Chương 218: 83: Đã xảy ra chuyện
Thẩm Duyệt
30/09/2016
Cốc Vũ chấn động,
không phải đã nói là lát nữa sẽ đi nhìn viện lớn sao? Trong lòng Cốc Vũ
còn vương vấn cảnh tượng vào viện lớn, sao bây giờ lại thành về thôn
trang. "Cô cô, ngươi không nên gấp gáp, có chuyện gì chậm rãi nói."
Sắc mặt Triệu Thị trắng bệch, giống như một hơi chạy về, giờ phút này như nhũn ra, vịn vai Cốc Vũ ngồi xuống, ôm ngực tựa hồ kinh hồn chưa định, "May mắn là ta về nhanh, không biết là chuyện gì, ta nói ngươi nghe, vừa rồi ta còn định sớm chút đi qua bên kia, thuận đường xem nếu không có chuyện gì lại mang ngươi đi dạo, ngươi cũng biết nhà giàu người ta luôn có nhiều quy củ. Cũng may là ta đi đường vòng xem, thế này không được, ta hỏi ngươi, có phải người thôn trang không ngừng đưa mứt đào tới?"
Triệu Thị nói chuyện không đầu không đuôi, Cốc Vũ không hiểu gì cả, nghe Triệu Thị hỏi như vậy, không có khả năng này, theo sự thật nói, "Cô cô, lúc đi chúng ta đã bàn xong, chúng ta đi trước một bước, nếu bọn hắn tới, không thể vội vàng mà không tìm chúng ta, đúng không?"
Triệu Thị cũng không rõ việc này, tiện đà nói, "Ta hôm nay ra ngoài, thấy một đống người tụ tập ở cửa Bát Phương Lâu, nói trong lâu ăn này nọ, chửi bậy thành một đoàn. Tiếp đó một đám người vô duyên vô cớ đi ra, có một người trên cánh tay có hình xâm không biết là người gì, thật hung ác, nhìn rất dọa người, còn đập vỡ cái bàn, không có ai dám lên tiếng."
Triệu Thị nói xong cau mày, nhìn thẳng vào mắt Cốc Vũ, ngẫm nghĩ lại nói: "Ta nghĩ mở tửu lâu chuyện gì cũng có thể gặp, cũng đã nghĩ tới chuyện lúc trước, vừa mới đi liền nghe thấy bên trong cãi lộn, nói là một mớ mứt đào mới đưa tới có vấn đề, nếu gặp người thôn trang phải đánh gãy chân. Ta... ta vội vã đi về."
Cốc Vũ tóm tắt lời Triệu Thị vừa kể, phương diện này ít nhất có mấy tin tức, thứ nhất là Bát Phương Lâu xảy ra chuyện, thứ hai là sự việc này do mứt đào gây ra, ba là...
Nàng không tỉ mỉ nghĩ đến ba, đứng bật dậy, "Cô cô, cậu bọn họ đã trở lại sao? Có phải không? Chúng ta đi ra ngoài tìm được không?"
Cũng may rốt cục tìm thấy bọn họ ở trong rạp hát.
Mọi người bàn tính kết quả không đồng nhất. Triệu Thị muốn cho bọn họ đi về trước, nói là để nàng hỏi thăm rõ ràng rồi tính tiếp, Bát Phương Lâu bên kia, nghe nói đằng sau có người, là cửa hàng đồ cưới của một thiếu phu nhân nào đó, nếu chọc giận về sau phải làm sao bây giờ, Cốc Vũ bọn họ ở lại chỗ này sợ là không tốt, nếu trở lại thôn trang người ta không xen vào, đợi chuyện phai nhạt đi rồi nói.
Đại Lâm đồng ý, "Cốc Vũ, không cần bướng bỉnh, chúng ta đi về trước, đợi lí lẽ rõ ràng lại nói, ở lại rất nguy hiểm."
Triệu Thạch cũng có ý này, hắn cũng là bị phó thác đến, lại nói chuyện này không phải bọn họ có thể giải quyết, mặc kệ thế nào, không có chuyện gì quan trọng hơn sự bình an của mọi người.
Cốc Vũ cau mày suy nghĩ một hồi, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không biết không thích hợp chỗ nào, bất quá nếu trở về như vậy nàng có thể khẳng định, về sau sinh ý mứt đào ở Vân Châu thành sợ là không dễ dàng, tạm thời bất luận Bát Phương Lâu gây phiền toái gì, chỉ cần tiếng xấu truyền ra về sau muốn làm buôn bán sẽ khó khăn, không có đạo lý có người bọn họ không qua được? Cản đường phát tài của người ta sao... "Cô cô, cậu, các ngươi hãy nghe ta nói, chuyện vừa mới phát sinh, chúng ta vừa vặn ở đây nên giải quyết thật tốt, nếu chúng ta hốt hoảng bỏ chạy, không nói sau này không thể trở lại, chỉ sợ tội danh mứt đào Đào trang chúng ta lan truyền, về sau chúng ta sẽ không có cơ hội, không thể như vậy được."
Hứa Thế Cùng cũng có ý này, "Ta thấy Cốc Vũ nói đúng, bất quá sự việc này phải chậm rãi xem mới biết được, Cốc Vũ ở đây không có người nghi ngờ, nên đi về trước, ta ở lại đây, các ngươi yên tâm."
Triệu Thị nghĩ trước nghĩ sau, nói, "Trước kia mứt đào không có vấn đề, sao nhanh như vậy lại biết mứt đào gây ra chuyện, ai —— "
Cốc Vũ không đồng ý, "Ta không đi, ta thấy chúng ta nên coi lại sự việc này, không chừng sẽ biết chuyện gì xảy ra, cậu, chúng ta tới được nhiều ngày, cũng không dễ dàng đi ra ngoài, cô cô có thể mang ta ra ngoài, dù sao mọi người chưa từng gặp qua ta, cô cô đi hỏi thăm một chút tình huống hiện tại của Bát Phương Lâu bên kia."
Mọi người không chịu mạo hiểm như thế.
Cốc Vũ sốt ruột, có chút không kiềm được kích động, đem lo lắng của mình nói ra, "Cậu, cô cô, các ngươi đều biết đến làm buôn bán sao không có sóng gió, nếu một chút sóng gió như vậy chúng ta đã bỏ đi có phải rất... Huống hồ người thôn trang đều đang chờ chúng ta trở về, các ngươi ngẫm lại, bây giờ chúng ta bỏ đi sẽ có kết quả gì? Vừa tới Vân Châu thành đại khái sẽ có lời đồn đãi, mặc dù Bát Phương Lâu không là mối lớn, nhưng nếu thanh danh mứt đào chúng ta không tốt, vậy cửa hàng cô cô còn có thể tốt hơn sao? Nếu chúng ta không có nơi tiêu thụ mứt đào, trong nhà nhiều người đang chờ, tiền công chúng ta có thể trả hay không còn không nhất định. Hơn nữa, ta cuối cùng vẫn thấy có gì đó không thích hợp, ngàn vạn lần không thể nản lòng mới được, ở trên đầu sóng, chúng ta càng phải cẩn thận nửa điểm cũng không được sai, dù chúng ta thật sự làm sai cũng cần có một thái độ, nên bồi thường thì bồi thường, nên gánh vác thì gánh vác, buôn bán quan trọng nhất là một chữ tín, nếu không phải là lỗi của chúng ta, vậy càng không thể bỏ đi như vậy, đến lúc đó bị người nào hại còn không biết."
Triệu Thị sờ đầu Cốc Vũ, "Nói chuyện rồi ta mới biết ngươi mạnh mẽ như vậy, so với cô cô ngươi năm xưa có tiền đồ hơn, được, cô cô tán thành ngươi, về sau xảy ra chuyện gì, cũng không có gì cùng lắm thì bán cửa hàng đắp vào, sinh ý làm lại từ đầu thôi."
Ánh mắt Cốc Vũ khẩn thiết nhìn bọn họ. Rốt cục, Hứa Thế Cùng hòa hoãn gật đầu.
Thoáng chốc đến buổi trưa, mọi người đều không ra ngoài, chỉ ngồi chờ tin tức bên ngoài.
Hôm sau, chưởng quầy Bát Phương Lâu tự mình tới cửa, Triệu Thị ổn trọng tiếp đón, nghe mứt đào do thôn trang đưa tới, cũng không phản bác lời nói bên kia, còn hùa theo nói thật là hại người khó xử chưởng quầy, chưởng quầy rốt cục tìm được người hiểu nỗi khổ của hắn, nói chuyện nhiều hơn. Thấy hơn một giờ cũng đủ rồi, Triệu Thị chậm rãi hỏi thăm, rồi cũng biết chuyện từ đâu đến.
Ngọt ngào tiễn bước chưởng quầy, Triệu Thị liền lên lầu, "Sự việc này quả thực không đơn giản, nghe chưởng quầy nói là, năm nay mứt đào do người thôn trang đưa tới, nói là chiếu theo quy củ năm trước, bạc chỉ thu một nửa mà thôi, nghĩ không phải lần đầu tiên buôn bán, nên không nghi ngờ gì. Vốn định mở ra nếm thử trước mới nói, ai ngờ ngày ấy bận rộn chân không chạm đất, vừa vặn có một đoàn khách tới muốn món vịt nướng mứt đào, mọi thứ đều tốt, đồ ăn mang lên cũng không có chuyện gì. Cách một ngày lại có một đám người tới, nghe nói mứt đào muốn nếm thử, nào ngờ những người hôm qua ăn tới cửa nói lời không sạch sẽ, khách trong phòng không biết sao cũng náo lên, chưởng quầy còn chưa bẩm báo đông gia, đã nhiều ngày vẫn buôn bán bình thường, chỉ là không dám dùng mứt đào nữa."
Cốc Vũ âm thầm thở dài một hơi, Triệu Thị quả thật là người không đơn giản, một thời gian ngắn như vậy đã hỏi thăm được nhiều chuyện như vậy, đa phần là bên ngoài truyền đến, vì thế lại hỏi, "Có nói mứt đào có vấn đề gì không?"
"Nghe nói mứt đào, ngửi hương vị cũng không sai biệt lắm, chỉ là ăn vào cũng rất là kỳ quái, như là... mốc meo."
Cốc Vũ thở dài nhẹ nhõm, "Nói như vậy là mứt đào bị mốc, sao chúng ta có mứt đào mốc chứ?"
Đại Lâm khẳng định nói: "Nhất định không có khả năng, nương phong miệng bình, để vài năm cũng không có vấn đề, mùi vị càng ngày càng ngon, sao lại bị mốc meo được? Huống hồ lúc chúng ta làm cũng xem tới xem lui, làm sao có thể bị được?"
Cốc Vũ vui cười nói một câu, "Nếu thật sự có thể mang mứt đào bên kia tới là vui rồi, chưởng quầy nhận hàng, nhất định cũng nhận thức người, chúng ta chỉ cần nói không biết, không thể làm gì được chúng ta, nhưng chúng ta là kẻ bị hại. Cô cô vừa rồi cũng nói qua, những người đó nói quy củ cũ, chứng tỏ hiểu biết người của chúng ta, hơn nữa thu một nửa bạc, như vậy là không cầu tài, làm buôn bán mà không cầu tài, một lần mua bán? Người này nhất định không phải là người của chúng ta. Càng có ý tứ a. May mắn chúng ta không có đi."
Cốc Vũ suy luận tỉ mỉ, ánh mắt Hứa Thế Cùng cũng lóe ra một lát, tiếp phe phẩy cây quạt nở nụ cười, "Thật sự là cánh rừng lớn chim chóc gì đều có, sự tình gì đều có thể gặp, ai —— "
Triệu Thạch không để lỡ thời cơ nhìn Hứa Thế Cùng, nói thầm nói một câu, "Lúc đó Cốc Vũ, cậu bên kia tửu lâu, không là cũng..."
Chuyện cứ như vậy kéo dài, bên Bát Phương bị động, đã nhiều ngày trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nghe nói chưởng quầy sứt đầu mẻ trán không biết làm như thế nào cho phải, người ta đồn đãi cũng không nhìn ra gì, mỗi ngày đi theo chưởng quầy hỏi thăm tin tức.
Thời gian qua mau, tin đồn mứt đào Đào trang trong quá trình gia công pha những thứ không tốt bắt đầu truyền ra, chỉ là phạm vi không rộng, sinh ý cửa hàng bên này cũng bị ảnh hưởng, những thứ bỏ vào miệng đều rất cẩn thận.
Cốc Vũ bọn họ không nóng nảy, dù sao sốt ruột cũng không làm được gì, mỗi ngày như cũ ra cửa hỏi thăm.
Sắc mặt Triệu Thị trắng bệch, giống như một hơi chạy về, giờ phút này như nhũn ra, vịn vai Cốc Vũ ngồi xuống, ôm ngực tựa hồ kinh hồn chưa định, "May mắn là ta về nhanh, không biết là chuyện gì, ta nói ngươi nghe, vừa rồi ta còn định sớm chút đi qua bên kia, thuận đường xem nếu không có chuyện gì lại mang ngươi đi dạo, ngươi cũng biết nhà giàu người ta luôn có nhiều quy củ. Cũng may là ta đi đường vòng xem, thế này không được, ta hỏi ngươi, có phải người thôn trang không ngừng đưa mứt đào tới?"
Triệu Thị nói chuyện không đầu không đuôi, Cốc Vũ không hiểu gì cả, nghe Triệu Thị hỏi như vậy, không có khả năng này, theo sự thật nói, "Cô cô, lúc đi chúng ta đã bàn xong, chúng ta đi trước một bước, nếu bọn hắn tới, không thể vội vàng mà không tìm chúng ta, đúng không?"
Triệu Thị cũng không rõ việc này, tiện đà nói, "Ta hôm nay ra ngoài, thấy một đống người tụ tập ở cửa Bát Phương Lâu, nói trong lâu ăn này nọ, chửi bậy thành một đoàn. Tiếp đó một đám người vô duyên vô cớ đi ra, có một người trên cánh tay có hình xâm không biết là người gì, thật hung ác, nhìn rất dọa người, còn đập vỡ cái bàn, không có ai dám lên tiếng."
Triệu Thị nói xong cau mày, nhìn thẳng vào mắt Cốc Vũ, ngẫm nghĩ lại nói: "Ta nghĩ mở tửu lâu chuyện gì cũng có thể gặp, cũng đã nghĩ tới chuyện lúc trước, vừa mới đi liền nghe thấy bên trong cãi lộn, nói là một mớ mứt đào mới đưa tới có vấn đề, nếu gặp người thôn trang phải đánh gãy chân. Ta... ta vội vã đi về."
Cốc Vũ tóm tắt lời Triệu Thị vừa kể, phương diện này ít nhất có mấy tin tức, thứ nhất là Bát Phương Lâu xảy ra chuyện, thứ hai là sự việc này do mứt đào gây ra, ba là...
Nàng không tỉ mỉ nghĩ đến ba, đứng bật dậy, "Cô cô, cậu bọn họ đã trở lại sao? Có phải không? Chúng ta đi ra ngoài tìm được không?"
Cũng may rốt cục tìm thấy bọn họ ở trong rạp hát.
Mọi người bàn tính kết quả không đồng nhất. Triệu Thị muốn cho bọn họ đi về trước, nói là để nàng hỏi thăm rõ ràng rồi tính tiếp, Bát Phương Lâu bên kia, nghe nói đằng sau có người, là cửa hàng đồ cưới của một thiếu phu nhân nào đó, nếu chọc giận về sau phải làm sao bây giờ, Cốc Vũ bọn họ ở lại chỗ này sợ là không tốt, nếu trở lại thôn trang người ta không xen vào, đợi chuyện phai nhạt đi rồi nói.
Đại Lâm đồng ý, "Cốc Vũ, không cần bướng bỉnh, chúng ta đi về trước, đợi lí lẽ rõ ràng lại nói, ở lại rất nguy hiểm."
Triệu Thạch cũng có ý này, hắn cũng là bị phó thác đến, lại nói chuyện này không phải bọn họ có thể giải quyết, mặc kệ thế nào, không có chuyện gì quan trọng hơn sự bình an của mọi người.
Cốc Vũ cau mày suy nghĩ một hồi, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không biết không thích hợp chỗ nào, bất quá nếu trở về như vậy nàng có thể khẳng định, về sau sinh ý mứt đào ở Vân Châu thành sợ là không dễ dàng, tạm thời bất luận Bát Phương Lâu gây phiền toái gì, chỉ cần tiếng xấu truyền ra về sau muốn làm buôn bán sẽ khó khăn, không có đạo lý có người bọn họ không qua được? Cản đường phát tài của người ta sao... "Cô cô, cậu, các ngươi hãy nghe ta nói, chuyện vừa mới phát sinh, chúng ta vừa vặn ở đây nên giải quyết thật tốt, nếu chúng ta hốt hoảng bỏ chạy, không nói sau này không thể trở lại, chỉ sợ tội danh mứt đào Đào trang chúng ta lan truyền, về sau chúng ta sẽ không có cơ hội, không thể như vậy được."
Hứa Thế Cùng cũng có ý này, "Ta thấy Cốc Vũ nói đúng, bất quá sự việc này phải chậm rãi xem mới biết được, Cốc Vũ ở đây không có người nghi ngờ, nên đi về trước, ta ở lại đây, các ngươi yên tâm."
Triệu Thị nghĩ trước nghĩ sau, nói, "Trước kia mứt đào không có vấn đề, sao nhanh như vậy lại biết mứt đào gây ra chuyện, ai —— "
Cốc Vũ không đồng ý, "Ta không đi, ta thấy chúng ta nên coi lại sự việc này, không chừng sẽ biết chuyện gì xảy ra, cậu, chúng ta tới được nhiều ngày, cũng không dễ dàng đi ra ngoài, cô cô có thể mang ta ra ngoài, dù sao mọi người chưa từng gặp qua ta, cô cô đi hỏi thăm một chút tình huống hiện tại của Bát Phương Lâu bên kia."
Mọi người không chịu mạo hiểm như thế.
Cốc Vũ sốt ruột, có chút không kiềm được kích động, đem lo lắng của mình nói ra, "Cậu, cô cô, các ngươi đều biết đến làm buôn bán sao không có sóng gió, nếu một chút sóng gió như vậy chúng ta đã bỏ đi có phải rất... Huống hồ người thôn trang đều đang chờ chúng ta trở về, các ngươi ngẫm lại, bây giờ chúng ta bỏ đi sẽ có kết quả gì? Vừa tới Vân Châu thành đại khái sẽ có lời đồn đãi, mặc dù Bát Phương Lâu không là mối lớn, nhưng nếu thanh danh mứt đào chúng ta không tốt, vậy cửa hàng cô cô còn có thể tốt hơn sao? Nếu chúng ta không có nơi tiêu thụ mứt đào, trong nhà nhiều người đang chờ, tiền công chúng ta có thể trả hay không còn không nhất định. Hơn nữa, ta cuối cùng vẫn thấy có gì đó không thích hợp, ngàn vạn lần không thể nản lòng mới được, ở trên đầu sóng, chúng ta càng phải cẩn thận nửa điểm cũng không được sai, dù chúng ta thật sự làm sai cũng cần có một thái độ, nên bồi thường thì bồi thường, nên gánh vác thì gánh vác, buôn bán quan trọng nhất là một chữ tín, nếu không phải là lỗi của chúng ta, vậy càng không thể bỏ đi như vậy, đến lúc đó bị người nào hại còn không biết."
Triệu Thị sờ đầu Cốc Vũ, "Nói chuyện rồi ta mới biết ngươi mạnh mẽ như vậy, so với cô cô ngươi năm xưa có tiền đồ hơn, được, cô cô tán thành ngươi, về sau xảy ra chuyện gì, cũng không có gì cùng lắm thì bán cửa hàng đắp vào, sinh ý làm lại từ đầu thôi."
Ánh mắt Cốc Vũ khẩn thiết nhìn bọn họ. Rốt cục, Hứa Thế Cùng hòa hoãn gật đầu.
Thoáng chốc đến buổi trưa, mọi người đều không ra ngoài, chỉ ngồi chờ tin tức bên ngoài.
Hôm sau, chưởng quầy Bát Phương Lâu tự mình tới cửa, Triệu Thị ổn trọng tiếp đón, nghe mứt đào do thôn trang đưa tới, cũng không phản bác lời nói bên kia, còn hùa theo nói thật là hại người khó xử chưởng quầy, chưởng quầy rốt cục tìm được người hiểu nỗi khổ của hắn, nói chuyện nhiều hơn. Thấy hơn một giờ cũng đủ rồi, Triệu Thị chậm rãi hỏi thăm, rồi cũng biết chuyện từ đâu đến.
Ngọt ngào tiễn bước chưởng quầy, Triệu Thị liền lên lầu, "Sự việc này quả thực không đơn giản, nghe chưởng quầy nói là, năm nay mứt đào do người thôn trang đưa tới, nói là chiếu theo quy củ năm trước, bạc chỉ thu một nửa mà thôi, nghĩ không phải lần đầu tiên buôn bán, nên không nghi ngờ gì. Vốn định mở ra nếm thử trước mới nói, ai ngờ ngày ấy bận rộn chân không chạm đất, vừa vặn có một đoàn khách tới muốn món vịt nướng mứt đào, mọi thứ đều tốt, đồ ăn mang lên cũng không có chuyện gì. Cách một ngày lại có một đám người tới, nghe nói mứt đào muốn nếm thử, nào ngờ những người hôm qua ăn tới cửa nói lời không sạch sẽ, khách trong phòng không biết sao cũng náo lên, chưởng quầy còn chưa bẩm báo đông gia, đã nhiều ngày vẫn buôn bán bình thường, chỉ là không dám dùng mứt đào nữa."
Cốc Vũ âm thầm thở dài một hơi, Triệu Thị quả thật là người không đơn giản, một thời gian ngắn như vậy đã hỏi thăm được nhiều chuyện như vậy, đa phần là bên ngoài truyền đến, vì thế lại hỏi, "Có nói mứt đào có vấn đề gì không?"
"Nghe nói mứt đào, ngửi hương vị cũng không sai biệt lắm, chỉ là ăn vào cũng rất là kỳ quái, như là... mốc meo."
Cốc Vũ thở dài nhẹ nhõm, "Nói như vậy là mứt đào bị mốc, sao chúng ta có mứt đào mốc chứ?"
Đại Lâm khẳng định nói: "Nhất định không có khả năng, nương phong miệng bình, để vài năm cũng không có vấn đề, mùi vị càng ngày càng ngon, sao lại bị mốc meo được? Huống hồ lúc chúng ta làm cũng xem tới xem lui, làm sao có thể bị được?"
Cốc Vũ vui cười nói một câu, "Nếu thật sự có thể mang mứt đào bên kia tới là vui rồi, chưởng quầy nhận hàng, nhất định cũng nhận thức người, chúng ta chỉ cần nói không biết, không thể làm gì được chúng ta, nhưng chúng ta là kẻ bị hại. Cô cô vừa rồi cũng nói qua, những người đó nói quy củ cũ, chứng tỏ hiểu biết người của chúng ta, hơn nữa thu một nửa bạc, như vậy là không cầu tài, làm buôn bán mà không cầu tài, một lần mua bán? Người này nhất định không phải là người của chúng ta. Càng có ý tứ a. May mắn chúng ta không có đi."
Cốc Vũ suy luận tỉ mỉ, ánh mắt Hứa Thế Cùng cũng lóe ra một lát, tiếp phe phẩy cây quạt nở nụ cười, "Thật sự là cánh rừng lớn chim chóc gì đều có, sự tình gì đều có thể gặp, ai —— "
Triệu Thạch không để lỡ thời cơ nhìn Hứa Thế Cùng, nói thầm nói một câu, "Lúc đó Cốc Vũ, cậu bên kia tửu lâu, không là cũng..."
Chuyện cứ như vậy kéo dài, bên Bát Phương bị động, đã nhiều ngày trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nghe nói chưởng quầy sứt đầu mẻ trán không biết làm như thế nào cho phải, người ta đồn đãi cũng không nhìn ra gì, mỗi ngày đi theo chưởng quầy hỏi thăm tin tức.
Thời gian qua mau, tin đồn mứt đào Đào trang trong quá trình gia công pha những thứ không tốt bắt đầu truyền ra, chỉ là phạm vi không rộng, sinh ý cửa hàng bên này cũng bị ảnh hưởng, những thứ bỏ vào miệng đều rất cẩn thận.
Cốc Vũ bọn họ không nóng nảy, dù sao sốt ruột cũng không làm được gì, mỗi ngày như cũ ra cửa hỏi thăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.