Điền Viên Cốc Hương

Chương 118: Người có phúc không cần vội

Thẩm Duyệt

22/06/2016

Về đến nhà, Hứa Tần Thị thấy Cốc Vũ và An Cẩm Hiên một thân bẩn hề hề, tóc bù xù không nói, xiêm y như là lăn qua bùn nhão, tức giận mắng, "Hai con khỉ con này, thật là không thành thật, đi trấn trên bất quá phải đi một y quán, cũng không phải đi cấy mạ, sao mang một thân như vậy về."

Cốc Vũ bọn họ cười cười, nhất thời không biết trả lời sao, chỉ là ngây ngốc cười đi thay quần áo.

Bộ quần áo lần trước từ núi về, bị rách vài chỗ, ống tay áo cũng bị xé xuống. Cũng may Tiểu Mãn khéo tay, đem tay áo tháo ra, ống tay áo cũ để dành làm hài, cẩn thận cắt cái mới vào, nhưng tìm không thấy vải hợp với màu xanh nước biển, dùng màu hồng cánh sen, nhìn càng khác biệt, trên người mụn vá cũng không theo quy tắc, nhưng do Cốc Vũ ra chủ ý, khâu thành hình dạng khác nhau, cũng không tốn vải, đem ống tay áo thừa lại gia công sơ mà thôi. Vương thị thấy như vậy rất ủy khuất Cốc Vũ, muốn đem một đóa hoa sen đang thêu dở khâu vào, Cốc Vũ không chịu, đoá hoa kia là mấy chục văn tiền, tốn mấy mươi văn đó không bằng mua một thân quần áo mới, nên mặc như vậy thôi.

An Cẩm Hiên cũng thay quần áo, đi ra thấy Cốc Vũ mặc bộ này, tưởng là mới, nhìn kỹ mới phát hiện, màu xanh, màu hồng cánh sen phối rất đẹp, hoa sen căn bản là không cần, có xiêm y phụ trợ Cốc Vũ càng xinh xắn hơn, hắn thầm nghĩ, bộ dáng Cốc Vũ như vậy không phải là hoa sen duyên dáng yêu kiều sao.

Cốc Vũ thấy hắn sững sờ, "Cẩm Hiên ca, có phải cho rằng đây là quần áo mới, ta nói tạm thời không cần mua vải may mặc đúng không?"

An Cẩm Hiên nghĩ một đằng nói một lẻo, "Ngươi xem, mụn vá biến thành củ sen thì tốt rồi, chỉ là sao củ sen này thành như vậy?"

Xiêm y quả thật là như thế, mụn vá khoảng hai ngón tay, lại là vải cũ thừa lại, cũng giống củ sen, chỉ là thoạt nhìn có chút suy dinh dưỡng, Cốc Vũ lé mắt nhìn thoáng qua An Cẩm Hiên, hừ một tiếng đi ra ngoài.

Buổi chiều, Kinh Trập tan học trở về, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên đang lải nhải nói chuyện, thấy hắn trở về ba người vụng trộm đứng ở hậu viện nói chuyện hôm nay, Trần Giang Sinh vụng trộm theo chân tường thò đầu lên, bị Cốc Vũ quát bảo lại đi trở về, mặt hắn uể oải, cũng may rất nhanh lại xem Tiểu Hà thêu cỏ linh chi không đâu vào đâu nở nụ cười.

Kinh Trập nghe An Cẩm Hiên kể lại chuyện ngày hôm nay, đầu tiên là hái mặc sinh đi y quán, tiếp theo gặp người đàn ông đáng thương bị đứt ngón tay, lý luận mạch lạc của Cốc Vũ về cách chiết cây thần tiên quả, tiếp đó là bái sư.

Kinh Trập lắp bắp kinh hãi, nhìn hai người cười hì hì, trong lòng cũng vì bọn họ cao hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cốc Vũ đỏ bừng, nói chuyện vừa mau lại thanh thúy, hắn biết nàng không phải là cô nương cả ngày ở nhà thêu, lúc này nhìn hai mắt nàng tỏa sáng, hết sức linh hoạt. Trong lòng Kinh Trập có một tư vị nói không nên lời, hắn cũng muốn đi theo bọn họ làm việc này, nhưng hắn không thể, hắn có con đường của hắn, còn nữa trong lòng hắn cũng không nguyện ý, hắn nghĩ có một ngày mình trở nên nổi bật, đến lúc đó Cốc Vũ bọn họ sẽ không chịu khổ như vậy, không đến mức bởi vì một bộ xiêm y rách nát phải vắt óc nghĩ cách vá víu lại.

Chỉ là Kinh Trập không biết, lúc Cốc Vũ ở đem bộ xiêm y không thể mặc vá lại, tâm tình vô cùng thư sướng, nàng căn bản không cảm thấy mình bị ủy khuất.

Kinh Trập là loại người như vậy, luôn ôn nhuận như nước, không vội không nóng không lạnh, lúc này cũng như thế, "Bái sư chuyện lớn như vậy, sao quyết định nhanh thế, rồi các ngươi bái sư sao lại biến thành như vậy?"

An Cẩm Hiên lắc đầu, tà tà kề bên chân tường, chân gác lên thân cây Lí Đắc Tuyền kéo về, bị Cốc Vũ mắng một câu, "Xem ngươi kia, bộ dáng như rắn chết!" An Cẩm Hiên run lên, Cốc Vũ sửng sốt, vội le lưỡi nở nụ cười, rắn này nọ, bọn họ nghĩ đến mà sợ.



An Cẩm Hiên tựa hồ nhớ tới cái gì, "Kinh Trập, bên ngoài nghe nói loạn, chúng ta ở trong ngõ nhỏ gặp một đám người, kém chút đụng ngã Cốc Vũ, ngươi đoán là ai đỡ nàng?"

Kinh Trập cười lắc đầu.

Cốc Vũ nghĩ tới khuôn mặt béo ngậy cười còn có hàn ý, giật mình nói: "Ca, ngươi không biết, chính là người lần trước cắt xén tiền công của cha, hừ, xem ra không biết chúng ta, một thân mình béo như vậy trên người mặc bộ thanh sam, cười mỉm chi, trên tay còn đeo ban chỉ*, muốn giả trang người lương thiện sao, chậc chậc, nghĩ đến ta nổi cả da gà."

Ban chỉ = Nhẫn bằng cẩm thạch to bản dành cho đàn ông đeo ở ngón cái

An Cẩm Hiên khều Kinh Trập cười một tiếng, "Hắn cho rằng chủ nhân mộc bài thật sự theo dõi nên hắn thu liễm? Vẫn là..."

Kinh Trập từ chối cho ý kiến, "Người đều có mệnh trời."

An Cẩm Hiên lại nói cho Kinh Trập nghe sự tình mình và Cốc Vũ đối phó với Tế Thế Đường, Kinh Trập hỏi kỹ càng, "Các ngươi xác định không có người nhận ra các ngươi?"

"Nhận ra cũng không có gì đâu, dù sao chúng ta cũng không cố ý bôi đen hắn, chỉ nghĩ cứu người mà thôi."

"Cửa hàng chỉ đường bán gì?"

Cốc Vũ và An Cẩm Hiên không biết, nghe Kinh Trập giáo huấn, "Lần này thật sự mạo hiểm, vạn nhất các ngươi tại kia diễn trò bị nhận ra thì sao, vạn nhất vừa khéo người Tế Thế Đường thấy đề ra nghi vấn thậm chí bắt các ngươi thì sao? Vạn nhất có người theo dõi các ngươi thì sao? ... Mọi sự phải luôn cẩn thận mới được, lần này do vận khí các ngươi, lần tới không thể lỗ mãng."

Hắn nói không phải không có đạo lý, chỉ là lúc trước hai người nhất thời nổi giận, lúc An Cẩm Hiên hành động Cốc Vũ không biết, sau này Cốc Vũ biết cũng không thấy có gì không ổn, hai người khẩn trương cũng đã khẩn trương qua, vui vẻ cũng vui vẻ qua, chính là cảm thấy thống khoái, hiện tại nghe Kinh Trập nói vậy, cũng thấy hai người đều lỗ mãng.

Một người đi đến từ hậu viện, là Đại Lâm, trong tay mang theo này nọ, cả người đầy mồ hôi, thấy bọn họ ngồi trong hóng mát, móc từ trong lòng nửa ngày, sắc mặt đỏ lên, "Các ngươi đi ra đằng trước ăn đi, ta và Tuyền thúc đào ít khoai núi về." Nói chuyện làm việc, Đại Lâm chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng có vẻ lớn hơn bọn hắn, đại khái vì trong nhà một mình hắn là đàn ông, đương gia sớm.

Cốc Vũ và An Cẩm Hiên vừa nghe khoai núi, đồng thời lắc đầu, "Không... Không, không thích ăn."

Đặc biệt Cốc Vũ, nghĩ tới khoai núi lại nhớ tới Hồ Lô Câu, có đôi khi buổi tối nằm mơ còn mơ thấy rắn, nàng sợ tới chết khiếp, sau đó nàng tổng kết lại, tự nhủ một lần nướng khoai núi dẫn phát sự kiện hoặc là thần tiên quả cùng rắn chuyện xưa quên đi, bây giờ nghe tới khoai núi liền kinh hãi.



Kinh Trập ngạc nhiên, Cốc Vũ thích ăn bột khoai gì đó, sao đột nhiên không thích ăn, cười theo bọn họ đi ra sân trước.

Ngồi nói chuyện, mọi người nghe nói Cốc Vũ đã bái Miêu tiên sinh làm sư phụ, đều ngẩn ra.

Vương thị và Lí Đắc Tuyền tất nhiên cao hứng không cần nói, bọn họ luôn nghĩ tính tình của Cốc Vũ, thêu không được làm hài cũng không xong, về sau sống thế nào, đều sợ ủy khuất nàng. Vương thị nghĩ đến tương lai của Cốc Vũ, cũng thường thở dài. Lúc này, đúng là người có phúc không cần vội, Cốc Vũ nhận Miêu thị y quán làm sư phụ, dựa vào trí thông minh của nàng, ngày sau tất nhiên có thể trị bệnh cứu người, không cần lo sinh kế, ra ngoài sẽ được người xem trọng, về sau tìm nhà chồng sẽ không bị chê.

Hứa Tần Thị cũng vui mừng, "Ta đã nói Cốc Vũ chúng ta là người có phúc, ngươi xem đi, chuyện tốt nói đến là đến, về sau cố học hành, sau này nếu chúng ta bị bệnh tật gì, đều phải dựa vào Cốc Vũ tiên sinh."

Cốc Vũ vốn không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, một lòng một dạ ở thần tiên quả, dù sao Miêu lão tiên sinh muốn thu đồ đệ đệ, nàng đồng ý là được, lúc trước mình đã tiếp xúc qua trung y, dĩ nhiên sẽ không phản đối, dù sao cách mấy ngày đi trấn trên học, học giỏi cũng tốt, học không tốt cũng không có gì. Lúc này thấy người trong nhà cao hứng như thế, giống như đại sự vậy, nàng mới bắt đầu có tâm tư khác, người nhà đã đặt nhiều hy vọng như vậy, dù sao tay nghề nhiều không thiệt hại, đặc biệt trong lãnh vực này, xem ra cần chăm chỉ học, về sau không chừng có chỗ dùng."Mỗ mỗ, ngươi yên tâm, về sau bao ở trên người ta, cho ngươi sống đến một trăm hai mươi tuổi, biến thành lão thần tiên!"

"Thần tiên cái gì, đến lúc đó không chừng bị người mắng là lão yêu tinh!"

Hứa thị nhìn ánh mắt Cốc Vũ hết sức bất đồng, nàng đã từng đi Miêu thị y quán một lần, nhưng cả đời nàng không quên được, toàn bộ quá trình từ đau khổ tuyệt vọng đến mừng rỡ, nguyên lai còn tưởng bị bệnh, nào ngờ là mang thai, nghĩ đến sự tình ngày đó, vừa ngọt ngào lại cảm khái, "Cốc Vũ là tiên sinh tốt, lúc chưa là đồ đệ Miêu lão tiên sinh, biết ta mang thai, ta và Nhị bá nàng đi xem, là hoài thượng."

Nói xong, mấy người lại trù tính đưa lễ bái sư, Cốc Vũ thấy bộ dáng gây chiến của bọn họ, không so đo tiền bạc, mình lại có chút đau lòng, "Không cần bái sư lễ, sư phụ muốn thần tiên quả."

Hứa Tần Thị cười mắng đánh Cốc Vũ, "Sao có thể không cần, ngươi nhìn bộ dạng ngươi này, tiểu tinh quái, ban ngày còn không tỉnh, còn nói cái gì thần tiên quả."

Cốc Vũ quyệt miệng nói: "Nhị bá mẫu đang ăn cái kia chính là tương thần tiên quả, sư phụ nói cho người lớn trẻ con ăn đều tốt, mỗ mỗ, ngày sau ta trồng được mỗi ngày cho ngươi ăn." Nói xong lại nhìn Lí Đắc Tuyền, "Cha, qua hai ngày nữa ngài mang ta và Cẩm Hiên ca đi chỗ lần trước hái mặc sinh, nơi đó có một cây thần tiên cây quả, cái đó mới là chua ngọt, thừa dịp hôm nay trời tốt, chúng ta chặt một ít cành cây đến nhà sư phụ, hẳn có chỗ xài."

"Là củi lửa có tác dụng gì?"

"Không là củi lửa, ai, đến lúc đó nghe ta là được." Cốc Vũ không giải thích dong dài, tràn đầy tự tin nói.

Mọi người vui vẻ làm việc, nghe ai cũng không quan trọng, lại thảo luận cần thỉnh người nào, mua thêm thứ gì, Cốc Vũ cần thêm hai bộ xiêm y, để mặc đi trấn trên, như thế đủ loại...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook