Chương 176: Hưu nàng
Thẩm Duyệt
18/08/2016
Hai ngày này Cốc Vũ thay đổi đa dạng món ăn đưa đi qua cho đường thẩm bên
kia, theo lời Hứa Tần thị tiến hành cải tạo tân trang, còn kết hợp trước kia mình từng ăn qua làm ra, hương vị không sai, cái gì chân giò heo,
cá kho tàu, thịt băm cái gì đều làm ra. Hoa quả rửa sạch đặt ở trong
chén, còn lại là rau muối, măng mùa xuân muối với gừng đặt trong môt cái chén khác, gừng màu vàng nhạt măng tuyết trắng, rau xanh trộn với ớt đỏ tươi, ngửi ê ẩm hơi thở cay cay, Cốc Vũ nhìn cũng chảy nước miếng.
Vài ngày nay nàng xuống bếp mọi người đều vui mừng, món ăn không cần nói là muốn ăn, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, lại nói nàng có nghĩ ra điều cổ quái gì cũng không có người nói. Hai ngày này Hạ Xuyên cũng không muốn chơi bàn đu dây này nọ, vừa thấy Cốc Vũ, cũng không sợ ai mắng, mềm yếu nhào tới, trong lòng Cốc Vũ nhớ thương chuyện bên kia, lại không thoát khỏi Hạ Xuyên, dở khóc dở cười.
Những ngày này nàng thật không nghĩ ra ăn cái gì ngon, nàng băm thịt và hành, đập trứng gà vào, rồi dùng lửa nhỏ, cho chút dầu vào nồi, nhũng đũa vào nước trứng gà, nhỏ vào nồi dầu thứ một tiếng đỏ thịt băm vào, đợi vàng lật lại là biến thành chả trứng, trứng bao thịt bên trong, giống như ăn sủi cảo, chỉ là bên ngoài là trứng bên trong là thịt, thứ này nấu chín vừa béo lại thơm.
Không phải Cốc Vũ muốn nghiên cứu món ăn, mà là muốn giúp Thiên Bẩm làm chút chuyện. Theo ý Cốc Vũ lúc trước, muốn một người bi quan tuyệt vọng nói ra miệng thật sự là quá khó khăn, chỉ có thể áp dung chính sách quanh co, tỷ như mấy ngày nay nàng đưa đồ ăn qua, đường thẩm lúc đầu cũng cảm thấy băn khoăn, đâu có tâm tư ăn cơm, nên bất động. Cốc Vũ cũng không nói gì, như cũ mỗi ngày đưa qua.
Cửa gỗ nặng nề chi nha một tiếng mở ra, Cốc Vũ có chút sợ hãi Tam nãi nãi, sợ cái ao trong góc tường, kia phiến đá rêu xanh lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn kiên trì bước vào.
Trong viện không có người, nghe thấy tiếng Thiên Bẩm khóc, Cốc Vũ đẩy cửa vào nhà chính. Đường thẩm tà tà ôm Thiên Bẩm, trong tay cầm một chén cháo, sắc mặt đờ đẫn, tròng mắt không nhúc nhích, bát trong tay không ngay, nước cháo chậm rãi chảy xuống đất. Thiên Bẩm trong ngực khóc, nước dãi chảy ra, nhìn như nước cháo.
Cốc Vũ lắc đầu, thầm nghĩ, không thể như vậy được.
"Thẩm thẩm!" Nghe Cốc Vũ gọi, nương Thiên Bẩm phục hồi tinh thần, có thế mới để bát cháo xuống, đau lòng lau nước mắt nước miếng cho Thiên Bẩm, miệng không ngừng hừ dỗ dành.
Cốc Vũ mở hộp trong tay ra, lấy ra chả trứng cùng những món khác, còn cố ý chưng bánh cho Thiên Bẩm, ôm đến tự mình đút cho hắn. Miệng nói chuyện cũng không khách khí, "Thẩm, vốn cũng không tới phiên ta nói ngươi, người lớn thì sao cũng được, nhưng không thể làm khổ Thiên Bẩm đúng không, lúc này thì không gì, lần tới phải làm sao bây giờ? Dưới mái hiên là tảng đá bậc thềm, góc sân đều là rêu xanh, nơi nơi đều là chỗ cần chú ý!"
Nương Thiên Bẩm bắt đầu chảy nước mắt, từ trước tới nay Cốc Vũ chưa từng gặp qua, mặc dù là lúc khổ nhất, nàng nhiều lắm chỉ đờ đẫn nhìn, nhưng hiện tại vừa khóc nức nở vừa lắp bắp nói gì đó.
Cốc Vũ không chịu nổi, nhưng cố nén đút Thiên Bẩm ăn bánh, vừa lắng nghe những lời này sàng chọn ra tin tức, xem có thể phát huy công dụng hay không. Có lẽ là cảm thấy Cốc Vũ là một đứa trẻ không quan trọng, có lẽ là bị chạm vào chỗ đau, hoặc vị bị ủy khuất nhiều năm trong lòng thương tâm rốt cuộc không kiềm chế được, phát tiết ra.
Cốc Vũ dựng thẳng lỗ tai nghe khóc kể, nương Thiên Bẩm rất kích động, nói chuyện bừa bãi, đôi khi không ngừng lặp lại, đôi khi từ bên này nhảy đến bên kia. Nhưng cuối cùng Cốc Vũ vẫn biết vài chuyện, thứ nhất là Lâm thúc trước kia có để ý một người, muốn kết hôn nhưng không được, thứ hai là nương Thiên Bẩm gả tới cùng Lâm như người lạ, thứ ba là hội dâng hương quả thực có một người, tuy nói năng hàm hồ lộn xộn, nhưng Cốc Vũ vẫn đoán ra một ít.
Thấy không sai biệt lắm, Cốc Vũ ôm Thiên Bẩm ra tới cửa, dưới mái hiên cắm một cái sào trúc, trên đó là khăn vải thô, Cốc Vũ cẩn thận lấy xuống, một mảnh trong đó thêu một đám hoa mai nhỏ, giặt sạch dị thường, lấy vào đưa cho nàng, "Thẩm, lau lệ, khóc rồi nói ra hết để đầu thống khoái, không có chuyện gì lớn lao cả!"
Lúc này nương Thiên Bẩm khôi phục bộ dáng ngày thường, nhưng có chút ngượng ngùng, muốn đi lại ôm Thiên Bẩm, "Xem ta cái dạng này, Cốc Vũ ngươi không nên bị dọa."
Nghe giọng điệu này nàng không định nói gì, Cốc Vũ đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội như vậy, nếu lần này không hỏi cả đời sẽ không hỏi ra cái gì, vì thế nói: "Thẩm, ngươi có chuyện gì nói với ta, ngươi đừng nhìn ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không chừng ta có thể giúp ngươi."
Thiên Bẩm nương có chút do dự, "Ta nào dám nói ngươi không hiểu chuyện, vài năm nay, này quả đào máy tuốt hạt đều do ngươi nghĩ ra, nhưng cháu gái à, người không giống như đồ vật, chờ ngươi lớn hơn một chút tự nhiên sẽ hiểu."
Cốc Vũ không chịu buông, "Người cũng không nhất định, không biết lúc nào bộ dáng sẽ thay đổi." Thụ nương không có ý định nói thêm, Cốc Vũ dứt khoát bằng bất cứ giá nào phải buộc nàng nói, "Thẩm, lời ta nói không xuôi tai, Thiên Bẩm là đệ đệ ta, ngươi nhẫn tâm để hắn cả đời cũng không biết cha mình là ai sao? Ngươi cam tâm cứ như vậy cả đời qua sao? Ngươi cảm thấy ngươi đem mình nghiền nát như nước lặng đối với Tam gia gia, Tam nãi nãi còn có Tam thúc là tốt nhất sao?"
Thân thể nương Thiên Bẩm không tự giác cứng lại, nhưng vẫn nhịn xuống không nói gì, "Cốc Vũ, có một số việc tất cả không có người hiểu, thẩm biết ngươi cơ trí tâm địa cũng tốt, không cần đưa thức ăn qua, a? Dù sao ngày về sau, ta ngay cả nghĩ cũng không dám."
Nói xong câu đó, nương Thiên Bẩm im lặng, tiếp nhận Thiên Bẩm lắc lư.
Cốc Vũ không có cách nào, đành phải về nhà.
Ngày mai học đường được nghỉ, nói vậy Kinh Trập bọn họ hôm nay sẽ trở về, mình cũng chỉ có thể làm đến nước này, xem bọn hắn có chủ ý gì.
Về đến nhà đã thấy Tiểu Thạch đứng trong viện, trong lòng còn có chút căm tức, "Nhà chúng ta là trạm dịch sao? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không ai hiếm lạ quần áo của ngươi, đều ném đi nhóm lửa đốt thành tro bụi đi!"
Tiểu Thạch còn chưa lên tiếng trả lời, Trần Vĩnh Ngọc bọn họ đi ra, đứng ở phía sau bọn họ là An Cẩm Hiên.
Cốc Vũ mặc kệ, kéo An Cẩm Hiên về phía sau viện, Kinh Trập đã ở đó, mới nói ra mọi chuyện.
Hai người bọn họ liếc nhau, Kinh Trập cười nhìn An Cẩm Hiên nói: "Xem ra cũng không sai biệt lắm, có thể làm việc nhưng phải nhanh mới được."
Cốc Vũ không hiểu ra sao, "Chẳng lẽ các ngươi biết chuyện gì? Vậy còn để ta đi hỏi, không biết ta tốn bao công sức!"
Kinh Trập cười hề hề nói: "Không có gì, trứng bọc thịt gì đó ăn rất ngon!"
Nói xong, An Cẩm Hiên và Kinh Trập đều cười ha ha.
Vẻ mặt Cốc Vũ bất đắc dĩ như thuở nhỏ bị Kinh Trập buộc viết chữ, "Các ngươi cứ luôn thần bí như vậy, nhưng ngày đó nói biện pháp là biện pháp gì? Ta không thể tưởng được, thẩm không muốn nói, tựa hồ quyết định cả đời cứ như vậy, tâm nàng đã chết, còn có thể làm cái gì?"
An Cẩm Hiên thấp giọng nói: "Chưa từng nghe qua tro tàn cháy lại sao, nàng không đành lòng đi, nhưng không phải không có cách nào."
"Biện pháp gì?"
"Biện pháp ở Lâm thúc thúc kia."
Nghĩ đến người thúc thúc cả ngày khiêng cuốc dạo loạn khắp nơi Cốc Vũ liền lắc đầu, đem hy vọng gửi gắm trên người như vậy thật sự không đáng tin, "Giống như du hồn, sao có thể gửi gắm hy vọng trên người hắn!"
Kinh Trập cười, "Ta trước kia có nghe qua một ít, không quan trọng, hy vọng của Lâm thúc còn tại một người thân, chỉ cần chúng ta tìm hiểu nguồn gốc, sự tình sẽ đơn giản hơn, ngươi không cần nghĩ nhiều."
Đầu Cốc Vũ to hơn, dứt khoát không suy nghĩ nữa, ngược lại hỏi: "Tiểu Thạch tới làm gì? Thấy hắn là ta không thoải mái!"
Kinh Trập cười một tiếng, "Ngươi có thấy ai thoải mái đâu? Người ta dĩ nhiên là có chuyện, nếu không là hắn còn không biết chuyện sẽ ra sao nữa, lần này nghe nói người Tiểu Tiền Trang muốn đi Liễu Bá Tử đòi công đạo, nói nếu không xong sẽ chặt gốc liễu già đó. Thôn trang chúng ta cũng bị liên lụy, đến lúc đó không biết nên làm gì nữa, hiện tại hắn gặp phải việc này, ngươi không cần châm chích hắn."
An Cẩm Hiên hừ mũi một tiếng, "Chuyện này và gốc liễu có quan hệ gì đâu!"
Sáng sớm hôm sau, Cốc Vũ không thấy Kinh Trập và An Cẩm Hiên, không biết bọn họ đi chỗ nào, cũng không kịp hỏi, bởi vì người Tiểu Tiền Trang tuyên bố, nói không những muốn chặt gốc liễu ở Liễu Bá Tử, cây đào ở Đào trang cũng không buông tha, người quan phủ không quản nổi họ, ban ngày làm không được thì buổi tối đến! Vì thế Trần Vĩnh Ngọc rất đau đầu, mỗi ngày cho người canh chừng.
Sự tình náo lớn, mọi người đều tức giận bất bình, vừa mắng người Tiểu Tiền Trang không nói đạo lý, vừa mắng người Liễu Bá Tử thương thiên hại lý tổ chức hội dâng hương gì đó, đương nhiên cũng có nói Thụ nương bên này.
Sự tình cứ như vậy bùng nổ, mọi người rất phẫn nộ, đại đa số người kỳ thực không vì chuyện nhà Thiên Bẩm, chỉ là cảm thấy thôn trang mình không thể bị thôn trang khác khi dễ, bằng không về sau đi ra ngoài không ngóc đầu lên nổi vân vân.
Đến lúc này, giấu giếm không được nữa, lúc Lí Đắc Tuyền bọn họ nói chuyện cũng không gạt đứa nhỏ, bên ngoài đều có người nói, bọn họ tự nhiên biết.
Buổi chiều, Kinh Trập và An Cẩm Hiên trở về, tựa hồ có chủ ý, thấy Trần Vĩnh Ngọc bọn họ đang thương nghị, cũng chẳng kiêng dè, đi thẳng qua, "Bá phụ, chúng ta nghĩ hưu nương Thiên Bẩm vấn đề sẽ được giải quyết!"
Vài ngày nay nàng xuống bếp mọi người đều vui mừng, món ăn không cần nói là muốn ăn, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, lại nói nàng có nghĩ ra điều cổ quái gì cũng không có người nói. Hai ngày này Hạ Xuyên cũng không muốn chơi bàn đu dây này nọ, vừa thấy Cốc Vũ, cũng không sợ ai mắng, mềm yếu nhào tới, trong lòng Cốc Vũ nhớ thương chuyện bên kia, lại không thoát khỏi Hạ Xuyên, dở khóc dở cười.
Những ngày này nàng thật không nghĩ ra ăn cái gì ngon, nàng băm thịt và hành, đập trứng gà vào, rồi dùng lửa nhỏ, cho chút dầu vào nồi, nhũng đũa vào nước trứng gà, nhỏ vào nồi dầu thứ một tiếng đỏ thịt băm vào, đợi vàng lật lại là biến thành chả trứng, trứng bao thịt bên trong, giống như ăn sủi cảo, chỉ là bên ngoài là trứng bên trong là thịt, thứ này nấu chín vừa béo lại thơm.
Không phải Cốc Vũ muốn nghiên cứu món ăn, mà là muốn giúp Thiên Bẩm làm chút chuyện. Theo ý Cốc Vũ lúc trước, muốn một người bi quan tuyệt vọng nói ra miệng thật sự là quá khó khăn, chỉ có thể áp dung chính sách quanh co, tỷ như mấy ngày nay nàng đưa đồ ăn qua, đường thẩm lúc đầu cũng cảm thấy băn khoăn, đâu có tâm tư ăn cơm, nên bất động. Cốc Vũ cũng không nói gì, như cũ mỗi ngày đưa qua.
Cửa gỗ nặng nề chi nha một tiếng mở ra, Cốc Vũ có chút sợ hãi Tam nãi nãi, sợ cái ao trong góc tường, kia phiến đá rêu xanh lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn kiên trì bước vào.
Trong viện không có người, nghe thấy tiếng Thiên Bẩm khóc, Cốc Vũ đẩy cửa vào nhà chính. Đường thẩm tà tà ôm Thiên Bẩm, trong tay cầm một chén cháo, sắc mặt đờ đẫn, tròng mắt không nhúc nhích, bát trong tay không ngay, nước cháo chậm rãi chảy xuống đất. Thiên Bẩm trong ngực khóc, nước dãi chảy ra, nhìn như nước cháo.
Cốc Vũ lắc đầu, thầm nghĩ, không thể như vậy được.
"Thẩm thẩm!" Nghe Cốc Vũ gọi, nương Thiên Bẩm phục hồi tinh thần, có thế mới để bát cháo xuống, đau lòng lau nước mắt nước miếng cho Thiên Bẩm, miệng không ngừng hừ dỗ dành.
Cốc Vũ mở hộp trong tay ra, lấy ra chả trứng cùng những món khác, còn cố ý chưng bánh cho Thiên Bẩm, ôm đến tự mình đút cho hắn. Miệng nói chuyện cũng không khách khí, "Thẩm, vốn cũng không tới phiên ta nói ngươi, người lớn thì sao cũng được, nhưng không thể làm khổ Thiên Bẩm đúng không, lúc này thì không gì, lần tới phải làm sao bây giờ? Dưới mái hiên là tảng đá bậc thềm, góc sân đều là rêu xanh, nơi nơi đều là chỗ cần chú ý!"
Nương Thiên Bẩm bắt đầu chảy nước mắt, từ trước tới nay Cốc Vũ chưa từng gặp qua, mặc dù là lúc khổ nhất, nàng nhiều lắm chỉ đờ đẫn nhìn, nhưng hiện tại vừa khóc nức nở vừa lắp bắp nói gì đó.
Cốc Vũ không chịu nổi, nhưng cố nén đút Thiên Bẩm ăn bánh, vừa lắng nghe những lời này sàng chọn ra tin tức, xem có thể phát huy công dụng hay không. Có lẽ là cảm thấy Cốc Vũ là một đứa trẻ không quan trọng, có lẽ là bị chạm vào chỗ đau, hoặc vị bị ủy khuất nhiều năm trong lòng thương tâm rốt cuộc không kiềm chế được, phát tiết ra.
Cốc Vũ dựng thẳng lỗ tai nghe khóc kể, nương Thiên Bẩm rất kích động, nói chuyện bừa bãi, đôi khi không ngừng lặp lại, đôi khi từ bên này nhảy đến bên kia. Nhưng cuối cùng Cốc Vũ vẫn biết vài chuyện, thứ nhất là Lâm thúc trước kia có để ý một người, muốn kết hôn nhưng không được, thứ hai là nương Thiên Bẩm gả tới cùng Lâm như người lạ, thứ ba là hội dâng hương quả thực có một người, tuy nói năng hàm hồ lộn xộn, nhưng Cốc Vũ vẫn đoán ra một ít.
Thấy không sai biệt lắm, Cốc Vũ ôm Thiên Bẩm ra tới cửa, dưới mái hiên cắm một cái sào trúc, trên đó là khăn vải thô, Cốc Vũ cẩn thận lấy xuống, một mảnh trong đó thêu một đám hoa mai nhỏ, giặt sạch dị thường, lấy vào đưa cho nàng, "Thẩm, lau lệ, khóc rồi nói ra hết để đầu thống khoái, không có chuyện gì lớn lao cả!"
Lúc này nương Thiên Bẩm khôi phục bộ dáng ngày thường, nhưng có chút ngượng ngùng, muốn đi lại ôm Thiên Bẩm, "Xem ta cái dạng này, Cốc Vũ ngươi không nên bị dọa."
Nghe giọng điệu này nàng không định nói gì, Cốc Vũ đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội như vậy, nếu lần này không hỏi cả đời sẽ không hỏi ra cái gì, vì thế nói: "Thẩm, ngươi có chuyện gì nói với ta, ngươi đừng nhìn ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không chừng ta có thể giúp ngươi."
Thiên Bẩm nương có chút do dự, "Ta nào dám nói ngươi không hiểu chuyện, vài năm nay, này quả đào máy tuốt hạt đều do ngươi nghĩ ra, nhưng cháu gái à, người không giống như đồ vật, chờ ngươi lớn hơn một chút tự nhiên sẽ hiểu."
Cốc Vũ không chịu buông, "Người cũng không nhất định, không biết lúc nào bộ dáng sẽ thay đổi." Thụ nương không có ý định nói thêm, Cốc Vũ dứt khoát bằng bất cứ giá nào phải buộc nàng nói, "Thẩm, lời ta nói không xuôi tai, Thiên Bẩm là đệ đệ ta, ngươi nhẫn tâm để hắn cả đời cũng không biết cha mình là ai sao? Ngươi cam tâm cứ như vậy cả đời qua sao? Ngươi cảm thấy ngươi đem mình nghiền nát như nước lặng đối với Tam gia gia, Tam nãi nãi còn có Tam thúc là tốt nhất sao?"
Thân thể nương Thiên Bẩm không tự giác cứng lại, nhưng vẫn nhịn xuống không nói gì, "Cốc Vũ, có một số việc tất cả không có người hiểu, thẩm biết ngươi cơ trí tâm địa cũng tốt, không cần đưa thức ăn qua, a? Dù sao ngày về sau, ta ngay cả nghĩ cũng không dám."
Nói xong câu đó, nương Thiên Bẩm im lặng, tiếp nhận Thiên Bẩm lắc lư.
Cốc Vũ không có cách nào, đành phải về nhà.
Ngày mai học đường được nghỉ, nói vậy Kinh Trập bọn họ hôm nay sẽ trở về, mình cũng chỉ có thể làm đến nước này, xem bọn hắn có chủ ý gì.
Về đến nhà đã thấy Tiểu Thạch đứng trong viện, trong lòng còn có chút căm tức, "Nhà chúng ta là trạm dịch sao? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không ai hiếm lạ quần áo của ngươi, đều ném đi nhóm lửa đốt thành tro bụi đi!"
Tiểu Thạch còn chưa lên tiếng trả lời, Trần Vĩnh Ngọc bọn họ đi ra, đứng ở phía sau bọn họ là An Cẩm Hiên.
Cốc Vũ mặc kệ, kéo An Cẩm Hiên về phía sau viện, Kinh Trập đã ở đó, mới nói ra mọi chuyện.
Hai người bọn họ liếc nhau, Kinh Trập cười nhìn An Cẩm Hiên nói: "Xem ra cũng không sai biệt lắm, có thể làm việc nhưng phải nhanh mới được."
Cốc Vũ không hiểu ra sao, "Chẳng lẽ các ngươi biết chuyện gì? Vậy còn để ta đi hỏi, không biết ta tốn bao công sức!"
Kinh Trập cười hề hề nói: "Không có gì, trứng bọc thịt gì đó ăn rất ngon!"
Nói xong, An Cẩm Hiên và Kinh Trập đều cười ha ha.
Vẻ mặt Cốc Vũ bất đắc dĩ như thuở nhỏ bị Kinh Trập buộc viết chữ, "Các ngươi cứ luôn thần bí như vậy, nhưng ngày đó nói biện pháp là biện pháp gì? Ta không thể tưởng được, thẩm không muốn nói, tựa hồ quyết định cả đời cứ như vậy, tâm nàng đã chết, còn có thể làm cái gì?"
An Cẩm Hiên thấp giọng nói: "Chưa từng nghe qua tro tàn cháy lại sao, nàng không đành lòng đi, nhưng không phải không có cách nào."
"Biện pháp gì?"
"Biện pháp ở Lâm thúc thúc kia."
Nghĩ đến người thúc thúc cả ngày khiêng cuốc dạo loạn khắp nơi Cốc Vũ liền lắc đầu, đem hy vọng gửi gắm trên người như vậy thật sự không đáng tin, "Giống như du hồn, sao có thể gửi gắm hy vọng trên người hắn!"
Kinh Trập cười, "Ta trước kia có nghe qua một ít, không quan trọng, hy vọng của Lâm thúc còn tại một người thân, chỉ cần chúng ta tìm hiểu nguồn gốc, sự tình sẽ đơn giản hơn, ngươi không cần nghĩ nhiều."
Đầu Cốc Vũ to hơn, dứt khoát không suy nghĩ nữa, ngược lại hỏi: "Tiểu Thạch tới làm gì? Thấy hắn là ta không thoải mái!"
Kinh Trập cười một tiếng, "Ngươi có thấy ai thoải mái đâu? Người ta dĩ nhiên là có chuyện, nếu không là hắn còn không biết chuyện sẽ ra sao nữa, lần này nghe nói người Tiểu Tiền Trang muốn đi Liễu Bá Tử đòi công đạo, nói nếu không xong sẽ chặt gốc liễu già đó. Thôn trang chúng ta cũng bị liên lụy, đến lúc đó không biết nên làm gì nữa, hiện tại hắn gặp phải việc này, ngươi không cần châm chích hắn."
An Cẩm Hiên hừ mũi một tiếng, "Chuyện này và gốc liễu có quan hệ gì đâu!"
Sáng sớm hôm sau, Cốc Vũ không thấy Kinh Trập và An Cẩm Hiên, không biết bọn họ đi chỗ nào, cũng không kịp hỏi, bởi vì người Tiểu Tiền Trang tuyên bố, nói không những muốn chặt gốc liễu ở Liễu Bá Tử, cây đào ở Đào trang cũng không buông tha, người quan phủ không quản nổi họ, ban ngày làm không được thì buổi tối đến! Vì thế Trần Vĩnh Ngọc rất đau đầu, mỗi ngày cho người canh chừng.
Sự tình náo lớn, mọi người đều tức giận bất bình, vừa mắng người Tiểu Tiền Trang không nói đạo lý, vừa mắng người Liễu Bá Tử thương thiên hại lý tổ chức hội dâng hương gì đó, đương nhiên cũng có nói Thụ nương bên này.
Sự tình cứ như vậy bùng nổ, mọi người rất phẫn nộ, đại đa số người kỳ thực không vì chuyện nhà Thiên Bẩm, chỉ là cảm thấy thôn trang mình không thể bị thôn trang khác khi dễ, bằng không về sau đi ra ngoài không ngóc đầu lên nổi vân vân.
Đến lúc này, giấu giếm không được nữa, lúc Lí Đắc Tuyền bọn họ nói chuyện cũng không gạt đứa nhỏ, bên ngoài đều có người nói, bọn họ tự nhiên biết.
Buổi chiều, Kinh Trập và An Cẩm Hiên trở về, tựa hồ có chủ ý, thấy Trần Vĩnh Ngọc bọn họ đang thương nghị, cũng chẳng kiêng dè, đi thẳng qua, "Bá phụ, chúng ta nghĩ hưu nương Thiên Bẩm vấn đề sẽ được giải quyết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.