Chương 4:
Đông Tuyết
28/09/2024
Thị Loan mặt mũi đầy tức giận xông vào bên trong.
“Mẹ, con đã nói rồi, mẹ đừng có mà chiều chị ấy quá đáng như thế! Nhà lão Đam chuyên cho vay nặng lãi. Vay một quan thì một tháng phải trả những sáu mươi đồng. Mẹ lấy đâu ra sáu mươi đồng một tháng mà trả tiền lãi, chưa kể còn tiền gốc nữa!”
“Mẹ sẽ cố gắng nhận thêm túi về thêu. Con đừng lo.” Thị Nhu trấn an con dâu. Tuy nhiên Thị Loan đâu có dễ bị qua mặt như vậy.
“Mẹ nói nghe dễ thế! Thêu năm cái túi mới được một đồng. Một ngày giỏi lắm mẹ chỉ thêu được năm cái. Mỗi tháng cũng chỉ được ba mươi đồng thôi, chỉ mới đủ một nửa tiền lãi.”
“Mẹ sẽ cố thêu mười cái một ngày.” Thị Nhu vẫn cố gắng thuyết phục con dâu.
“Không được. Mẹ định không ăn không ngủ à?” Thị Loan càng lúc càng tức giận. “Mẹ làm vậy ốm ra đấy thì làm sao? Chị ta có trả tiền thuốc hay qua đây chăm mẹ không? Nhà ta cũng đã khó khăn lắm rồi, trước nay có ba mươi đồng của mẹ góp vào mà ăn còn không đủ no, giờ mẹ lấy cả ba mươi đồng đó mà trả lãi vay nợ cho chị Giao, thì nhà ta còn đói ăn tới mức nào nữa. Mẹ không nghĩ tới vợ chồng còn và thằng Danh cũng được, nhưng còn thằng Phú và thằng Hiển thì sao? Bọn nó phải nhịn đói thế nào nữa đây?”
Thằng Danh là con của Bình Trọng và Thị Loan, còn thằng Phú và thằng Hiển chính là hai đứa con trai út của Thị Nhu.
“Mẹ biết, mẹ làm vậy là không phải. Thế nhưng mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là chị con.” Thị Nhu thút thít. “Chị con không may phải lấy chồng xa, phải chịu khổ nhiều. Nếu không cầm được tiền về, nhà bên đó sẽ cưới vợ mới cho Quý Bắc, giáng chị con xuống làm lẽ. Con nói xem người làm mẹ như ta biết phải làm sao?”
Thị Loan nghe vậy biết không thể thuyết phục được Thị Nhu thì vội khóc òa lên vì ấm ức. Nàng ta chẳng ghét bỏ gì người mẹ chồng này vì bà vốn rất hiền, duy nhất điều mà nàng ta không thể chịu nổi là sự chiều chuộng vô lý mà bà dành cho Thị Giao. Lúc Thị Giao bị gả đi tít tận làng Xoan ở cuối huyện, Thị Loan thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn chị chồng này. Không ngờ mới nửa năm thôi mà nàng ta lại quay về nhà mẹ đẻ để vòi tiền, hại Thị Loan bất chấp cái tiếng hỗn hào, phải nổi cơn tam bành gây gổ với nàng ta, khiến hai vợ chồng bất hòa. Bình Trọng còn lớn tiếng trách mắng, đuổi Thị Loan ra khỏi nhà.
Bình Trọng bình thường cũng hiền lành giống Thị Nhu, thế nhưng lúc này thấy vợ khóc thì hắn cũng không chịu được, vội lên tiếng oán trách mẹ mình: “Mẹ, từ lúc sinh ra chị còn chưa làm ra được một đồng nào, suốt ngày chỉ nằm ở nhà để mẹ phải hầu hạ. Một mình vợ chồng con cáng đáng cả cái nhà này không nửa lời oán thán. Thế nhưng chuyện hôm nay thì con không thể để yên được nữa. Mẹ mau cầm một quan kia trả lại cho nhà lão Đam đi!”
Chi Giao nghe em trai và em dâu nói mình như vậy thì trong lòng rất xấu hổ vì những chuyện mà chủ nhân thân thể này làm trước đây. Nàng vội đứng dậy đem xâu tiền trong tay cho Bình Trọng: “Em mau đi trả cho nhà lão Đam đi.”
Thị Nhu thấy vậy thì giật mình vội lấy tay ngăn nàng lại, giật mình kêu lên: “Nhưng mà bên nhà đó… Quý Bắc lấy vợ thì phải làm sao?”
“Mẹ yên tâm, cùng lắm thì con làm lẽ. Làm lẽ cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm.” Thực ra, trong lòng Chi Giao còn thấy mừng nếu thực sự được làm lẽ kìa. Nàng đã nghĩ rồi, sống trong thân thể Thị Giao, mẹ của nàng ta là mẹ của nàng, chồng của nàng ta chắc chắn cũng là chồng của nàng.
Với tư tưởng của một người phụ nữ thế kỷ hai mốt, làm sao nàng có thể chung giường với một người đàn ông mà mình không yêu như vậy? Nếu làm lẽ, chẳng phải nàng sẽ thoát được việc phải phục vụ chăn gối cho người được gọi là chồng đó sao? Hắn cưới vợ mới chắc chắn sẽ có mới nới cũ mà bỏ quên nàng. Còn lúc nào hắn ta nổi hứng muốn “thị tẩm” nàng, đến lúc đó Chi Giao sẽ nghĩ kế tránh được thôi. Huống hồ, nàng cũng không có ý định sẽ ở lại nhà đó mãi.
Bình Trọng và Thị Loan không ngờ Chi Giao lại giao tiền ra dễ như vậy, cả hai còn không tin nổi mà đưa mắt nhìn nhau, như thể muốn hỏi xem không biết người chị này còn có âm mưu gì nữa không? Thấy Bình Trọng đứng như trời trồng, Chi Giao đành phải giục hắn: “Em mau cầm tiền đem trả nhanh lên không lại bị tính lãi.”
Nói xong, nàng ngồi xuống bên cạnh Thị Nhu, cầm lấy bàn tay bà.
“Mẹ, trước đây con làm nhiều chuyện không phải. Hôm nay hai em nói mới khiến con ngộ ra nhiều điều. Mẹ cứ yên tâm, con trở về nhà họ Đinh sẽ sống thật tốt. Mẹ đừng lo.” Nói xong, mắt nàng cũng đã trở nên ươn ướt. Trong lòng nàng thầm oán trách chủ nhân cũ của thân thể này, có một người mẹ tốt như vậy mà không biết quý trọng, chỉ biết làm khổ mẹ mình. Nàng nhất định sẽ thay nàng ta báo đáp cho Thị Nhu.
Bình Trọng và Thị Loan nghe thấy Chi Giao nói vậy thì cũng tạm yên tâm. Hai vợ chồng cầm lấy tiền đi tới nhà lão Đam để trả lại. Tuy Thị Nhu chỉ mượn tiền mới một canh giờ trước, thế nhưng họ vẫn bị tính lãi một ngày là tương đương với hai đồng. Thị Loan đành nghiến răng chạy về nhà lấy tiền trả. Chuyện này khiến cho cơn giận Thị Giao mới nguôi được một chút đã lại bùng lên.
Chi Giao thấy mọi chuyện bên nhà mẹ đẻ đã tạm giải quyết ổn thỏa, vì vậy cũng từ biệt mọi người để đi về nhà họ Đinh, từ nay sẽ là nhà chồng nàng.
“Mẹ, con đã nói rồi, mẹ đừng có mà chiều chị ấy quá đáng như thế! Nhà lão Đam chuyên cho vay nặng lãi. Vay một quan thì một tháng phải trả những sáu mươi đồng. Mẹ lấy đâu ra sáu mươi đồng một tháng mà trả tiền lãi, chưa kể còn tiền gốc nữa!”
“Mẹ sẽ cố gắng nhận thêm túi về thêu. Con đừng lo.” Thị Nhu trấn an con dâu. Tuy nhiên Thị Loan đâu có dễ bị qua mặt như vậy.
“Mẹ nói nghe dễ thế! Thêu năm cái túi mới được một đồng. Một ngày giỏi lắm mẹ chỉ thêu được năm cái. Mỗi tháng cũng chỉ được ba mươi đồng thôi, chỉ mới đủ một nửa tiền lãi.”
“Mẹ sẽ cố thêu mười cái một ngày.” Thị Nhu vẫn cố gắng thuyết phục con dâu.
“Không được. Mẹ định không ăn không ngủ à?” Thị Loan càng lúc càng tức giận. “Mẹ làm vậy ốm ra đấy thì làm sao? Chị ta có trả tiền thuốc hay qua đây chăm mẹ không? Nhà ta cũng đã khó khăn lắm rồi, trước nay có ba mươi đồng của mẹ góp vào mà ăn còn không đủ no, giờ mẹ lấy cả ba mươi đồng đó mà trả lãi vay nợ cho chị Giao, thì nhà ta còn đói ăn tới mức nào nữa. Mẹ không nghĩ tới vợ chồng còn và thằng Danh cũng được, nhưng còn thằng Phú và thằng Hiển thì sao? Bọn nó phải nhịn đói thế nào nữa đây?”
Thằng Danh là con của Bình Trọng và Thị Loan, còn thằng Phú và thằng Hiển chính là hai đứa con trai út của Thị Nhu.
“Mẹ biết, mẹ làm vậy là không phải. Thế nhưng mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là chị con.” Thị Nhu thút thít. “Chị con không may phải lấy chồng xa, phải chịu khổ nhiều. Nếu không cầm được tiền về, nhà bên đó sẽ cưới vợ mới cho Quý Bắc, giáng chị con xuống làm lẽ. Con nói xem người làm mẹ như ta biết phải làm sao?”
Thị Loan nghe vậy biết không thể thuyết phục được Thị Nhu thì vội khóc òa lên vì ấm ức. Nàng ta chẳng ghét bỏ gì người mẹ chồng này vì bà vốn rất hiền, duy nhất điều mà nàng ta không thể chịu nổi là sự chiều chuộng vô lý mà bà dành cho Thị Giao. Lúc Thị Giao bị gả đi tít tận làng Xoan ở cuối huyện, Thị Loan thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn chị chồng này. Không ngờ mới nửa năm thôi mà nàng ta lại quay về nhà mẹ đẻ để vòi tiền, hại Thị Loan bất chấp cái tiếng hỗn hào, phải nổi cơn tam bành gây gổ với nàng ta, khiến hai vợ chồng bất hòa. Bình Trọng còn lớn tiếng trách mắng, đuổi Thị Loan ra khỏi nhà.
Bình Trọng bình thường cũng hiền lành giống Thị Nhu, thế nhưng lúc này thấy vợ khóc thì hắn cũng không chịu được, vội lên tiếng oán trách mẹ mình: “Mẹ, từ lúc sinh ra chị còn chưa làm ra được một đồng nào, suốt ngày chỉ nằm ở nhà để mẹ phải hầu hạ. Một mình vợ chồng con cáng đáng cả cái nhà này không nửa lời oán thán. Thế nhưng chuyện hôm nay thì con không thể để yên được nữa. Mẹ mau cầm một quan kia trả lại cho nhà lão Đam đi!”
Chi Giao nghe em trai và em dâu nói mình như vậy thì trong lòng rất xấu hổ vì những chuyện mà chủ nhân thân thể này làm trước đây. Nàng vội đứng dậy đem xâu tiền trong tay cho Bình Trọng: “Em mau đi trả cho nhà lão Đam đi.”
Thị Nhu thấy vậy thì giật mình vội lấy tay ngăn nàng lại, giật mình kêu lên: “Nhưng mà bên nhà đó… Quý Bắc lấy vợ thì phải làm sao?”
“Mẹ yên tâm, cùng lắm thì con làm lẽ. Làm lẽ cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm.” Thực ra, trong lòng Chi Giao còn thấy mừng nếu thực sự được làm lẽ kìa. Nàng đã nghĩ rồi, sống trong thân thể Thị Giao, mẹ của nàng ta là mẹ của nàng, chồng của nàng ta chắc chắn cũng là chồng của nàng.
Với tư tưởng của một người phụ nữ thế kỷ hai mốt, làm sao nàng có thể chung giường với một người đàn ông mà mình không yêu như vậy? Nếu làm lẽ, chẳng phải nàng sẽ thoát được việc phải phục vụ chăn gối cho người được gọi là chồng đó sao? Hắn cưới vợ mới chắc chắn sẽ có mới nới cũ mà bỏ quên nàng. Còn lúc nào hắn ta nổi hứng muốn “thị tẩm” nàng, đến lúc đó Chi Giao sẽ nghĩ kế tránh được thôi. Huống hồ, nàng cũng không có ý định sẽ ở lại nhà đó mãi.
Bình Trọng và Thị Loan không ngờ Chi Giao lại giao tiền ra dễ như vậy, cả hai còn không tin nổi mà đưa mắt nhìn nhau, như thể muốn hỏi xem không biết người chị này còn có âm mưu gì nữa không? Thấy Bình Trọng đứng như trời trồng, Chi Giao đành phải giục hắn: “Em mau cầm tiền đem trả nhanh lên không lại bị tính lãi.”
Nói xong, nàng ngồi xuống bên cạnh Thị Nhu, cầm lấy bàn tay bà.
“Mẹ, trước đây con làm nhiều chuyện không phải. Hôm nay hai em nói mới khiến con ngộ ra nhiều điều. Mẹ cứ yên tâm, con trở về nhà họ Đinh sẽ sống thật tốt. Mẹ đừng lo.” Nói xong, mắt nàng cũng đã trở nên ươn ướt. Trong lòng nàng thầm oán trách chủ nhân cũ của thân thể này, có một người mẹ tốt như vậy mà không biết quý trọng, chỉ biết làm khổ mẹ mình. Nàng nhất định sẽ thay nàng ta báo đáp cho Thị Nhu.
Bình Trọng và Thị Loan nghe thấy Chi Giao nói vậy thì cũng tạm yên tâm. Hai vợ chồng cầm lấy tiền đi tới nhà lão Đam để trả lại. Tuy Thị Nhu chỉ mượn tiền mới một canh giờ trước, thế nhưng họ vẫn bị tính lãi một ngày là tương đương với hai đồng. Thị Loan đành nghiến răng chạy về nhà lấy tiền trả. Chuyện này khiến cho cơn giận Thị Giao mới nguôi được một chút đã lại bùng lên.
Chi Giao thấy mọi chuyện bên nhà mẹ đẻ đã tạm giải quyết ổn thỏa, vì vậy cũng từ biệt mọi người để đi về nhà họ Đinh, từ nay sẽ là nhà chồng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.