Điền Viên Cốc Hương

Chương 101: Mưu kế của Kinh Trập

Thẩm Duyệt

08/06/2016

Cốc Vũ đi qua sân bên kia, Lập Thu đang cãi nhau với hai ca ca của nàng, mắng qua mắng lại, Trương thị đứng ở giữa nói gì đó, tiếp đó một người bị tát một cái.

Cốc Vũ không có thời gian cùng bọn họ tán gẫu, vòng vào nhà chính, Trần thị gặp Cốc Vũ, cười nói: "Cốc Vũ có chuyện gì?" Nói xong liền dán bên người nàng.

Cốc Vũ không có nhiều hảo cảm với Tứ thẩm này, nhìn nàng hòa khí, đôi khi nói chuyện luôn ngấm ngầm hại người, huống hồ nàng vốn là người Đào trang, luôn đi nói chuyện trong nhà cho nhà mẹ đẻ nghe, tẩu tử bên nhà mẹ đẻ nàng lưỡi dài, chỉ cần qua miệng nàng, lúc giặt quần áo như radio, còn bí mật gì đáng nói.

Thấy Trần thị luôn ở bên mình, Cốc Vũ cũng không có biện pháp, một mạch đi tìm Lí Đắc Giang, thấy Trần thị còn ở một bên hưng trí hỏi này hỏi kia, Cốc Vũ cũng không quan tâm nàng, "Nhị bá, có rảnh qua nhà của ta bên kia một chút, Nhị bá mẫu ta có chuyện."

Trần thị cười một tiếng, "Nhị tẩu ta thật buồn cười, gần như vậy, đợi trở về nói không được sao, còn cố ý tìm chân chạy, thật là có thai so với tiểu thư nhà giàu còn tôn quý hơn."

Lí Đắc Giang nghe lời nói Trần thị xong, cũng trôi chảy nói một câu, "Sự tình gì gấp như vậy."

Cốc Vũ khụ khụ một chút, muốn giải thích một câu, lại cảm thấy không nên nhiều lời, nói gì cũng sẽ bị thêm mắm thêm muối, không bằng cái gì cũng không nói, không phí công phu đấu võ mồm, nàng không quản, kéo Lí Đắc Giang nói: "A, Nhị bá phụ, không phải là Nhị bá mẫu gọi ngươi không được sao, là ta gọi ngươi ——" một bên kéo vạt áo Lí Đắc Giang, cúi đầu dùng sức, lúc đi ra làm bộ không thấy húc đầu vào giữa lưng Trần thị.

Chờ Cốc Vũ mang Lí Đắc Giang về, đã thấy không khí trong phòng cứng lại rồi, Vương thị ngồi một bên lau nước mắt, Hứa thị cùng Hứa Tần Thị ngốc một bên không biết nói gì cho phải.

Lí Đắc Giang vội hỏi xảy ra chuyện gì, Hứa Tần Thị lại thở dài kể lại mọi chuyện, Lí Đắc Giang dù sao cũng là nam nhân, có chủ kiến, "Không sợ, Tuyền là người làm ăn thành thực, dù hắn là loại gia đình gì, cũng cần phải nói lí lẽ, lại nói Cùng Nhi không phải cũng đi qua sao, không chừng hiện tại không xảy ra chuyện gì, ta phải đi xem ngay."

Hứa thị thấy trời bắt đầu tối, có chút lo lắng, " Hay là kêu đại ca bọn họ, ngươi một mình đi cảnh tối lửa tắt đèn, vạn nhất gặp người xấu phải làm sao bây giờ?"

Lí Đắc Giang vừa tới, mấy người phụ nhân giống như gặp tâm phúc. Lúc này nghe Hứa thị nói như vậy, Vương thị ứa nước mắt nói: "Ta cũng đi xem, nếu ở nhà chờ ta thật không yên lòng, ta cảm thấy là có chuyện gì."

Cốc Vũ đứng ở một bên, không có ý kiến gì, đi tìm Kinh Trập, nhưng bọn họ không ở bên trong, nàng đành phải đi ra nói: "Ta cũng đi, ta cũng đi, ta đi theo nương ta."

Lí Đắc Giang đang lo lắng có nên mang Lí Đắc Hà theo hay không, chỉ là đến cùng cũng không biết xảy ra chuyện gì, nếu hưng sư động chúng không quá tốt, nhưng lỡ mình một người ứng phó không xong thì phải làm sao.

Vừa vặn lúc này Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên mang theo nửa thùng cá đi vào, cười hề hề hỏi: "Thế nào đều ở đây, chúng ta hôm nay đi bắt cá, buổi tối ăn cá!"

Vừa nói xong phát hiện không khí trong phòng không đúng, Cốc Vũ đem sự tình hai ba câu nói.



Kinh Trập hỏi Lí Đắc Giang, "Nhị bá, có phải cha ta làm cho người lần trước nói nhà muốn đánh đồ cưới?"

Lí Đắc Giang còn không nói gì, Hứa Tần Thị đáp phải.

Kinh Trập cũng nhiều lời, "Nhị bá, ta xem việc này chúng ta đi là được, nương ngươi yên tâm, ta, Cẩm Hiên cùng Nhị bá đi, ân, mang theo Cốc Vũ, chúng ta bốn người, cũng không sợ có chuyện gì, nếu thật cần thêm người nào, ta cùng Cẩm Hiên chạy về kêu, như vậy được không?"

Cốc Vũ buồn bực, chuyện như vậy sao Kinh Trập khẳng định mang theo nàng, nàng không hỏi nhiều, Vương thị mâu thuẫn nghĩ muốn đi, nhưng lại nghĩ mình đi không lợi ích gì,nhất thời tại chỗ cứng đờ.

Đang định ra cửa thấy Đại Lâm vội vã chạy vào, "Tiểu Hà bảo ta đến, cũng không biết chuyện gì."

Lí Đắc Giang nhìn ba thiếu niên, tuy chưa trưởng thành nhưng đầu không nhỏ, gặp chuyện không kích động lại có đảm đương, trong lòng hắn buông xuống không ít, "Được, chúng ta 5 người cùng đi."

Văn thẩm kêu một câu Đại Lâm, "Muội muội ngươi đâu?"

Đang nói Tiểu Hà cười mỉm chi xuất hiện tại cửa phòng, "Ta vừa nghe nói là muốn đi trấn trên, nên đi gọi ca ta đến, ta đi qua Giang Sinh ca mượn hai cái đèn lồng, các ngươi sẽ không sợ trên đường gặp phải cái gì."

Không nói nhiều, cầm đèn lồng Kinh Trập bước đi.

Cốc Vũ vội kêu lên một tiếng, "Ca, đèn lồng còn chưa đốt lửa đâu!"

Kinh Trập lắc đầu, "Không sợ, chúng ta ra thôn trang đốt là được." Cốc Vũ nghĩ cũng được, hai cái đèn lồng một đám người rêu rao ra cửa, cũng không tốt.

Bởi vậy mọi người vội vàng đi ra ngoài, đi qua thôn, qua cầu gỗ bắc ngang sông Thanh Sa, đến đường lớn, Kinh Trập đốt đèn lồng đi phía trước, Lí Đắc Giang để Cẩm Hiên kéo Cốc Vũ đi phía trước một chút, Lí Đắc Giang cùng Đại Lâm đi ở phía sau, như vậy sẽ không sợ chừa lại ai.

Ánh sáng đèn lồng mờ nhạt một vòng, cũng thấy rõ hiện tại không có ai đi, phá lệ yên tĩnh, chung quanh côn trùng không biết tên cao thấp tiếp nối nhau kêu, trời tuy tối, nhưng cũng ấm, đoàn người đi có chút gấp tung bụi đất, An Cẩm Hiên nắm tay Cốc Vũ đi, có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của nhau, chỉ là vội vã chạy đi, không ai có tâm tư nói chuyện.

Cốc Vũ chân ngắn, đi tới đi lui có chút theo không kịp bọn họ, An Cẩm Hiên cũng không nói chuyện, nắm tay Cốc Vũ thật chặt, Cốc Vũ chạy hai bước đuổi kịp, tiếp tục đi, đi một chặp lại chạy chậm vài bước, tận lực đi theo mọi người hướng về trấn trên.



Mấy dặm đường không xa lắm, huống chi bọn họ đang vội, không bao lâu đã đến trấn trên, trấn trên so với thôn trang tốt hơn chút, trong cửa hàng bên đường còn có ánh sáng le lói chiếu ra, vài người kéo dài bóng hình đi về hướng tửu lâu.

Đến tửu lâu, gõ cửa nửa ngày không có tiếng người, mãi đến khi người ở bên trong nghe ra thanh âm Lí Đắc Giang, mới mở cửa ra, trong phòng chính là vợ Hứa Thế Cùng mang theo đứa nhỏ, nàng có chút kinh hồn nói: "Cha đứa nhỏ đi ra ngoài nửa ngày còn chưa trở về, không buôn bán, tiểu nhị chưởng quầy đều về nhà, ta mang theo đứa nhỏ ở nhà không dám mở cửa, các ngươi đừng lấy làm phiền."

Dĩ nhiên là không thấy lạ, Lí Đắc Giang nói cẩn thận chạy vạn năm thuyền. Nói xong cũng không khách sáo, hỏi hai câu, biết được Hứa Thế Cùng vội vàng trở về một chuyến lại đi ra ngoài, Lí Đắc Giang mang theo Kinh Trập bọn họ ba người đi qua nhìn một cái.

Kinh Trập lúc này rất bình tĩnh, "Nhị bá, hay là ngươi đi hỏi thăm một chút hiện tại là tình huống gì, nếu không là vạn phần khẩn cấp trước hết không nên động, trở về chúng ta thương lượng một chút."

Lí Đắc Giang nhìn Kinh Trập dưới ngọn đèn, tuy không nói nhiều nhưng tản mát ra một loại khí độ, làm người ta không tự chủ được nghe theo mà làm, tựa hồ hắn có thể giúp ngươi giải quyết, hắn có chút kinh ngạc, lần đầu tiên cảm thấy không thể khinh thường cháu mình, vì thế không hỏi nhiều, mang Đại Lâm ra cửa.

Kinh Trập kéo An Cẩm Hiên, đến một góc, nhỏ giọng bàn tính, An Cẩm Hiên không ngừng gật đầu, ngẫu nhiên toát ra một tia kinh ngạc, Kinh Trập cười khổ lắc đầu, lấy từ trong lòng ra một cái gì đó đưa cho An Cẩm Hiên, An Cẩm Hiên cất ở trong ngực, dùng sức gật đầu, chờ Cốc Vũ đi tới chợt nghe An Cẩm Hiên nói một câu, "Yên tâm, Kinh Trập, sự việc này giao cho ta cùng Cốc Vũ."

Cốc Vũ ngạc nhiên, lại có tiếng bước chân, ban đêm bên trong nghe rất rõ ràng, tiếp theo là tiếng cửa mở ra, một bóng dáng hơi mập vào cửa, là Hứa Thế Cùng. Hắn thấy trong phòng có nhiều người như vậy, hiểu là chuyện gì, cũng không nói gì thêm, "Ta đi xem, cửa đóng chặt, kêu cửa cũng không cho ai đi vào, nói là trong nhà lão gia lúc này có chuyện. Ta lại đi láng giềng hỏi thăm, nghe nói là có một người lớn cùng một đứa trẻ đến gõ cửa, tiếp đó là thanh âm cãi nhau, ta nghe nói người lớn kia có chút giống Tuyền, chỉ là đứa nhỏ ở đâu ra, ta không biết. Rồi ta chờ tại một cửa hàng kế bên nhà kia, nghe tiếng thì thầm như có người đánh nhau, còn có tiếng người gọi, ta đi đến vùng phụ cận nhưng không nhìn thấy."

Kinh Trập nhướng mày, hắn cười khổ một tiếng, hắn thật không nghĩ ra vì sao đánh nhau?

Hứa Thế Cùng vừa nói xong, trong bụng truyền đến tiếng cô lỗ cô lỗ, hắn lắc đầu: "Ta quên cả nửa ngày không có ăn cái gì."

Kinh Trập nhìn An Cẩm Hiên gật gật đầu, An Cẩm Hiên đi tới kêu một tiếng cậu, "Cậu, ngươi mang theo ta cùng Cốc Vũ đi qua, chúng ta sẽ về mau."

Hứa Thế Cùng ngẩn ra, đứa nhỏ này nói chuyện linh hoạt như thế, mình hỏi thăm nửa ngày cũng không có tin tức gì, lại nói vì sao là An Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ đi, mà Kinh Trập thủ ở đây? Hắn không rõ, nghĩ vạn nhất hai đứa trẻ này xảy ra vấn đề gì, hắn giao đãi thế nào!

Kinh Trập thấy mặt hắn có vẻ buồn rầu, "Cậu, Cẩm Hiên và Cốc Vũ sẽ không bị chuyện gì!"

An Cẩm Hiên và Cốc Vũ đã ra cửa, Hứa Thế Cùng không kịp nghĩ nhiều, nếu vạn nhất có chuyện, cùng lắm thì mình đi ngăn cản một chút, tuy không chắc chắn, nhưng mình ở bên ngoài nhiều năm, vài phần uy tín vẫn phải có.

Hứa Thế Cùng phía trước dẫn đường, An Cẩm Hiên mang theo Cốc Vũ ở phía sau, "Cốc Vũ, ngươi ngoại trừ kêu ta ca ca, mọi chuyện khác để ta nói."

Cốc Vũ không biết Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên có mưu ma chước quỷ gì, đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook