Chương 144: Quanh co lòng vòng vì nghèo?
Thẩm Duyệt
17/07/2016
Hạ Xuyên không biết
sống chết, vui cười còn dám đến bên người Trần thị, cũng không biết lúc
trước có ăn qua đồ Trần Thị đưa không.
Đại Hàn, Tiểu Hàn theo Hạ Xuyên, lúc này cũng tránh cái ôm của Hứa Thị, đi qua vui đùa ầm ĩ, cũng nhờ có mấy tên nhóc cười đùa ở đây, bằng không trong phòng im lặng không có tiếng người không thoải mái.
Tiểu Mãn vẫn duy trì lòng cảnh giác, một lát giữ Hạ Xuyên lại, "Tứ thẩm, ngươi tới có chuyện gì?"
Trần Thị giận nói nàng một câu, "Thế nào, không có việc gì sẽ không cho đi lại la cà."
Hứa Tần Thị vẫn còn giận Trần Thị ép Tiểu Hàn ăn khoai sọ, nhân tiện nói: "La cà thì được, chỉ là khoai sọ là thứ quý chúng ta không có mệnh ăn, cũng ăn không vô."
Trần Thị vội nói sang chuyện khác, "Tam tẩu, Tam ca đâu?"
Vương Thị còn chưa há mồm, Tiểu Mãn lên tiếng: "Thật là hiếm lạ, Tứ thẩm, ngươi tìm cha ta làm gì, có chuyện gì nói với mẹ ta chẳng phải như nhau sao."
Trần Thị vội vàng nói một câu, "Tiểu Mãn ngươi không hiểu, là đại sự, quan hệ đến... Khụ khụ."
Nói nửa câu Trần Thị dừng lại, ý muốn mọi người sốt ruột hỏi nàng, nàng liền mượn nước đẩy thuyền mở máy hát, nhưng không có người hỏi, mọi người đều có nhàn nhạt biểu cảm. Trần Thị bất đắc dĩ, đành tự biên tự diễn nói, "Nhị tẩu, Tam tẩu, mọi người đều nói trưởng tẩu như mẹ, các ngươi đều là tẩu tử, Hà tuổi còn nhỏ, coi như các ngươi lớn, ta nhất thời sốt ruột muốn có con, Nhị tẩu ngươi là người từng trải, cũng biết ta nóng lòng thật khó chịu."
Sự việc này là sự uy hiếp với Hứa Thị, lúc Trần Thị nói lời này cũng đáng thương, nàng tiếp câu chuyện, "Dù sốt ruột cũng không thể bất chấp đứa nhỏ, may mắn Tiểu Hàn không có việc gì, nếu nuốt cái gì thì sao? Khoai sọ dễ mắc nghẹn nhất."
Trần Thị thấy Hứa Thị tiếp lời mình, vui mừng đáp, "Ta nhất thời hồ đồ, không có lần tới."
Nói xong Trần Thị tích cực trở về muốn lấy điểm tâm nhà mẹ đẻ đưa tới cho mọi người ăn, từ đầu đến cuối cũng không có nói nửa câu khác, nói đến cùng đều là người nàh, tuy rằng đã ở riêng. Không được nửa ngày, Trần Thị đứng lên.
Hai ngày sau, lại sau bữa trưa, Trần Thị một mình đi tới, trùng hợp Hứa Tần Thị đi thôn trấn, chỉ còn lại Hứa Thị, Vương Thị, Văn Thị và mấy đứa trẻ ở nhà.
Trần Thị nói một hồi, tiếp theo nước mắt lưng tròng bắt đầu kêu nghèo, "Ngày thật sự là không có cách nào qua, Hà không có bản sự như hai ca ca, chúng ta ở riêng, không biết còn tưởng rằng chúng ta buôn bán lời nhiều, lại không có con, ai biết chúng ta qua ngày khó khăn."
Hứa Thị cười lắc đầu, "Cũng không có gì khó, ai mà không khó khăn, trước kia càng nghèo hơn."
Trần Thị theo câu chuyện Hứa Thị, "Cũng không phải, ta cũng hiểu, trong lòng cũng thỏa mãn, nghĩ lúc trước cả nhà tam tẩu trở về, ngay cả chỗ ở cũng không có, hiện tại thì tốt rồi, cho nên ta và Hà hạ quyết tâm, dựa vào lực lượng hai chúng ta làm vài năm, chờ có con cũng có thể nuôi."
Đều cho nàng thuận miệng nói chuyện, Vương Thị khuyên giải an ủi hai câu.
Nào ngờ Trần Thị nói vội như phun ra, "Nhưng đào không ra, miễn cưỡng ăn no thôi, một chút tiền nhàn rỗi cũng không dành dụm được, không sợ nói với các ngươi, lần trước tiền mua muối cũng đào không ra, đi xin Đại tẩu một chén nhỏ còn bị nàng nói không dưới năm sáu lần, nếu có biện pháp, tội gì phải chịu như vậy. Tính tình Đại tẩu các ngươi cũng biết, bằng không lúc trước Nhị tẩu đâu cần khổ sở như vậy, hiện tại đến phiên ta. Nàng thì tốt rồi, cả nhà giúp đỡ nuôi lớn con nàng, về sau là những ngày khoan khoái, may mắn chúng ta ở riêng, bằng không chẳng phải còn nuôi con người khác? Ta còn nghe nương nói, cả nhà tam tẩu bị đuổi ra, hơn phân nửa là do đại tẩu..."
Vương Thị nghe đến đó không vui, tuy nói lúc trước thật không có chỗ đặt chân, mình ở nhà nghĩ lại cũng ủy khuất, nhưng từ miệng Trần Thị nói ra trong lòng không thoải mái, "Ngươi không cần nói như vậy, truyền ra không xuôi tai, không chừng người ta còn tưởng nhà chúng ta bất mãn, cuộc sống khó tránh khỏi va chạm, tự chúng ta truyền ra nhàn thoại là mất mặt nhất, lại nói chuyện này đã qua lâu rồi, bây giờ lấy ra nói càng không nên."
Sắc mặt Trần Thị trong nháy mắt có chút cứng lại, tiếp lại cao giọng cười, "Ta chỉ nói trong nhà thôi, ai lại nói chuyện này ra ngoài chứ."
Hứa Thị nhắc nhở nàng, "Sao lại không có tiền mua muối đâu, ngày thường không phải Hà đi làm công cho người ta sao?"
Trần Thị phảng phất như chờ Hứa Thị nói những lời này, vừa nghe xong liền mượn cơ hội lau khóe mắt, "Lúc này không gạt các ngươi, một hộ ở thôn cách vách bên sông xây phòng ở, ỷ mình tuổi trẻ, thượng đại lương phòng ở người ta, nào biết đau đến thắt lưng, này..."
Tiểu Mãn cúi đầu thêu hoa, vốn là không rên một tiếng, lúc này đột nhiên nói một câu, "Tứ thẩm, không phải là chuyện lúc trước sao, ngươi lần trước mới nói qua."
Tiểu Hà cũng ha ha cười nói: "Ta cũng nhớ được là như vậy." Vừa nói xong đã bị Văn Thị tát một cái, "Ngươi nói nhiều quá."
Trần Thị thở dài, "Cũng không lâu lắm, vốn muốn chịu đựng, không nghĩ tới hiện tại càng không tốt, buổi tối ngủ đau mồ hôi đầy đầu, ở nhà liên chút tiền cũng không có, đành phải chịu đựng, cũng không biết phải làm sao bây giờ."
Mọi người đều trầm mặc không nói.
Hứa Thị chưa từng gặp người như vậy, "Cần gì thì nói, dù sao đều là người nhà, không cần vòng vo như vậy đâu."
Trần Thị nín khóc mỉm cười, "Tẩu tử thật lanh lẹ, lúc ta gả tới nương đã nói, không nên nhìn trong nhà cái gì cũng không tốt, chỉ cần cả nhà hòa thuận vui vẻ là tốt rồi, bằng không sao các ngươi nhường ta ở nhà ngói, ta ngượng ngùng, này..."
Cốc Vũ nháy mắt hóa đá, lúc trước không phải nói không có nhà ngói nàng không chịu vào cửa, huyên náo lớn như vậy, bây giờ nói ngược lại cả nhà nhường nàng, vừa rồi còn nói đại bá mẫu nói bậy bây giờ lại nói cả nhà nhường, khả năng vặn vẹo sự thật người bình thường không thể làm được. Kết quả là, nàng vừa khơi lên ngọn lửa thương hại nháy mắt bị lời nói của Trần Thị dập tắt.
Trần Thị cảm thấy thời cơ đã đến, mới nói ra ý đồ chính, "Vốn không là chuyện lớn gì, chúng ta hai người đều chịu được khổ, đã đến lúc thu cắt hoa mầu, sau còn phải cấy mạ, thắt lưng Hà sợ là làm không xong, ta một người cũng không có biện pháp."
Hứa Thị vừa rồi đã mở miệng, không để ý, "Nếu là như vậy, cũng dễ dàng thôi, đến lúc đó qua lấy 1 máy tuốt hạt về xài, ngươi bất quá có ba bốn mẫu ruộng nước, cắt cũng không khó, chung quy là có biện pháp."
Trần Thị nức nở cảm tạ, "Nhị tẩu nghĩ thật chu toàn, nhưng đó không là chuyện khó khăn nhất, thu gặt hoa mầu xong còn phải cày ruộng, vốn đều do chúng ta tự mình làm, lúc này chỉ có một mình ta, sao làm xong được chứ, nếu không kịp thời gieo hạt, lúa mùa không có thu hoạch, sang năm ăn cơm cũng là vấn đề."
Hứa Thị thở dài một hơi, "Cũng không là chuyện gì,lúc đó ai cúng bận rộn cho thuê máy tuốt hạt, ruộng đất trong nhà làm không xuể, hận không thể mướn thêm hai người, lại sợ người ta nhà chúng ta ra vẻ, nhà nghèo còn mướn đứa ở."
Trần Thị tỏ vẻ đồng ý lời này, "Đúng như vậy, ta cũng biết các ngươi khó xử, há mồm cũng khó."
Hứa Thị hạ quyết tâm, "Hà là người chịu khó, tĩnh dưỡng mới đúng, tuổi còn trẻ ngàn vạn không nên để lại bệnh căn, như vầy đi, đến lúc thu gặt cày ruộng, chúng ta giúp ngươi mướn người làm vài ngày, theo lý chúng ta nên đi hỗ trợ, nhưng thật không thể, tiền công một ngày mười lăm văn, chúng ta ra, ta cân nhắc mướn hai lao động, năm sáu ngày là đủ."
Hứa Thị nói như vậy, Vương Thị cũng đồng ý, "Đúng vậy, Tứ thẩm, ngày qua do mình, không cần lo, đến lúc đó tiền công chúng ta cũng ra một nửa, xương cốt Hà không tốt, mướn người cũng không có ai nhàn thoại, lời Nhị bá mẫu có lý."
Trần Thị dùng sức xua tay, "Không được, không được, nếu truyền ra, để các ca ca giúp đỡ mướn người làm việc, mặt chúng ta không biết quăng đi đâu, vạn nhất đến mùa lúa xương cốt Hà vẫn không khá hơn, lại phải phiền toái các ngươi, đến lúc đó ta cũng không dám nhờ nữa, lúc này ta vụng trộm gạt hắn."
Cái gì cũng không được, nhất thời mọi người không biết làm sao.
Cốc Vũ không há mồm, vừa rồi nàng thấy Trần Thị cự tuyệt không phải làm bộ, không biết nàng muốn làm gì, bất quá cũng không nóng nảy, dù sao Trần Thị sẽ nói ra, mình để ý xem là biết.
Tiểu Mãn thấy vậy, "Còn không bằng chờ cha ta và Nhị bá trở về lại nói, dù sao hiện tại cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cách thu gặt còn có một khoảng thời gian, không cần gấp như thế."
Trần Thị vỗ đùi, "Ta có biện pháp." Nói nửa câu lại dừng lại, bộ dáng ngượng ngùng.
Mọi người đều kêu nàng nói mau.
Trần Thị có thế mới nói, "Hà không thể động, việc nhà miễn cưỡng có thể làm, nhưng không thể cày ruộng làm cu li, các ngươi cũng không giúp được bao nhiêu lần, ngày phải do mình qua, ta mặt dầy nói thẳng, Nhị tẩu, Tam tẩu, máy tuốt hạt các ngươi kiếm không ít bạc, bằng không cho ta mượn, để chúng ta mua một con trâu, đến lúc đó không cần các ngươi hỗ trợ, chúng ta tự mình có thể ứng phó, về sau tốt hơn sẽ trả lại cho các ngươi."
Đại Hàn, Tiểu Hàn theo Hạ Xuyên, lúc này cũng tránh cái ôm của Hứa Thị, đi qua vui đùa ầm ĩ, cũng nhờ có mấy tên nhóc cười đùa ở đây, bằng không trong phòng im lặng không có tiếng người không thoải mái.
Tiểu Mãn vẫn duy trì lòng cảnh giác, một lát giữ Hạ Xuyên lại, "Tứ thẩm, ngươi tới có chuyện gì?"
Trần Thị giận nói nàng một câu, "Thế nào, không có việc gì sẽ không cho đi lại la cà."
Hứa Tần Thị vẫn còn giận Trần Thị ép Tiểu Hàn ăn khoai sọ, nhân tiện nói: "La cà thì được, chỉ là khoai sọ là thứ quý chúng ta không có mệnh ăn, cũng ăn không vô."
Trần Thị vội nói sang chuyện khác, "Tam tẩu, Tam ca đâu?"
Vương Thị còn chưa há mồm, Tiểu Mãn lên tiếng: "Thật là hiếm lạ, Tứ thẩm, ngươi tìm cha ta làm gì, có chuyện gì nói với mẹ ta chẳng phải như nhau sao."
Trần Thị vội vàng nói một câu, "Tiểu Mãn ngươi không hiểu, là đại sự, quan hệ đến... Khụ khụ."
Nói nửa câu Trần Thị dừng lại, ý muốn mọi người sốt ruột hỏi nàng, nàng liền mượn nước đẩy thuyền mở máy hát, nhưng không có người hỏi, mọi người đều có nhàn nhạt biểu cảm. Trần Thị bất đắc dĩ, đành tự biên tự diễn nói, "Nhị tẩu, Tam tẩu, mọi người đều nói trưởng tẩu như mẹ, các ngươi đều là tẩu tử, Hà tuổi còn nhỏ, coi như các ngươi lớn, ta nhất thời sốt ruột muốn có con, Nhị tẩu ngươi là người từng trải, cũng biết ta nóng lòng thật khó chịu."
Sự việc này là sự uy hiếp với Hứa Thị, lúc Trần Thị nói lời này cũng đáng thương, nàng tiếp câu chuyện, "Dù sốt ruột cũng không thể bất chấp đứa nhỏ, may mắn Tiểu Hàn không có việc gì, nếu nuốt cái gì thì sao? Khoai sọ dễ mắc nghẹn nhất."
Trần Thị thấy Hứa Thị tiếp lời mình, vui mừng đáp, "Ta nhất thời hồ đồ, không có lần tới."
Nói xong Trần Thị tích cực trở về muốn lấy điểm tâm nhà mẹ đẻ đưa tới cho mọi người ăn, từ đầu đến cuối cũng không có nói nửa câu khác, nói đến cùng đều là người nàh, tuy rằng đã ở riêng. Không được nửa ngày, Trần Thị đứng lên.
Hai ngày sau, lại sau bữa trưa, Trần Thị một mình đi tới, trùng hợp Hứa Tần Thị đi thôn trấn, chỉ còn lại Hứa Thị, Vương Thị, Văn Thị và mấy đứa trẻ ở nhà.
Trần Thị nói một hồi, tiếp theo nước mắt lưng tròng bắt đầu kêu nghèo, "Ngày thật sự là không có cách nào qua, Hà không có bản sự như hai ca ca, chúng ta ở riêng, không biết còn tưởng rằng chúng ta buôn bán lời nhiều, lại không có con, ai biết chúng ta qua ngày khó khăn."
Hứa Thị cười lắc đầu, "Cũng không có gì khó, ai mà không khó khăn, trước kia càng nghèo hơn."
Trần Thị theo câu chuyện Hứa Thị, "Cũng không phải, ta cũng hiểu, trong lòng cũng thỏa mãn, nghĩ lúc trước cả nhà tam tẩu trở về, ngay cả chỗ ở cũng không có, hiện tại thì tốt rồi, cho nên ta và Hà hạ quyết tâm, dựa vào lực lượng hai chúng ta làm vài năm, chờ có con cũng có thể nuôi."
Đều cho nàng thuận miệng nói chuyện, Vương Thị khuyên giải an ủi hai câu.
Nào ngờ Trần Thị nói vội như phun ra, "Nhưng đào không ra, miễn cưỡng ăn no thôi, một chút tiền nhàn rỗi cũng không dành dụm được, không sợ nói với các ngươi, lần trước tiền mua muối cũng đào không ra, đi xin Đại tẩu một chén nhỏ còn bị nàng nói không dưới năm sáu lần, nếu có biện pháp, tội gì phải chịu như vậy. Tính tình Đại tẩu các ngươi cũng biết, bằng không lúc trước Nhị tẩu đâu cần khổ sở như vậy, hiện tại đến phiên ta. Nàng thì tốt rồi, cả nhà giúp đỡ nuôi lớn con nàng, về sau là những ngày khoan khoái, may mắn chúng ta ở riêng, bằng không chẳng phải còn nuôi con người khác? Ta còn nghe nương nói, cả nhà tam tẩu bị đuổi ra, hơn phân nửa là do đại tẩu..."
Vương Thị nghe đến đó không vui, tuy nói lúc trước thật không có chỗ đặt chân, mình ở nhà nghĩ lại cũng ủy khuất, nhưng từ miệng Trần Thị nói ra trong lòng không thoải mái, "Ngươi không cần nói như vậy, truyền ra không xuôi tai, không chừng người ta còn tưởng nhà chúng ta bất mãn, cuộc sống khó tránh khỏi va chạm, tự chúng ta truyền ra nhàn thoại là mất mặt nhất, lại nói chuyện này đã qua lâu rồi, bây giờ lấy ra nói càng không nên."
Sắc mặt Trần Thị trong nháy mắt có chút cứng lại, tiếp lại cao giọng cười, "Ta chỉ nói trong nhà thôi, ai lại nói chuyện này ra ngoài chứ."
Hứa Thị nhắc nhở nàng, "Sao lại không có tiền mua muối đâu, ngày thường không phải Hà đi làm công cho người ta sao?"
Trần Thị phảng phất như chờ Hứa Thị nói những lời này, vừa nghe xong liền mượn cơ hội lau khóe mắt, "Lúc này không gạt các ngươi, một hộ ở thôn cách vách bên sông xây phòng ở, ỷ mình tuổi trẻ, thượng đại lương phòng ở người ta, nào biết đau đến thắt lưng, này..."
Tiểu Mãn cúi đầu thêu hoa, vốn là không rên một tiếng, lúc này đột nhiên nói một câu, "Tứ thẩm, không phải là chuyện lúc trước sao, ngươi lần trước mới nói qua."
Tiểu Hà cũng ha ha cười nói: "Ta cũng nhớ được là như vậy." Vừa nói xong đã bị Văn Thị tát một cái, "Ngươi nói nhiều quá."
Trần Thị thở dài, "Cũng không lâu lắm, vốn muốn chịu đựng, không nghĩ tới hiện tại càng không tốt, buổi tối ngủ đau mồ hôi đầy đầu, ở nhà liên chút tiền cũng không có, đành phải chịu đựng, cũng không biết phải làm sao bây giờ."
Mọi người đều trầm mặc không nói.
Hứa Thị chưa từng gặp người như vậy, "Cần gì thì nói, dù sao đều là người nhà, không cần vòng vo như vậy đâu."
Trần Thị nín khóc mỉm cười, "Tẩu tử thật lanh lẹ, lúc ta gả tới nương đã nói, không nên nhìn trong nhà cái gì cũng không tốt, chỉ cần cả nhà hòa thuận vui vẻ là tốt rồi, bằng không sao các ngươi nhường ta ở nhà ngói, ta ngượng ngùng, này..."
Cốc Vũ nháy mắt hóa đá, lúc trước không phải nói không có nhà ngói nàng không chịu vào cửa, huyên náo lớn như vậy, bây giờ nói ngược lại cả nhà nhường nàng, vừa rồi còn nói đại bá mẫu nói bậy bây giờ lại nói cả nhà nhường, khả năng vặn vẹo sự thật người bình thường không thể làm được. Kết quả là, nàng vừa khơi lên ngọn lửa thương hại nháy mắt bị lời nói của Trần Thị dập tắt.
Trần Thị cảm thấy thời cơ đã đến, mới nói ra ý đồ chính, "Vốn không là chuyện lớn gì, chúng ta hai người đều chịu được khổ, đã đến lúc thu cắt hoa mầu, sau còn phải cấy mạ, thắt lưng Hà sợ là làm không xong, ta một người cũng không có biện pháp."
Hứa Thị vừa rồi đã mở miệng, không để ý, "Nếu là như vậy, cũng dễ dàng thôi, đến lúc đó qua lấy 1 máy tuốt hạt về xài, ngươi bất quá có ba bốn mẫu ruộng nước, cắt cũng không khó, chung quy là có biện pháp."
Trần Thị nức nở cảm tạ, "Nhị tẩu nghĩ thật chu toàn, nhưng đó không là chuyện khó khăn nhất, thu gặt hoa mầu xong còn phải cày ruộng, vốn đều do chúng ta tự mình làm, lúc này chỉ có một mình ta, sao làm xong được chứ, nếu không kịp thời gieo hạt, lúa mùa không có thu hoạch, sang năm ăn cơm cũng là vấn đề."
Hứa Thị thở dài một hơi, "Cũng không là chuyện gì,lúc đó ai cúng bận rộn cho thuê máy tuốt hạt, ruộng đất trong nhà làm không xuể, hận không thể mướn thêm hai người, lại sợ người ta nhà chúng ta ra vẻ, nhà nghèo còn mướn đứa ở."
Trần Thị tỏ vẻ đồng ý lời này, "Đúng như vậy, ta cũng biết các ngươi khó xử, há mồm cũng khó."
Hứa Thị hạ quyết tâm, "Hà là người chịu khó, tĩnh dưỡng mới đúng, tuổi còn trẻ ngàn vạn không nên để lại bệnh căn, như vầy đi, đến lúc thu gặt cày ruộng, chúng ta giúp ngươi mướn người làm vài ngày, theo lý chúng ta nên đi hỗ trợ, nhưng thật không thể, tiền công một ngày mười lăm văn, chúng ta ra, ta cân nhắc mướn hai lao động, năm sáu ngày là đủ."
Hứa Thị nói như vậy, Vương Thị cũng đồng ý, "Đúng vậy, Tứ thẩm, ngày qua do mình, không cần lo, đến lúc đó tiền công chúng ta cũng ra một nửa, xương cốt Hà không tốt, mướn người cũng không có ai nhàn thoại, lời Nhị bá mẫu có lý."
Trần Thị dùng sức xua tay, "Không được, không được, nếu truyền ra, để các ca ca giúp đỡ mướn người làm việc, mặt chúng ta không biết quăng đi đâu, vạn nhất đến mùa lúa xương cốt Hà vẫn không khá hơn, lại phải phiền toái các ngươi, đến lúc đó ta cũng không dám nhờ nữa, lúc này ta vụng trộm gạt hắn."
Cái gì cũng không được, nhất thời mọi người không biết làm sao.
Cốc Vũ không há mồm, vừa rồi nàng thấy Trần Thị cự tuyệt không phải làm bộ, không biết nàng muốn làm gì, bất quá cũng không nóng nảy, dù sao Trần Thị sẽ nói ra, mình để ý xem là biết.
Tiểu Mãn thấy vậy, "Còn không bằng chờ cha ta và Nhị bá trở về lại nói, dù sao hiện tại cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cách thu gặt còn có một khoảng thời gian, không cần gấp như thế."
Trần Thị vỗ đùi, "Ta có biện pháp." Nói nửa câu lại dừng lại, bộ dáng ngượng ngùng.
Mọi người đều kêu nàng nói mau.
Trần Thị có thế mới nói, "Hà không thể động, việc nhà miễn cưỡng có thể làm, nhưng không thể cày ruộng làm cu li, các ngươi cũng không giúp được bao nhiêu lần, ngày phải do mình qua, ta mặt dầy nói thẳng, Nhị tẩu, Tam tẩu, máy tuốt hạt các ngươi kiếm không ít bạc, bằng không cho ta mượn, để chúng ta mua một con trâu, đến lúc đó không cần các ngươi hỗ trợ, chúng ta tự mình có thể ứng phó, về sau tốt hơn sẽ trả lại cho các ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.