Điền Viên Cốc Hương

Chương 18: Tiền đều phải ra đi

Thẩm Duyệt

06/05/2016

Đoàn người Cốc Vũ trở về nhà, tuy rằng đi có chút mệt, nàng vẫn hưng trí bừng bừng, há mồm đang muốn kêu Tiểu Mãn, kết quả phát hiện trong phòng đi ra vài người, tập trung nhìn vào là Lí Hà thị , Nhị bá phụ, Lí Đắc Giang cùng tứ thúc Lí Đắc Hà.

Lí Đắc Tuyền không kịp buông trên vai gì đó, kêu lên: "Nương, nhị ca tiểu đệ, sao các ngươi đến?”

Lí Hà thị bĩu môi, nhìn về phía trước vừa lật, thở dài: "Ngươi mua sắm thật nhiều nha, lão nhị còn nói ngươi bên này không có cơm ăn, này truyền ra không biết còn tưởng rằng ta khắc nghiệt..."

An Cẩm Hiên đang sắp xếp đồ, nghe Lí Hà thị nói như thế, đứng lại, "Nhà Lí đại thúc quả thật là ăn bữa sáng không có bữa tối, thật vất vả làm vài thứ đi bán, một ngày liền bán được 8 văn tiền, đủ cho cả nhà ăn cơm a. Vẫn là đủ cho bọn họ ăn muối, mấy thứ này đều là của ta, ngươi xem rồi cũng vô ích."

Nói xong, An Cẩm Hiên sắc mặt lạnh lùng, mang đồ vượt qua người Lí Hà thị, vào nhà chính.

Cốc Vũ trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi, vừa rồi nàng còn lo lắng cha sẽ mềm lòng đem điểm tâm đồ đạc cho bên kia. An Cẩm Hiên nói như thế, coi như là bảo vệ.

Lí Đắc Giang cười cười, "Nương, chúng ta nói chuyện chính đi."

Mấy người vào nhà chính ngồi xuống, Tiểu Mãn đang thêu, thấy Lí Đắc Tuyền bọn họ tiến vào giống như thấy được cứu tinh, xem ra vừa rồi chịu không ít sự chế nhạo của Lí Hà thị , lúc này nàng cười nói: "Cha, ngài đã trở lại."

Cốc Vũ thấy vậy, cười bổ nhào qua, "Tỷ, ta có việc cùng ngươi nói, nhanh chút đi theo ta."

Vừa nói một bên dắt Tiểu Mãn góc áo, tỷ muội hai người đi vào trong phòng.

Tiểu Mãn có thế này hỏi: "Sự tình gì làm cho ngươi kích động như vậy?"

Cốc Vũ lắc đầu, "Ta còn không phải không để ngươi đứng ở ngoài kia sao, chúng ta mua rất nhiều đồ, tỷ, ngươi làm ra đồng tiền lớn, bức tranh thêu của ngươi ta cùng Cẩm Hiên ca bán một trăm hai mươi văn, chờ bọn hắn đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại thêu hoa kiếm tiền đi, không cần để ý bọn họ."

Tiểu Mãn vui sướng, Cốc Vũ ra ngoai xem bọn họ tới làm gì.



Chỉ thấy Lí Hà thị nói: "Vốn các ngươi phân gia, ta cũng nói không cần phải đến cùng ngươi nói, ai biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, sớm một chút cùng ngươi nói không thôi còn tưởng rằng chúng ta chiếm đoạt gia tài của ngươi."

Lí Đắc Giang có chút không vừa lòng, "Nương..."

Lí Hà thị nói: "Hai mươi sáu tứ đệ ngươi thành thân, đến lúc đó ngươi nếu..."

Lí Đắc Tuyền chạy nhanh tỏ vẻ: "Nương, đến lúc đó dĩ nhiên ta muốn đi qua."

Lí Hà thị gật gật đầu nói, "Trước kia nói là cho lão Tứ phòng mới để cưới vợ, bây giờ cũng không có, chúng ta xương cốt đã già, ngày sau còn muốn dựa vào hắn.”

Cốc Vũ nghe như lọt vào trong sương mù, không biết lão thái thái tới nơi này làm gì, chỉ muốn báo tin Tứ thúc muốn thành hôn?

Ý tưởng xoay quanh trong đầu Cốc Vũ, nàng lại nghe Lí Hà thị nói: "Tuổi Lão Tứ không còn nhỏ, cưới vợ, lại đến Linh Nga định thân, chúng ta đều già đi, nếu không có nhà ngói thông gia bên kia không có động tĩnh lớn gì, chỉ là 1 lượng bạc lễ hỏi, chúng ta không có, cũng không thể vì điều này làm cho việc hôn nhân của Lão Tứ thất bại..."

Lí Đắc Tuyền có chút ngượng ngùng, theo quán tính chà xát tay, sau có chút gian nan lấy đồ từ trong lòng ra, đưa cho Lí Hà thị: "Nương, đây là năm mươi văn, Tiểu Mãn thêu lâu như vậy, ngài cầm trước."

Tuy rằng năm mươi văn không tính nhiều, Cốc Vũ vẫn đau lòng một chút, trong lòng hối hận không mua nhiều một ít, nếu không ăn nhiều một ít cũng tốt a, này đòi liền cho, còn không chưng ra sắc mặt tốt.

Quả thực, Lí Hà thị có chút bất mãn, "Ta ngày hôm qua đi nhà Tam thẩm ngươi bên kia, nàng còn mượn hai trăm văn đi."

Trong lời nói, rõ ràng chê ít.

Lí Đắc Giang cười cười: "Nương, nhà lão Tam cái gì đều phải tiêu tiền, ít nhiều cũng là tâm ý, lại nói đây là tiền bán bức tranh thêu của cháu gái, ngươi xem vừa rồi Tiểu Mãn nói chuyện đều không dám dừng tay, một kim đâm xuống cũng là tiền vất vả, đều cho chúng ta, ngươi không cần nói thêm."

Lí Hà thị có thế mới từ bỏ: "Cũng tốt, ta đành phải buông tha nét mặt già nua chạy mấy nhà mượn đi!"

Lấy tiền xong bọn họ đi rồi, Cốc Vũ tâm tình cũng thấp xuống.



Nàng thở dài, đem đồ trong thùng gỗ cất, chỉ thêu cho Tiểu Mãn, muối ăn mang vô phòng bếp bên kia, càng lnghĩ càng giận, vợ của Tứ thúc còn chưa cưới, nãi nãi liền đi đòi tiền, còn không cho sắc mặt tốt, còn tưởng rằng ở riêng liền thanh tịnh, còn không biết về sau náo ra sự tình gì.

Thân mình Vương thị càng nặng nề, người một nhà vây quanh bàn gỗ ăn cơm, Tiểu Mãn gắp cho Vương thị một trứng gà luộc, người một nhà vẫn là ăn rau xanh cải củ, Cốc Vũ có chút khí không thuận, "Vốn nghĩ xài hai mươi văn mua một chút thịt cho cả nhà ăn, chính vì tiếc tiền, thật vất vả mới có được năm mươi văn, bị người một lần cầm đi."

Vương thị múc bánh bột vào chén Cốc Vũ, điểm cái trán của nàng, "Tiền không có chúng ta lại kiếm, còn tuổi nhỏ sao nhiều tâm tư như vậy."

Cốc Vũ thầm nghĩ, ta là người đã hai mươi mấy tuổi sao lại không quan tâm chứ, lại nhìn tới cánh tay nhỏ bé của mình đang cầm đôi đũa, đành phải im miệng.

Tiểu Mãn có chút sầu lo: "Cha, đến lúc đó chúng ta mừng lễ tiền đều không có, phải làm sao bây giờ."

Ngoài cửa truyền đến sang sảng tiếng cười, đúng là Lí Đắc Giang, vừa tiến đến liền nói với Lí Đắc Tuyền: "Ngươi cũng thật là, nương nói vài câu thì để cho nàng nói vài câu, ta nghĩ để nàng thấy hoàn cảnh các ngươi, ngươi thì tốt rồi, đồ ăn dầu muối đều tiết kiệm còn đem tiền đưa ra hết, sợ là bây giờ một văn tiền cũng không có nữa? Được rồi, ngươi cầm đi, rồi sẽ có lúc cần đến, qua hai ngày ta lại qua thương lượng với ngươi, ta đi qua nhà Ngũ thẩm mượn cái lồng hấp."

Lí Đắc Tuyền nhìn tiền Lí Đắc Giang để trên bàn, buồn cúi đầu ăn cơm.

Cốc Vũ cười hề hề nói: "Cha, về sau không thể để Nhị bá luôn tiếp tế chúng ta, bên kia còn chưa ở riêng, tiền của hắn cũng dễ kiếm, còn có tiền của Trần bá bá tiền cũng không có còn, lần sau ngươi làm chậu gỗ, ta đi theo ngươi bán."

Kinh Trập luôn ít nói, lúc này nhìn Cốc Vũ nói: "Cốc Vũ ngươi để cha đi thôi, ngươi một tiểu cô nương làm sao biết mua bán như thế nào?"

Cốc Vũ có chút kích động, đứng lên, "Ca, ngươi không biết, ta cùng Cẩm Hiên ca đi bán bức tranh thêu của tỷ tỷ cùng nương, được thật nhiều tiền, tổng cộng một trăm hai mươi văn, cha mộc chậu làm tốt như vậy, ta cũng không tin không thể bán ít tiền."

Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ như vậy, bật cười, "Được rồi, chúng ta biết ngươi lợi hại, ăn cơm nhanh chút, lần sau để cha mang theo ngươi đi là được."

Thấy bọn họ như dỗ tiểu hài tử, Cốc Vũ trong lòng thầm hạ quyết tâm, chờ lần sau nhất định phải nhiều kiếm một tiền trở về, xem các nàng nói như thế nào.

Kinh Trập đang ăn đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Cha, nếu không lần sau, ta cũng đi xem, qua mấy ngày tiên sinh muốn trở về thăm nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Cốc Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook