Điền Viên Cốc Hương

Chương 106: Cửa nhà giàu nhiều tâm tư

Thẩm Duyệt

11/06/2016

Cốc Vũ không yên lòng, không chỉ An Cẩm Hiên xem trong mắt, Miêu lão tiên sinh cũng thấy, hắn còn muốn hỏi Cốc Vũ đối với thuốc vì sao có kiến giải như thế, thấy tâm tư nàng hoàn toàn không ở nơi này, Miêu lão tiên sinh nghĩ dù sao còn nhiều thời gian, đến lúc đó nói cũng không muộn.

Vì thế, An Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ cáo từ, Miêu lão tiên sinh cũng không giữ, chỉ dặn qua vài ngày có thể đi tới lấy cao trái cây, Cốc Vũ vừa nghe thần tiên quả ngao thành cao, lại hưng trí, "Không phải là mứt thần tiên hoa quả thôi, còn cao cái gì cao, thuốc dán mới kêu cao đâu!"

Miêu lão tiên sinh vừa nghe nàng nói như vậy, vuốt râu bạc sau một lúc lâu, mới nói: "Thần tiên tương hoa quả thì thần tiên tương hoa quả, cách gọi này cũng không sai."

Chờ An Cẩm Hiên bọn họ đứng lên, Miêu lão tiên sinh lại cho Cốc Vũ hai thiếp thuốc dán, nói là cho Lí Đắc Tuyền, cười tiếp nhận: "Ta không nói thuốc dán, Miêu gia gia còn không chịu cho đâu."

An Cẩm Hiên tiếp nhận thuốc dán Cốc Vũ đưa qua, cười nhẹ, trong lòng hiểu là Cốc Vũ muốn nói với mình cái cớ đến trấn trên.

Một cỗ kiệu ngừng ngoài cửa, một nha đầu vạch mành kiệu, một lão phu nhân, tuổi khoảng chừng năm mươi, trang điểm quý phái, không giống Hứa Tần Thị tùy ý tự tại như vậy, trên người mặc tơ lụa tốt nhất, tóc chải gọn sau ót một búi tóc tròn, trên trán chỗ dễ thấy là một khối phỉ thúy, đủ loại trang sức cộng với biểu cảm đoan túc, cả người toát ra vẻ đoan trang hào phóng phú quý, cũng làm cho người ta không thể nào tới gần.

Lúc Cốc Vũ thấy nàng lôi kéo một tiểu tử vào cửa, ngớ ra, trên người lão phụ nhân, tản ra vẻ lạnh lùng, ở đây trời nóng, tựa hồ rất quỷ dị.

Miêu lão tiên sinh thấy nàng tiến vào, tiếp đón một tiếng, "Lão phu nhân, tiểu thiếu gia lại không tốt sao?"

Người được xưng là lão phu nhân, vẻ mặt sốt ruột: "Miêu lão tiên sinh, cũng không biết có phải bị dọa đến hay không, suốt ngày ở hậu viện bần thần, lại gọi tới gọi lui, không biết có bị đồ không tốt nhập thân không?"

Cốc Vũ đứng bên cạnh Miêu lão tiên sinh, dưới ánh sáng yếu ớt, đánh giá Ninh Bác bị lão phu nhân lôi kéo, hắn luôn cúi đầu nhìn chân mình, Cốc Vũ thầm nói, trách không được Ninh Bác không thích ngốc ở nhà, nếu là mình cũng sẽ không thích.

Miêu lão tiên sinh biết Ninh gia, lão phu nhân rất sủng ái tiểu thiếu gia, trước kia hắn từng xem qua Ninh Bác biết bao nhiêu lần, đều không bị bệnh nghiêm trọng gì, trước đây cũng từng nói qua, đứa nhỏ này không cần quản nhiều, tính tình hắn tốt, chỉ cần có một chút không thích hợp, tỷ như bị sặc, khụ khụ hai tiếng bị nghe thấy, tất nhiên là muốn đến y quán xem qua, cũng may bộ dáng Ninh Bác thơ ngây, cho dù là quá đáng, cũng không đến mức làm cho người sinh ghét, vì thế Miêu lão tiên sinh buồn cười, "Phu nhân, vậy ngươi hỏi qua tiểu thiếu gia sao?"

Nghe Miêu lão tiên sinh nói như vậy, đầu Ninh Bác vừa nhấc, "Miêu gia gia, ta không bị gì, ta, ta muốn luyện võ công, đến lúc đó ai cũng không thể khi dễ ta!"

Nói xong, Ninh Bác nhìn 2 người bên cạnh Miêu lão tiên sinh cười một tiếng, hắn có chút không vui, trừng mắt một cái, lại mới phát hiện bóng người kia là Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, hắn bất chấp tổ mẫu của mình, liền chạy tới, "Cốc Vũ, Cẩm Hiên ca, các ngươi thế nào đến !"



Vẻ vui sướng không lời tả được, nói hai câu thấy Cốc Vũ bọn họ đưa tới này nọ, hắn cũng không khách khí, cầm lên một thần tiên quả ăn, ăn hai miếng mới dừng lại, sợ hãi quay đầu nhìn lão phu nhân kia.

Cốc Vũ cười cười, "Còn không mau đi gột rửa."

Ninh Bác cầm trái cây phải đi ra hậu viện y quán, dùng nước rửa, cao hứng ăn, trở ra cửa cùng Cốc Vũ bọn họ không ngừng nói chuyện, tựa hồ bị buồn lâu lắm cần phóng thích, hoàn toàn không để ý mặt tổ mẫu đã có chút giận.

Miêu lão tiên sinh ha ha nở nụ cười, "Lão phu nhân, tiểu thiếu gia bệnh gì đều không có, ngươi nhìn thấy, hắn có nhiều tinh thần."

Lão phu nhân nhìn Ninh Bác đối với hai đứa trẻ kia, trong lòng đã không vui, nàng cẩn thận nhìn qua, hai người kia mặc rách tung toé không nói, còn bẩn hề hề, trên đầu cô nương kia còn dính một mảnh lá cây, nàng hơi lắc đầu, thấy tôn tử mình thương yêu nhất cùng hai người như vậy, còn lo lắng chẩn bệnh gì nữa.

Nàng đã từng trải qua thế sự, tuy trong lòng không vui, miệng lại nói ra lời hoà nhã, "Bác nhi, khi nào thì quen biết, cũng không nói với ta."

Ninh Bác quay đầu cười, "Này chính là khuê nữ Lí sư phụ a, nhà bọn họ ở trong nhà Cẩm Hiên ca, ở Đào trang! Một gian nhà tranh lớn, lần trước ta đi Hoàng gia bên kia, chính là thấy Lí sư phụ một người cùng thật nhiều người đánh nhau, hắn thật lợi hại, đánh bại thật nhiều người!"

Cốc Vũ nghe hắn nói xong, thở ra một hơi, Ninh Bác không nói sai, nhưng lời này khẳng định lão nhân gia không thích, nàng vội tiến lên, nhẹ nhàng nói: "Lão phu nhân, ta gọi Cốc Vũ, cha ta là làm nghề mộc, cũng không phải muốn cùng người ta đánh nhau, chính là làm nghề ở Hoàng gia không trả tiền công còn tịch thu dụng cụ của cha ta, hơn nữa lúc Ninh Bác ở nơi đó, cha ta sợ hắn có việc, mới nóng vội đem Ninh Bác ôm đi ra."

Đôi mắt lợi hại của lão phu nhân nhìn nha đầu kia, thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, mình nhìn chằm chằm nàng chẳng những không bỡ ngỡ, ngược lại ngẩng đầu, dùng một đôi mắt to hồn nhiên nhìn lại, nàng có chút không thích, đầu bả xoay qua một bên, thầm nói nha đầu xem ra cơ trí, tự trách tôn tử mình ngoan dễ bảo, suốt ngày nhắc Cốc Vũ dài Cốc Vũ ngắn, lại là một nha đầu khôn khéo lôi thôi, về sau không cho Ninh Bác đi chơi là tốt rồi, khỏi trêu chọc đến loại người này.

Ninh Bác lại không biết việc này, như cũ cười nói: "Cốc Vũ, lần tới ta đi tới nhà của ngươi bên kia sẽ cho ngươi màn, đến lúc đó sẽ không bị muỗi cắn!"

Cốc Vũ lại ta thán một chút, tiểu thí hài chung quy đánh rắm không hiểu, bọn họ cho phép hắn ra cửa, vốn là để hắn không buồn như vậy, lúc này thấy đôi mắt nãi nãi hắn, như là cho rằng mình lừa bịp hắn, loại cảm giác này làm Cốc Vũ không dễ chịu, nhưng không phát tác được, chỉ là lạnh nhạt nói: "Không cần, nhà ta có thể dùng ngải diệp huân muỗi, màn nhiều phiền toái."

Cố tình nói một câu như vậy, lại làm cho lão phu nhân nhận định suy nghĩ của mình, "Ta coi Lí sư phụ là người trung hậu thành thật , lại có một nha đầu lanh lợi như vậy, thật là hảo phúc khí!"

Nói là nói vậy, trong lòng nàng thậm chí đã hạ quyết tâm, là không thể để Ninh Bác qua lại, nguyên lai là nhìn Lí Đắc Tuyền trung hậu thành thật, hơn nữa nghe nói trong nhà con lớn nhất đang đọc sách, chắc là nhà nhân hậu, nhưng nhìn bộ dáng nha đầu này, còn nói chỗ ở cũng không có, phải ở nhờ nhà tranh người ta, Ninh Bác đi qua nơi đầy bụi đất ăn cơm, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.



Cốc Vũ nói hai câu, liền im miệng, Ninh Bác không biết vì sao, vẫn vui vẻ nói cười, thấy Cốc Vũ và tổ mẫu đều không cười, hắn có chút ngạc nhiên.

Miêu lão tiên sinh thấy vậy cũng đại khái đoán ra một ít, hắn cũng không nói gì, ngược lại nói: "Cốc Vũ, Cẩm Hiên, các ngươi còn phải đi một đoạn đường, hôm nay sắc cũng không sớm, mau trở về, miễn cho người trong nhà quan tâm, lần tới lại đến, a?"

An Cẩm Hiên gật đầu, kéo Cốc Vũ đi, Cốc Vũ hướng lão phu nhân cáo biệt, vội vàng đi rồi.

Sắc mặt Ninh Bác đầy vẻ tiếc hận.

Nha đầu đi theo thấy bộ dáng hắn, có chút buồn cười: "Thiếu gia, người đi rồi, nhìn ngươi ngóng dài cổ, như đánh mất hồn vậy."

Lão phu nhân trách cứ một câu, "Đông Mai!"

Người kêu Đông Mai im miệng, nhớ ra lão phu nhân không thích hạ nhân ở bên ngoài nói chuyện như vậy, không nói gì thêm.

Đã không còn chuyện gì, lão phu nhân mang theo Ninh Bác đi về, Ninh Bác không chịu ngồi bên trong kiệu, muốn đi bộ trở về, lão phu nhân không có cách nào, đành phải cho 2 nha đầu đi theo, mình cùng Đông Mai một đường trở về.

Về đến nhà, Đông Mai pha trà, thấy lão phu nhân còn ngơ ngác ngồi, không đầu không đuôi nói một câu, "Bác nhi không thể đi đến nhà kia."

Đông Mai thấy nàng khôi phục thường sắc, cũng nói: "Lão phu nhân, ta thấy Cốc Vũ rất cơ trí, ngươi xem thiếu gia ở cùng bọn họ, cũng không biết nhanh nhẹn hơn bao nhiêu."

Lão phu nhân oán hận buông ra một câu: "Chỉ sợ là quá cơ trí! Ngươi nhìn bộ dáng kia, may mắn còn nhỏ, ta hiện tại xem trọng, đúng là ta rộng lượng, ngươi không biết hộ nông dân, có quan hệ còn không gắt gao tóm lấy, bọn họ giữ Bác nhi còn không giống như giữ một cây rụng tiền, thấy Bác nhi ngốc hồ đồ ta hận mình không thể ra mặt, may mắn hôm nay thấy, ngươi xem nha đầu cùng tiểu tử kia, trên đầu trên người có chỗ nào sạch sẽ, người lôi thôi như vậy cũng chỉ có ở thôn trang thôi, coi như là tốn chút bạc lấy bài học, về sau không cho đi, nếu như bị mê hoặc, về sau khả thế nào được! Hắn là người làm đại sự, sao có thể thường xuyên ở cùng những người đó."

Đông Mai cũng là khuê nữ hộ nông dân, nghe lão phu nhân nói như vậy, nàng ảm đạm nói một câu, "Nhưng cũng không đều là như vậy, Lí sư phụ xem chính là người thành thực."

Lão phu nhân khoát tay, "Mới đi qua vài lần, ngươi xem cũng đã dễ bảo, cả ngày Cốc Vũ dài Cốc Vũ ngắn, ta còn tưởng nếu tốt sẽ cho hắn làm nha đầu, hiện tại ý tưởng này ta cũng không có, chỉ sợ Bác nhi bị nàng ăn gắt gao."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook