Điền Viên Cốc Hương

Chương 336: 75: Đỏ mắt là một chứng bệnh

Thẩm Duyệt

25/02/2017

Sự việc này cứ như vậy đi qua, trong lòng Cốc Vũ thầm thấy bất an. Nếu sự tình là ngoài ý muốn thì tốt, nhưng nếu không phải thì sao? Trần Vĩnh Ngọc nói đúng, không có bằng chứng thì không thể đoán lung tung, càng không thể trách người ta nếu không khéo lại ảnh hưởng đến thanh danh thôn trang.

Chỉ có người một nhà mới phá như thế. Nhưng cho qua như thế này, Cốc Vũ không cam lòng. Chỉ mong là mình đa nghi.

Qua một hai ngày, Nhị Lăng lại về nói, góc tây bắc có hai cây đào cũng bị chặt đứt nhánh. Trần Vĩnh Ngọc cho người đi qua xem, không quá nghiêm trọng, nhưng không tra ra nguyên nhân gì, chỉ đành dặn dò một phen rồi cầm la báo động khắp thôn trang, kêu mọi người có đi ngang qua chú ý hơn, có cái gì không đúng phải chạy nhanh về nói vân vân.

Một sáng tinh mơ, chung quanh đều là thanh âm gột rửa cùng tiếng cười. Cốc Vũ suy nghĩ đến nguyên do mình cảm thấy thoải mái, thì ra là bởi vì rốt cục Lí Hà Thị đồng ý đến nhà Ngọc Nga ở mấy ngày, không còn sự kỳ quái thường ngày, không còn sự ép buộc đột xuất. Ngọc Nga có thể dễ dàng hoá giải tính khí của Lí Hà Thị, Cốc Vũ không thể không bội phục nàng.

Hạ Xuyên và Tiểu Hàn, Đại Hàn đi qua Nhị thúc công, nói sẽ cùng vài đứa nhỏ chơi ở đó. Lí Đắc Tuyền lưu lại con ngựa gỗ và bàn đu dây, không những không hư hao, ngược lại càng bóng loáng. Hạ Xuyên rất nhanh trở thành đầu đàn của đám nhỏ, trên tường bên này vẽ vài cái vòng ném đá. Ai lợi hại nhất ném chính xác nhất có thể dung cung tiễn của hắn một lần. Bên kia chơi đu dây, đánh ô vuông từng trận đấu không quấy rầy nhau, đứa nhỏ hơn cũng thấy thích... Tiểu tử này có rất nhiều biện pháp, trở về mới có mấy ngày, mỗi ngày cũng không thiếu đứa nhỏ đến cửa tìm hắn.

Mới đầu Cốc Vũ còn lo lắng hắn bỏ bê công khóa, không ngờ hắn biết nên làm cái gì không lơ là bên kia. Cốc Vũ thầm vui vẻ, đứa nhỏ thật không cần quan tâm.

Không biết có phải thừa dịp Lí Hà Thị không ở nhà Giang Thị tới giúp vui hay là trùng hợp. Sáng hôm nay, nàng và Tiểu Hà tới nói là đã lâu mọi người không cùng nhau tụ tập. Cốc Vũ cũng rất hoài niệm ngày trước. Tiểu Mãn ôm Tiểu Đào cùng Văn Thị tới, một nhà toàn nữ nhân náo nhiệt. Hạ Xuyên vào cửa thấy vậy than thở rồi chạy đi.

Bên này đang chuẩn bị làm đậu phộng đường, trong viện có vài người đi vào. Cốc Vũ vừa thấy là bực bội. Lúc trước hắn có phần trộm máy tuốt hạt, còn không biết xấu hổ tới cửa nữa. Vài người khác nàng không quen mặt, tóm lại già nhất khoảng năm mươi, nhỏ hơn một chút khoảng hơn hai mươi tuổi. Bốn năm người vào cửa, muốn gì đây?

Người lớn tuổi hơn cười hì hì, hướng về phía Cốc Vũ hô một tiếng, "Cốc Vũ cô nương đã trở lại, xem bộ dáng càng cao, trong thành thủy nhưỡng thật nuôi người. Nghe nói cha ngươi làm ghế dựa có thể kiếm năm lượng bạc?"

Câu đầu tiên ra khỏi miệng, Cốc Vũ còn muốn trả lời. Dù sao quê nhà hương thân cũng nên tiếp đón. Đến câu kế tiếp nàng triệt để chết tâm. Vừa thấy mặt đã như thế, nói tiếp sợ là nhà ngươi dành dụm được bao nhiêu bạc, xài như thế nào cũng truy tới cùng.

Chán ghét nhất người như vậy.

Một người tuổi nhỏ hơn một chút, cũng theo đoàn người tới, nhìn chằm chằm Cốc Vũ. Cốc Vũ hận không thể bẻ trật tay hắn, không hiểu sao cảm thấy ác cảm.

Giang Thị thấy Cốc Vũ chen vào nhà bếp, thăm dò đi ra xem, liền phiền não, "Thống Tử! Các ngươi ở đây làm gì?"



Người kêu Thống Tử cúi đầu khom lưng cười, lộ ra hàm răng đen, "Đại muội tử, tìm lý chính, nghe tiểu công tử nói ở bên cạnh."

Tiểu công tử? Trần Giang Sinh sao? Ha.

Giang Thị tức giận nói, "Nhà này không có đàn ông mà cứ như vậy xông vào. Cả mấy đứa Tiểu Hàn cũng không ở nhà. Chuyện bên ngoài không nên tìm chúng ta, chuyện trong nhà càng không dính líu ngươi, ngươi ra ngoài tìm đi."

Người kia không vừa lòng câu trả lời của Giang Thị nhưng không dám nói thêm gì. Quả thật Giang Thị không làm chủ được.

Định đi về, Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Giang cầm hai cái thùng gỗ, kích động vào cửa, "Đại Hàn, hôm nay có cá ăn!"

Không thấy bọn nhỏ chạy ra đón, trong viện lại đứng vài người không liên quan, Trần Vĩnh Ngọc khiêng thùng gỗ vào cửa, xoay người hỏi bọn họ có chuyện gì.

Một người khoảng trên dưới năm mươi tuổi cầm đầu cong thắt lưng, "Lí chình, nhìn cuộc sống của ngươi kìa, thời tiết nào cũng đều thanh nhàn như vậy, tội nghiệp nhà chúng ta ngay cả gạo nấu cháo cũng không có."

Hiện tại, vài người Trần Vĩnh Ngọc ít khi đích thân đi thu gặt. Máy tuốt hạt chuẩn bị sẵn sàng thì mướn hai người làm công nhật là được, đến lúc đó kéo lúa về đến nhiều lắm là đi phơi nắng. Các nam nhân làm việc, dĩ nhiên không cần nữ nhân đi chịu khổ. Một người sức dài vai rộng như thế, sao lại không có gạo nấu cháo, "Thuần đại ca! Không phải ta nói ngươi, hiện tại vừa vặn là lúc thu gặt, lúc đó không phải chia cho ngươi vài phần ruộng đất sao? Nương ngươi để lại cũng không ít. Hiện tại trừ bỏ khối đất trũng kia, còn lại đều bị ngươi bán đi hết. Ngươi cứ mãi mê bài bạc thì có thể còn lại gì chứ? Nếu ngươi không có gạo, hàng tháng ta có thể cho ngươi mượn một ít."

Vừa nghe Trần Vĩnh Ngọc nói cho hắn mượn gạo, ánh mắt nhất thời sáng lên. Chẳng phải gạo có thể đổi bạc sao? chủ yếu là tới tay trước đã, vội hỏi: "Lí chính! Ngài thật là người tốt a, có chuyện tìm ngươi là không sai."

Trần Vĩnh Ngọc theo dõi hắn, thanh âm trầm xuống, "Lời của ta còn chưa có nói xong. Ta nói là hàng tháng ta có thể cho ngươi mượn gạo lương, ngươi sẽ không bị đói. Địa chủ luôn có việc làm, ngươi đến làm công rồi đi trồng cấy trên mảnh ruộng trũng còn lại kia, thu lương thực, dành dụm lấy chút tiền về sau chuộc một ít ruộng trở về, lại trồng thêm trên mảnh đất trồng rau. Ngươi còn nói ngươi không có gạo nấu cháo sao?"

Vốn thấy Thuần đại ca được lợi, vài người đang định mở miệng yêu cầu. Nghe Trần Vĩnh Ngọc nói hết, một câu cũng không ra tiếng.

Vẻ mặt Thuần đại ca càng đau khổ, "Không phải ngài không biết chủ ruộng nhìn ta không thuận mắt, ta phải đến nhà hắn tìm việc, nơi đó ta còn có đường sống sao? Lại nói ta già cả xương cốt lỏng lẻo, cũng không có sức a..."

Ngày tốt của Giang Thị bị những người này xông tới phá, có chút bực bội. Thấy những người này nháo sự, nàng tức giận xen mồm, "Cũng có việc không cần ra sức. Ngươi có thể làm một cái ghế nhỏ ngồi bên đường, chỉ canh nhặt tiền đồng người ta đánh rơi là được. Cũng không xem mình có vận khí như vậy hay không!"

Thuần đại ca bị Giang Thị mỉa mai, cúi đầu không ra tiếng.



Người kêu Thống Tử, nóng nảy há mồm lên tiếng: "Lí chính, như là Nhị Lăng đó, hay là cho chúng ta làm việc đó là tốt rồi."

Trần Vĩnh Ngọc bất đắc dĩ, "Mệt ngươi nghĩ ra được. Một cánh rừng đào không cần nhiều người đi canh. Tuy Nhị Lăng ngốc nhưng thành thực. Cho tới bây giờ hắn cũng không lấy một quả đào về nhà hắn. Nếu là các ngươi đi canh, ngươi để tay lên ngực tự hỏi có làm được hay không? Người ta chỉ là một đứa nhỏ khờ mười hai mười ba tuổi, sống với một quả phụ chân cẳng không tiện, chẳng phải người ta cũng cố chống làm ruộng trồng rau. Nếu các ngươi làm được như nhà bọn họ còn sợ không sống nổi sao? Chỉ để ý đi tìm ta. Ta cũng không tin ngươi có thể bị nghẹn chết."

Cốc Vũ nghe xong là hiểu rõ. Thì ra là đỏ mắt người ta lĩnh tiền công nhiều đến đòi cầu. Nhìn nhóm người này, nếu để bọn họ canh rừng đào, chẳng phải sẽ chuyển đi bán sạch.

Một người trong đó không phục, "Lí chính, ngươi nói gì chứ? Ta biết ngươi ỷ có người ở trong thành, một ngày làm việc thì cả tháng không lo vui chơi giải trí, một ngày có thể kiếm mấy lượng bạc. Chúng ta chỉ cầu no bụng cũng không được sao? Cũng không vì tình cảm, ngươi ra ngoài nghe một chút, Lí gia rõ ràng có tiền như vậy, có cửa hàng gia cụ, trạch viện trong thành cái gì cũng có, còn muốn dùng rừng đào của chúng ta kiếm đồng tiền lớn, không phải do ngươi ở giữa giúp đỡ là cái gì? Chúng ta hiện tại giúp các ngươi trông coi rừng kiếm chút tiền vất vả cứu mạng cũng không được. Thật sự là càng có tiền càng keo kiệt, ngay cả tình cảm hương thân cũng không để ý."

Trần Vĩnh Ngọc chán nản. Hắn tốt bụng làm nhiều việc như vậy, vì tất cả mọi người của thôn trang, không nghĩ đến có một ngày bị người dùng ngón tay chỉ vào mũi nói.

Trong lúc nhất thời ngớ ra.

Bị điểm danh, nếu Cốc Vũ không đi ra thì Trần Vĩnh Ngọc càng thêm khó xử, "Nhà ta một ngày kiếm bao nhiêu bạc không tới phiên ngươi nói. Nói tới rừng đào, hai năm trước lúc chúng ta trở về, không phải đào rụng khắp đất bán không ra. Từng nhà trong thôn trang cử người luân phiên nhau đi bán đào, đi qua bao nhiêu chặng đường oan uổng, cuối cùng thu được bao nhiêu bạc về? Cả thôn trang đều bị đào hư vây phủ, không có biện pháp gì. Rồi sau đó, thôn trang sửa cầu không có bạc, là nhà ai ra bạc sau đó dùng đào gán nợ? Nếu không nhờ nghĩ ra cách làm mứt đào mọi người có thể đi cho tới hôm nay sao? Lại nói lúc mướn người hái quả đào thì ngươi đi nơi nào? Bây giờ nhảy ra nói canh rừng, ngươi không tới mười bốn mười lăm tuổi hay đã già bảy tám chục tuổi rồi? Chẳng lẽ ngươi không biết đỏ mặt?"

Thống Tử bị Cốc Vũ nói đến xanh mặt. Hắn không có nghĩ là nha đầu kia lợi hại như vậy, cuối cùng nghẹn ra một câu, "Dĩ nhiên ngươi nói như vậy, ngươi có bạc mà."

Cốc Vũ buồn cười, "Lúc nhà chúng ta vừa tới thôn trang cơm cũng không có mà ăn, hiện tại như thế nào? Nếu giữ khuôn phép làm việc, ta không tin có thể đói chết! Trần bá phụ đã nói, chỉ cần chịu làm, hết thảy hắn đều có thể giúp an bày. Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút có thôn trang nào làm được như vậy? Ngươi lại đi hỏi thăm quả đào bên ngoài có giá nào, chúng ta dùng giá nào thu mua? Còn có thể ở đây nói chúng ta lừa tiền thôn trang. Ta có bạc thì thế nào? Ta kiếm tiền trong sạch sợ gì. Quan to trong thành, đại tài chủ bên ngoài kia càng nhiều bạc hơn, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Ngươi về xem muội muội ngươi, nếu không nhờ Giang bá mẫu hảo tâm mua cho nàng vài thứ kia, lại nhờ Tiểu Hà dạy nàng thêu khăn, ngươi cho là mỗi lần trở về đều đủ tiền cho bữa ăn nóng sốt sao? Lớn như vậy còn dựa vào em gái nuôi, thật là dọa người."

Cốc Vũ vừa nghe các nàng nói chuyện biết được em gái Thống Tử thật không dễ dàng. Nàng định hỏi thăm một chút, người này đã tìm tới cửa, vừa vặn dùng tới, bằng không tên Thống Tử đó nhỏ tuổi nhất lại khó chơi nhất, không xé mặt hắn không chừng hắn nói càng khó nghe.

Không thể nói gì, Thống Tử đỏ mặt đi về.

Thuần đại ca cũng không thể nói gì thêm, cuối cùng năn nỉ, "Lí chính, không phải nghe nói gần đây không yên ổn sao? Chúng ta vài người tốt xấu gì cũng thêm mấy ánh mắt đúng không?"

Trần Vĩnh Ngọc không chịu. Bọn họ thấy không thể nài nỉ, cũng không thể tự làm mất mặt, một đám ủ rũ ra sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook