Chương 42: Nàng công chúa mất nước và một chuyện tình của Japkong Tuadekep
Hoa Ban
26/05/2014
Bữa tiệc ở đại điện dường như bất tận. Mọi người đi lại cười đùa rôm
rả. Đám lính tráng và quan thần đã say mèn, bắt đầu kích động rồi quậy
nhặng xị lên. Tôi chưa thấy triều đình nào lại dễ dãi và phóng khoáng
như thế. Ở bên kia có hai anh lính đang so tài kiếm thuật với nhau.
Tiếng hai thanh kim loại va chạm kêu ken két ê tai. Không ai quở trách
hay có ý ngăn cản. Mọi người chỉ chú ý đứng xa vài mét để khỏi bị
thương. Góc bên này thì có một nhóm quan văn, quan võ, binh sĩ túm tụm
chơi đánh bài. Hễ ai về chót là bị phạt uống rượu. Có những chàng thanh
niên khoe tài lộn mèo, cứ nhào từ bên trái sang bên phải, ngang dọc khắp nơi như chú hề trong rạp xiếc. Kẻ khác lại hát hò tập thể, những ca
khúc chế ngộ nghĩnh và có cả trống kèn phụ họa. Sôi nổi nhất là hội vật
tay, có cả giám khảo và cổ động viên hẳng hoi. Đôi thí sinh được chú ý
nhất là một anh lính trẻ măng và một ông bô lão đã ngoài 50. Sau 5 phút
cạnh tranh quyết liệt cuối cùng cánh tay của anh lính bắt đầu hơi
nghiêng. Và rồi từ từ, nó bị đánh vật xuống thật mạnh. Mọi người đứng
xem reo lên ầm ỉ, trống đánh vang dội. Ông lão đầu bạc phơ tự hào ưỡng
ngực, gồng hai tay khoe khối cơ bắp chắc khỏe. Còn anh lính thì mếu máo
nóc cho hết mấy ly rượu bị phạt. Càng uống càng say, càng say càng chơi. Bây giờ cả đại điện nghiêm trang đã biến thành một khu vui chơi, hội
hè. Chẳng thấy Hoàng đế và Hoàng hậu đâu cả. Có lẽ họ đã rời xa khỏi sự
náo nhiệt này để giành vài giờ bên nhau. Ngài cũng đã xa vợ hơn 3 tháng
rồi!
Ngồi quan sát thêm một lúc tôi bắt đầu thấy chán. Dangkok đã hòa vào đám đông, cùng tham gia với họ. Tôi quyết định nên rời đi. Tôi lẳng lặng ra khỏi đại sảnh và đi dạo trong vườn cọ. Có những khe nước róc rách và tiếng côn trùng vo ve. Tôi thản thiên tận hưởng không gian yên bình rồi không biết đã đứng trước đền thờ từ khi nào. Đây là trung tâm tôn giáo của hoàng gia. Đền thờ thánh nữ Vaiza là một ngôi đền đồ sộ, toàn một màu trắng và xanh. Bên trong có bức tượng thánh nữ cao 5m làm bằng cẩm thạch. Tôi chỉ nghe Dangkok nói mà chưa tận mắt thấy bao giờ. Nghĩ ngợi một lúc tôi tò mò bước vào trong. Thật là lạ lùng làm sao! Không gian bên trong mát mẻ dễ chịu, trái nguợc với cái nóng gay gắt bên ngoài. Tôi thấy đầu óc lâng lâng. Tiến gần thêm chút nữa mới phát hiện mình không phải người duy nhất ở nơi này. Công chúa Valilila đang quỳ gối trên ở tấm thảm cầu nguyện. Nữ hầu đi theo cô bé im lặng cúi đầu. Tôi đứng lại một chút, không biết có nên tới chào hỏi hay không. Dù gì tôi cũng biết con bé không thích tôi. Từ khi đến Vaiza tôi chỉ gặp nó vài lần mà lần nào nó cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Cuối cùng thì bà hầu của cô bé nhận ra sự có mặt của tôi.
-Cô là ai?
Bà sẵn giọng nói. Valilila giật mình quay lại, đưa đôi mắt to tròn trong veo nhìn tôi. Tôi ngượng nghịu vẫy tay một cái
-A xin chào!
Nó hừ một cái rồi quay mặt trở lại, làm động tác kết thúc nghi lễ. Sau đó cô bé đứng dậy, bà hầu cẩn thận đỡ tiểu chủ nhân. Chân nó run run, hình như đã quỳ lâu lắm rồi. Nó từ từ bước lại đứng trước mặt tôi. Đây là lần đầu tôi đến gần công chúa như vậy, chợt nhận ra cô bé đã cao gần bằng mình, khuôn mặt nghiêm trang như người trưởng thành, khó mà nhận ra một thiếu nữ 16 tuổi.
-Nữ hoàng đi đâu đây?
Nó cao giọng hỏi, không có một chút lễ phép.
-Chị tò mò muốn vào xem thần nữ nước em ra sao thôi!
Tôi cười và hòa nhã đáp lại. Cô bé ngoảnh đầu nhìn lại bức tượng rồi nói với tôi
-Vaiza thánh nữ chỉ ban phúc cho con dân Vaiza, cô là người ngoài, đừng mong cầu xin được điều gì!
Tôi bắt đầu bực nhưng không muốn so đo với một đứa con nít
-Ồ không, chị có muốn cầu xin gì đâu… mà sao em lại ở đây? Không đến đại điện chơi à?
Nó nắm váy đi ngang qua tôi, vừa đi vừa chảnh chẹ đáp
-Không thích! Đến đó chỉ để thanh niên trêu ghẹo… Tôi thà ở đây, cầu nguyện ngày đêm còn hơn!
Tôi bước theo nó, tiêp tục bắt chuyện
-Vậy có thể nói với chị em cầu nguyện gì không?
Nó chợt dừng bước và thấp giọng nói
-Đó là lễ cầu an, lễ xin thần bảo hộ cho vận mệnh một người…
Thế rồi con bé đừng lặng, như nghĩ tới điều gì lung lắm.
-Công chúa thật tốt bụng, chắc là công chúa quý mến người kia lắm!
Nó thoát khỏi những ý nghĩ và lớn giọng bực bội
-Dĩ nhiên! Nếu không tôi phải hạ mình làm vật tế cho thần để làm gì? Đúng là Nữ Hoàng ngốc… không thể hiểu nổi cô có gì hay mà cậu Jap… haizzzz, thôi bỏ đi! Nói chỉ thêm bực mình!
Nó nhanh chân bỏ đi thẳng. Tôi không ngờ cô bé lại có ác cảm với tôi như thế, lẽ nào tôi đã nói gì sai? Tôi không muốn có xích mích với bất kì ai nên cố gắng mặt dày mà đuổi theo
-Chờ đã… em sao thế? Cho chị xin lỗi nếu chị đã lỡ lời…
Cô bé không thèm đi chậm lại
-Đừng có bám theo tôi!
-Xin lỗi em mà, chị rất muốn kết bạn với em… sao em không thể thoải mái với chị như Dangkok vậy?
Nó tự nhiên dừng phắt lại, làm tôi mất đà nhào vào người nó, rồi hốt hoảng nhảy ngược ra, ngơ ngác đưa mắt nhìn. Con bé trừng mắt nhìn tôi, bắt đầu tuôn ra một tràng
-Dangkok còn nhỏ, năm đó chỉ mới 7 tuổi nên không biết, nó thích cô vì cô có da trắng, trông khác lạ so với con gái ở đây! Còn tôi thì không dễ dàng bị mê hoặc như vậy. Nếu không có cô thì cậu tôi đã không rời đi, không bỏ vợ ở lại chờ đợi, không rũ bỏ mọi thứ anh ấy có để quay về. Cô có biết cô đáng ghét thế nào không? Năm đó tôi mới 11 tuổi chưa hiểu nhiều, nhưng 5 năm chứng chiến cảnh nàng ấy khóc trong im lặng thì cũng biết hết! Cô từ a tới z không có gì có thể so với Seliana, sao có thể cướp mất người mà nàng thương nhất?
Tôi thấy đầu có mình choáng váng. Cái gì mà “vợ”, “khóc trong im lặng” và tôi đã cướp cái gì của ai…? Tôi ngờ nghệch nhìn cô bé. Nó tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên và hai tròn mắt tóe lửa. Tôi sợ sệt lùi lại
-E…em nói gì chị không hiểu… hình như chúng ta đang hiểu lầm nhau rồi!
Nó nhíu mày, lập tức chộp lấy cổ tay tôi lôi đi
-Được thôi, tôi sẽ dẫn cô đi gặp nàng, xem cô còn giả ngốc được nữa không!
Tôi bị con bé lôi sệt theo. Cả hai đi về phía một tòa tháp nhỏ nằm ở hậu viên cung Mặt Trời. Đó là một khu nhà nằm tách biệt với hai lâu đài lớn. Muốn sang phải băng qua mấy khu vườn và một đầm nước, sau đó phải đi dọc theo một hành lang dài trãi đá rất đẹp. Có những người lính gác đứng im lìm, thậm chí ánh mắt không di chuyển khi chúng tôi đi ngang qua. Không hiểu sao tôi có cảm giác đây là một nhà tù sa hoa, mặc dù đẹp mà có chút âm u, tan thương. Cuối cùng hai chúng tôi dừng lại ở một căn phòng. Bộ rèm the nhiều lớp đã ngăn tầm nhìn, tôi chỉ thấy có một bóng người mờ mờ bên trong. Công chúa hít sau và nói
-Trong đó là công chúa Seliana Oklippa Gemmina, công chúa cuối cùng của hoàng gia Gemjii. Nàng đã là tù binh từ khi mới sinh ra. Vì là công chúa của nước phụ thuộc nên bị giam lỏng ở cung điện Miwani này. Nhưng như thế không có nghĩa là nàng không đáng tôn trọng. Nếu cô có lời nào bất kính với nàng tôi sẽ không tha thứ đâu!
Thế rồi chưa cho tôi một tí thời gian để tiếp thu, công chúa gọi lớn hai tiếng rồi vén màn đi vào. Tôi lưỡng lự theo sau. Chiếc giường là cái lớn nhất trên đời mà tôi từng được thấy. Nó có màu xanh biển mát dịu, bộ rèm rũ xuống cũng một màu xanh nhẹ nhàng. Căn phòng có tất cả 4 ô cửa mở ra bốn hướng. Gío sa mạc thổi vào nhưng không thấy nóng rát mà chỉ là man mát dễ chịu. Lát đát xung quanh là những chiếc mặt nạ nghệ thuật đủ kiểu. Từ mặt nạ hề tới mặt nạ con vật rồi mặt nạ hát tuồng, mặt nạ vũ hội… Đang choáng ngợp vì bộ sưu tập thì tôi thấy công chúa chạy nhào tới ôm lấy một người.
-Mợ Seliana! Cháu tới thăm mợ đây!
Đó là một phụ nữ có mái tóc đen xoăn dài. Nàng mặc một bộ đồ bằng lụa màu lam, ôm sát người. Những đường nét cơ thể thật hoàn mĩ, toát lên vẻ thục nữ yểu điệu và vài phần đài cát, quý phái. Giọng nói của cô ấy nghe rất mượt mà, như giai điệu một bài hát ru
-Valilia… công chúa đến thăm ta à? Sao lâu như thế công chúa mới tới? Ta rất buồn chán, ta không thể ra khỏi chỗ này… làm sao bây giờ. Ước gì Ngài đang ở đây…
Công chúa úp mặt vào lòng người con gái rồi sụt sịt
-Sẽ sớm thôi, cậu sẽ sớm về thôi, mợ đừng đau buồn… Valilila hứa sẽ tới chơi với mợ thường xuyên hơn.
Đứng nhìn cảnh đoàn viên này tôi thấy mình là kẻ thừa thải, cứ đứng im lặng một chỗ. Cô gái mà công chúa gọi là “mợ” kia làm tôi thấy bất an. Chưa nhìn rõ mặt vì cô ấy cúi đầu nhưng tôi đã đoán được phần nào. Mái tóc đen bóng đẹp đẽ kia chỉ có thể đi đôi mới một khuôn mặt mĩ miều. Một lát sau thì công chúa buông người con gái ra, ngẩn mặt nói với nàng
-Cháu đem tới cho mợ một người, chắc chắn mợ sẽ rất muốn gặp!
Rồi nó ngoảnh mặt lại nhìn tôi
-Như tôi đã nói trước, đây chính là công chúa của Gemjava quốc, là công chúa còn lại duy nhất trong hòang tộc Gemjii và cũng chính là vợ của người từng là Quan chánh sứ Vaiza, kiêm quan Toàn quyền Gem đời thứ 31: Japkong Tuadekep!
Tôi sốc tới không thể động đậy hay nói chuyện. Cô gái kia từ từ ngẩn mặt lên. Tôi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và huyền bí của nàng công chúa mất nước mà lại có cảm giác như bị thôi miên. Cô ta đẹp lắm, một cái đẹp không hề giống ai. Đôi mắt phượng xanh vắt và mênh mông như biển hồ. Làn da nâu nhạt mặn mà, sóng mũi cao thẳng cùng những đường nét khác biệt. Có lẽ trên đời này không ai có được khuôn mặt tựa như cô. Nếu so với Hoàng hậu Vanya thì có lẽ không gọi là nghiêng thành nhưng so với tất cả cô gái khác thì không thể đánh đồng. Biểu cảm của nàng thật hiền lành, thánh thiện. Đầu tiên là trồ mắt ngạc nhiên sau đó là e lệ mỉm cười.
-Đây là….?
Nàng đưa mắt nhìn tôi từ đầu tới chân, dường như vẫn chưa hiểu rõ. Valilila nói thêm
-Là Nữ Hoàng của Trường Thịnh Thiên quốc, do chính cậu gửi tới!
Đôi mắt đẹp kia đột nhiên tối sầm lại nhưng nụ cười thì vẫn cố giữ lại trên môi. Nàng nhẹ đẩy Valilila ra và đứng dậy đi tới trước mặt tôi. Vậy rồi thật không ngờ, nàng quỳ ngay xuống, giọng nói run run
-Nữ Hoàng điện hạ, tiểu nữ thật thất lễ, không biết Ngài đến nên chẳng chuẩn bị gì. Mong Ngài trách tội!
Tôi đờ ra nhìn bộ dạng phủ phục đáng thương kia. Valilila lập tức chạy tới kéo nàng dậy
-Tại sao mợ lại phải hành lễ trước cô ta??? Cô ta chẳng còn là Nữ Hoàng gì nữa, trên đất Vaiza này, cùng lắm chỉ là một viễn khách!
Seliana lắc đầu, nhất định không đứng dậy. Tiếng cô nhỏ xíu như mèo kêu
-Không được, ta phải kính cẩn trước người này. Nàng ra là Nữ Hoàng tối cao, là chủ tử của chàng, là người chàng tôn trọng… làm sao ta dám phi lễ được??? Bất kì ai Japkong quý mến, ta cũng hết lòng mến phục…
Valilila quắc mắt nhìn tôi. Biết là mình im lặng sẽ rất tàn nhẫn nên tôi cúi xuống đỡ cô gái dậy
-Chị đứng lên đi… đừng quỳ như thế em ngại lắm! Valilila nói đúng… em không là gì hết khi ở đây!
Cô gái run rẩy khi tôi chạm vào. Chị ấy từ từ vâng lời. Tôi đứng nhìn khuôn mặt đẹp đang sợ sệt mà thấy chột dạ. Ba người cứ đứng như vậy, không nói nổi lời nào. Cuối cùng là Valilila phá tan bầu không khí kì quái
-Cháu xin lỗi. Đáng ra không nên để mợ gặp người này mới phải. Cháu quên mất là mợ nhu mì như thế làm sao đối chọi với cô ta!
Tôi tự nhiên cảm giác mình đang diễn vai ác trong một bộ phim nào đó, còn Seliana kia chính là cô gái lọ lem luôn bị tôi ức hiếp, hành hạ. Seliana nhìn Valilila, nhẹ giọng nói
-Valilila… công chúa có thể… cho chúng tôi vài phút riêng tư không? Xin người đấy!
Thấy bộ dạng cầu xin thật mủi lòng, Valilila gật đầu. Trước khi rời đi không quên cảnh cáo tôi bằng ánh mắt. Nếu chẳng may tôi làm cô gái này khóc có lẽ cô bé sẽ lột da tôi ra. Khi chỉ còn hai người, Seliana chỉ tay về chiếc bàn nhỏ
-Điện hạ, người đừng đứng nữa… hãy uống tí gì nhé!
Tôi ngồi xuống bàn và nhìn Seliana rót thứ nước màu xanh lá vào tách.
-Đây là nước ép từ lá Fetra, một loại thảo mộc chỉ có ở Gemjava… rất ngon và mát người!
Tôi từ từ đưa cái tách lên miệng, vị thanh ngọt tan ra nơi đầu lưỡi. Seliana cùng ngồi xuống cùng thưởng thức. Sau khi uống cạn, tôi ngước mắt nhìn cô gái. Có thể nhận ra một nỗi buồn thầm kín trong cặp mắt xanh hiền lành kia.
-Có thể cho em hỏi một vài điều không?
Tôi nói với nàng
-Đương nhiên thưa Điện hạ, bất cứ điều gì thần có thể trả lời!
Tôi hít sau để cho đầu óc minh mẫn
-Chị là công chúa một vương quốc vì sao lại ở đây? Có thật chị là vợ của Ng… của Japkong Tuadekep? Tại sao ngươi đó lại kết hôn với chị? Tại sao chị vẫn cứ chờ đợi? Tại sao chị không quay về nhà của chị? Chị thật ra là người thế nào? Chị… chị…
Tôi rối cả lên, không biết mình đang muốn hỏi cái gì. Tới bây giờ tôi vẫn chưa thể tin anh ấy lại còn có một người vợ. Dù chưa được ai xác nhận nhưng tôi biết cái vị Japkong Tuadekep nổi tiếng kia là anh ta! Và cô gái này là thế nào? Anh ấy kết hôn từ bao giờ kia chứ? Lại là một trong mấy nghìn bí mật đây sao? Chết tiệt! Một ông anh giả mạo, một thầy giáo dạy toán, một tướng quân, một phò mã tương lai, một quan chánh sứ, một quan toàn quyền, và còn… còn… là chồng của người này,… Tôi phải làm sao nhồi nhét hết mớ thông tin ấy vào đầu đây? Anh ấy còn bao nhiêu cái tên, bao nhiêu thân phận, bao nhiêu cô vợ, bao nhiêu đứa con nữa?? Một cô công chúa tài giỏi như Dĩ Linh rồi một công chúa dịu hiền như Seliana, và tôi, một Nữ Hoàng cũng đang phát điên lên với anh ta!!!
Nhìn bộ dạng bối rối của tôi, Selina chầm chậm nói
-Xin người bình tĩnh thưa Điện hạ. Thần hiểu rồi! Người cũng cảm mến chàng rồi phải không? Cũng thường thôi, người như chàng không nữ nhân nào không xao động. Nếu người lo lắng như vậy thì thần xin từ từ kể lại hết mọi việc…
Ngồi quan sát thêm một lúc tôi bắt đầu thấy chán. Dangkok đã hòa vào đám đông, cùng tham gia với họ. Tôi quyết định nên rời đi. Tôi lẳng lặng ra khỏi đại sảnh và đi dạo trong vườn cọ. Có những khe nước róc rách và tiếng côn trùng vo ve. Tôi thản thiên tận hưởng không gian yên bình rồi không biết đã đứng trước đền thờ từ khi nào. Đây là trung tâm tôn giáo của hoàng gia. Đền thờ thánh nữ Vaiza là một ngôi đền đồ sộ, toàn một màu trắng và xanh. Bên trong có bức tượng thánh nữ cao 5m làm bằng cẩm thạch. Tôi chỉ nghe Dangkok nói mà chưa tận mắt thấy bao giờ. Nghĩ ngợi một lúc tôi tò mò bước vào trong. Thật là lạ lùng làm sao! Không gian bên trong mát mẻ dễ chịu, trái nguợc với cái nóng gay gắt bên ngoài. Tôi thấy đầu óc lâng lâng. Tiến gần thêm chút nữa mới phát hiện mình không phải người duy nhất ở nơi này. Công chúa Valilila đang quỳ gối trên ở tấm thảm cầu nguyện. Nữ hầu đi theo cô bé im lặng cúi đầu. Tôi đứng lại một chút, không biết có nên tới chào hỏi hay không. Dù gì tôi cũng biết con bé không thích tôi. Từ khi đến Vaiza tôi chỉ gặp nó vài lần mà lần nào nó cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Cuối cùng thì bà hầu của cô bé nhận ra sự có mặt của tôi.
-Cô là ai?
Bà sẵn giọng nói. Valilila giật mình quay lại, đưa đôi mắt to tròn trong veo nhìn tôi. Tôi ngượng nghịu vẫy tay một cái
-A xin chào!
Nó hừ một cái rồi quay mặt trở lại, làm động tác kết thúc nghi lễ. Sau đó cô bé đứng dậy, bà hầu cẩn thận đỡ tiểu chủ nhân. Chân nó run run, hình như đã quỳ lâu lắm rồi. Nó từ từ bước lại đứng trước mặt tôi. Đây là lần đầu tôi đến gần công chúa như vậy, chợt nhận ra cô bé đã cao gần bằng mình, khuôn mặt nghiêm trang như người trưởng thành, khó mà nhận ra một thiếu nữ 16 tuổi.
-Nữ hoàng đi đâu đây?
Nó cao giọng hỏi, không có một chút lễ phép.
-Chị tò mò muốn vào xem thần nữ nước em ra sao thôi!
Tôi cười và hòa nhã đáp lại. Cô bé ngoảnh đầu nhìn lại bức tượng rồi nói với tôi
-Vaiza thánh nữ chỉ ban phúc cho con dân Vaiza, cô là người ngoài, đừng mong cầu xin được điều gì!
Tôi bắt đầu bực nhưng không muốn so đo với một đứa con nít
-Ồ không, chị có muốn cầu xin gì đâu… mà sao em lại ở đây? Không đến đại điện chơi à?
Nó nắm váy đi ngang qua tôi, vừa đi vừa chảnh chẹ đáp
-Không thích! Đến đó chỉ để thanh niên trêu ghẹo… Tôi thà ở đây, cầu nguyện ngày đêm còn hơn!
Tôi bước theo nó, tiêp tục bắt chuyện
-Vậy có thể nói với chị em cầu nguyện gì không?
Nó chợt dừng bước và thấp giọng nói
-Đó là lễ cầu an, lễ xin thần bảo hộ cho vận mệnh một người…
Thế rồi con bé đừng lặng, như nghĩ tới điều gì lung lắm.
-Công chúa thật tốt bụng, chắc là công chúa quý mến người kia lắm!
Nó thoát khỏi những ý nghĩ và lớn giọng bực bội
-Dĩ nhiên! Nếu không tôi phải hạ mình làm vật tế cho thần để làm gì? Đúng là Nữ Hoàng ngốc… không thể hiểu nổi cô có gì hay mà cậu Jap… haizzzz, thôi bỏ đi! Nói chỉ thêm bực mình!
Nó nhanh chân bỏ đi thẳng. Tôi không ngờ cô bé lại có ác cảm với tôi như thế, lẽ nào tôi đã nói gì sai? Tôi không muốn có xích mích với bất kì ai nên cố gắng mặt dày mà đuổi theo
-Chờ đã… em sao thế? Cho chị xin lỗi nếu chị đã lỡ lời…
Cô bé không thèm đi chậm lại
-Đừng có bám theo tôi!
-Xin lỗi em mà, chị rất muốn kết bạn với em… sao em không thể thoải mái với chị như Dangkok vậy?
Nó tự nhiên dừng phắt lại, làm tôi mất đà nhào vào người nó, rồi hốt hoảng nhảy ngược ra, ngơ ngác đưa mắt nhìn. Con bé trừng mắt nhìn tôi, bắt đầu tuôn ra một tràng
-Dangkok còn nhỏ, năm đó chỉ mới 7 tuổi nên không biết, nó thích cô vì cô có da trắng, trông khác lạ so với con gái ở đây! Còn tôi thì không dễ dàng bị mê hoặc như vậy. Nếu không có cô thì cậu tôi đã không rời đi, không bỏ vợ ở lại chờ đợi, không rũ bỏ mọi thứ anh ấy có để quay về. Cô có biết cô đáng ghét thế nào không? Năm đó tôi mới 11 tuổi chưa hiểu nhiều, nhưng 5 năm chứng chiến cảnh nàng ấy khóc trong im lặng thì cũng biết hết! Cô từ a tới z không có gì có thể so với Seliana, sao có thể cướp mất người mà nàng thương nhất?
Tôi thấy đầu có mình choáng váng. Cái gì mà “vợ”, “khóc trong im lặng” và tôi đã cướp cái gì của ai…? Tôi ngờ nghệch nhìn cô bé. Nó tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên và hai tròn mắt tóe lửa. Tôi sợ sệt lùi lại
-E…em nói gì chị không hiểu… hình như chúng ta đang hiểu lầm nhau rồi!
Nó nhíu mày, lập tức chộp lấy cổ tay tôi lôi đi
-Được thôi, tôi sẽ dẫn cô đi gặp nàng, xem cô còn giả ngốc được nữa không!
Tôi bị con bé lôi sệt theo. Cả hai đi về phía một tòa tháp nhỏ nằm ở hậu viên cung Mặt Trời. Đó là một khu nhà nằm tách biệt với hai lâu đài lớn. Muốn sang phải băng qua mấy khu vườn và một đầm nước, sau đó phải đi dọc theo một hành lang dài trãi đá rất đẹp. Có những người lính gác đứng im lìm, thậm chí ánh mắt không di chuyển khi chúng tôi đi ngang qua. Không hiểu sao tôi có cảm giác đây là một nhà tù sa hoa, mặc dù đẹp mà có chút âm u, tan thương. Cuối cùng hai chúng tôi dừng lại ở một căn phòng. Bộ rèm the nhiều lớp đã ngăn tầm nhìn, tôi chỉ thấy có một bóng người mờ mờ bên trong. Công chúa hít sau và nói
-Trong đó là công chúa Seliana Oklippa Gemmina, công chúa cuối cùng của hoàng gia Gemjii. Nàng đã là tù binh từ khi mới sinh ra. Vì là công chúa của nước phụ thuộc nên bị giam lỏng ở cung điện Miwani này. Nhưng như thế không có nghĩa là nàng không đáng tôn trọng. Nếu cô có lời nào bất kính với nàng tôi sẽ không tha thứ đâu!
Thế rồi chưa cho tôi một tí thời gian để tiếp thu, công chúa gọi lớn hai tiếng rồi vén màn đi vào. Tôi lưỡng lự theo sau. Chiếc giường là cái lớn nhất trên đời mà tôi từng được thấy. Nó có màu xanh biển mát dịu, bộ rèm rũ xuống cũng một màu xanh nhẹ nhàng. Căn phòng có tất cả 4 ô cửa mở ra bốn hướng. Gío sa mạc thổi vào nhưng không thấy nóng rát mà chỉ là man mát dễ chịu. Lát đát xung quanh là những chiếc mặt nạ nghệ thuật đủ kiểu. Từ mặt nạ hề tới mặt nạ con vật rồi mặt nạ hát tuồng, mặt nạ vũ hội… Đang choáng ngợp vì bộ sưu tập thì tôi thấy công chúa chạy nhào tới ôm lấy một người.
-Mợ Seliana! Cháu tới thăm mợ đây!
Đó là một phụ nữ có mái tóc đen xoăn dài. Nàng mặc một bộ đồ bằng lụa màu lam, ôm sát người. Những đường nét cơ thể thật hoàn mĩ, toát lên vẻ thục nữ yểu điệu và vài phần đài cát, quý phái. Giọng nói của cô ấy nghe rất mượt mà, như giai điệu một bài hát ru
-Valilia… công chúa đến thăm ta à? Sao lâu như thế công chúa mới tới? Ta rất buồn chán, ta không thể ra khỏi chỗ này… làm sao bây giờ. Ước gì Ngài đang ở đây…
Công chúa úp mặt vào lòng người con gái rồi sụt sịt
-Sẽ sớm thôi, cậu sẽ sớm về thôi, mợ đừng đau buồn… Valilila hứa sẽ tới chơi với mợ thường xuyên hơn.
Đứng nhìn cảnh đoàn viên này tôi thấy mình là kẻ thừa thải, cứ đứng im lặng một chỗ. Cô gái mà công chúa gọi là “mợ” kia làm tôi thấy bất an. Chưa nhìn rõ mặt vì cô ấy cúi đầu nhưng tôi đã đoán được phần nào. Mái tóc đen bóng đẹp đẽ kia chỉ có thể đi đôi mới một khuôn mặt mĩ miều. Một lát sau thì công chúa buông người con gái ra, ngẩn mặt nói với nàng
-Cháu đem tới cho mợ một người, chắc chắn mợ sẽ rất muốn gặp!
Rồi nó ngoảnh mặt lại nhìn tôi
-Như tôi đã nói trước, đây chính là công chúa của Gemjava quốc, là công chúa còn lại duy nhất trong hòang tộc Gemjii và cũng chính là vợ của người từng là Quan chánh sứ Vaiza, kiêm quan Toàn quyền Gem đời thứ 31: Japkong Tuadekep!
Tôi sốc tới không thể động đậy hay nói chuyện. Cô gái kia từ từ ngẩn mặt lên. Tôi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và huyền bí của nàng công chúa mất nước mà lại có cảm giác như bị thôi miên. Cô ta đẹp lắm, một cái đẹp không hề giống ai. Đôi mắt phượng xanh vắt và mênh mông như biển hồ. Làn da nâu nhạt mặn mà, sóng mũi cao thẳng cùng những đường nét khác biệt. Có lẽ trên đời này không ai có được khuôn mặt tựa như cô. Nếu so với Hoàng hậu Vanya thì có lẽ không gọi là nghiêng thành nhưng so với tất cả cô gái khác thì không thể đánh đồng. Biểu cảm của nàng thật hiền lành, thánh thiện. Đầu tiên là trồ mắt ngạc nhiên sau đó là e lệ mỉm cười.
-Đây là….?
Nàng đưa mắt nhìn tôi từ đầu tới chân, dường như vẫn chưa hiểu rõ. Valilila nói thêm
-Là Nữ Hoàng của Trường Thịnh Thiên quốc, do chính cậu gửi tới!
Đôi mắt đẹp kia đột nhiên tối sầm lại nhưng nụ cười thì vẫn cố giữ lại trên môi. Nàng nhẹ đẩy Valilila ra và đứng dậy đi tới trước mặt tôi. Vậy rồi thật không ngờ, nàng quỳ ngay xuống, giọng nói run run
-Nữ Hoàng điện hạ, tiểu nữ thật thất lễ, không biết Ngài đến nên chẳng chuẩn bị gì. Mong Ngài trách tội!
Tôi đờ ra nhìn bộ dạng phủ phục đáng thương kia. Valilila lập tức chạy tới kéo nàng dậy
-Tại sao mợ lại phải hành lễ trước cô ta??? Cô ta chẳng còn là Nữ Hoàng gì nữa, trên đất Vaiza này, cùng lắm chỉ là một viễn khách!
Seliana lắc đầu, nhất định không đứng dậy. Tiếng cô nhỏ xíu như mèo kêu
-Không được, ta phải kính cẩn trước người này. Nàng ra là Nữ Hoàng tối cao, là chủ tử của chàng, là người chàng tôn trọng… làm sao ta dám phi lễ được??? Bất kì ai Japkong quý mến, ta cũng hết lòng mến phục…
Valilila quắc mắt nhìn tôi. Biết là mình im lặng sẽ rất tàn nhẫn nên tôi cúi xuống đỡ cô gái dậy
-Chị đứng lên đi… đừng quỳ như thế em ngại lắm! Valilila nói đúng… em không là gì hết khi ở đây!
Cô gái run rẩy khi tôi chạm vào. Chị ấy từ từ vâng lời. Tôi đứng nhìn khuôn mặt đẹp đang sợ sệt mà thấy chột dạ. Ba người cứ đứng như vậy, không nói nổi lời nào. Cuối cùng là Valilila phá tan bầu không khí kì quái
-Cháu xin lỗi. Đáng ra không nên để mợ gặp người này mới phải. Cháu quên mất là mợ nhu mì như thế làm sao đối chọi với cô ta!
Tôi tự nhiên cảm giác mình đang diễn vai ác trong một bộ phim nào đó, còn Seliana kia chính là cô gái lọ lem luôn bị tôi ức hiếp, hành hạ. Seliana nhìn Valilila, nhẹ giọng nói
-Valilila… công chúa có thể… cho chúng tôi vài phút riêng tư không? Xin người đấy!
Thấy bộ dạng cầu xin thật mủi lòng, Valilila gật đầu. Trước khi rời đi không quên cảnh cáo tôi bằng ánh mắt. Nếu chẳng may tôi làm cô gái này khóc có lẽ cô bé sẽ lột da tôi ra. Khi chỉ còn hai người, Seliana chỉ tay về chiếc bàn nhỏ
-Điện hạ, người đừng đứng nữa… hãy uống tí gì nhé!
Tôi ngồi xuống bàn và nhìn Seliana rót thứ nước màu xanh lá vào tách.
-Đây là nước ép từ lá Fetra, một loại thảo mộc chỉ có ở Gemjava… rất ngon và mát người!
Tôi từ từ đưa cái tách lên miệng, vị thanh ngọt tan ra nơi đầu lưỡi. Seliana cùng ngồi xuống cùng thưởng thức. Sau khi uống cạn, tôi ngước mắt nhìn cô gái. Có thể nhận ra một nỗi buồn thầm kín trong cặp mắt xanh hiền lành kia.
-Có thể cho em hỏi một vài điều không?
Tôi nói với nàng
-Đương nhiên thưa Điện hạ, bất cứ điều gì thần có thể trả lời!
Tôi hít sau để cho đầu óc minh mẫn
-Chị là công chúa một vương quốc vì sao lại ở đây? Có thật chị là vợ của Ng… của Japkong Tuadekep? Tại sao ngươi đó lại kết hôn với chị? Tại sao chị vẫn cứ chờ đợi? Tại sao chị không quay về nhà của chị? Chị thật ra là người thế nào? Chị… chị…
Tôi rối cả lên, không biết mình đang muốn hỏi cái gì. Tới bây giờ tôi vẫn chưa thể tin anh ấy lại còn có một người vợ. Dù chưa được ai xác nhận nhưng tôi biết cái vị Japkong Tuadekep nổi tiếng kia là anh ta! Và cô gái này là thế nào? Anh ấy kết hôn từ bao giờ kia chứ? Lại là một trong mấy nghìn bí mật đây sao? Chết tiệt! Một ông anh giả mạo, một thầy giáo dạy toán, một tướng quân, một phò mã tương lai, một quan chánh sứ, một quan toàn quyền, và còn… còn… là chồng của người này,… Tôi phải làm sao nhồi nhét hết mớ thông tin ấy vào đầu đây? Anh ấy còn bao nhiêu cái tên, bao nhiêu thân phận, bao nhiêu cô vợ, bao nhiêu đứa con nữa?? Một cô công chúa tài giỏi như Dĩ Linh rồi một công chúa dịu hiền như Seliana, và tôi, một Nữ Hoàng cũng đang phát điên lên với anh ta!!!
Nhìn bộ dạng bối rối của tôi, Selina chầm chậm nói
-Xin người bình tĩnh thưa Điện hạ. Thần hiểu rồi! Người cũng cảm mến chàng rồi phải không? Cũng thường thôi, người như chàng không nữ nhân nào không xao động. Nếu người lo lắng như vậy thì thần xin từ từ kể lại hết mọi việc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.