Chương 274: 13: Tình phá
Thẩm Duyệt
07/12/2016
Phòng khách trang nhã này, mỗi một chỗ đều có tích, nơi này gọi là Yêu Nguyệt Cư, đại khái là từ câu thơ "Nâng chén yêu minh nguyệt", chỉ là chén không phải rượu mà
là trà thôi. Đơn giản thanh nhã nhưng cũng rất phong tình, ở giữa treo
một bức "Phía nam có gia mộc" lớn nhìn thật hợp ý, bàn gỗ một bên bầy đồ trang trí, lớn nhỏ ăn ý nhau đều có "Trà" ý tứ, ngay cả ấm trà, mặt
trên vẻ hoa sơn trà tỉ mỉ.
Ở giữa nhã thất chủ tớ hai người một đứng một ngồi, ai cũng không để ý tới sự chuẩn bị tỉ mỉ này, thậm chí một ly trà ngã trên mặt bàn, nước trà chảy dài đọng ở mép bàn, rổi từ từ tích táp nhỏ giọt trên mặt đất, giống như hài đồng không để ý tới nước dãi chảy xuống, lại như tên khất cái không chú ý tư thái, nhìn hỗn độn kỳ quái.
Hoa Ti Nhu như chưa từng xuất hiện qua, nói chuyện xong liền rời đi. Hàn Thị nắm tờ giấy trong tay đã nhăn nhúm, nhịn không được lại nhìn, mỗi một lần xem, thấy bút tích quen thuộc hai mắt nàng đau xót, nếu không có tờ giấy này, nàng cho rằng hết thảy vừa rồi là đang nằm mơ.
Hàn Thị suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, từ lúc nàng vẫn là cô nương, Đoàn Vô Vi từng vì nàng giải vây, còn lạnh nhạt khen ngợi nàng lanh lẹ, cương liệt.
Lúc đó còn rất nhỏ, mười mấy tuổi, không biết gì hết, chuyện trong nhà có phụ thân cùng huynh đệ quản lý, người bên người nàng luôn giả ý khen nàng xinh đẹp để nàng cảm thấy rất thuận tai, nhưng đều không nguyện ý liếc nhìn nàng thêm một cái. Mãi đến khi gặp Đoàn Vô Vi, hắn nho nhã cỡ nào, nàng thường tưởng tượng như vậy, sau đó ở trước cửa tiệm vải, kiên định đứng bên cạnh mình, còn dùng... ánh mắt đó nhìn mình, hắn thế nhưng còn nhớ mình, khen nàng làm buôn bán vững chãi, trời biết nàng có tài cán gì. Không chờ nàng lấy lại tinh thần, hắn xoay thân mà đi.
Sau này, bọn họ rốt cục thành thân, cũng qua vài năm ngọt ngào, khi đó trong nhà phụ huynh không ai tán thành, cuối cùng vẫn không cản được nàng, sau có đứa nhỏ, hắn càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng lơ là không liếc nhìn nàng một cái, nàng lại béo lên không ngưng nổi, đến bây giờ ngay cả mình cũng chán ghét hình dáng này. Nhưng là nàng thường nhớ tới ngày bọn họ gặp nhau, phảng phất độ ấm của ánh mặt trời hôm đó, cũng sưởi ấm mấy năm nay của nàng.
Kỳ thực nàng biết, hắn ở bên ngoài tuyệt đối không như hắn biểu hiện, dù nàng thô ráp nhưng vẫn là nữ nhân, tâm tư vẫn sâu sắc, chẳng qua hắn không nói, nàng sẽ không hỏi, cho rằng cứ duy trì sự ăn ý này thì bọn họ vẫn là vợ chồng, sẽ không có gì khác . Như Ý là nha đầu trung tâm, lúc đó cũng nhắc nhở nàng, đều bị nàng đánh.
Châm chọc đến cỡ nào, thì ra có vài thứ không phải ngươi không xem, ngươi không nghĩ tới, sẽ không tồn tại.
Hàn Thị cầm tờ giấy trong tay, tay run lẩy bẩy, trong lòng từ từ hạ quyết tâm, cuối cùng có chút thỏa hiệp: hắn nhất định là bị Hoa Ti Nhu mê hoặc, sau này khẳng định sẽ hối hận, chỉ cần lúc này hắn trở về, nàng sẽ không truy cứu, nàng có thể mặc kệ . Dù sao còn có đứa nhỏ, đều lớn như vậy, còn có gì không qua được.
Đột nhiên trên mu bàn tay dính một giọt nước, nàng ngẩng đầu thấy Như Ý tại kia chảy nước mắt, "Ngươi nha đầu kia, sao khóc thành cái dạng này?"
Như Ý không nói gì, chỉ cực lực chịu đựng, nhưng nhịn không được chảy lệ.
Hàn Thị thở dài, nha đầu kia tốt. Trước kia bên cạnh nàng có hai đại a đầu, Như Ý đến sau, Cát Tường theo nàng qua cửa, chỉ là sau này Cát Tường... suýt chút làm nha đầu thông phòng, lúc nàng hoài thượng Như Nhi, đưa thức ăn khuya kém chút trèo lên giường Đoàn Vô Vi, nàng chưa nói gì thì Đoàn Vô Vi đã đem nha đầu kia xử trí, lúc đó trong lòng nàng thỏa mãn cỡ nào...
Sau này nàng cũng nhận ra, nghĩ không có nàng, lúc sinh Song Nhi muốn đem Như Ý cho hắn, Như Ý cũng quỳ trên mặt đất nói chuyện, đúng rồi, trách sao Như Ý khóc, Như Ý cũng có một mẹ già, như lời Hoa Ti Nhu vừa nói, một đời một đôi... Ở đâu ra một đời một đôi nhiều như vậy. Hiện tại nàng coi như thấu hiểu, đàn ông đều không đáng tin cậy.
Hàn Thị đứng dậy, "Như Ý, năm nay ngươi đã mười tám, là ta chậm trễ ngươi. Chờ sự việc này qua, ta cho ngươi đi."
Như Ý sửng sốt, vọi hồi phục tinh thần, "Phu nhân, Như Ý vừa rồi chỉ là..."
Hàn Thị khoát tay, dẫn đầu ra cửa.
Hai ngày đi qua. Hai ngày này, đầu tiên là Hàn Thị thấp thỏm nôn nóng mong hắn trở về, lại sợ hắn trở về. Mâu thuẫn tới lui khi nhìn thấy Như Nhi lại nghĩ thông suốt như có kỳ tích. Còn có gì đâu, không thể lừa gạt chính mình. Hoa Ti Nhu nói đúng, làm mẹ phải nghĩ cho đứa nhỏ của mình, đứa nhỏ này coi như không có cha, cũng không thể có thêm mẹ kế. Hàn Thị là người nói một không hai, cuộc sống làm vợ nhiều năm qua đã lặng lẽ mài đi góc cạnh của nàng, chẳng qua lần này nàng muốn nhìn xem người mình luôn để ý, có đáng giá cho mình đối xử như vậy với hắn hay không.
Nghĩ thông suốt nên yên tĩnh hẳn, tình huống tệ nhất thì trong lòng cũng có sẵn phương pháp cuối cùng, không còn gì phải sợ.
Đoàn Vô Vi, rốt cục đã trở lại.
Hàn Thị đang ở thư phòng xem Như Nhi viết chữ, khuê nữ ở một bên thêu hoa. Hắn sửng sốt, không quen thấy Hàn Thị bình thẩn như thế. Nhìn con nói, " Đi ra ngoài đi, cha có chuyện thương lượng với nương ngươi."
Hàn Thị cũng không ngăn cản, hắn chờ không kịp sao?
Đoàn Vô Vi bối rối chà xát hai tay, ngồi xuống kế bên nàng, vỗ vai Hàn Thị, nàng né một chút, hắn cũng không để ý, cười nói, "Sự việc này thật quá ầm ĩ, ta cũng biết vì sao, nhưng đã qua nhiều ngày rồi, ta nghĩ hay là thôi đi."
Bộ dáng cầu hòa, Hàn Thị nghi hoặc nghĩ, hiếm khi như thế lại không giống như Hoa Ti Nhu nói, hắn muốn buông tay sao, nhớ tình xưa sao? Nghĩ như vậy, nàng có ý cười, "Nga, vậy lần này ngươi trở về là vì chuyện gì?"
Đoàn Vô Vi có chút ảo giác, cảm thấy Hàn Thị có chút không thích hợp, tựa hồ mềm mại không ít, nhưng nhớ đến Hoa Ti Nhu, Hàn Thị mềm mại một trăm lần cũng kém nàng, thở dài một tiếng, đè lại nỗi vui mừng như điên trong lòng, "Lần này ta đi thành Vân Châu, không phải là vì sự nghiệp tơ tằm sao? Ngươi cũng biết tơ tằm nhà chúng ta, có chút danh tiếng, đương nhiên ngươi mất không ít khí lực, nói đến cùng đều do đại ca bọn họ giúp đỡ."
Hàn Thị càng thích, nói như vậy là hắn vẫn nhớ tới sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, chắc là mình nghĩ nhiều.
"Ngươi còn nhớ là tốt rồi, ta nghĩ, nhiều năm trôi qua như vậy, ta không có tư sắc gì, mà ngươi lại thủ như vậy, có đôi khi cũng cảm thấy ngươi thua thiệt, có mấy ai có thể giống ngươi chứ..."
Đoàn Vô Vi bị kiềm hãm, nếu Hàn Thị nới sớm hơn, có lẽ còn hắn có thể cảm động một chút, nhưng lúc này một lòng một dạ nhớ thương Hoa Ti Nhu, đâu bận tâm được nhiều như vậy, lời nói ra có chút khẩn cấp.
"Lần này, ta cũng gặp được đại ca, hắn thế nhưng... thế nhưng có chủ ý."
Tâm Hàn Thị đã thả xuống, không thèm để ý hắn nói cái gì, "Đại ca có nhiều chủ ý."
"Chỉ là lần này... ta cũng khó khăn."
Những lời này Hàn Thị nghe qua rất nhiều lần, hắn khó khăn, nàng liền về nhà mẹ đẻ tìm kiếm trợ giúp, cuối cùng đại ca bọn họ không nói gì, tẩu tử không vui nhìn mình, lúc này lại khó xử, Hàn Thị có dự cảm không hay.
"Là chuyện gì?"
Đoàn Vô Vi nói không ra lời, thanh âm nghẹn ngào, tại kia thong thả bước, cuối cùng nói: "Nghe đại ca nói, bên An Cư không biết sao tìm được một người, chắc là cùng Hoa gia có chút quan hệ, chuyện bên ngoài ngươi không hiểu được lợi hại. Ai, An Cư lại không tiện ra mặt tìm hiểu, nên tìm đại ca hỏi ý. Đại ca cũng thật là, muốn ta làm chuyện này, nói phải dùng người của chúng ta mới tin được, bọn họ biết đâu rằng, sự việc này đặt ở người khác có lẽ không là gì, nhưng là nhà chúng ta chưa từng có tiền lệ như vậy!"
Trong lòng Hàn Thị có chút lạnh, càng ngạc nhiên, "Là chuyện gì?"
Đoàn Vô Vi nói đệm lâu như vậy, mới bắt đầu nói, "Vị kia thật khéo là Hoa cô nương, đại ca cũng biết chuyện này, muốn ta tương kế tựu kế, ta đã sớm không nghĩ đến việc này, còn nói về sau chúng ta sẽ có lợi, dù sao phải đi đường dài, chờ này nọ tới tay, chúng ta chỉ quản một người."
Hoa gia cô nương Hoa Ti Nhu? Nói xong lời này, Đoàn Vô Vi cực kỳ khó xử, không dám liếc Hàn Thị một cái.
Nếu dĩ vãng, Hàn Thị tức không hài lòng cũng không đi ra, nếu không là Hoa Ti Nhu tới nới với nàng, nàng sẽ tin hắn, sẽ nghe hắn chờ tiểu tiện nhân vào cửa sẽ đối phó, nhưng tiểu tiện nhân có hứa hẹn hắn tự tay viết. Sống nhiều năm như vậy, Hàn Băng Diễm a, Hàn Băng Diễm! Ngươi lại ngốc thành dạng này sao!
Hàn Thị oán hận tự mắng mình một câu, "Nga? Sao lại khéo như vậy? Đại ca thật nói như vậy?"
Thấy Hàn Thị không quá tin tưởng hỏi, như không tưởng tượng được nỗi gian nan bên trong, thì ra Đoàn Vô Vi còn tưởng rằng mình phải sử dụng chút khổ nhục kế, xem ra tiết kiệm được công sức, từ trong lòng lấy ra, "Ta sợ ngươi không tin, là đại ca viết ngươi nhìn xem, lúc này, ai... đều do ta."
Hai ngày trước Hàn Thị nhận được một tờ giấy, trong lòng vạn loại tư vị bốc lên, người nếu không dựa vào chính mình, không ai có thể đáng tin. Hai tờ giấy, một tờ cho phu quân mình coi như trời, một tờ là cho mình từ vị đại ca mình yêu thương không hết, cả hai tờ đều chung một mục đích —— nạp thiếp.
Quả thực như lời Hoa Ti Nhu nói, sao nàng có thể cự tuyệt? Đại ca viết thư, Đoàn Vô Vi không có điểm sai lầm gì, chỉ là mình muốn ồn ào những chuyện không đâu. Kết quả ai sẽ đồng tình với nàng, một phụ nhân không phân rõ phải trái ? May mắn... sớm một chút đã biết sự việc này.
Khóe miệng Hàn Thị run lẩy bẩy, nhàn nhạt nói, "Nếu ta không nguyện ý thì sao?"
Ở giữa nhã thất chủ tớ hai người một đứng một ngồi, ai cũng không để ý tới sự chuẩn bị tỉ mỉ này, thậm chí một ly trà ngã trên mặt bàn, nước trà chảy dài đọng ở mép bàn, rổi từ từ tích táp nhỏ giọt trên mặt đất, giống như hài đồng không để ý tới nước dãi chảy xuống, lại như tên khất cái không chú ý tư thái, nhìn hỗn độn kỳ quái.
Hoa Ti Nhu như chưa từng xuất hiện qua, nói chuyện xong liền rời đi. Hàn Thị nắm tờ giấy trong tay đã nhăn nhúm, nhịn không được lại nhìn, mỗi một lần xem, thấy bút tích quen thuộc hai mắt nàng đau xót, nếu không có tờ giấy này, nàng cho rằng hết thảy vừa rồi là đang nằm mơ.
Hàn Thị suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, từ lúc nàng vẫn là cô nương, Đoàn Vô Vi từng vì nàng giải vây, còn lạnh nhạt khen ngợi nàng lanh lẹ, cương liệt.
Lúc đó còn rất nhỏ, mười mấy tuổi, không biết gì hết, chuyện trong nhà có phụ thân cùng huynh đệ quản lý, người bên người nàng luôn giả ý khen nàng xinh đẹp để nàng cảm thấy rất thuận tai, nhưng đều không nguyện ý liếc nhìn nàng thêm một cái. Mãi đến khi gặp Đoàn Vô Vi, hắn nho nhã cỡ nào, nàng thường tưởng tượng như vậy, sau đó ở trước cửa tiệm vải, kiên định đứng bên cạnh mình, còn dùng... ánh mắt đó nhìn mình, hắn thế nhưng còn nhớ mình, khen nàng làm buôn bán vững chãi, trời biết nàng có tài cán gì. Không chờ nàng lấy lại tinh thần, hắn xoay thân mà đi.
Sau này, bọn họ rốt cục thành thân, cũng qua vài năm ngọt ngào, khi đó trong nhà phụ huynh không ai tán thành, cuối cùng vẫn không cản được nàng, sau có đứa nhỏ, hắn càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng lơ là không liếc nhìn nàng một cái, nàng lại béo lên không ngưng nổi, đến bây giờ ngay cả mình cũng chán ghét hình dáng này. Nhưng là nàng thường nhớ tới ngày bọn họ gặp nhau, phảng phất độ ấm của ánh mặt trời hôm đó, cũng sưởi ấm mấy năm nay của nàng.
Kỳ thực nàng biết, hắn ở bên ngoài tuyệt đối không như hắn biểu hiện, dù nàng thô ráp nhưng vẫn là nữ nhân, tâm tư vẫn sâu sắc, chẳng qua hắn không nói, nàng sẽ không hỏi, cho rằng cứ duy trì sự ăn ý này thì bọn họ vẫn là vợ chồng, sẽ không có gì khác . Như Ý là nha đầu trung tâm, lúc đó cũng nhắc nhở nàng, đều bị nàng đánh.
Châm chọc đến cỡ nào, thì ra có vài thứ không phải ngươi không xem, ngươi không nghĩ tới, sẽ không tồn tại.
Hàn Thị cầm tờ giấy trong tay, tay run lẩy bẩy, trong lòng từ từ hạ quyết tâm, cuối cùng có chút thỏa hiệp: hắn nhất định là bị Hoa Ti Nhu mê hoặc, sau này khẳng định sẽ hối hận, chỉ cần lúc này hắn trở về, nàng sẽ không truy cứu, nàng có thể mặc kệ . Dù sao còn có đứa nhỏ, đều lớn như vậy, còn có gì không qua được.
Đột nhiên trên mu bàn tay dính một giọt nước, nàng ngẩng đầu thấy Như Ý tại kia chảy nước mắt, "Ngươi nha đầu kia, sao khóc thành cái dạng này?"
Như Ý không nói gì, chỉ cực lực chịu đựng, nhưng nhịn không được chảy lệ.
Hàn Thị thở dài, nha đầu kia tốt. Trước kia bên cạnh nàng có hai đại a đầu, Như Ý đến sau, Cát Tường theo nàng qua cửa, chỉ là sau này Cát Tường... suýt chút làm nha đầu thông phòng, lúc nàng hoài thượng Như Nhi, đưa thức ăn khuya kém chút trèo lên giường Đoàn Vô Vi, nàng chưa nói gì thì Đoàn Vô Vi đã đem nha đầu kia xử trí, lúc đó trong lòng nàng thỏa mãn cỡ nào...
Sau này nàng cũng nhận ra, nghĩ không có nàng, lúc sinh Song Nhi muốn đem Như Ý cho hắn, Như Ý cũng quỳ trên mặt đất nói chuyện, đúng rồi, trách sao Như Ý khóc, Như Ý cũng có một mẹ già, như lời Hoa Ti Nhu vừa nói, một đời một đôi... Ở đâu ra một đời một đôi nhiều như vậy. Hiện tại nàng coi như thấu hiểu, đàn ông đều không đáng tin cậy.
Hàn Thị đứng dậy, "Như Ý, năm nay ngươi đã mười tám, là ta chậm trễ ngươi. Chờ sự việc này qua, ta cho ngươi đi."
Như Ý sửng sốt, vọi hồi phục tinh thần, "Phu nhân, Như Ý vừa rồi chỉ là..."
Hàn Thị khoát tay, dẫn đầu ra cửa.
Hai ngày đi qua. Hai ngày này, đầu tiên là Hàn Thị thấp thỏm nôn nóng mong hắn trở về, lại sợ hắn trở về. Mâu thuẫn tới lui khi nhìn thấy Như Nhi lại nghĩ thông suốt như có kỳ tích. Còn có gì đâu, không thể lừa gạt chính mình. Hoa Ti Nhu nói đúng, làm mẹ phải nghĩ cho đứa nhỏ của mình, đứa nhỏ này coi như không có cha, cũng không thể có thêm mẹ kế. Hàn Thị là người nói một không hai, cuộc sống làm vợ nhiều năm qua đã lặng lẽ mài đi góc cạnh của nàng, chẳng qua lần này nàng muốn nhìn xem người mình luôn để ý, có đáng giá cho mình đối xử như vậy với hắn hay không.
Nghĩ thông suốt nên yên tĩnh hẳn, tình huống tệ nhất thì trong lòng cũng có sẵn phương pháp cuối cùng, không còn gì phải sợ.
Đoàn Vô Vi, rốt cục đã trở lại.
Hàn Thị đang ở thư phòng xem Như Nhi viết chữ, khuê nữ ở một bên thêu hoa. Hắn sửng sốt, không quen thấy Hàn Thị bình thẩn như thế. Nhìn con nói, " Đi ra ngoài đi, cha có chuyện thương lượng với nương ngươi."
Hàn Thị cũng không ngăn cản, hắn chờ không kịp sao?
Đoàn Vô Vi bối rối chà xát hai tay, ngồi xuống kế bên nàng, vỗ vai Hàn Thị, nàng né một chút, hắn cũng không để ý, cười nói, "Sự việc này thật quá ầm ĩ, ta cũng biết vì sao, nhưng đã qua nhiều ngày rồi, ta nghĩ hay là thôi đi."
Bộ dáng cầu hòa, Hàn Thị nghi hoặc nghĩ, hiếm khi như thế lại không giống như Hoa Ti Nhu nói, hắn muốn buông tay sao, nhớ tình xưa sao? Nghĩ như vậy, nàng có ý cười, "Nga, vậy lần này ngươi trở về là vì chuyện gì?"
Đoàn Vô Vi có chút ảo giác, cảm thấy Hàn Thị có chút không thích hợp, tựa hồ mềm mại không ít, nhưng nhớ đến Hoa Ti Nhu, Hàn Thị mềm mại một trăm lần cũng kém nàng, thở dài một tiếng, đè lại nỗi vui mừng như điên trong lòng, "Lần này ta đi thành Vân Châu, không phải là vì sự nghiệp tơ tằm sao? Ngươi cũng biết tơ tằm nhà chúng ta, có chút danh tiếng, đương nhiên ngươi mất không ít khí lực, nói đến cùng đều do đại ca bọn họ giúp đỡ."
Hàn Thị càng thích, nói như vậy là hắn vẫn nhớ tới sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, chắc là mình nghĩ nhiều.
"Ngươi còn nhớ là tốt rồi, ta nghĩ, nhiều năm trôi qua như vậy, ta không có tư sắc gì, mà ngươi lại thủ như vậy, có đôi khi cũng cảm thấy ngươi thua thiệt, có mấy ai có thể giống ngươi chứ..."
Đoàn Vô Vi bị kiềm hãm, nếu Hàn Thị nới sớm hơn, có lẽ còn hắn có thể cảm động một chút, nhưng lúc này một lòng một dạ nhớ thương Hoa Ti Nhu, đâu bận tâm được nhiều như vậy, lời nói ra có chút khẩn cấp.
"Lần này, ta cũng gặp được đại ca, hắn thế nhưng... thế nhưng có chủ ý."
Tâm Hàn Thị đã thả xuống, không thèm để ý hắn nói cái gì, "Đại ca có nhiều chủ ý."
"Chỉ là lần này... ta cũng khó khăn."
Những lời này Hàn Thị nghe qua rất nhiều lần, hắn khó khăn, nàng liền về nhà mẹ đẻ tìm kiếm trợ giúp, cuối cùng đại ca bọn họ không nói gì, tẩu tử không vui nhìn mình, lúc này lại khó xử, Hàn Thị có dự cảm không hay.
"Là chuyện gì?"
Đoàn Vô Vi nói không ra lời, thanh âm nghẹn ngào, tại kia thong thả bước, cuối cùng nói: "Nghe đại ca nói, bên An Cư không biết sao tìm được một người, chắc là cùng Hoa gia có chút quan hệ, chuyện bên ngoài ngươi không hiểu được lợi hại. Ai, An Cư lại không tiện ra mặt tìm hiểu, nên tìm đại ca hỏi ý. Đại ca cũng thật là, muốn ta làm chuyện này, nói phải dùng người của chúng ta mới tin được, bọn họ biết đâu rằng, sự việc này đặt ở người khác có lẽ không là gì, nhưng là nhà chúng ta chưa từng có tiền lệ như vậy!"
Trong lòng Hàn Thị có chút lạnh, càng ngạc nhiên, "Là chuyện gì?"
Đoàn Vô Vi nói đệm lâu như vậy, mới bắt đầu nói, "Vị kia thật khéo là Hoa cô nương, đại ca cũng biết chuyện này, muốn ta tương kế tựu kế, ta đã sớm không nghĩ đến việc này, còn nói về sau chúng ta sẽ có lợi, dù sao phải đi đường dài, chờ này nọ tới tay, chúng ta chỉ quản một người."
Hoa gia cô nương Hoa Ti Nhu? Nói xong lời này, Đoàn Vô Vi cực kỳ khó xử, không dám liếc Hàn Thị một cái.
Nếu dĩ vãng, Hàn Thị tức không hài lòng cũng không đi ra, nếu không là Hoa Ti Nhu tới nới với nàng, nàng sẽ tin hắn, sẽ nghe hắn chờ tiểu tiện nhân vào cửa sẽ đối phó, nhưng tiểu tiện nhân có hứa hẹn hắn tự tay viết. Sống nhiều năm như vậy, Hàn Băng Diễm a, Hàn Băng Diễm! Ngươi lại ngốc thành dạng này sao!
Hàn Thị oán hận tự mắng mình một câu, "Nga? Sao lại khéo như vậy? Đại ca thật nói như vậy?"
Thấy Hàn Thị không quá tin tưởng hỏi, như không tưởng tượng được nỗi gian nan bên trong, thì ra Đoàn Vô Vi còn tưởng rằng mình phải sử dụng chút khổ nhục kế, xem ra tiết kiệm được công sức, từ trong lòng lấy ra, "Ta sợ ngươi không tin, là đại ca viết ngươi nhìn xem, lúc này, ai... đều do ta."
Hai ngày trước Hàn Thị nhận được một tờ giấy, trong lòng vạn loại tư vị bốc lên, người nếu không dựa vào chính mình, không ai có thể đáng tin. Hai tờ giấy, một tờ cho phu quân mình coi như trời, một tờ là cho mình từ vị đại ca mình yêu thương không hết, cả hai tờ đều chung một mục đích —— nạp thiếp.
Quả thực như lời Hoa Ti Nhu nói, sao nàng có thể cự tuyệt? Đại ca viết thư, Đoàn Vô Vi không có điểm sai lầm gì, chỉ là mình muốn ồn ào những chuyện không đâu. Kết quả ai sẽ đồng tình với nàng, một phụ nhân không phân rõ phải trái ? May mắn... sớm một chút đã biết sự việc này.
Khóe miệng Hàn Thị run lẩy bẩy, nhàn nhạt nói, "Nếu ta không nguyện ý thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.