Chương 52: Tên sát thủ lông ngỗng
Hoa Ban
26/05/2014
Ngư y vừa đi từ phòng anh ra. Cứ 2 ngày là ông lại tới xem xét tình
trạng của Ngạn Luật. Trong phủ cũng có sẵn 1 bác sĩ và 2 y tá túc trực
24/24. Vẫn như mọi khi, ngự y bảo rằng “Tình trạng của Ngài rất khả
quan, có lẽ sẽ sớm tỉnh lại!” Tôi nghe câu này hơn trăm lần. Cái “sớm
tỉnh lại” không biết là tới khi nào. Không ai biết rõ vì sao anh trở nên như vậy. Khi tôi từ Vaiza quay về, Ngạn Luật vẫn nằm trong phòng cấp
cứu của bệnh viện và thở ống. Dĩ Linh kể rằng anh đã kiên nhẫn theo dấu
tên sát thủ giết cố đại tướng Liêu Mãn Bình. Không có gì nghi ngờ là kẻ
sát nhân được Thái hậu che chở. Vào cái ngày chú Lữ Công đoạt lại vương
quyền, hắn ta đã ngang nhiên ám sát chú ấy từ trong chánh điện. Thật may là Dương Cảnh phát hiện sớm, kịp thời đẩy chú tránh khỏi mũi tiêu tử
thần. Lúc đó Ngạn Luật đang ở bên cạnh chị. Vừa nhìn thấy chiếc lông
ngỗng cấm trên tường đã nổi cơn điên lập tức đuổi theo. Chị đã cố hết
sức giữ anh lại mà không được. Tên sát thủ này vô cùng chuyên nghiệp,
không thua gì điệp viên 007 trên tivi. Hắn ta thoát khỏi đội thị vệ tinh nhuệ, chọc thủng đoàn binh bao vây lâu đài và tẩu thoát trong chiếc
môto đen. Trên đời này kẻ thù không đội trời chung với Ngạn Luật không
phải thái hậu mà là tên sát thủ đó. Năm lần bảy lượt hắn đầu an toàn
trốn thoát. Một người đã qua đào tạo bài bản, binh pháp tinh thông như
Liêu Thần Phong mà bại dưới tay một tên sát thủ vô danh quả là nhục nhã, hơn nữa kẻ đó là người ám toán cha của anh. Bất chấp sự khuyên ngăn của mọi người, Ngạn Luật đã bán mạng truy đuổi. Dương Cảnh và vài người
trong đội thị vệ gắng sức đuổi theo hỗ trợ. Trò chơi mèo bắt chuột thật
không vui vẻ như bình thường. Thủ độ hoa lệ đã một phen hú tim bởi hàng
loạt tiếng súng. Tên sát thủ khôn ngoan luôn chọn chỗ đông người. Ngạn
Luật cầm súng trong tay không dám tùy tiện bắn. Các ngã đường binh lính
bao vây, quyết tâm tóm được con cá lớn. Dĩ Linh kể rất nhiều và tôi cũng tự mình xem những thước phim do phóng viên ghi lại. Sự việc gây cấn như trong điện ảnh, tôi chỉ hiểu mang mác là tên sát thủ đã trốn vào tầng 5 trung tâm thương mại và bắt người làm con tin. Với đầu óc khôn ngoan có lẽ hắn đã thắng nếu không gặp phải một Liêu Thần Phong đã bị thu hận
làm mờ mắt. Anh một mình đột nhập vào, bên trong không biết chuyện gì
xảy ra, chỉ nghe lời khai của con tin là họ nghe tiếng đọ súng kịch
liệt. Một giờ sau thì quân đội tìm được xác tên sát thủ bị bắn 3 phát
chí mạng vào đầu và ngực ở cầu thang bộ thoát hiểm. Còn tướng quân của
họ thì cũng bị thương cách đó không xa. Chuyên viên điều tra cho rằng
anh rơi từ trên lan can tầng 6 xuống cầu thang tầng 5 và tiếp tục lăn
dài tới khi đập vào tường. Ngạn Luật chỉ bị trúng đạn ở cánh tay trái,
đầu chảy nhiều máu, cả người bầm dập. Lúc đưa vào bệnh viện tình trạng
anh rất nguy cấp, xuất huyết não, tuột huyết áp, gãy xương cẳng chân, bể lá lách mặt trước, tràn khí màng phổi. Mọi người lúc đó không ai nói ra nhưng trong lòng luôn nghĩ đại tướng của họ sẽ không qua được. Nhưng mà số trời đã định, anh không thể chết. Sau mấy giờ phẩu thuật, truyền
máu, duy trì hô hấp và sốc tim liên tục Thần Phong qua cơn nguy hiểm.
Tạm thời thì anh vẫn sống nhưng suốt hai tháng đầu phải thở máy. Hiện
giờ anh vẫn sống “gắn bó” với máy theo dõi tim, điện não đồ và ống dinh
dưỡng.
Ngày hôm trước tôi đã lên chùa đi xem bói. Qủe nói năm nay đúng là năm cực hạn của Ngạn Luật. Nhưng nếu số trời cho qua khỏi thì sẽ viên mãn đến cuối đời. Tôi lại thuận tiện xem quẻ cho mình. Qủe nói số tôi tốt phước, luôn có quế nhân phù trợ, tính tình không làm nên chuyện lớn, đầu đời gặp nhiều biến cố nhưng cuối đời thuận buồm xuôi gió, sẽ hạnh phúc và bình an. Thấy dường như bói toán có nhiều điểm đúng tôi bắt đầu mê tín dị đoan, ngày càng ghiền đi xem bói. Dương Cảnh thì lại không đồng tình lắm, anh luôn miệng nói “Ông thầy này mặt nhìn gian gian”. Mỗi lần hộ tống tôi đi coi quẻ là Dương Cảnh căng thẳng như đối đầu với quả bom hẹn giờ. Anh nhìn trước ngó sau, súng gươm sẵn sàng, còn bắt đầu điều tra lai lịch nhà chùa. Sư sãi một ngày nọ chịu hết nổi đã quỳ xuống trước mặt tôi nói: “Hoàng thượng tha tội, lão nạp tuy có lên mạng theo dõi thời sự hằng ngày và dựa vào đó nói chuyện quá khứ nhưng tuyệt đối là dựa vào tử vi nói chuyện tương lai. Bói toán cốt để yên lòng và thỏa sự tò mò của nhân sinh, nhỡ quẻ có sai mong hoàng thượng khoan dung tha cho tội chết…” Tôi há miệng nhìn ông thầy đầu trọc. Thì ra ngày đầu tiên trước lúc tôi đi coi bói đã có người tiết lộ tin tức với nhà chùa. Ông sư lập tức lôi laptop ra, xem kĩ từ bài báo đến mấy tin đồn đại trên facebook, diễn đàn này nọ, kết hợp suy luận đã đoán được tôi và vị tướng quân kia có thâm tình gì đó, chắc chắn sẽ hỏi tới. Thế là tài nói hươu nói vượn của nhà sư lập tức phát huy, thành ra phăng đâu trúng đó, nói tầm bậy tầm bạ mà đúng tùm lum tùm la. Nay bị cận vệ của tôi điều tra dữ quá, sợ lại mang tội lừa đảo nữ hoàng nên mau chóng cúi đầu nhận sai trước. Haizz… cũng đành thông cảm, thời buổi kinh tế thị trường làm việc gì cũng cần chút tính toán mưu mẹo. Sản phẩm muốn sản xuất cũng phải có marketing và điều tra thị hiếu người tiêu dùng. Ông sư muốn coi bói cũng cần điều tra lai lịch khách hàng, từ đó tung ra “lời vàng ý ngọc”. A di đà phật, thiện tai thiện tai!
Trong cuộc đời, nhiều khi tai họa nến trong gang tấc mà hạnh phúc đến cũng thực bất ngờ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng buổi sớm mai thức dậy sẽ có ai đó đang chờ đợi mình. Hôm ấy là một ngày mưa. Áp thấp thiệt đới đã chấn chìm thành phố vào những trận mưa dai không dứt. Mưa lâm râm cả đêm, lò sưởi trong phòng đốt không ngừng nghỉ. Tôi mở mắt thức dậy khi mặt trời bị giấu sau những tụ mây đen. Hai ngày nay tôi bị cảm, sốt và ngủ li bì. Cũng đã hai ngày tôi không tới phủ tướng. Sáng Nay mở mắt uể oải rời giường mà đầu còn nhức bưng bưng. Tôi chống cằm ngồi trên ghế, chán nản nhìn nước mưa đập vào cửa sổ, chảy dài trên mặt kính, để lại những vệt dài hình dạng khác nhau, trông như vệt nước mắt. Cô hầu nữ nhẹ nhàng bước vào, giật mình trông thấy tôi đang ngồi đờ đẫn
-Điện hạ, Người tỉnh rồi sao? May quá, ngự y cứ nói phải đến trưa người mới dậy được…
Tôi mệt mỏi giương mắt nhìn chị, giọng nói khào khào
-Em ngủ bao lâu rồi?
-Thưa, từ chiều hôm qua, người bị sốt tới 40 độ, đến khuya mới hạ.
Tôi gật gật đầu, chóng tay lên ghế muốn đứng dậy đi rữa mặt. Chị hầu đỡ tôi, lớn tiếng gọi thêm người tới giúp. Sau khi ăn cháo và uống sữa, uống thuốc tôi dự tính ngủ thêm chút nữa, đợi trời tạnh mưa sẽ di thăm anh. Không ngờ vừa ngồi xuống giường thị Dĩ Thuật đã tới. Anh mang theo nụ cười mang mác khó hiểu.
-Nữ hoàng, em chọn đúng lúc để ngã bệnh ghê, nằm hết mấy ngày bỏ qua không biết bao nhiêu chuyện vui trong thiên hạ!
Tôi ngáp một cái chép miệng nói
-Chuyện vui gì? Lại đi xem mắt cô tiểu thư nhà nào à? Ba vòng không chuẩn hay mắt một mí?
Dĩ Thuật nhìn tôi cười cưởi bí ẩn
-Sao vậy? Chẳng lẽ cô ta bị hôi nách? Lang ben ghẻ lỡ?
Anh trề môi
-Em vừa phải thôi, anh đi xem mắt ít nhiều cũng là mỹ nữ, bị em tả thành ra quái vật!
Tôi thở dài vùi đầu xuống gối
-Thì lần nào anh cũng chỉ nói tới điểm xấu của người ta, làm sao em biết hóa ra mấy cô nàng đó xinh đẹp…. Thôi, không việc gì thì anh về đi, em mệt quá, muốn ngủ nữa…
Dĩ Thuật lập tức kéo tôi ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt nói một cách nghiêm túc và có vẻ phấn khích
-Anh là chim én mang tin mùa xuân đây, em họ à! Suốt 2 ngày em bệnh không biết trời đất gì, cái chàng hiệp sĩ trong lòng em cuối cùng cũng phá núi chui ra, tu thành chính quả rồi!
Tôi nghe ù ù cạp cạp. Anh ấy nói cái gì? Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của tôi, Dĩ Thuật mất kiên nhẫn
-Làm ơn đi, điện hạ của tôi! Anh nói là Liêu Thần Phong chết tiệt đã tỉnh rồi! Hắn thực sự thoát khỏi trạng thái hôn mê rồi, bây giờ đang tiếp tục được theo dõi ở trong phủ!
Tôi biết mình đang nghe cái gì, hoàn toàn hiểu từng chữ, từng từ. Cũng vì đã hiểu mà tôi ngẩn ngơ ra. Tại sao đột ngột như vậy? Tôi chớp mắt định thần rồi lập tức biết mình phải làm gì. Tôi đứng dậy lấy áo lông khoát lên người. Hành động như kẻ mộng du. Rồi đẩy cửa đi ra, bước chân xiêu vẹo. Hầu nữ có nói gì đó nhưng tôi không đáp. Tôi gặp Dương Cảnh đứng gác ở bên ngoài tẩm phòng. Anh mở to mắt nhìn tôi chỉ khoát áo lông và quần áo sơ sài. Tôi nghe mình nói 2 chữ: “Liêu phủ” Anh im lặng gật đầu rồi lập tức đưa tôi đi. Tôi bước như chạy, chui vào xe, cũng không nhận ra Dĩ Thuật đang ngồi bên cạnh. Miệng anh cứ nói láp dáp
-Vì em không tỉnh táo nên ngự y bảo chờ em hết bệnh hãy nói, sợ là thần kinh của em chịu không nổi… Mọi chuyện đều ổn em cứ yên tâm… Tên đó mở mắt cũng thực là im lặng… Nghe nói buổi trưa hôm qua khi y tá vào kiểm tra thì giật mình hoảng sợ thấy một dáng người đang ngồi dựa vào thành giường. Tỉnh dậy rồi mà không báo một tiếng để thiên hạ nó mừng, còn làm ra vẻ âm trầm như thay ma, hù chết con người ta. Lúc đó y tá chạy đi gọi bác sĩ tới ngay. Sau khi kiểm tra ông khẳng định hắn đã thoát khỏi hôn mê hoàn toàn. Phủ tướng gọi báo cho hoàng cung. Em bệnh trên giường, chú đang có cuộc tiếp đón đoàn khách chính phủ liên bang, Dĩ Linh thì sáng nay mới bay về từ Châu Thành. Chỉ có mình anh là đến sớm nhất. Sắc mặc tên đó coi bộ hơi tệ nhưng ánh mắt thì rất sáng, hoàn toàn minh mẫn. Mà cái người này cũng thiệt lạ, cứ im im lì lì, hỏi thì nói mấy tiếng xong lại trầm ngâm. Anh tưởng hắn bị mất trí nhớ hay là bị di chứng ảnh hưởng tới trí tuệ nhưng bác sĩ và ngự y khẳng định não bộ bình phục rất tốt, bây giờ không có gì lo ngại… Mà nè! Viễn Xuyên! Em có nghe không vậy??? Sao mà nín thinh y như thằng bệnh kia vậy, anh đang bị ức chế vì hắn đó, đừng có khủng bố tinh thần của anh nữa….
Tôi mím môi nhìn anh một cái coi như ra hiệu rồi quay đầu tiếp tục nhìn hai bên đường. Sắc rời rất âm u. Cảnh vật bị nước mưa làm cho mờ đi. Ngồi trong ôtô có điều hòa mà vẫn cảm thấy cái lạnh, chạm tay vào mặt kính cũng thấy lạnh, cái lạnh âm trầm cô tịch như nhét trong quan tài… Thật lạ, cảm giác vui sướng đâu rồi? Tôi thấy mình rung rẫy, bồi hồi. Chỉ sợ đây là một giấc mơ. Giấc mơ chớp nhoáng ngắn ngủi vì tôi đang sốt. Đầu óc tôi cứ lân lân, không cảm nhận được xe đã dừng lại. Dương Cảnh mở cửa, bung dù ra chờ tôi. Tôi đờ đẫn nắm tay anh đứng dưới chiếc ô rộng. Tôi đưa mắt nhìn tòa nhà vững chãi quen thuộc và bằng cách nào đó tôi tỉnh hẳn ra. Không phải mơ, là sự thật, mọi chuyện là thật! Giống như căn phòng tối om được bật lên ngọn đèn điện, tôi thấy đầu óc mình sáng sủa hẳn. Thật khó diễn tả cảm giác lúc này. Tôi chạy vù đi, nước mưa thấm vào vai áo và mái tóc rối. Chỉ nghe Dương Cảnh gọi í ới cầm dù rượt theo. Hình như Dĩ Thuật đang chắt lưỡi khoanh tay đứng nhìn phía sau. Từ chỗ xe dừng đến sánh lớn của tòa nhà không xa lắm nhưng khi tôi bước vào thì đã bị ướt ít nhiều. Tôi không dừng lại, không đáp lời nào mới mấy người hầu. Theo lối cũ tôi chạy lên tầng trên, tìm đúng phòng của anh. Dương Cảnh không đuổi theo nữa, người trong nhà thấy bộ dạng của tôi chỉ che miệng cười, vẻ mặt có nhiều ý nhị. Tôi thở hồng hộc mở toan cánh cửa. Nghe động, mọi người trong phòng đồng loạt quay lại nhìn. Phòng có đông khách khứa. Tôi nhận ra chú Lữ Công dáng người tầm thước, Dĩ Linh xinh đẹp đang mặc quốc phục vì vừa trở về từ một hội nghị ở Châu Thành, cô cô đang nhìn tôi mỉm cười, khuôn mặt già nua tự nhiên sáng lạng, còn có y tá, bác sĩ và vài vị quan chức tới thăm hỏi, tay ôm theo hoa và quà. Căn phòng vốn vắng vẻ tịch mịch tự nhiên đông vui nhộn nhịn. Mọi người đầy quay quanh giường, che hết tầm nhìn của tôi. Tôi ngơ ngác đứng đó, giống như học sinh tiểu học lần đầu đi trễ trong khi các bạn đều đã chăm chú làm kiểm tra. Mà tất cả mọi người cũng ngạc nhiên nhìn tôi-vị Nữ Hoàng đầu tóc như ổ quạ, nước mưa vươn trên mặt, quần áo đạm bạc. Chú tôi vờ ho một tiếng, giọng nói oai nghiêm
-Hôm nay tới đây thôi, Tướng quân vừa tỉnh còn rất mệt, nhiều người như thế chắc ngộp thở… Lệnh xuống là trong 3 ngày tới miễn thăm hỏi, chờ khi ngài bình phục hơn thì tới sau cũng không muộn!
Dĩ Linh gật đầu
-Nữ Hoàng điện hạ đã tới, mọi người lập tức lui ra!
Nhắc tới hai chữ Nữ Hoàng những người khác mới giật mình phát hiện mình chưa hành lễ. Thế là họ vội vội vàng vàng cúi đầu qua loa rồi từ từ dạt sang hai phía, nhẹ nhàng mà nhanh chóng biến mất khỏi phòng. Khi cái bức tường người dần tách sang hai bên tôi trông thấy một dáng người cao gầy đang ngồi trên giường, ung dung, nhàn nhã. Sau lưng anh có đỡ một chiếc gối, dây chuyền dịch vẫn ghim vào cổ tay trái. Tôi chưa dám nhìn thẳng vào mặt anh, một lần nữa cảm giác mọi thứ như là đang mơ. Căn phòng sau đó không còn tiếng nói chuyện ồn ào, lập tức trả lại vẻ yên tĩnh như vốn có. Có thể anh không ngồi đó, có thể chỉ là ảo giác mà thôi… Tôi mím môi nhìn xuống tấm thảm, thật là ngốc nghếch khi đứng như tượng ở đây, cách giường tới 5-6 bước chân. Tôi nghe tìm mình đập thình thịch, đầu óc rối bời. Người trên giường cũng im lặng. Tôi có cảm giác ánh mắt ai đó đang nhìn mình chầm chầm. Không biết thời gian trôi qua bao lâu tới khi tôi nghe một âm thanh rất nhẹ, cứ như tiếng gió thoảng qua tai hay tiếng trò chuyện của lũ côn trùng
-S.a.o L.y!
Âm thanh đó là giọt nước tràn ly. Tiếng vừa dứt, hai hàng nước mắt của tôi đã chảy dài. Tên của tôi, cứ nghĩ sẽ không bao giờ nghe ai đó gọi. Tôi run run ngẩn đầu nhìn lên. Tiếng nói quá thật, không hề mơ, không hề ảo tưởng. Và tôi đã chính diện nhìn vào mặt anh. Khuôn mắt suốt năm qua luôn rập khuôn một vẻ, đôi mắt vốn luôn nhắm chặt, bờ môi bất động lạnh lùng… Bây giờ hoàn toàn khác. Anh đang nhìn tôi, màu mắt đen tuyền thâm thẩm như nước hồ giữa khuya. Trong mắt còn có cả sóng, từng đợt, từng đợt mạnh mẽ. Anh hơi nhíu mày, bàn tay chầm chậm đưa ra, miệng khẽ mở từ từ nói
-Lại đây…
Đó không phải ra lệnh mà là sự van xin. Giọng nói thật mềm cho dù thốt lên một cách khó khăn. Giống như một người lạc giữa sa mác nhiều ngày, tôi đã tìm thấy con suối đầy ấp nước. Tôi chạy tới, chỉ 5 bước chân gấp gáp đã sà thẳng vào lòng anh. Vòng tay này quá thực, mang theo cả hơi ấm và sự thân quen. Tôi quỳ trên giường, rút đầu vào tấm ngực lớn. Lại giống như cô bé Sao Ly năm 11 tuổi ôm bó hoa huệ đứng bên mộ mẹ. Người thanh niên này đã tìm tới cô, ôm cô vào lòng. Tôi khóc khe khẽ rồi từ từ vỡ òa, trong phòng chỉ nghe tiếng khóc ngắt quãng nghẹn ngào của tôi. Bàn tay anh xoa đều đều sau lưng, cằm anh tì trên đỉnh đầu, tay còn lại nhè nhẹ áp trên má tôi. Tôi nghe tiếng nói vọng ra từ lòng ngực ấy
-Sao Ly… Sao Ly… Sao Ly…
Tôi ngửa đầu nhìn anh, đáp lại là ánh mắt triền miền của nhung nhớ. Không có bất cứ cơ quan nào trong não điều khiển, tôi rất tự nhiên ôm lấy cổ anh, áp môi mình lên làn môi lành lạnh đó. Nó vẫn hơi lạnh như suốt năm qua nhưng mang theo hơi thở nồng nàn và sự vuốt ve âu yếm. Nụ hôn này không có khát khao của dục vọng mà chỉ có sự sẻ chia, thấu hiểu và mong muốn làm người kia yên lòng. Một lúc lâu tôi mới rời anh ra một chút, nói với anh bằng tiếng muỗi kêu
-Ngạn Luật… anh nói dối, anh nói sẽ sang Vaiza đón em về…
Anh nhìn tôi nhếch môi cười
-Ừ, hóa ra anh mới là người được em đưa về!
Ngày hôm trước tôi đã lên chùa đi xem bói. Qủe nói năm nay đúng là năm cực hạn của Ngạn Luật. Nhưng nếu số trời cho qua khỏi thì sẽ viên mãn đến cuối đời. Tôi lại thuận tiện xem quẻ cho mình. Qủe nói số tôi tốt phước, luôn có quế nhân phù trợ, tính tình không làm nên chuyện lớn, đầu đời gặp nhiều biến cố nhưng cuối đời thuận buồm xuôi gió, sẽ hạnh phúc và bình an. Thấy dường như bói toán có nhiều điểm đúng tôi bắt đầu mê tín dị đoan, ngày càng ghiền đi xem bói. Dương Cảnh thì lại không đồng tình lắm, anh luôn miệng nói “Ông thầy này mặt nhìn gian gian”. Mỗi lần hộ tống tôi đi coi quẻ là Dương Cảnh căng thẳng như đối đầu với quả bom hẹn giờ. Anh nhìn trước ngó sau, súng gươm sẵn sàng, còn bắt đầu điều tra lai lịch nhà chùa. Sư sãi một ngày nọ chịu hết nổi đã quỳ xuống trước mặt tôi nói: “Hoàng thượng tha tội, lão nạp tuy có lên mạng theo dõi thời sự hằng ngày và dựa vào đó nói chuyện quá khứ nhưng tuyệt đối là dựa vào tử vi nói chuyện tương lai. Bói toán cốt để yên lòng và thỏa sự tò mò của nhân sinh, nhỡ quẻ có sai mong hoàng thượng khoan dung tha cho tội chết…” Tôi há miệng nhìn ông thầy đầu trọc. Thì ra ngày đầu tiên trước lúc tôi đi coi bói đã có người tiết lộ tin tức với nhà chùa. Ông sư lập tức lôi laptop ra, xem kĩ từ bài báo đến mấy tin đồn đại trên facebook, diễn đàn này nọ, kết hợp suy luận đã đoán được tôi và vị tướng quân kia có thâm tình gì đó, chắc chắn sẽ hỏi tới. Thế là tài nói hươu nói vượn của nhà sư lập tức phát huy, thành ra phăng đâu trúng đó, nói tầm bậy tầm bạ mà đúng tùm lum tùm la. Nay bị cận vệ của tôi điều tra dữ quá, sợ lại mang tội lừa đảo nữ hoàng nên mau chóng cúi đầu nhận sai trước. Haizz… cũng đành thông cảm, thời buổi kinh tế thị trường làm việc gì cũng cần chút tính toán mưu mẹo. Sản phẩm muốn sản xuất cũng phải có marketing và điều tra thị hiếu người tiêu dùng. Ông sư muốn coi bói cũng cần điều tra lai lịch khách hàng, từ đó tung ra “lời vàng ý ngọc”. A di đà phật, thiện tai thiện tai!
Trong cuộc đời, nhiều khi tai họa nến trong gang tấc mà hạnh phúc đến cũng thực bất ngờ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng buổi sớm mai thức dậy sẽ có ai đó đang chờ đợi mình. Hôm ấy là một ngày mưa. Áp thấp thiệt đới đã chấn chìm thành phố vào những trận mưa dai không dứt. Mưa lâm râm cả đêm, lò sưởi trong phòng đốt không ngừng nghỉ. Tôi mở mắt thức dậy khi mặt trời bị giấu sau những tụ mây đen. Hai ngày nay tôi bị cảm, sốt và ngủ li bì. Cũng đã hai ngày tôi không tới phủ tướng. Sáng Nay mở mắt uể oải rời giường mà đầu còn nhức bưng bưng. Tôi chống cằm ngồi trên ghế, chán nản nhìn nước mưa đập vào cửa sổ, chảy dài trên mặt kính, để lại những vệt dài hình dạng khác nhau, trông như vệt nước mắt. Cô hầu nữ nhẹ nhàng bước vào, giật mình trông thấy tôi đang ngồi đờ đẫn
-Điện hạ, Người tỉnh rồi sao? May quá, ngự y cứ nói phải đến trưa người mới dậy được…
Tôi mệt mỏi giương mắt nhìn chị, giọng nói khào khào
-Em ngủ bao lâu rồi?
-Thưa, từ chiều hôm qua, người bị sốt tới 40 độ, đến khuya mới hạ.
Tôi gật gật đầu, chóng tay lên ghế muốn đứng dậy đi rữa mặt. Chị hầu đỡ tôi, lớn tiếng gọi thêm người tới giúp. Sau khi ăn cháo và uống sữa, uống thuốc tôi dự tính ngủ thêm chút nữa, đợi trời tạnh mưa sẽ di thăm anh. Không ngờ vừa ngồi xuống giường thị Dĩ Thuật đã tới. Anh mang theo nụ cười mang mác khó hiểu.
-Nữ hoàng, em chọn đúng lúc để ngã bệnh ghê, nằm hết mấy ngày bỏ qua không biết bao nhiêu chuyện vui trong thiên hạ!
Tôi ngáp một cái chép miệng nói
-Chuyện vui gì? Lại đi xem mắt cô tiểu thư nhà nào à? Ba vòng không chuẩn hay mắt một mí?
Dĩ Thuật nhìn tôi cười cưởi bí ẩn
-Sao vậy? Chẳng lẽ cô ta bị hôi nách? Lang ben ghẻ lỡ?
Anh trề môi
-Em vừa phải thôi, anh đi xem mắt ít nhiều cũng là mỹ nữ, bị em tả thành ra quái vật!
Tôi thở dài vùi đầu xuống gối
-Thì lần nào anh cũng chỉ nói tới điểm xấu của người ta, làm sao em biết hóa ra mấy cô nàng đó xinh đẹp…. Thôi, không việc gì thì anh về đi, em mệt quá, muốn ngủ nữa…
Dĩ Thuật lập tức kéo tôi ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt nói một cách nghiêm túc và có vẻ phấn khích
-Anh là chim én mang tin mùa xuân đây, em họ à! Suốt 2 ngày em bệnh không biết trời đất gì, cái chàng hiệp sĩ trong lòng em cuối cùng cũng phá núi chui ra, tu thành chính quả rồi!
Tôi nghe ù ù cạp cạp. Anh ấy nói cái gì? Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của tôi, Dĩ Thuật mất kiên nhẫn
-Làm ơn đi, điện hạ của tôi! Anh nói là Liêu Thần Phong chết tiệt đã tỉnh rồi! Hắn thực sự thoát khỏi trạng thái hôn mê rồi, bây giờ đang tiếp tục được theo dõi ở trong phủ!
Tôi biết mình đang nghe cái gì, hoàn toàn hiểu từng chữ, từng từ. Cũng vì đã hiểu mà tôi ngẩn ngơ ra. Tại sao đột ngột như vậy? Tôi chớp mắt định thần rồi lập tức biết mình phải làm gì. Tôi đứng dậy lấy áo lông khoát lên người. Hành động như kẻ mộng du. Rồi đẩy cửa đi ra, bước chân xiêu vẹo. Hầu nữ có nói gì đó nhưng tôi không đáp. Tôi gặp Dương Cảnh đứng gác ở bên ngoài tẩm phòng. Anh mở to mắt nhìn tôi chỉ khoát áo lông và quần áo sơ sài. Tôi nghe mình nói 2 chữ: “Liêu phủ” Anh im lặng gật đầu rồi lập tức đưa tôi đi. Tôi bước như chạy, chui vào xe, cũng không nhận ra Dĩ Thuật đang ngồi bên cạnh. Miệng anh cứ nói láp dáp
-Vì em không tỉnh táo nên ngự y bảo chờ em hết bệnh hãy nói, sợ là thần kinh của em chịu không nổi… Mọi chuyện đều ổn em cứ yên tâm… Tên đó mở mắt cũng thực là im lặng… Nghe nói buổi trưa hôm qua khi y tá vào kiểm tra thì giật mình hoảng sợ thấy một dáng người đang ngồi dựa vào thành giường. Tỉnh dậy rồi mà không báo một tiếng để thiên hạ nó mừng, còn làm ra vẻ âm trầm như thay ma, hù chết con người ta. Lúc đó y tá chạy đi gọi bác sĩ tới ngay. Sau khi kiểm tra ông khẳng định hắn đã thoát khỏi hôn mê hoàn toàn. Phủ tướng gọi báo cho hoàng cung. Em bệnh trên giường, chú đang có cuộc tiếp đón đoàn khách chính phủ liên bang, Dĩ Linh thì sáng nay mới bay về từ Châu Thành. Chỉ có mình anh là đến sớm nhất. Sắc mặc tên đó coi bộ hơi tệ nhưng ánh mắt thì rất sáng, hoàn toàn minh mẫn. Mà cái người này cũng thiệt lạ, cứ im im lì lì, hỏi thì nói mấy tiếng xong lại trầm ngâm. Anh tưởng hắn bị mất trí nhớ hay là bị di chứng ảnh hưởng tới trí tuệ nhưng bác sĩ và ngự y khẳng định não bộ bình phục rất tốt, bây giờ không có gì lo ngại… Mà nè! Viễn Xuyên! Em có nghe không vậy??? Sao mà nín thinh y như thằng bệnh kia vậy, anh đang bị ức chế vì hắn đó, đừng có khủng bố tinh thần của anh nữa….
Tôi mím môi nhìn anh một cái coi như ra hiệu rồi quay đầu tiếp tục nhìn hai bên đường. Sắc rời rất âm u. Cảnh vật bị nước mưa làm cho mờ đi. Ngồi trong ôtô có điều hòa mà vẫn cảm thấy cái lạnh, chạm tay vào mặt kính cũng thấy lạnh, cái lạnh âm trầm cô tịch như nhét trong quan tài… Thật lạ, cảm giác vui sướng đâu rồi? Tôi thấy mình rung rẫy, bồi hồi. Chỉ sợ đây là một giấc mơ. Giấc mơ chớp nhoáng ngắn ngủi vì tôi đang sốt. Đầu óc tôi cứ lân lân, không cảm nhận được xe đã dừng lại. Dương Cảnh mở cửa, bung dù ra chờ tôi. Tôi đờ đẫn nắm tay anh đứng dưới chiếc ô rộng. Tôi đưa mắt nhìn tòa nhà vững chãi quen thuộc và bằng cách nào đó tôi tỉnh hẳn ra. Không phải mơ, là sự thật, mọi chuyện là thật! Giống như căn phòng tối om được bật lên ngọn đèn điện, tôi thấy đầu óc mình sáng sủa hẳn. Thật khó diễn tả cảm giác lúc này. Tôi chạy vù đi, nước mưa thấm vào vai áo và mái tóc rối. Chỉ nghe Dương Cảnh gọi í ới cầm dù rượt theo. Hình như Dĩ Thuật đang chắt lưỡi khoanh tay đứng nhìn phía sau. Từ chỗ xe dừng đến sánh lớn của tòa nhà không xa lắm nhưng khi tôi bước vào thì đã bị ướt ít nhiều. Tôi không dừng lại, không đáp lời nào mới mấy người hầu. Theo lối cũ tôi chạy lên tầng trên, tìm đúng phòng của anh. Dương Cảnh không đuổi theo nữa, người trong nhà thấy bộ dạng của tôi chỉ che miệng cười, vẻ mặt có nhiều ý nhị. Tôi thở hồng hộc mở toan cánh cửa. Nghe động, mọi người trong phòng đồng loạt quay lại nhìn. Phòng có đông khách khứa. Tôi nhận ra chú Lữ Công dáng người tầm thước, Dĩ Linh xinh đẹp đang mặc quốc phục vì vừa trở về từ một hội nghị ở Châu Thành, cô cô đang nhìn tôi mỉm cười, khuôn mặt già nua tự nhiên sáng lạng, còn có y tá, bác sĩ và vài vị quan chức tới thăm hỏi, tay ôm theo hoa và quà. Căn phòng vốn vắng vẻ tịch mịch tự nhiên đông vui nhộn nhịn. Mọi người đầy quay quanh giường, che hết tầm nhìn của tôi. Tôi ngơ ngác đứng đó, giống như học sinh tiểu học lần đầu đi trễ trong khi các bạn đều đã chăm chú làm kiểm tra. Mà tất cả mọi người cũng ngạc nhiên nhìn tôi-vị Nữ Hoàng đầu tóc như ổ quạ, nước mưa vươn trên mặt, quần áo đạm bạc. Chú tôi vờ ho một tiếng, giọng nói oai nghiêm
-Hôm nay tới đây thôi, Tướng quân vừa tỉnh còn rất mệt, nhiều người như thế chắc ngộp thở… Lệnh xuống là trong 3 ngày tới miễn thăm hỏi, chờ khi ngài bình phục hơn thì tới sau cũng không muộn!
Dĩ Linh gật đầu
-Nữ Hoàng điện hạ đã tới, mọi người lập tức lui ra!
Nhắc tới hai chữ Nữ Hoàng những người khác mới giật mình phát hiện mình chưa hành lễ. Thế là họ vội vội vàng vàng cúi đầu qua loa rồi từ từ dạt sang hai phía, nhẹ nhàng mà nhanh chóng biến mất khỏi phòng. Khi cái bức tường người dần tách sang hai bên tôi trông thấy một dáng người cao gầy đang ngồi trên giường, ung dung, nhàn nhã. Sau lưng anh có đỡ một chiếc gối, dây chuyền dịch vẫn ghim vào cổ tay trái. Tôi chưa dám nhìn thẳng vào mặt anh, một lần nữa cảm giác mọi thứ như là đang mơ. Căn phòng sau đó không còn tiếng nói chuyện ồn ào, lập tức trả lại vẻ yên tĩnh như vốn có. Có thể anh không ngồi đó, có thể chỉ là ảo giác mà thôi… Tôi mím môi nhìn xuống tấm thảm, thật là ngốc nghếch khi đứng như tượng ở đây, cách giường tới 5-6 bước chân. Tôi nghe tìm mình đập thình thịch, đầu óc rối bời. Người trên giường cũng im lặng. Tôi có cảm giác ánh mắt ai đó đang nhìn mình chầm chầm. Không biết thời gian trôi qua bao lâu tới khi tôi nghe một âm thanh rất nhẹ, cứ như tiếng gió thoảng qua tai hay tiếng trò chuyện của lũ côn trùng
-S.a.o L.y!
Âm thanh đó là giọt nước tràn ly. Tiếng vừa dứt, hai hàng nước mắt của tôi đã chảy dài. Tên của tôi, cứ nghĩ sẽ không bao giờ nghe ai đó gọi. Tôi run run ngẩn đầu nhìn lên. Tiếng nói quá thật, không hề mơ, không hề ảo tưởng. Và tôi đã chính diện nhìn vào mặt anh. Khuôn mắt suốt năm qua luôn rập khuôn một vẻ, đôi mắt vốn luôn nhắm chặt, bờ môi bất động lạnh lùng… Bây giờ hoàn toàn khác. Anh đang nhìn tôi, màu mắt đen tuyền thâm thẩm như nước hồ giữa khuya. Trong mắt còn có cả sóng, từng đợt, từng đợt mạnh mẽ. Anh hơi nhíu mày, bàn tay chầm chậm đưa ra, miệng khẽ mở từ từ nói
-Lại đây…
Đó không phải ra lệnh mà là sự van xin. Giọng nói thật mềm cho dù thốt lên một cách khó khăn. Giống như một người lạc giữa sa mác nhiều ngày, tôi đã tìm thấy con suối đầy ấp nước. Tôi chạy tới, chỉ 5 bước chân gấp gáp đã sà thẳng vào lòng anh. Vòng tay này quá thực, mang theo cả hơi ấm và sự thân quen. Tôi quỳ trên giường, rút đầu vào tấm ngực lớn. Lại giống như cô bé Sao Ly năm 11 tuổi ôm bó hoa huệ đứng bên mộ mẹ. Người thanh niên này đã tìm tới cô, ôm cô vào lòng. Tôi khóc khe khẽ rồi từ từ vỡ òa, trong phòng chỉ nghe tiếng khóc ngắt quãng nghẹn ngào của tôi. Bàn tay anh xoa đều đều sau lưng, cằm anh tì trên đỉnh đầu, tay còn lại nhè nhẹ áp trên má tôi. Tôi nghe tiếng nói vọng ra từ lòng ngực ấy
-Sao Ly… Sao Ly… Sao Ly…
Tôi ngửa đầu nhìn anh, đáp lại là ánh mắt triền miền của nhung nhớ. Không có bất cứ cơ quan nào trong não điều khiển, tôi rất tự nhiên ôm lấy cổ anh, áp môi mình lên làn môi lành lạnh đó. Nó vẫn hơi lạnh như suốt năm qua nhưng mang theo hơi thở nồng nàn và sự vuốt ve âu yếm. Nụ hôn này không có khát khao của dục vọng mà chỉ có sự sẻ chia, thấu hiểu và mong muốn làm người kia yên lòng. Một lúc lâu tôi mới rời anh ra một chút, nói với anh bằng tiếng muỗi kêu
-Ngạn Luật… anh nói dối, anh nói sẽ sang Vaiza đón em về…
Anh nhìn tôi nhếch môi cười
-Ừ, hóa ra anh mới là người được em đưa về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.