Chương 328: 67: Kỳ quái
Thẩm Duyệt
17/02/2017
Cảnh xuân tươi
đẹp, nụ non trên cành rũ xuống, trong sân Nguyên Dệt Tú Trang, cây đào
lớn không ít cành lá sum xuê, rũ trong sân loang lổ ánh sáng.
Trên một cái bàn gỗ trong sân, là bánh đậu xanh rải mè trên đĩa sứ thanh hoa, mảng xanh màng đen. Một cái giỏ trúc nhỏ kế bên đựng sơn trà vàng óng ánh với cành lá đọng sương sớm. Lá cây dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng làm cho mặt trái trở nên sáng trắng.
Hạ Xuyên sau khi nghe lời của Tô Thủ Nghiêm, nghe lời rất nhiều. Cốc Vũ thấy hắn hưng trí, liền cùng Vương Thị khâu một túi sách nhỏ cho hắn, cố ý thêu tên Hạ Xuyên. Hắn thích thú, lập tức đeo đi cách vách khoe khoang. Khoe khoang kết quả là Đình Hữu tha thiết chạy tới, cũng không dám nói thích, mắt thèm thuồng nhìn, Vương Thị cười hề hề cũng làm cho hắn một cái, nhưng việc dạy chữ, bọn họ không tiện phiền toái Tô Thủ Nghiêm. Cũng may Đình Hữu không có tính toán đi phủ nha với Hạ Xuyên.
Sau này bọn họ mới biết được, thì ra là Hạ Xuyên nói với hắn, "Lão đệ, ngươi rất ngốc. Chờ ta trở lại sẽ dạy ngươi."
Cốc Vũ cảm thấy như vậy thì không thể tốt hơn. Nếu Hạ Xuyên học tỉnh tỉnh mê mê thì hắn làm sao có thể dạy Đình Hữu? Mơ màng như trở lại tuổi học trò tốt đẹp của mình lúc trước, Cốc Vũ mỉm cười, nhớ tới lúc đó mình làm đại biểu trong ban ngữ văn, rất nhiều đồng học đến thỉnh giáo, nàng cảm thấy mình phải học thật giỏi mới không mất mặt, sau này quả thực thành tích tốt lên.
Cho nên lúc Hạ Xuyên trở về vụng trộm đi cách vách, nàng coi như không có thấy, còn nói Vương Thị không cần lo lắng.
Lúc này, dưới ánh mặt trời rực rỡ, buổi sáng Hạ Xuyên cùng ông ngoại ra ngoài, giữa trưa trở về, buổi chiều tự giác đi tìm Đình Hữu cùng viết chữ hoặc là cầm cung tiễn nhỏ so dây.
Thế nên, Vương Thị thường bỏ điểm tâm vào túi sách nhỏ của hắn, để hắn ăn lúc đói. Hắn kiên quyết cự tuyệt: "Nương, ta đi tập võ đọc sách, cũng không phải đi làm đầu bếp, thứ này không cần. Bên cha nuôi cái gì cũng có." Cuối cùng ra cửa, trong túi chỉ có cây cung tiễn nhỏ cùng một quyển vở.
Hạ Xuyên không ở nhà làm ầm ĩ, sân càng u tĩnh hơn.
Cốc Vũ và Kinh Trập ngồi ở sân nhàn thoại.
"Lúc ta trở về cố ý đi tửu lâu, nghe lời đồn vụn vặt bên ngoài, nói vậy lúc đó cũng thật khó xử đi?"
Cốc Vũ biết hắn là đã biết chuyện lúc trước, nên ra vẻ thoải mái, "Dĩ nhiên rồi! Đại ca, ngươi không cần lo lắng, dù sao bọn họ cũng không dám động ta a. Cũng may nàng cũng không hoàn toàn hồ đồ, cũng không biết có phải có đường khác không, thấy ta đi vào lộ nét hy vọng, cuối cùng theo ta đi ra."
Nàng, mọi người đều quen thuộc, Hoa Ti Nhu. Tinh thần nàng hốt hoảng, sau khi cứu ra Hoa gia tìm trạch viện an trí nàng, lại không gặp người.
Kinh Trập lấy một quả sơn trà, không ăn, dùng ngón tay nhè nhẹ vuốt ve, cười nói: "Vì sao ngươi còn muốn cứu nàng?"
Cốc Vũ cũng không giấu diếm, chuyện trước kia, lúc viết thư nàng đã nói cho Kinh Trập. Nếu người khác hỏi, có lẽ nàng sẽ qua loa cho xong chuyện, nói một ít có hay không đều được. Lúc này thật rõ ràng, "Bởi vì Hoa gia đáp ứng, cứu nàng, về sau nếu Hoa gia có mẫu hàng mới sẽ để cửa hàng chúng ta độc quyền bán hai năm."
Kinh Trập thấy nàng không che giấu chút nào, giật mình, nhìn bộ dáng Cốc Vũ mỉm cười, phảng phất như đang nói chuyện đi vào tiệm mua son. Lại hồi tưởng trước kia mình luôn nghĩ mơ tưởng làm cho nàng không chịu khỏ, hiện tại giật mình hiểu ra một chút, mình luôn coi thường nàng. Nhưng có chút đã muộn.
Ngay từ đầu Cốc Vũ đã không là hoa thủy tiên nuôi dưỡng ở trong sân .
Tâm tình biến chuyển, Kinh Trập hỏi, "Cốc Vũ, ngươi có việc gì muốn làm sao?"
Cốc Vũ không nghĩ nhiều, "Thật ra ta cũng nghĩ, hình như ta không có chuyện gì để làm. Nhưng sau này ta hiểu được, ở bên cha mẹ và Hạ Xuyên, còn có cửa hàng kia, ta cũng không biết nữa. Dù sao người một nhà hòa thuận mĩ mãn qua ngày, những chuyện khác ta không thèm nghĩ nữa."
"Hòa thuận mĩ mãn..."
Kinh Trập muốn nói rất nhiều, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, lại không thể không nói, "... Chuyện An gia sợ là không đơn giản như vậy. Ngươi cũng cập kê, cha mẹ hơn phân nửa đã đồng ý, nhưng nếu ngươi cả ngày qua cửa hàng như vậy, có phải không tốt lắm?"
Thần sắc Cốc Vũ lay động. Nàng từng hỏi An Cẩm Hiên chuyện An gia, hắn luôn nói không cần lo, hết thảy đều thật thuận lợi. Dù sao nàng cũng không lo lắng. An Cẩm Hiên phối hợp với An Cẩm Lâm, chẳng lẽ còn không đối phó được An Cẩm Hoa sao? Trải qua nhiều việc như vậy, nàng phát hiện An Cẩm Hoa kỳ thực chẳng phải là một đối thủ mạnh mẽ. Theo nàng phỏng chừng, trong vòng một hai năm nữa, hắn sẽ tự rối loạn trận tuyến, đến lúc đó An Cư sẽ do An Cẩm Hiên định đoạt, về sau sẽ lộ ánh rạng đông.
Nhưng Kinh Trập lại nói, chuyện An gia không đơn giản, cho tới bây giờ hắn chưa từng nói dối mình, chẳng lẽ có khó khăn gì sao?
Kinh Trập gian nan nói, "Cốc Vũ, ngươi có nghĩ tới về Đào trang ở một thời gian."
Cốc Vũ theo bản năng lắc đầu, "... Hạ Xuyên còn nhỏ, cha mẹ cần người quan tâm, trong cửa hàng..."
Nói đến nói đi, chính là không rời cửa hàng, ngôn ngữ có chút gượng ép.
Thấy nàng kiên quyết như vậy, Kinh Trập cũng không nói gì nữa. Hết thảy đều chưa phát sinh, chỉ mong... là hắn nghĩ nhiều.
Lo lắng trong lòng đợi đến khi An Cẩm Hiên đến cũng chưa tán đi.
"Cẩm Hiên, ngươi có nhận thấy có gì không ổn không?" Kinh Trập không vòng vo. Lúc này trở về gấp gáp không vì chuyện này sao?
An Cẩm Hiên nhíu mày, "Ta thật cảm thấy. An Cẩm Hoa người này, thật sự không giống người làm đại sự. Trải qua chuyện Cốc Vũ đi cứu người Hoa gia, ta càng khẳng định như vậy. Nếu nói năm đó phụ mẫu ta đều do hắn hại, hắn không có lá gan đó."
Kinh Trập yên tĩnh nghe, "Còn gì nữa?"
"Còn có, trước kia ta cũng nghĩ qua, có phải cha mẹ hắn hại chết song thân, nhưng lúc này như không giống. Nghe nói, người An Cư lúc chết bộ dáng đều giống nhau, trên người không có vết thương gì, cũng không giống như là bị độc chết, thần thái an tường, nhìn không ra dị thường..." Nói tới đây, An Cẩm Hiên cười khổ, "Cho nên thiên hạ đồn đãi, An Cư xuất hiện đứa trẻ sinh ngày ác tháng ác, đời trước đều bị nguyền rủa ... nên mới có kết cục như vậy."
Kinh Trập nhíu mày, "Ngươi tin?"
An Cẩm Hiên đáp lại, "Ngươi nói đi?"
"Dĩ nhiên là không!" Hai người trăm miệng một lời nói.
Đột nhiên cả hai cười oà, không khí thoải mái không it. Kinh Trập nghĩ Lục Duệ viết thư cho mình, lại không tiện trực tiếp nói với An Cẩm Hiên, chỉ có thể nói bóng nói gió, "Vậy ngươi lần này xuất môn vì cái gì?"
An Cẩm Hiên cũng phát hiện mình đi ra ngoài một hồi, có rất nhiều chuyện mình không có cách nào giải thích, đúng lúc Kinh Trập ở đây, lòng hắn thâm sâu, vừa vặn giúp đỡ mình, nên nói từ đầu đến cuối với hắn một lần, "Lần trước sau khi Lục đai nhân tới, đoạn hoa và vũ cẩm la bắt đầu bán đắt. Chuyện này cũng hợp tình hợp lý nhưng có một ngày có khách thương từ Định Châu tới, nói là muốn hợp tác với chúng ta, đưa ra bảng giá thật sự mê người. Lúc đó... thật sự là gian nan, vốn có chút tâm động, sau này lại phát hiện một ít chuyện kỳ quái, đặc biệt hắn còn đưa ra một yêu cầu quái gở, chính là muốn xem bí phương kia. Ngươi nói đây là chuyện không thể nào, nhưng hắn còn nói chỉ là liếc mắt một cái, hoặc là chúng ta phái một quản sự qua bên bọn họ nhuộm vải, toàn bộ phí tổn do bọn họ bỏ ra, lại chia cho chúng ta ba thành bạc... Còn nói vũ cẩm la là bí phương của chúng ta, quan chọn mua tư đã định xuống, dĩ nhiên danh hào vẫn là của chúng ta ... Hỏi thăm qua, hắn úp mở nói là muốn cảm kích chúng ta, hắn có hiềm khích với An Cư nên vui mừng nhìn chúng ta đoạt An Cư sinh ý..."
Kinh Trập nhường mày, làm buôn bán không thể đến mức đó. Thương nhân muốn kiếm lời, dù tính là An Cẩm Hiên đoạt An Cẩm Hoa sinh ý, hắn chỉ cần thầm vui vẻ là được, hà tất phải làm như vậy? Tốt quá hoá tệ, nên làm cho An Cẩm Hiên hoài nghi.
"Cho nên, đề cập đến bí phương của ngươi, ngươi liền muốn đi xem coi có phát hiện được gì không?"
An Cẩm Hiên nở nụ cười, tựa hồ hết thảy đều không thể gạt được Kinh Trập, "Nếu không vì hắn lộ tiếng gió, ta cũng không đa nghi đến như vậy, cũng may cũng có thu hoạch. Nhờ Lục đại nhân nhắc nhở, khẩu âm của hắn là giọng Bình Châu, đi theo dõi, quả thật lúc ở trong thành, hắn còn tiếp xúc với Tạ Hồng, cảm thấy hiểu rõ, lại không hiểu bán thuốc gì. Ta không có phương tiện ra mặt, Lục đại nhân cũng không dấu giếm hành tung. Tạ gia mở tiệc chiêu đãi, hắn nhắc tới câu chuyện, Tạ gia làm ra vẻ không biết chuyện gì."
An Cẩm Hiên nhớ tới tình huống lúc đó, nói: "Đáng tiếc, sau này ta thấy An Cẩm Hoa, bằng không sẽ tin lời hắn nói."
Kinh Trập cười ha ha, "Tạ gia là lão hồ li. Tạ Hồng lão gia tự mình lập nghiệp, trong thời gian ngắn có thể được như hôm nay, không thể không có mưu kế. Các ngươi cũng không ngốc, không cạy được miệng hắn, các ngươi liền xuống tay với An Cẩm Hoa?"
An Cẩm Hiên cười vỗ vai Kinh Trập, "Còn không phải là nhờ Lục đại nhân ra mặt. Ngươi có biết, trong thành Vân Châu hiện tại một nửa là của An Cư, chúng ta cùng Hoa gia chiếm một nửa, có thể nói đều nhờ Lục đại nhân. Còn nữa hắn không phòng bị hoặc cảm thấy không cần phải phòng bị, ba năm nữa sẽ biết."
Lúc này Kinh Trập mới cảm thấy hứng thú, "Nga, là có chiêu gì?"
"Cũng không quá mức tường tận nhưng có thể khẳng định, người nọ tuyệt đối do Tạ Hồng phái ra, phỏng chừng là làm việc không thỏa đáng, trở về bị đuổi đi, vừa vặn An Cẩm Hoa ở Tạ gia làm khách, không hiêu sao hắn lại kết hợp với Tạ gia. Lục đại nhân còn nói một câu kỳ quái, ngày lành của An Cẩm Hoa sắp kết thúc."
An Cẩm Hiên vui vẻ, "An Cẩm Hoa cùng Tạ gia giao hảo. Tạ gia phái người ra đối phó An Cẩm Hoa sao?"
Kinh Trập nghe xong hiểu rõ toàn bộ, nghĩ tới thư Lục Duệ gởi, mọi thứ đều minh bạch.
"Cẩm Hiên, ngươi nói, Tạ gia đứng ở lập trường nào? ngươi có thể có dò hỏi ra ngày đó hắn dựa vào cái gì làm giàu? Dù Tạ gia ở Bình Châu, nhưng vải vóc của hắn có gì đặc sắc đâu, còn có, vì sao An Cẩm Hoa thân cận với hắn như vậy? Vì sao hắn vừa muốn phái người đi vừa trêu chọc ngươi? Vì giúp An Cẩm Hoa hay có mục đích gì khác? Hay là chờ các ngươi đấu nhau hắn ngư ông thủ lợi?"
Bị hỏi liên tiếp, An Cẩm Hiên ngớ ra, một lúc lâu cũng không phản ứng. Kinh Trập nói mấy vấn đề này, kỳ thực hắn cũng nghĩ qua, nhưng thấy không có quan hệ lớn tới mình, không bằng mình chờ, lấy tĩnh chế động, đến lúc đó binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn là được. Lúc này xem ra không đơn giản như vậy, cho tới bây giờ Kinh Trập sẽ không vô duyên vô cớ nói mấy chuyện này, như vậy chỉ có một khả năng, Tạ gia không chỉ có một chút vấn đề đơn giản.
Mồ hôi lạnh toát ra. An Cẩm Hiên nghĩ mà sợ, "May mắn ngươi đã trở lại. Tầm nhìn của ta hạn hẹp, một lòng nghĩ làm tốt chuyện trước mắt... "
An Cẩm Hiên có ưu điểm là có thể nhanh chóng tiếp nhận ý kiến người khác.
Kinh Trập thầm nghĩ, nếu không do Lục Duệ nhắc nhở hắn, hắn cũng không cẩn thận như An Cẩm Hiên, "Ngươi làm gì tự coi nhẹ mình, nếu không nhờ lúc ta phá án nghe nói một việc thì bây giờ cũng như lừa chẳng biết gì. Nếu không có chuyện của bá phụ bá mẫu, Tạ gia cũng không có gì, nhưng lúc này xem ra sản nghiệp Tạ gia quả thực thật có vấn đề, Cẩm Hiên... ngươi phải cẩn thận."
An Cẩm Hiên nhìn Kinh Trập có chút kích động, "Kinh Trập, ngươi... có phải đã phát hiện cái gì?"
Kinh Trập cũng không phủ nhận, đè thấp thanh âm, "Bá phụ và bá mẫu, nơi bị ngộ hại là Vân Châu và Bình Châu, nghe nói lúc đó phải đi thăm viếng thân hữu, vì sao vô cớ mà chết? Sự việc này đã qua lâu lắm, rất nhiều chuyện ta không biết, chỉ là bên Ngô huyện thường có người đi vòng đến giao giới, nơi không có người quản. Xảy ra án mạng, hai huyện dĩ nhiên từ chối tiếp nhận án, hơn nữa lại không có nhiều chứng cứ, nên thành án chết... Thêm nữa trong nhà không có người tới hỏi..."
Trong nhà, sau khi cha mẹ mất, người kế tiếp là mình. Bọn họ cực lực chứng tỏ mình thanh bạch, muốn mình biến mất, sau đó mới cấp tốc chống đỡ An Cư lên, nhiều năm rồi chẳng lẽ không phải như thế? Ngón tay An Cẩm Hiên níu chặt vạt áo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Kinh Trập thấy hắn như vậy vẫn làm như không thấy. Có lúc lời nói không thể an ủi người. Điều Kinh Trập có thể giúp là tận lực cho hắn biết chân tướng."Xấu tốt gì cũng đã bảy tám năm đi qua. Một cặp vợ chồng khác chết ở nơi đó, giống nhau không có dấu vết gì. Sau này có người nói là bị nguyền rủa, ti nghiệp, bị thần tằm ghi hận... Ta ở phủ nha vô tình đọc được một bản chép tay, trong đó có việc lạ này, lập tức nghĩ tới An Cư, đi tìm hiểu, quả nhiên có. Nhưng chỉ có thế, cho nên lần này trở về ta nhờ phụ thân hỗ trợ. Ngày biết được chân tướng chắc sẽ không xa."
Thật lâu sau, An Cẩm Hiên mới bình tĩnh lại, "Nói như vậy, không chừng có thể là An Cẩm Hoa bên kia?"
Kinh Trập lắc đầu, "Không biết, có thể là tự tuyệt đường sống, cũng có thể là bị người hại, ta sẽ tra rõ ràng, nhưng ngươi hiện tại nên bắt đầu đề phòng, cũng phải... chăm sóc tốt cho Cốc Vũ bọn họ."
An Cẩm Hiên có chút không hiểu, "Tri châu kết nghĩa, bọn họ cũng dám?"
Kinh Trập cũng không quay đầu lại, " Có một số người vì lợi ích của mình lúc nhận được tổn hại, thậm chí cửa nát nhà tan, chuyện gì cũng làm được."
An Cẩm Hiên nhìn bóng lưng Kinh Trập, hoảng hốt.
Trên một cái bàn gỗ trong sân, là bánh đậu xanh rải mè trên đĩa sứ thanh hoa, mảng xanh màng đen. Một cái giỏ trúc nhỏ kế bên đựng sơn trà vàng óng ánh với cành lá đọng sương sớm. Lá cây dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng làm cho mặt trái trở nên sáng trắng.
Hạ Xuyên sau khi nghe lời của Tô Thủ Nghiêm, nghe lời rất nhiều. Cốc Vũ thấy hắn hưng trí, liền cùng Vương Thị khâu một túi sách nhỏ cho hắn, cố ý thêu tên Hạ Xuyên. Hắn thích thú, lập tức đeo đi cách vách khoe khoang. Khoe khoang kết quả là Đình Hữu tha thiết chạy tới, cũng không dám nói thích, mắt thèm thuồng nhìn, Vương Thị cười hề hề cũng làm cho hắn một cái, nhưng việc dạy chữ, bọn họ không tiện phiền toái Tô Thủ Nghiêm. Cũng may Đình Hữu không có tính toán đi phủ nha với Hạ Xuyên.
Sau này bọn họ mới biết được, thì ra là Hạ Xuyên nói với hắn, "Lão đệ, ngươi rất ngốc. Chờ ta trở lại sẽ dạy ngươi."
Cốc Vũ cảm thấy như vậy thì không thể tốt hơn. Nếu Hạ Xuyên học tỉnh tỉnh mê mê thì hắn làm sao có thể dạy Đình Hữu? Mơ màng như trở lại tuổi học trò tốt đẹp của mình lúc trước, Cốc Vũ mỉm cười, nhớ tới lúc đó mình làm đại biểu trong ban ngữ văn, rất nhiều đồng học đến thỉnh giáo, nàng cảm thấy mình phải học thật giỏi mới không mất mặt, sau này quả thực thành tích tốt lên.
Cho nên lúc Hạ Xuyên trở về vụng trộm đi cách vách, nàng coi như không có thấy, còn nói Vương Thị không cần lo lắng.
Lúc này, dưới ánh mặt trời rực rỡ, buổi sáng Hạ Xuyên cùng ông ngoại ra ngoài, giữa trưa trở về, buổi chiều tự giác đi tìm Đình Hữu cùng viết chữ hoặc là cầm cung tiễn nhỏ so dây.
Thế nên, Vương Thị thường bỏ điểm tâm vào túi sách nhỏ của hắn, để hắn ăn lúc đói. Hắn kiên quyết cự tuyệt: "Nương, ta đi tập võ đọc sách, cũng không phải đi làm đầu bếp, thứ này không cần. Bên cha nuôi cái gì cũng có." Cuối cùng ra cửa, trong túi chỉ có cây cung tiễn nhỏ cùng một quyển vở.
Hạ Xuyên không ở nhà làm ầm ĩ, sân càng u tĩnh hơn.
Cốc Vũ và Kinh Trập ngồi ở sân nhàn thoại.
"Lúc ta trở về cố ý đi tửu lâu, nghe lời đồn vụn vặt bên ngoài, nói vậy lúc đó cũng thật khó xử đi?"
Cốc Vũ biết hắn là đã biết chuyện lúc trước, nên ra vẻ thoải mái, "Dĩ nhiên rồi! Đại ca, ngươi không cần lo lắng, dù sao bọn họ cũng không dám động ta a. Cũng may nàng cũng không hoàn toàn hồ đồ, cũng không biết có phải có đường khác không, thấy ta đi vào lộ nét hy vọng, cuối cùng theo ta đi ra."
Nàng, mọi người đều quen thuộc, Hoa Ti Nhu. Tinh thần nàng hốt hoảng, sau khi cứu ra Hoa gia tìm trạch viện an trí nàng, lại không gặp người.
Kinh Trập lấy một quả sơn trà, không ăn, dùng ngón tay nhè nhẹ vuốt ve, cười nói: "Vì sao ngươi còn muốn cứu nàng?"
Cốc Vũ cũng không giấu diếm, chuyện trước kia, lúc viết thư nàng đã nói cho Kinh Trập. Nếu người khác hỏi, có lẽ nàng sẽ qua loa cho xong chuyện, nói một ít có hay không đều được. Lúc này thật rõ ràng, "Bởi vì Hoa gia đáp ứng, cứu nàng, về sau nếu Hoa gia có mẫu hàng mới sẽ để cửa hàng chúng ta độc quyền bán hai năm."
Kinh Trập thấy nàng không che giấu chút nào, giật mình, nhìn bộ dáng Cốc Vũ mỉm cười, phảng phất như đang nói chuyện đi vào tiệm mua son. Lại hồi tưởng trước kia mình luôn nghĩ mơ tưởng làm cho nàng không chịu khỏ, hiện tại giật mình hiểu ra một chút, mình luôn coi thường nàng. Nhưng có chút đã muộn.
Ngay từ đầu Cốc Vũ đã không là hoa thủy tiên nuôi dưỡng ở trong sân .
Tâm tình biến chuyển, Kinh Trập hỏi, "Cốc Vũ, ngươi có việc gì muốn làm sao?"
Cốc Vũ không nghĩ nhiều, "Thật ra ta cũng nghĩ, hình như ta không có chuyện gì để làm. Nhưng sau này ta hiểu được, ở bên cha mẹ và Hạ Xuyên, còn có cửa hàng kia, ta cũng không biết nữa. Dù sao người một nhà hòa thuận mĩ mãn qua ngày, những chuyện khác ta không thèm nghĩ nữa."
"Hòa thuận mĩ mãn..."
Kinh Trập muốn nói rất nhiều, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, lại không thể không nói, "... Chuyện An gia sợ là không đơn giản như vậy. Ngươi cũng cập kê, cha mẹ hơn phân nửa đã đồng ý, nhưng nếu ngươi cả ngày qua cửa hàng như vậy, có phải không tốt lắm?"
Thần sắc Cốc Vũ lay động. Nàng từng hỏi An Cẩm Hiên chuyện An gia, hắn luôn nói không cần lo, hết thảy đều thật thuận lợi. Dù sao nàng cũng không lo lắng. An Cẩm Hiên phối hợp với An Cẩm Lâm, chẳng lẽ còn không đối phó được An Cẩm Hoa sao? Trải qua nhiều việc như vậy, nàng phát hiện An Cẩm Hoa kỳ thực chẳng phải là một đối thủ mạnh mẽ. Theo nàng phỏng chừng, trong vòng một hai năm nữa, hắn sẽ tự rối loạn trận tuyến, đến lúc đó An Cư sẽ do An Cẩm Hiên định đoạt, về sau sẽ lộ ánh rạng đông.
Nhưng Kinh Trập lại nói, chuyện An gia không đơn giản, cho tới bây giờ hắn chưa từng nói dối mình, chẳng lẽ có khó khăn gì sao?
Kinh Trập gian nan nói, "Cốc Vũ, ngươi có nghĩ tới về Đào trang ở một thời gian."
Cốc Vũ theo bản năng lắc đầu, "... Hạ Xuyên còn nhỏ, cha mẹ cần người quan tâm, trong cửa hàng..."
Nói đến nói đi, chính là không rời cửa hàng, ngôn ngữ có chút gượng ép.
Thấy nàng kiên quyết như vậy, Kinh Trập cũng không nói gì nữa. Hết thảy đều chưa phát sinh, chỉ mong... là hắn nghĩ nhiều.
Lo lắng trong lòng đợi đến khi An Cẩm Hiên đến cũng chưa tán đi.
"Cẩm Hiên, ngươi có nhận thấy có gì không ổn không?" Kinh Trập không vòng vo. Lúc này trở về gấp gáp không vì chuyện này sao?
An Cẩm Hiên nhíu mày, "Ta thật cảm thấy. An Cẩm Hoa người này, thật sự không giống người làm đại sự. Trải qua chuyện Cốc Vũ đi cứu người Hoa gia, ta càng khẳng định như vậy. Nếu nói năm đó phụ mẫu ta đều do hắn hại, hắn không có lá gan đó."
Kinh Trập yên tĩnh nghe, "Còn gì nữa?"
"Còn có, trước kia ta cũng nghĩ qua, có phải cha mẹ hắn hại chết song thân, nhưng lúc này như không giống. Nghe nói, người An Cư lúc chết bộ dáng đều giống nhau, trên người không có vết thương gì, cũng không giống như là bị độc chết, thần thái an tường, nhìn không ra dị thường..." Nói tới đây, An Cẩm Hiên cười khổ, "Cho nên thiên hạ đồn đãi, An Cư xuất hiện đứa trẻ sinh ngày ác tháng ác, đời trước đều bị nguyền rủa ... nên mới có kết cục như vậy."
Kinh Trập nhíu mày, "Ngươi tin?"
An Cẩm Hiên đáp lại, "Ngươi nói đi?"
"Dĩ nhiên là không!" Hai người trăm miệng một lời nói.
Đột nhiên cả hai cười oà, không khí thoải mái không it. Kinh Trập nghĩ Lục Duệ viết thư cho mình, lại không tiện trực tiếp nói với An Cẩm Hiên, chỉ có thể nói bóng nói gió, "Vậy ngươi lần này xuất môn vì cái gì?"
An Cẩm Hiên cũng phát hiện mình đi ra ngoài một hồi, có rất nhiều chuyện mình không có cách nào giải thích, đúng lúc Kinh Trập ở đây, lòng hắn thâm sâu, vừa vặn giúp đỡ mình, nên nói từ đầu đến cuối với hắn một lần, "Lần trước sau khi Lục đai nhân tới, đoạn hoa và vũ cẩm la bắt đầu bán đắt. Chuyện này cũng hợp tình hợp lý nhưng có một ngày có khách thương từ Định Châu tới, nói là muốn hợp tác với chúng ta, đưa ra bảng giá thật sự mê người. Lúc đó... thật sự là gian nan, vốn có chút tâm động, sau này lại phát hiện một ít chuyện kỳ quái, đặc biệt hắn còn đưa ra một yêu cầu quái gở, chính là muốn xem bí phương kia. Ngươi nói đây là chuyện không thể nào, nhưng hắn còn nói chỉ là liếc mắt một cái, hoặc là chúng ta phái một quản sự qua bên bọn họ nhuộm vải, toàn bộ phí tổn do bọn họ bỏ ra, lại chia cho chúng ta ba thành bạc... Còn nói vũ cẩm la là bí phương của chúng ta, quan chọn mua tư đã định xuống, dĩ nhiên danh hào vẫn là của chúng ta ... Hỏi thăm qua, hắn úp mở nói là muốn cảm kích chúng ta, hắn có hiềm khích với An Cư nên vui mừng nhìn chúng ta đoạt An Cư sinh ý..."
Kinh Trập nhường mày, làm buôn bán không thể đến mức đó. Thương nhân muốn kiếm lời, dù tính là An Cẩm Hiên đoạt An Cẩm Hoa sinh ý, hắn chỉ cần thầm vui vẻ là được, hà tất phải làm như vậy? Tốt quá hoá tệ, nên làm cho An Cẩm Hiên hoài nghi.
"Cho nên, đề cập đến bí phương của ngươi, ngươi liền muốn đi xem coi có phát hiện được gì không?"
An Cẩm Hiên nở nụ cười, tựa hồ hết thảy đều không thể gạt được Kinh Trập, "Nếu không vì hắn lộ tiếng gió, ta cũng không đa nghi đến như vậy, cũng may cũng có thu hoạch. Nhờ Lục đại nhân nhắc nhở, khẩu âm của hắn là giọng Bình Châu, đi theo dõi, quả thật lúc ở trong thành, hắn còn tiếp xúc với Tạ Hồng, cảm thấy hiểu rõ, lại không hiểu bán thuốc gì. Ta không có phương tiện ra mặt, Lục đại nhân cũng không dấu giếm hành tung. Tạ gia mở tiệc chiêu đãi, hắn nhắc tới câu chuyện, Tạ gia làm ra vẻ không biết chuyện gì."
An Cẩm Hiên nhớ tới tình huống lúc đó, nói: "Đáng tiếc, sau này ta thấy An Cẩm Hoa, bằng không sẽ tin lời hắn nói."
Kinh Trập cười ha ha, "Tạ gia là lão hồ li. Tạ Hồng lão gia tự mình lập nghiệp, trong thời gian ngắn có thể được như hôm nay, không thể không có mưu kế. Các ngươi cũng không ngốc, không cạy được miệng hắn, các ngươi liền xuống tay với An Cẩm Hoa?"
An Cẩm Hiên cười vỗ vai Kinh Trập, "Còn không phải là nhờ Lục đại nhân ra mặt. Ngươi có biết, trong thành Vân Châu hiện tại một nửa là của An Cư, chúng ta cùng Hoa gia chiếm một nửa, có thể nói đều nhờ Lục đại nhân. Còn nữa hắn không phòng bị hoặc cảm thấy không cần phải phòng bị, ba năm nữa sẽ biết."
Lúc này Kinh Trập mới cảm thấy hứng thú, "Nga, là có chiêu gì?"
"Cũng không quá mức tường tận nhưng có thể khẳng định, người nọ tuyệt đối do Tạ Hồng phái ra, phỏng chừng là làm việc không thỏa đáng, trở về bị đuổi đi, vừa vặn An Cẩm Hoa ở Tạ gia làm khách, không hiêu sao hắn lại kết hợp với Tạ gia. Lục đại nhân còn nói một câu kỳ quái, ngày lành của An Cẩm Hoa sắp kết thúc."
An Cẩm Hiên vui vẻ, "An Cẩm Hoa cùng Tạ gia giao hảo. Tạ gia phái người ra đối phó An Cẩm Hoa sao?"
Kinh Trập nghe xong hiểu rõ toàn bộ, nghĩ tới thư Lục Duệ gởi, mọi thứ đều minh bạch.
"Cẩm Hiên, ngươi nói, Tạ gia đứng ở lập trường nào? ngươi có thể có dò hỏi ra ngày đó hắn dựa vào cái gì làm giàu? Dù Tạ gia ở Bình Châu, nhưng vải vóc của hắn có gì đặc sắc đâu, còn có, vì sao An Cẩm Hoa thân cận với hắn như vậy? Vì sao hắn vừa muốn phái người đi vừa trêu chọc ngươi? Vì giúp An Cẩm Hoa hay có mục đích gì khác? Hay là chờ các ngươi đấu nhau hắn ngư ông thủ lợi?"
Bị hỏi liên tiếp, An Cẩm Hiên ngớ ra, một lúc lâu cũng không phản ứng. Kinh Trập nói mấy vấn đề này, kỳ thực hắn cũng nghĩ qua, nhưng thấy không có quan hệ lớn tới mình, không bằng mình chờ, lấy tĩnh chế động, đến lúc đó binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn là được. Lúc này xem ra không đơn giản như vậy, cho tới bây giờ Kinh Trập sẽ không vô duyên vô cớ nói mấy chuyện này, như vậy chỉ có một khả năng, Tạ gia không chỉ có một chút vấn đề đơn giản.
Mồ hôi lạnh toát ra. An Cẩm Hiên nghĩ mà sợ, "May mắn ngươi đã trở lại. Tầm nhìn của ta hạn hẹp, một lòng nghĩ làm tốt chuyện trước mắt... "
An Cẩm Hiên có ưu điểm là có thể nhanh chóng tiếp nhận ý kiến người khác.
Kinh Trập thầm nghĩ, nếu không do Lục Duệ nhắc nhở hắn, hắn cũng không cẩn thận như An Cẩm Hiên, "Ngươi làm gì tự coi nhẹ mình, nếu không nhờ lúc ta phá án nghe nói một việc thì bây giờ cũng như lừa chẳng biết gì. Nếu không có chuyện của bá phụ bá mẫu, Tạ gia cũng không có gì, nhưng lúc này xem ra sản nghiệp Tạ gia quả thực thật có vấn đề, Cẩm Hiên... ngươi phải cẩn thận."
An Cẩm Hiên nhìn Kinh Trập có chút kích động, "Kinh Trập, ngươi... có phải đã phát hiện cái gì?"
Kinh Trập cũng không phủ nhận, đè thấp thanh âm, "Bá phụ và bá mẫu, nơi bị ngộ hại là Vân Châu và Bình Châu, nghe nói lúc đó phải đi thăm viếng thân hữu, vì sao vô cớ mà chết? Sự việc này đã qua lâu lắm, rất nhiều chuyện ta không biết, chỉ là bên Ngô huyện thường có người đi vòng đến giao giới, nơi không có người quản. Xảy ra án mạng, hai huyện dĩ nhiên từ chối tiếp nhận án, hơn nữa lại không có nhiều chứng cứ, nên thành án chết... Thêm nữa trong nhà không có người tới hỏi..."
Trong nhà, sau khi cha mẹ mất, người kế tiếp là mình. Bọn họ cực lực chứng tỏ mình thanh bạch, muốn mình biến mất, sau đó mới cấp tốc chống đỡ An Cư lên, nhiều năm rồi chẳng lẽ không phải như thế? Ngón tay An Cẩm Hiên níu chặt vạt áo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Kinh Trập thấy hắn như vậy vẫn làm như không thấy. Có lúc lời nói không thể an ủi người. Điều Kinh Trập có thể giúp là tận lực cho hắn biết chân tướng."Xấu tốt gì cũng đã bảy tám năm đi qua. Một cặp vợ chồng khác chết ở nơi đó, giống nhau không có dấu vết gì. Sau này có người nói là bị nguyền rủa, ti nghiệp, bị thần tằm ghi hận... Ta ở phủ nha vô tình đọc được một bản chép tay, trong đó có việc lạ này, lập tức nghĩ tới An Cư, đi tìm hiểu, quả nhiên có. Nhưng chỉ có thế, cho nên lần này trở về ta nhờ phụ thân hỗ trợ. Ngày biết được chân tướng chắc sẽ không xa."
Thật lâu sau, An Cẩm Hiên mới bình tĩnh lại, "Nói như vậy, không chừng có thể là An Cẩm Hoa bên kia?"
Kinh Trập lắc đầu, "Không biết, có thể là tự tuyệt đường sống, cũng có thể là bị người hại, ta sẽ tra rõ ràng, nhưng ngươi hiện tại nên bắt đầu đề phòng, cũng phải... chăm sóc tốt cho Cốc Vũ bọn họ."
An Cẩm Hiên có chút không hiểu, "Tri châu kết nghĩa, bọn họ cũng dám?"
Kinh Trập cũng không quay đầu lại, " Có một số người vì lợi ích của mình lúc nhận được tổn hại, thậm chí cửa nát nhà tan, chuyện gì cũng làm được."
An Cẩm Hiên nhìn bóng lưng Kinh Trập, hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.