Điền Văn: Nàng Dâu Áo Rách

Chương 20:

Đông Tuyết

02/10/2024

“Người này là quan huyện thừa, có việc gì cứ để hắn đứng ra phân xử giúp cho.” Người đi cùng Kiến Văn tên là Từ Bá chỉ vào hắn, giới thiệu với mọi người. Đám đông nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm. Đang định đi gọi nha môn, vừa hay lại có quan huyện thừa ở đây, thật là đỡ mất công.

“Bẩm, người đàn bà này mang cháo lươn tới đây bán.” Người đang ôm nồi cháo của Chi Giao đặt nồi xuống, cúi đầu trả lời.

“Có đúng vậy không?” Kiến Văn hướng về Chi Giao, hỏi nàng. Giọng hắn vô cùng điềm tĩnh, cứ như thể hắn không quen biết gì nàng vậy.

“Đúng vậy. Đúng là ta mang cháo lươn tới đây bán.” Nàng từ tốn đáp, cũng làm như thể đây là lần đầu tiên gặp Kiến Văn.

“Cô không biết rằng ăn lươn sẽ chết người hay sao mà dám bán thứ này? Nếu có người chết vì ăn cháo cô nấu thì cô sẽ bị khép tội giết người. Tội giết người sẽ bị xử tử, cô không biết sao?” Kiến Văn chất vấn.

“Cháo lươn ta nấu ăn không chết người. Ngay tại đây ta có thể chứng minh cho ngài xem.” Chi Giao giành nồi cháo trở về rồi múc hai bát nhỏ, một cho nàng, một cho Thu Lan. Mỗi bát nàng còn cẩn thận gắp thêm mấy miếng thịt lươn to.

Dưới hàng chục con mắt đang sắp rớt khỏi tròng, hai người ăn hết hai bát cháo một cách ngon lành. Một vài người đang đứng xem thậm chí còn lén nuốt nước bọt. Nhìn cái bát cháo óng ánh dầu mỡ phía trên kia quả thực là ngon mắt quá đi mất! Lại còn có mùi thơm mê người này, đúng là thật hấp dẫn!

Vét xong thìa cháo cuối cùng, Chi Giao đặt bát sang một bên, đưa mắt nhìn xung quanh.

“Thế nào, giờ thì tin ta rồi chứ? Ta đã nói là ăn lươn không chết!” Nàng hùng hồn khẳng định.

“Đúng vậy, ăn lươn không chết. Mấy ngày nay ngày nào nhà ta cũng ăn lươn. Chưa có ai chết cả.” Thu Lan phụ họa.

“Vô lý, trước giờ mọi người đều nói rằng con lươn có độc. Đã có nhiều người chết vì ăn lươn rồi, thậm chí có những nhà còn chết cả gia đình!” Một người đàn ông mặc áo xanh trong đám đông lên tiếng. Ban nãy nhìn Chi Giao và Thu Lan ăn, ông ta đã lén nuốt nước bọt mấy lần, tuy thế vẫn không dám tin.



“Thực ra cái họ ăn trúng không phải là lươn mà là con rắn.” Chi Giao bình tĩnh giải thích. “Có một loài rắn rất giống lươn, nhưng kịch độc, hễ ăn vào sẽ chết. Những người bị chết kia là ăn phải con rắn đó.”

“Vậy làm sao bọn ta biết được cháo của cô là cháo rắn hay là cháo lươn?”

“Dễ mà.” Nàng cười. “Chẳng phải ta ăn xong vẫn sống sờ sờ đây sao?”

“Ý ta là, làm sao cô biết được con nào là con rắn, con nào là con lươn? Bây giờ nồi cháo này của cô là cháo lươn, ăn không chết người. Nhỡ đâu có ngày cô bắt trúng con rắn làm cháo bán cho bọn ta thì sao? Lúc đó chẳng phải sẽ nguy hiểm tới tính mạng nhiều người sao?”

“Ta biết cách phân biệt.” Chi Giao tự tin quả quyết. “Con rắn thực ra ít gặp hơn con lươn. Khi bò thì đầu nó sẽ ngẩng lên, còn con lươn thì rúc dưới bùn nên khi bò đầu nó sẽ chúi xuống.”

“Ai biết được là cô nói có thật không?” Mọi người ở ngoài nhao nhao tranh nhau lên tiếng. Người đàn bà này chẳng biết từ đâu tới, ai mà biết được lời nàng ta có đáng tin hay không!

“Nàng ta nói thật đấy!” Lúc này người đàn ông mặt chữ điền đi cùng với Kiến Văn đột ngột lên tiếng.

“Từ Bá, sao anh lại bênh vực nàng ta?” Kiến Văn ngạc nhiên nhìn người bạn của mình.

“Vì những gì nàng ta nói là đúng.” Người tên là Từ Bá từ tốn nói. “Thật ra ta cũng lớn lên nhờ ăn lươn.”

Ai nấy đều kinh ngạc đưa mắt nhìn Từ Bá.



“Hồi bé nhà ta rất nghèo, không có gì ăn.” Hắn từ từ nhớ lại. “Có lần người ta đập chết con lươn quăng trên bờ, ta thấy có con chó hoang ăn phải nhưng không chết. Từ đó ta nghĩ rằng con lươn ăn được, vì vậy đi tìm lươn để ăn. Nhưng vì biết có loại ăn sẽ bị chết, nên mỗi lần ăn ta đều phải cho con chó hoang kia thử trước. Thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng ta cũng phát hiện ra, đúng là như nàng đã nói, con lươn khi bò đầu sẽ chúi xuống dưới, còn con rắn thì đầu sẽ nghển lên trên.”

“Sao ngài không nói điều này cho người khác biết?” Một người trong đám đông hỏi.

“Hừ, sao ta lại phải nói chứ? Nếu nói ra thì làm gì còn lươn nhiều như vậy cho ta ăn. Hơn nữa thịt nó tanh ngòm, cũng đâu có ngon lành gì mấy cho cam?”

“Quả thực con lươn ăn được sao?” Thông tin này vẫn khiến mọi người không thôi kinh ngạc.

Phải nói là từ trước tới nay bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng ăn lươn sẽ chết, bỗng nhiên hôm nay lại có người nói với họ con lươn ăn được, ai nấy cũng đều thấy khó tin. Cho dù đã nhìn thấy Chi Giao và Thu Lan vừa ăn rồi, lại còn thêm Từ Bá đứng ra bảo đảm, nhưng cảm giác vẫn chưa bị thuyết phục. Có người thậm chí còn cho rằng Từ Bá nhìn trúng Chi Giao, muốn làm trò anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi.

“Không tin thì ta ăn cho các người xem.” Vừa nói hắn vừa quay qua nói với Chi Giao. “Cô nương, bán cho ta một bát cháo lươn.”

Chi Giao tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, ngay lập tức lấy ra một cái ghế đòn mời Từ Bá ngồi xuống. Nàng múc cho hắn một bát cháo lươn, cẩn thận đặt mấy miếng thịt lươn vàng óng ở phía trên. Nhìn bát cháo quả thực vô cùng ngon mắt.

Từ Bá thực ra không phải là người thích ăn lươn lắm, chẳng qua ngày xưa nhà nghèo hắn mới phải ăn, chứ bản thân hắn thấy thịt lươn rất tanh. Tuy thế bát cháo lươn này có lẽ chế biến cầu kỳ hơn cách nấu của hắn trước đây nên trông hấp dẫn hơn hẳn.

Hắn nhanh nhẹn ngồi xuống chiếc ghế đòn rồi đón lấy bát cháo, trước khi ăn không quên hít hà một lượt.

“Thơm quá, khác hẳn cháo lươn mà ta nấu ngày xưa.”

Từ Bá múc một miếng lươn cho vào miệng trước. Miếng lươn vừa đưa vào lưỡi thì hai mắt hắn đã mở to vì kinh ngạc. Tuy hắn đã ăn rất nhiều lươn trong suốt thời thơ ấu, nhưng chưa bao giờ biết lươn lại có vị ngọt và thơm như thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Văn: Nàng Dâu Áo Rách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook