Chương 24:
Đông Tuyết
03/10/2024
Nhà mẹ đẻ Thị Giao ở cách nơi nàng bán cháo khá xa. Nhà cũ của gia đình vốn ở nơi sầm uất khá gần đây, tuy nhiên khi cha của nàng ta bị giáng tội buôn lậu thì toàn bộ gia sản đều bị tịch thu. Cũng may mà Thị Nhu còn giấu được một ít tiền làm của riêng, nhưng cũng chỉ đủ để mua một ngôi nhà tranh ở nơi hẻo lánh nhất của huyện thành. Từ chỗ nàng bán cháo đi bộ tới đó nhanh cũng phải mất hai khắc.
Khi Chi Giao tới nơi thì chỉ có Thị Nhu ở nhà cùng cháu nội. Thằng Danh năm nay mới hai tuổi, đã có thể chơi một mình nên Thị Nhu vừa trông cháu vừa thêu túi.
Thấy con gái lại ghé nhà mình, Thị Nhu thót hết cả tim. Thị Giao gả đi nửa năm trời, sau ngày lại mặt thì lần duy nhất nó về thăm nhà là mấy hôm trước. Lần đó về cũng gây ra một trận ầm ĩ, nó còn bị ngất đi. Nay mới mấy ngày trôi qua đã lại thấy nó xuất hiện ở cửa, bà chỉ lo sợ bên nhà họ Đinh lại có chuyện gì. Chẳng lẽ… con gái bà đã bị đuổi khỏi nhà chồng?
“Con… sao con lại về đây? Nhà bên đó…” Thị Nhu ấp úng không dám hỏi thẳng.
“Mẹ đừng lo. Con không sao cả, nay con về thăm mẹ thôi.” Nàng mỉm cười.
Thu Lan tiến lên trước, lễ phép chào hỏi Thị Nhu. Lúc này bà mới để ý thấy con gái mình dẫn theo một đứa trẻ. Chi Giao bảo Thu Lan ra chơi với thằng Danh, còn nàng thì lôi từ trong quang gánh ra một túi gạo.
“Hôm trước con thấy nhà mình cũng sắp hết gạo. Nay con qua đây để mang cho mẹ một ít.”
Quả thực là gạo trong nhà Thị Nhu đã hết được mấy hôm. Độ này công việc bốc vác ở bến sông cũng không có nhiều, Bình Trọng và Thị Loan cũng không kiếm được như trước. Cách đây hai hôm chính bà phải đi nói khó với nhà chủ phường thêu xin ứng trước ba mươi đồng để lấy tiền mua gạo. Ba mươi đồng được sáu bát, một nhà sáu người chỉ ăn được hai ba ngày cũng đã sắp hết rồi. Hôm nay bà cũng đang sốt ruột đợi con trai và con dâu đi về xem có kiếm được gạo không.
Ban nãy trông thấy Chi Giao, ngoài lo lắng vì chuyện con gái mình bị đuổi khỏi nhà chồng, Thị Nhu còn có cái lo không có gì cho nó ăn. Nay ngược lại thấy nó lại lấy ra một túi gạo cho mình, bà không khỏi kinh ngạc mà thốt lên: “Con lấy đâu ra tiền mà mua gạo?”
“Mẹ yên tâm. Mấy hôm nay con đi bán cháo, đã bắt đầu kiếm được tiền rồi.” Chi Giao giải thích.
“Bán cháo? Con bán cháo gì?” Thị Nhu nghe con gái nói vậy thì càng ngạc nhiên hơn. Bà sinh ra nó, nhìn nó lớn lên, đã bao giờ bà nhìn thấy nó vào bếp mó tay vào việc nấu nướng đâu? Nay bỗng dưng lại nghe nó nói đi bán cháo, sao mà không bất ngờ cho được?
“Con đi bán cháo lươn.”
Nàng càng nói càng khiến cho Thị Nhu hoảng hồn.
“Con lươn chẳng phải ăn vào sẽ chết hay sao?”
Chi Giao lại một lần nữa giải thích với Thị Nhu như đã giải thích với những người khác.
“Làm sao con biết chuyện con lươn ăn được? Rồi còn chuyện nấu nướng nữa?” Tất nhiên bà chẳng bao giờ nghi ngờ con gái mình hiện tại là một người khác đã xuyên vào, chẳng qua bà chỉ thấy khó hiểu thôi.
“Mẹ có nhớ ngày trước có một thương nhân người ngoại quốc tá túc ở nhà chúng ta một thời gian không?” Chi Giao lục tìm trong ký ức của thân thể này rất lâu mới thấy được một lý do hợp lý. “Hồi đó ông ta và vợ ở đây, vợ ông ta hay chơi cùng con.”
Thị Nhu gật đầu, nhớ lại những ngày hoàng kim của gia đình. Ánh mắt bà bắt đầu mơ màng như thể lạc vào một cõi xa xăm. Quả đúng là bà vợ của thương nhân ngoại quốc đó rất yêu thích Thị Giao, còn tặng cho nó biết bao nhiêu là món quà hiếm lạ.
“Mỗi lần con sang phòng nhà đó chơi, bà ta hay kể cho con nghe những chuyện ở những nơi bà ta đã từng đi qua, còn dạy con công thức nhiều món ăn nữa. Nhưng hồi đó con còn nhỏ dại cho nên chưa bao giờ thử. Gần đây thấy con lươn con mới nghĩ tới việc nấu theo công thức của bà ta xem sao.” Chi Giao nhanh chóng bịa ra một câu chuyện. Dù sao quý bà ngoại quốc này cũng là nhân vật có thật, bây giờ lại không biết đã ở phương trời nào rồi, mà cơ hội để gặp lại cũng cực kỳ thấp, cho nên có lẽ lời nói dối của nàng sẽ không sợ bị ai vạch trần.
Khi Chi Giao tới nơi thì chỉ có Thị Nhu ở nhà cùng cháu nội. Thằng Danh năm nay mới hai tuổi, đã có thể chơi một mình nên Thị Nhu vừa trông cháu vừa thêu túi.
Thấy con gái lại ghé nhà mình, Thị Nhu thót hết cả tim. Thị Giao gả đi nửa năm trời, sau ngày lại mặt thì lần duy nhất nó về thăm nhà là mấy hôm trước. Lần đó về cũng gây ra một trận ầm ĩ, nó còn bị ngất đi. Nay mới mấy ngày trôi qua đã lại thấy nó xuất hiện ở cửa, bà chỉ lo sợ bên nhà họ Đinh lại có chuyện gì. Chẳng lẽ… con gái bà đã bị đuổi khỏi nhà chồng?
“Con… sao con lại về đây? Nhà bên đó…” Thị Nhu ấp úng không dám hỏi thẳng.
“Mẹ đừng lo. Con không sao cả, nay con về thăm mẹ thôi.” Nàng mỉm cười.
Thu Lan tiến lên trước, lễ phép chào hỏi Thị Nhu. Lúc này bà mới để ý thấy con gái mình dẫn theo một đứa trẻ. Chi Giao bảo Thu Lan ra chơi với thằng Danh, còn nàng thì lôi từ trong quang gánh ra một túi gạo.
“Hôm trước con thấy nhà mình cũng sắp hết gạo. Nay con qua đây để mang cho mẹ một ít.”
Quả thực là gạo trong nhà Thị Nhu đã hết được mấy hôm. Độ này công việc bốc vác ở bến sông cũng không có nhiều, Bình Trọng và Thị Loan cũng không kiếm được như trước. Cách đây hai hôm chính bà phải đi nói khó với nhà chủ phường thêu xin ứng trước ba mươi đồng để lấy tiền mua gạo. Ba mươi đồng được sáu bát, một nhà sáu người chỉ ăn được hai ba ngày cũng đã sắp hết rồi. Hôm nay bà cũng đang sốt ruột đợi con trai và con dâu đi về xem có kiếm được gạo không.
Ban nãy trông thấy Chi Giao, ngoài lo lắng vì chuyện con gái mình bị đuổi khỏi nhà chồng, Thị Nhu còn có cái lo không có gì cho nó ăn. Nay ngược lại thấy nó lại lấy ra một túi gạo cho mình, bà không khỏi kinh ngạc mà thốt lên: “Con lấy đâu ra tiền mà mua gạo?”
“Mẹ yên tâm. Mấy hôm nay con đi bán cháo, đã bắt đầu kiếm được tiền rồi.” Chi Giao giải thích.
“Bán cháo? Con bán cháo gì?” Thị Nhu nghe con gái nói vậy thì càng ngạc nhiên hơn. Bà sinh ra nó, nhìn nó lớn lên, đã bao giờ bà nhìn thấy nó vào bếp mó tay vào việc nấu nướng đâu? Nay bỗng dưng lại nghe nó nói đi bán cháo, sao mà không bất ngờ cho được?
“Con đi bán cháo lươn.”
Nàng càng nói càng khiến cho Thị Nhu hoảng hồn.
“Con lươn chẳng phải ăn vào sẽ chết hay sao?”
Chi Giao lại một lần nữa giải thích với Thị Nhu như đã giải thích với những người khác.
“Làm sao con biết chuyện con lươn ăn được? Rồi còn chuyện nấu nướng nữa?” Tất nhiên bà chẳng bao giờ nghi ngờ con gái mình hiện tại là một người khác đã xuyên vào, chẳng qua bà chỉ thấy khó hiểu thôi.
“Mẹ có nhớ ngày trước có một thương nhân người ngoại quốc tá túc ở nhà chúng ta một thời gian không?” Chi Giao lục tìm trong ký ức của thân thể này rất lâu mới thấy được một lý do hợp lý. “Hồi đó ông ta và vợ ở đây, vợ ông ta hay chơi cùng con.”
Thị Nhu gật đầu, nhớ lại những ngày hoàng kim của gia đình. Ánh mắt bà bắt đầu mơ màng như thể lạc vào một cõi xa xăm. Quả đúng là bà vợ của thương nhân ngoại quốc đó rất yêu thích Thị Giao, còn tặng cho nó biết bao nhiêu là món quà hiếm lạ.
“Mỗi lần con sang phòng nhà đó chơi, bà ta hay kể cho con nghe những chuyện ở những nơi bà ta đã từng đi qua, còn dạy con công thức nhiều món ăn nữa. Nhưng hồi đó con còn nhỏ dại cho nên chưa bao giờ thử. Gần đây thấy con lươn con mới nghĩ tới việc nấu theo công thức của bà ta xem sao.” Chi Giao nhanh chóng bịa ra một câu chuyện. Dù sao quý bà ngoại quốc này cũng là nhân vật có thật, bây giờ lại không biết đã ở phương trời nào rồi, mà cơ hội để gặp lại cũng cực kỳ thấp, cho nên có lẽ lời nói dối của nàng sẽ không sợ bị ai vạch trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.