Điền Viên Cốc Hương

Chương 53: Kẻ đầu gỗ Linh Nga

Thẩm Duyệt

13/05/2016

Tuy Lí Hà thị tin tưởng lời nói của Hứa thị, nhưng cũng tìm một ngày nhàn rỗi, cùng một chị em tốt đi vào thôn dò hỏi, tuy rằng không nghiêm trọng như Hứa thị nói, nhưng quả thật thực đã có vợ, chờ lúc bà mối đến nàng đen mặt, lại không dám đuổi bà mối đi, đành phải nói không hợp tướng, nhờ bà mối để ý nhà khác.

Bà mối được Chu gia hứa hẹn, nếu sự tình thành sẽ hậu tạ, về sau sinh con cũng không thể thiếu lợi ích cho nàng, bị Lí Hà thị cự tuyệt, bà mối nỗ lực, "Lão tẩu tử, ngươi là người khôn khéo tinh minh, sao lần này hồ đồ như vậy, bên kia nói là cưới vợ, lại không nói là nạp vợ nhỏ, không chừng gả qua khuê nữ có con, đây là chuyện lớn, về sau muốn thế nào còn không phải do nàng."

Lí Hà thị mím môi, tựa hồ suy nghĩ lời bà mối, cũng không nói gì thêm.

Bà mối thấy nàng không động tâm, liền nói: "Cũng không phải ta nói, khuê nữ dù là tốt, chỉ là lần trước chuyện của Triệu gia truyền ra đi làm cho không có người dám đến cửa, bây giờ Chu gia không ghét bỏ, thêm tuổi cũng lớn, muốn tìm người xứng đôi còn không phải kia người không vợ hoặc có bệnh không tiện nói ra, còn không bằng Chu gia sao?"

Lí Hà thị mắng một câu, "Còn không phải do Triệu gia nói ra, làm trì hoãn khuê nữ ta, gả qua bên kia cũng thật sự ủy khuất Linh Nga, nếu không ngài nhìn giúp xem, còn có người khác thích hợp không?"

Thấy Lí Hà thị không chấp nhận, bà mối không thoải mái, miễn cưỡng ứng hạ, ra cửa.

Cách mấy ngày, giới thiệu hai người, càng không hợp ý, một người là lão bà vừa chết muốn tái giá, trong nhà còn kéo theo hai đúa con, một người khác tuy rằng chưa từng cưới vợ, lại là người thọt. Lí Hà thị cự tuyệt hết thảy, bà mối lại giới thiệu thêm vài người nữa, Lí Hà thị càng không vừa lòng, không thể nhịn được nữa mắng bà mối lãng phí khuê nữ của mình, đem bà mối đuổi chạy ra ngoài.

Bà mối kia vốn mười dặm tám thôn đều quen mặt hết, lại là người nói nhiều, bị Lí Hà thị đối đãi như thế, càng tuyên dương ra ngoài, nên không có bà mối nào tới cửa.

Chuyện như vậy, ngay cả lão đại Lí Hải chất phác như thế cũng không chịu nổi, nói nặng Lí Hà thị vài câu, bị Trương thị kéo phòng, "Ngươi ngốc hả, gả không ra mắc mới gì ngươi, không phải chúng ta không chịu gả nàng, dù sao ngươi cũng biết, nếu gả đi chúng ta phải ở riêng, đến lúc đó ba đứa con ngươi có chịu nổi không, thêm hai năm nữa, Lập Xuân, Lập Hạ có thể bắt đầu tìm vợ rồi!"

Lão Lí đầu cùng Lí Đắc Giang cũng oán trách Lí Hà thị , mà Trần thị luôn muốn ở riêng, lúc ra ngoài càng than phiền với nàng dâu khác là Lí Hà thị không tốt. Lí Hà thị trong lòng nghẹn khí, lúc ra ngoài gặp gỡ người trong thôn, theo thường lệ đứng phát ra bực tức, thấy không có ai hưởng ứng, lại trút giận lên người vợ lão Tam, nói bên kia không tốt ra sao, người khác nghe vậy mới cùng nàng nói, Lí Hà thị trong lòng thoái mái một chút mới về nhà.



Hứa thị cùng Vương thị lo lắng Linh Nga luẩn quẩn trong lòng, nương làm ầm ĩ như vậy, Linh Nga mắt thấy tuổi càng lớn, hơn nữa nàng lại không ra ngoài nhiều, tỷ muội quen biết đều gả đi, sự đau khổ trong lòng không có chỗ nói, vạn nhất một ngày nào đó luẩn quẩn trong lòng càng phiền toái, nàng đã không chịu đi lại, thôi thì các nàng đi qua, trò chuyện, cũng tốt cho nàng tâm sự.

Các nàng chịu đựng mặt lạnh của Lí Hà thị, đi vào phòng Linh Nga, phát hiện nàng ngồi thêu như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt bình tĩnh, một kim một chỉ không có gì khác thường, thấy Vương thị, Hứa thị tiến vào cũng chỉ là ngẩng đầu cười mỉm: "Nhị tẩu, Tam tẩu các ngươi thế nào đến? Nhị tẩu ta hai ngày nay vừa khéo làm đầu hổ, đến lúc sinh con có thể dùng, ta làm cho Hạ Xuyên có chút vội, nên bây giờ làm trước, cô cô này cũng không thể bất công."

Vương thị thấy nàng như thế, thật xúc động, cô nương này có tâm tư, ngày thường có thói quen dựa vào quyết định của Lí Hà thị, hiện tại nàng không biết nghĩ như thế nào, cũng không tiện hỏi, liền cười nhẹ. Hứa thị cũng như thế, chỉ biết ngồi đó, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, lại không cam lòng, khẽ cắn môi liền hỏi, "Linh Nga, chuyện xảy ra gần đây ngươi nghĩ như thế nào?"

Thần sắc Linh Nga có chút dao động, rũ mắt nói: "Do nương làm chủ, ta không tiện nói việc này."

Vương thị lắc đầu: "Linh Nga, tuy rằng nương có thể giúp ngươi quyết định, trong lòng ngươi cũng nên có chủ ý của mình, nhiều năm như vậy ngươi cũng thấy, nếu không có ca ca ngươi kiên cường, ta sợ là tâm tư sống sót ta đều không có, nam nhân này sẽ không giống như ca ca, hơn nữa bên kia còn có một người vợ, tính tình của ngươi gả đi làm sao qua được."

Cốc Vũ quan sát sắc mặt Linh Nga, lúc này thấy nàng không chỉ có có chút ngây thơ còn có chút kinh ngạc, ra mặt: "Tiểu cô cô, đúng vậy, người kia đã có gia thất, thẩm thẩm kia bị đánh bầm sưng mắt, thật dọa người, cô cô ngàn vạn lần không cần gả cho người không biết nền tảng, đến lúc đó bị khi dễ."

Linh Nga sắc mặt có chút biến hóa, "Âu cũng là mệnh của ta!"

Vương thị không đồng ý, "Mệnh cái gì mà mệnh, ngươi nói với ta, so Triệu lang ở Triệu gia cùng với Chu gia, trong lòng ngươi chẳng lẽ tuyển Chu gia? Nghe mẹ ngươi cũng không sai, chỉ là lúc chúng ta còn là cô nương còn có một chút tự do, về sau cả đời có rất nhiều ngày khổ, ngươi nên hiểu minh bạch."

Linh Nga gật đầu, cũng không biết có nghe vào hay không, đột nhiên hỏi: "Tẩu tử, lúc trước sao ngươi gả cho Tam ca vậy, có nghĩ đến về sau qua ngày như vậy sao?"

Vương thị mân miệng cười, sắc mặt hơi đỏ lên, Hứa thị tựa tiếu phi tiếu, Cốc Vũ càng tò mò cha mẹ luyến ái ra sao, lại không dám nhìn chằm chằm Vương thị sợ nàng không nói, cầm một còn rối gỗ khắc trong phòng Linh Nga lên nhìn.

Vương thị từ nhỏ được cha mẹ thương yêu, ngẫu nhiên cũng đi ra cửa hàng, cho nên không bị khó xử, "Ca ngươi là một đầu gỗ, vài năm nay mới linh hoạt một chút, lúc đó hắn đi cửa hàng chúng ta làm quầy, ta đưa đồ ăn cho hắn, thấy hắn hai mắt hữu thần, chỉ là không vừa lòng một cái lăng mộc, hắn không chịu ăn tinh tế thu thập xong rồi mới ăn, ta ngay từ đầu còn cân nhắc vì ở nhà chủ nên mới như vậy, sau này thấy việc làm đều cẩn thận, không phải là người dùng mánh lới, hơn nữa người cũng thành thực, rất thật thà. Rõ ràng đồ ăn nhiều, hắn ăn một nửa liền ăn no, ta khi đó chọc hắn nói nên ăn hết không cần lãng phí, hắn vậy mà cố ăn cho hết, làm ta giật cả mình, lúc đó cha mẹ ta cũng cảm thấy không sai, hơn nữa lại quen biết sư phụ hắn..."



Cốc Vũ ngồi trên mặt đất, tưởng tượng tình cảnh cha nàng liều mạng nuốt cơm, che miệng cười.

Linh Nga tựa hồ cũng hưng trí, lại hỏi một câu, "Lúc trước cũng không quen biết cha mẹ, ngươi thế nào cũng dám..."

Vương thị lắc đầu, "Lúc đó cha mẹ ta cũng nói như vậy, cho nên ta nói chúng ta chỉ có lúc làm cô nương mới có chút tự do, khi đó ta nói với cha mẹ, đi theo ca ngươi về sau tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất, cũng không biết vì sao nương ngươi lúc trước không gặp mặt, bên kia việc lại nhiều, toàn do sư phụ làm chủ, mỗi ngày luôn có người đến bận rộn, nhiều năm như vậy, chúng ta không có một lần gặp mặt, ngay cả Kinh Trập... Ngay cả hồi đến nơi đây cũng không tính là khổ một chút thôi, nên thế nào qua thì là thế đó thôi, tóm lại cũng qua ngày."

Linh Nga máy móc lập lại một câu, "Kham khổ thì kham khổ, nên thế nào qua thì là thế đó qua."

Thấy Linh Nga có chút buông lỏng, Hứa thị cũng tham gia hỏi, "Linh Nga, ngươi có thật sự ghét bỏ Triệu gia nghèo không? Cuộc sóng là do chính mình qua, ngươi xem nương Triệu lang đi lại là biết bên kia vừa lòng ngươi, có nói vài câu không xuôi tai cũng do giận dỗi thôi, hơn nữa nhà bọn họ chỉ có một đứa con, gả qua không thương ngươi thì thương ai đây, nhà bọn họ lại có tay nghề , về sau sẽ khá lên, lại nói lúc trước cũng chỉ là phát bệnh, qua nhiều năm như vậy, lời nói không xuôi tai, nếu đúng là bệnh lao đã sớm chết rồi."

Linh Nga thấy Hứa thị nói nhiều như vậy, một câu cũng không nghe vào, cuối cùng, nhàn nhạt nói một câu, "Ta cũng từ trong cuộc sống khổ cực mà ra, chỉ là nương nói nữ nhân kén chọn như vậy, phải có cuộc sóng tốt hơn mới được!"

Cốc Vũ thấy nàng như vậy, hận không thể đi cắn nàng một miếng để nàng thanh tỉnh, "Cô cô, chỉ cần có ngày lành thôi sao, bằng không ngươi gả cho một ông già, mỗi ngày ăn thịt mặc tơ lụa ngươi nguyện ý sao?"

Linh Nga lắc đầu, trong lúc nhất thời tâm loạn, các nàng nói những điều nàng chưa từng nghĩ tới, từ nhỏ đến lớn luôn luôn có nương có các tỷ tỷ. Nhị tỷ cùng nương đều thích ra chủ ý, nàng biết là các nàng đều muốn tốt cho nàng, nên không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ các chị dâu nói như vậy, nàng cũng không biết nương hay chị dâu không đúng, nhưng ai cũng có lý, nàng hỗn độn, lắc đầu như muốn thanh tỉnh một chút.

Vương thị và Hứa thị liếc nhau, không tiện nói thêm nữa, hơn nữa ngoài cửa truyền đến âm thanh của Trần thị và Lí Hà thị , không nghĩ ngồi lâu, "Linh Nga, ngươi cẩn thận suy nghĩ, nên đi qua cùng chúng ta thêu thùa may vá, một cô nương không nên mỗi ngày buồn ở trong phòng, dù là khuê nữ nhà khá giả còn có nha đầu nói chuyện"

Nói xong các nàng đi về, để lại Linh Nga ngồi chỗ đó cau mày, nhìn tảng đá trong tay, nghĩ đến lời nói vừa rồi của các nàng, có chút hoảng hốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook