Chương 147: Lời đồn bên bờ sông
Thẩm Duyệt
21/07/2016
Trần Thị náo loạn được khuyên giải, Lí Đắc Hà như cũ nghẹn ở một bên, Trần Thị lưu loát
thu thập đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ. Ở bên đó hai ngày Lí Đắc Hà cũng không đi đón về, nhà mẹ đẻ cũng cùng một thôn trang, ra ngoài còn bị người
hỏi tới hỏi lui, Trần Thị nghĩ dù sao phân gia cũng không lợi gì, có
chuyện mình còn phải ra tay thu thập, vì thế lại thu thập chuẩn bị về
nhà.
Nàng về nhà mẹ đẻ rồi trở lại, cùng Lí Đắc Hà cũng không có gì, đã thành hôn, đầu giường đánh nhau cuối giường ngủ chung, ngày vẫn qua như vậy. Đối với Lí Hà Thị, nàng nói chuyện ngọt, dỗ Lí Hà Thị rất vui vẻ, dù nói nàng vài câu nàng cũng không so đo. Trần Thị lại ghi hận bên kia, càng nhận định bên kia buôn bán kiếm đồng tiền lớn không chia sẻ cho bọn họ.
Trong lòng đã nghĩ như vậy, mặt ngoài nàng cũng lạnh nhạt, đơn giản là ít đi qua hơn, Cốc Vũ bọn họ càng mừng rỡ thanh nhàn.
Bình tĩnh qua mấy ngày.
Hôm nay, Tiểu Mãn và Cốc Vũ mang theo thùng gỗ đi giặt xiêm y cả nhà, Tiểu Hà cũng đi giặt đồ của nhà mình, bờ sông không là đại cô nương cũng là tiểu nàng dâu, Cốc Vũ bọn họ nhân tiện đem xiêm y An Cẩm Hiên giặt, miễn cho hắn một thanh niên ngồi xổm bờ sông người ta chê cười.
Ở bờ sông có vài phiến đá, người thôn trang giặt quần áo thường dùng, Cốc Vũ cầm chày gỗ quơ nước, lúc này nước sông ấm vừa phải, không lạnh cũng không nóng, buổi sáng mát mẻ, chỉ thấy nước sông trong suốt thấy tận đáy, ngay cả ốc đồng bèo ở đáy sông đều rõ ràng, ngẫu nhiên còn có một đám cá nhỏ bơi ngang, nhìn rất vui vẻ thoải mái .
Tiểu Hà lấy tay vọc nước, đột nhiên hưng phấn kêu to, "Cốc Vũ mau nhìn, mau nhìn! Ta nhìn thấy một đồng tiền, chỗ kia!"
Cốc Vũ nhìn theo ngón tay của Tiểu Hà, thấy nó sáng long lanh ở đáy sông, cách mặt nước không xa, hai người với tay lấy, dĩ nhiên với không tới, lại dùng chày gỗ khều, cũng không tới, hết cách mới buông tha.
Một phụ nhân giặt quần áo bên kia buồn cười, "Các ngươi không biết, là nàng dâu gả tới ném!"
Tiểu Hà từng trải qua khổ cực, thấy vậy thở dài, "Vì sao ném tiền xuống sông thật lãng phí a, một văn tiền cũng có thể mua một cái bánh gạo."
Phụ nhân kia hé miệng cười, vui vẻ nói: "Ngươi không biết, đây là quy củ đời xưa truyền xuống, nàng dâu vừa qua cửa, sáng sớm ngày thứ hai, khi ta gả tới, trời còn tờ mờ sáng phải đi nấu nước, làm điểm tâm cho cả nhà ăn, lúc nấu nước phải thả một chuỗi tiền xuống."
Tiểu Hà không hiểu, "Vì sao, vậy trong sông chẳng phải là có thật nhiều tiền?"
Phụ nhân kia không trả lời được, chỉ là mọi người đều làm như vậy.
Cốc Vũ nghĩ, cũng không dám khẳng định, "Có phải nói nàng dâu gả tới đây về sau phải uống nước sông này, dựa vào sông này nuôi dưỡng, nên ném một chuỗi tiền xuống, phù hộ về sau sẽ thuận lợi, cũng để thần sông biết có một người như vậy, giống như là đến một chỗ mới sẽ làm lễ gặp mặt?"
Tiểu Mãn và Tiểu Hà ha ha cười, nói Cốc Vũ suy nghĩ miên man.
Phụ nhân kia đã giặt xong, thu gọn đồ rồi nhìn Cốc Vũ nói: "Ngươi cơ trí, ta nghĩ chắc là thế, cũng nghe nói lại thôi." Nói xong xách chậu về nhà.
Ba cô nương bắt đầu giặt quần áo, trên bờ sông người đến người đi, đa số buổi sáng tụ họp cùng nhau giặt quần áo, sau đó còn bận rộn việc bếp núc.
Vừa vặn lúc này là lúc náo nhiệt, người từ từ đông hơn.
Cốc Vũ đang dùng chày gỗ đập áo choàng ngắn của An Cẩm Hiên, một phụ nhân mắt sắt bén kêu lên nói: "Cốc Vũ, xiêm y này của ai?"
Cốc Vũ định trả lời, lại nghe có người nói, "Không của Kinh Trập là của ai?"
Người khác phốc xuy cười, "Không biết chừng, ai biết là của ai? Nhà đó người đông lại phức tạp."
Lời này nghe qua không xuôi tai, Cốc Vũ nhìn qua người nọ, là chị dâu của Trần thị, ngày thường lưỡi dài, chuyện gì một khi nàng biết, chẳng khác nào toàn bộ thôn trang đều biết, không biết tên gì, người thôn trang sau lưng kêu nàng Miệng Rộng , vừa vặn miệng nàng cũng lớn, vừa vặn thích hợp.
Miệng Rộng thấy Cốc Vũ nhìn nàng như vậy, chậc chậc hai tiếng, "Còn nhìn ta như vậy làm gì, buồn cười, nếu lòng mình không chột dạ, sao nhìn như vậy?"
Mỗi câu đều khiêu khích, Cốc Vũ không nhịn được nữa, "Ngươi dựa vào cái gì nói ta chột dạ?"
Lời này vừa ra, người chung quanh khuyên, "Cốc Vũ, không cần so đo."
Người khác cũng nói: "Ngươi không tranh với tiểu hài tử, không đáng a."
Nhất thời yên lặng, Cốc Vũ dùng chày gỗ bắt đầu đánh xiêm y.
Đánh 2, 3 cái, Miệng Rộng nổi giận, "Ngươi còn tuổi nhỏ ta không so đo với ngươi, ngươi điêu ngoa, giặt quần áo nước bẩn hắt đến ta, ta làm gì ngươi, khó trách nói các ngươi cả nhà không sạch sẽ! Mình không sạch sẽ cũng muốn kia bẩn đến ta sao?"
Tiểu Hà đột nhiên đứng lên, chày gỗ chỉ qua, "Nói rõ ràng đi! Cái gì không sạch sẽ, miệng ngươi mới không sạch sẽ! Mọi người ở đây đều thấy, có phải chính ngươi gây chuyện trước?"
Vài phụ nhân khuyên mọi người không cần nóng.
Miệng Rộng ủy khuất, mặc kệ lời khuyên, "Có cái gì, ngươi nhìn các ngươi đi, ở như vậy là như thế nào? Trai gái ở một chỗ cũng không phải người một nhà, đều đã lớn như vậy, còn có thể sạch sẽ nơi nào? Cũng không nhìn nhìn mình là thân phận gì, ta nhận được ngươi, ca ngươi nhận người ta làm sư phụ, dĩ nhiên bênh vực, còn có tiểu tử họ An kia lai lịch không rõ, không biết tại sao tụ thành một đám, còn không cho người ta nói, buồn cười!"
Tiểu Mãn không nhịn nổi, "Ta vừa rồi còn kính ngươi là tẩu tử Tứ thẩm, lại đâm thọc xúi giục như vậy, tốt xấu gì cũng được cho là thân thích, ngươi đã không để ý thể diện cũng chẳng trách ai, chúng ta ở một chỗ thì thế nào? Chính trực không sợ gian tà! Đã ở bao nhiêu năm cũng không có người nói nửa câu, ngươi là loại người nào mà nói chúng ta? Lại nói, Đại Lâmca nhận cha ta làm sư phụ, chúng ta chính là một nhà, vậy thì thế nào?"
Miệng Rộng không sợ, bình thường luôn gây chuyện, không tin mình không đối phó được vài nha đầu, vì thế nàng cười lạnh, "Chậc chậc chậc, Đại Lâmca, tiểu tử họ An, còn có Kinh Trập lớn như vậy, ngươi Tiểu Hà cùng Kinh Trập còn có An tiểu tử cũng lớn, vòng quanh cái gì Đại Lâm, An tiểu tử, thật làm cho người ta ngứa mắt, một đám còn tuổi nhỏ quá điêu ngoa, miệng trương lên ở đây nói ta! Người thôn trang đều chê cười đâu, mấy ngày trước không phải vài tên tiểu tử, nha đầu ngồi chung một chiếc xe ra ra vào vào, không có người lớn, ai biết đi chỗ nào!"
Tiểu Hà tức giận đến vươn thẳng cổ, "Ngươi ngậm máu phun người, ngươi sống nhiều năm như vậy có uổng phí không? Đạp hư bao nhiêu thứ tốt, còn không biết ngươi ngày thường ăn cái gì mà miệng phun phẩn! Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta như thế nào? Có chứng cớ không, ta còn nói nhà các ngươi không có một người tốt đâu, hừ, em gái tốt của ngươi mở miệng là mượn mười lượng bạc, mượn không xong lại gây chuyện!"
Phụ nhân chung quanh thấy khuyên không được, dứt khoát không nói chuyện, lúc này các nàng nghe 2 bên mắng qua lại lộ ra tin tức chưa từng nghe qua, đều hưng phấn, cảm thấy không có đến không, xem ra trở về lại có thể nói vài ngày.
Miệng Rộng cùng Tiểu Hà đối đáp, Tiểu Hà là người giảng đạo lý, sẽ không cùng người đôi chối. Chỉ là lúc trước bị khổ, trong lòng không chịu thua, trước kia nàng cũng thường cãi nhau với bá phụ, thúc thúc, vì thế nàng không khiếp sợ. Tuy Tiểu Mãn không lớn tiếng, nhưng cũng không phục, nói chuyện tự nhiên không dễ nghe. Miệng Rộng lợi hại cũng chỉ có một cái miệng, gặp đối thủ liền quát to.
Cốc Vũ nghẹn cười, kéo Tiểu Hà, Tiểu Mãn, "Các ngươi thật là, không cần nói loạn."
Miệng Rộng cho rằng các nàng sợ hãi, cho rằng mình chiếm thượng phong, có chút đắc ý.
Cốc Vũ lại nói, "Chẳng lẽ bị chó cắn một miếng, các ngươi cắn lại chó sao?"
"Phốc ——" cái này không chỉ Tiểu Hà, Tiểu Mãn, phụ nhân chung quanh đều nở nụ cười.
Miệng Rộng không nhịn được, nói càng khó nghe, chỉ là đã thua trận thế, mắng cũng yếu thế hơn, Cốc Vũ các nàng không để ý nàng, có phụ nhân bỡn cợt, nhỏ giọng nói cô nương người ta lợi hại, Miệng Rộng bị nói là chó cắn người.
Miệng Rộng giơ chày gỗ đánh xiêm y bùm bùm, căm giận mắng, Cốc Vũ và Tiểu Mãn Tiểu Hà chỉ cười.
Không lâu, Miệng Rộng không nói nữa. Mọi người coi việc này như chuyện giặt quần áo tạo nên sóng gợn, một chút rồi thôi, dù sao chuyện như vậy thường phát sinh, cũng không là chuyện lớn.
Miệng Rộng giặt xiêm y xong, đi ngang qua bên người các nàng, Tiểu Hà vừa khéo ngồi xổm một bên, tay nàng đẩy một cái.
Vừa vặn Cốc Vũ đưa quần áo đã giặt xong cho Tiểu Hà, thấy bàn tay của Miệng Rộng đẩy tới, nàng chụp lấy tay Tiểu Hà kéo lại, Tiểu Hà phát hoảng, kêu một tiếng.
Miệng Rộng dùng sức đẩy Tiểu Hà, Tiểu Hà bị Cốc Vũ kéo qua một bên, nàng đẩy hụt, phiến đá lại trơn, mất đà ngã xuống sông.
Tiểu Hà vỗ ngực, "Người này còn đánh lén, thực ngoan độc!"
May mắn bờ sông nơi giặt quần áo không sâu, Miệng Rộng uống mấy ngụm nước mới được người kéo lên, một thân ướt sũng rất chật vật, nàng còn muốn xông qua phía Cốc Vũ, bị phụ nhân khác kéo lại, "Ngươi nên biết một điểm tốt xấu ..."
"Nhanh chút thay quần áo đi, người qua đường thấy chê cười đâu."
Nàng đành tức giận mắng rồi về nhà thay quần áo.
Nàng về nhà mẹ đẻ rồi trở lại, cùng Lí Đắc Hà cũng không có gì, đã thành hôn, đầu giường đánh nhau cuối giường ngủ chung, ngày vẫn qua như vậy. Đối với Lí Hà Thị, nàng nói chuyện ngọt, dỗ Lí Hà Thị rất vui vẻ, dù nói nàng vài câu nàng cũng không so đo. Trần Thị lại ghi hận bên kia, càng nhận định bên kia buôn bán kiếm đồng tiền lớn không chia sẻ cho bọn họ.
Trong lòng đã nghĩ như vậy, mặt ngoài nàng cũng lạnh nhạt, đơn giản là ít đi qua hơn, Cốc Vũ bọn họ càng mừng rỡ thanh nhàn.
Bình tĩnh qua mấy ngày.
Hôm nay, Tiểu Mãn và Cốc Vũ mang theo thùng gỗ đi giặt xiêm y cả nhà, Tiểu Hà cũng đi giặt đồ của nhà mình, bờ sông không là đại cô nương cũng là tiểu nàng dâu, Cốc Vũ bọn họ nhân tiện đem xiêm y An Cẩm Hiên giặt, miễn cho hắn một thanh niên ngồi xổm bờ sông người ta chê cười.
Ở bờ sông có vài phiến đá, người thôn trang giặt quần áo thường dùng, Cốc Vũ cầm chày gỗ quơ nước, lúc này nước sông ấm vừa phải, không lạnh cũng không nóng, buổi sáng mát mẻ, chỉ thấy nước sông trong suốt thấy tận đáy, ngay cả ốc đồng bèo ở đáy sông đều rõ ràng, ngẫu nhiên còn có một đám cá nhỏ bơi ngang, nhìn rất vui vẻ thoải mái .
Tiểu Hà lấy tay vọc nước, đột nhiên hưng phấn kêu to, "Cốc Vũ mau nhìn, mau nhìn! Ta nhìn thấy một đồng tiền, chỗ kia!"
Cốc Vũ nhìn theo ngón tay của Tiểu Hà, thấy nó sáng long lanh ở đáy sông, cách mặt nước không xa, hai người với tay lấy, dĩ nhiên với không tới, lại dùng chày gỗ khều, cũng không tới, hết cách mới buông tha.
Một phụ nhân giặt quần áo bên kia buồn cười, "Các ngươi không biết, là nàng dâu gả tới ném!"
Tiểu Hà từng trải qua khổ cực, thấy vậy thở dài, "Vì sao ném tiền xuống sông thật lãng phí a, một văn tiền cũng có thể mua một cái bánh gạo."
Phụ nhân kia hé miệng cười, vui vẻ nói: "Ngươi không biết, đây là quy củ đời xưa truyền xuống, nàng dâu vừa qua cửa, sáng sớm ngày thứ hai, khi ta gả tới, trời còn tờ mờ sáng phải đi nấu nước, làm điểm tâm cho cả nhà ăn, lúc nấu nước phải thả một chuỗi tiền xuống."
Tiểu Hà không hiểu, "Vì sao, vậy trong sông chẳng phải là có thật nhiều tiền?"
Phụ nhân kia không trả lời được, chỉ là mọi người đều làm như vậy.
Cốc Vũ nghĩ, cũng không dám khẳng định, "Có phải nói nàng dâu gả tới đây về sau phải uống nước sông này, dựa vào sông này nuôi dưỡng, nên ném một chuỗi tiền xuống, phù hộ về sau sẽ thuận lợi, cũng để thần sông biết có một người như vậy, giống như là đến một chỗ mới sẽ làm lễ gặp mặt?"
Tiểu Mãn và Tiểu Hà ha ha cười, nói Cốc Vũ suy nghĩ miên man.
Phụ nhân kia đã giặt xong, thu gọn đồ rồi nhìn Cốc Vũ nói: "Ngươi cơ trí, ta nghĩ chắc là thế, cũng nghe nói lại thôi." Nói xong xách chậu về nhà.
Ba cô nương bắt đầu giặt quần áo, trên bờ sông người đến người đi, đa số buổi sáng tụ họp cùng nhau giặt quần áo, sau đó còn bận rộn việc bếp núc.
Vừa vặn lúc này là lúc náo nhiệt, người từ từ đông hơn.
Cốc Vũ đang dùng chày gỗ đập áo choàng ngắn của An Cẩm Hiên, một phụ nhân mắt sắt bén kêu lên nói: "Cốc Vũ, xiêm y này của ai?"
Cốc Vũ định trả lời, lại nghe có người nói, "Không của Kinh Trập là của ai?"
Người khác phốc xuy cười, "Không biết chừng, ai biết là của ai? Nhà đó người đông lại phức tạp."
Lời này nghe qua không xuôi tai, Cốc Vũ nhìn qua người nọ, là chị dâu của Trần thị, ngày thường lưỡi dài, chuyện gì một khi nàng biết, chẳng khác nào toàn bộ thôn trang đều biết, không biết tên gì, người thôn trang sau lưng kêu nàng Miệng Rộng , vừa vặn miệng nàng cũng lớn, vừa vặn thích hợp.
Miệng Rộng thấy Cốc Vũ nhìn nàng như vậy, chậc chậc hai tiếng, "Còn nhìn ta như vậy làm gì, buồn cười, nếu lòng mình không chột dạ, sao nhìn như vậy?"
Mỗi câu đều khiêu khích, Cốc Vũ không nhịn được nữa, "Ngươi dựa vào cái gì nói ta chột dạ?"
Lời này vừa ra, người chung quanh khuyên, "Cốc Vũ, không cần so đo."
Người khác cũng nói: "Ngươi không tranh với tiểu hài tử, không đáng a."
Nhất thời yên lặng, Cốc Vũ dùng chày gỗ bắt đầu đánh xiêm y.
Đánh 2, 3 cái, Miệng Rộng nổi giận, "Ngươi còn tuổi nhỏ ta không so đo với ngươi, ngươi điêu ngoa, giặt quần áo nước bẩn hắt đến ta, ta làm gì ngươi, khó trách nói các ngươi cả nhà không sạch sẽ! Mình không sạch sẽ cũng muốn kia bẩn đến ta sao?"
Tiểu Hà đột nhiên đứng lên, chày gỗ chỉ qua, "Nói rõ ràng đi! Cái gì không sạch sẽ, miệng ngươi mới không sạch sẽ! Mọi người ở đây đều thấy, có phải chính ngươi gây chuyện trước?"
Vài phụ nhân khuyên mọi người không cần nóng.
Miệng Rộng ủy khuất, mặc kệ lời khuyên, "Có cái gì, ngươi nhìn các ngươi đi, ở như vậy là như thế nào? Trai gái ở một chỗ cũng không phải người một nhà, đều đã lớn như vậy, còn có thể sạch sẽ nơi nào? Cũng không nhìn nhìn mình là thân phận gì, ta nhận được ngươi, ca ngươi nhận người ta làm sư phụ, dĩ nhiên bênh vực, còn có tiểu tử họ An kia lai lịch không rõ, không biết tại sao tụ thành một đám, còn không cho người ta nói, buồn cười!"
Tiểu Mãn không nhịn nổi, "Ta vừa rồi còn kính ngươi là tẩu tử Tứ thẩm, lại đâm thọc xúi giục như vậy, tốt xấu gì cũng được cho là thân thích, ngươi đã không để ý thể diện cũng chẳng trách ai, chúng ta ở một chỗ thì thế nào? Chính trực không sợ gian tà! Đã ở bao nhiêu năm cũng không có người nói nửa câu, ngươi là loại người nào mà nói chúng ta? Lại nói, Đại Lâmca nhận cha ta làm sư phụ, chúng ta chính là một nhà, vậy thì thế nào?"
Miệng Rộng không sợ, bình thường luôn gây chuyện, không tin mình không đối phó được vài nha đầu, vì thế nàng cười lạnh, "Chậc chậc chậc, Đại Lâmca, tiểu tử họ An, còn có Kinh Trập lớn như vậy, ngươi Tiểu Hà cùng Kinh Trập còn có An tiểu tử cũng lớn, vòng quanh cái gì Đại Lâm, An tiểu tử, thật làm cho người ta ngứa mắt, một đám còn tuổi nhỏ quá điêu ngoa, miệng trương lên ở đây nói ta! Người thôn trang đều chê cười đâu, mấy ngày trước không phải vài tên tiểu tử, nha đầu ngồi chung một chiếc xe ra ra vào vào, không có người lớn, ai biết đi chỗ nào!"
Tiểu Hà tức giận đến vươn thẳng cổ, "Ngươi ngậm máu phun người, ngươi sống nhiều năm như vậy có uổng phí không? Đạp hư bao nhiêu thứ tốt, còn không biết ngươi ngày thường ăn cái gì mà miệng phun phẩn! Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta như thế nào? Có chứng cớ không, ta còn nói nhà các ngươi không có một người tốt đâu, hừ, em gái tốt của ngươi mở miệng là mượn mười lượng bạc, mượn không xong lại gây chuyện!"
Phụ nhân chung quanh thấy khuyên không được, dứt khoát không nói chuyện, lúc này các nàng nghe 2 bên mắng qua lại lộ ra tin tức chưa từng nghe qua, đều hưng phấn, cảm thấy không có đến không, xem ra trở về lại có thể nói vài ngày.
Miệng Rộng cùng Tiểu Hà đối đáp, Tiểu Hà là người giảng đạo lý, sẽ không cùng người đôi chối. Chỉ là lúc trước bị khổ, trong lòng không chịu thua, trước kia nàng cũng thường cãi nhau với bá phụ, thúc thúc, vì thế nàng không khiếp sợ. Tuy Tiểu Mãn không lớn tiếng, nhưng cũng không phục, nói chuyện tự nhiên không dễ nghe. Miệng Rộng lợi hại cũng chỉ có một cái miệng, gặp đối thủ liền quát to.
Cốc Vũ nghẹn cười, kéo Tiểu Hà, Tiểu Mãn, "Các ngươi thật là, không cần nói loạn."
Miệng Rộng cho rằng các nàng sợ hãi, cho rằng mình chiếm thượng phong, có chút đắc ý.
Cốc Vũ lại nói, "Chẳng lẽ bị chó cắn một miếng, các ngươi cắn lại chó sao?"
"Phốc ——" cái này không chỉ Tiểu Hà, Tiểu Mãn, phụ nhân chung quanh đều nở nụ cười.
Miệng Rộng không nhịn được, nói càng khó nghe, chỉ là đã thua trận thế, mắng cũng yếu thế hơn, Cốc Vũ các nàng không để ý nàng, có phụ nhân bỡn cợt, nhỏ giọng nói cô nương người ta lợi hại, Miệng Rộng bị nói là chó cắn người.
Miệng Rộng giơ chày gỗ đánh xiêm y bùm bùm, căm giận mắng, Cốc Vũ và Tiểu Mãn Tiểu Hà chỉ cười.
Không lâu, Miệng Rộng không nói nữa. Mọi người coi việc này như chuyện giặt quần áo tạo nên sóng gợn, một chút rồi thôi, dù sao chuyện như vậy thường phát sinh, cũng không là chuyện lớn.
Miệng Rộng giặt xiêm y xong, đi ngang qua bên người các nàng, Tiểu Hà vừa khéo ngồi xổm một bên, tay nàng đẩy một cái.
Vừa vặn Cốc Vũ đưa quần áo đã giặt xong cho Tiểu Hà, thấy bàn tay của Miệng Rộng đẩy tới, nàng chụp lấy tay Tiểu Hà kéo lại, Tiểu Hà phát hoảng, kêu một tiếng.
Miệng Rộng dùng sức đẩy Tiểu Hà, Tiểu Hà bị Cốc Vũ kéo qua một bên, nàng đẩy hụt, phiến đá lại trơn, mất đà ngã xuống sông.
Tiểu Hà vỗ ngực, "Người này còn đánh lén, thực ngoan độc!"
May mắn bờ sông nơi giặt quần áo không sâu, Miệng Rộng uống mấy ngụm nước mới được người kéo lên, một thân ướt sũng rất chật vật, nàng còn muốn xông qua phía Cốc Vũ, bị phụ nhân khác kéo lại, "Ngươi nên biết một điểm tốt xấu ..."
"Nhanh chút thay quần áo đi, người qua đường thấy chê cười đâu."
Nàng đành tức giận mắng rồi về nhà thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.