Chi Giao run rẩy. Nàng ngồi thụp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.