Chương 46: Thám tử Dangkok
Hoa Ban
26/05/2014
Nếu có một người mà tôi tin tưởng ở đây ngoài hoàng hậu Vanya chính
là đứa “cháu hờ” Dangkok. Tôi vẫn gọi nó là em, xưng chị như mọi khi. Dù sao chúng tôi cũng chỉ cách nhau 7 tuổi. Muốn gọi là cháu cũng không có gì khó nhưng phải đợi một thời gian, cho tới khi tôi xác định được một
vị trí vững vàng trong mối quan hệ gia đình với thằng bé. Mấy ngày sau
vụ bê bối ở Miwani, Seliana đã bình phục khá nhiều. Chị đã tự đi đứng
bình thường, vết thương cũng không quá đau như lúc đầu. Việc điều tra vụ án đã được Hoàng đế giao cho Dangkok. Thật ra nhà vua chỉ miễn cưỡng
trao cho nó cái quyền tới lui hiện trường và cùng tham gia thảo luận với các chuyên gia điều tra. Công việc này là Dangkok tự quyện, đã đến quỳ
trước vua cha thỉnh cầu. Ngài cũng nghỉ cho nó một cơ hội là dịp để nó
tự học tập. Ngai vàng sau này ít nhiều cũng đòi hỏi đầu óc phán xét tinh tế. Vậy là từ lúc bươc ra khỏi điện Mặt Trời nó ngẩng cao đầu ưỡng ngực tự xưng mình là thám tử.
Việc “hành nghề” của nó thì khá đơn giản. Ngày đầu tiên nó nhốt mình trong phòng sách, đọc rất nhiều truyện trinh thám, sau đó đọc qua tới truyện tranh. Nó bảo với tôi: “Ta sẽ trở thành thám tử tài ba như Conan!” Ồ vâng, manga Nhật bản đến tận Vaiza vẫn rất nổi tiếng. Ngày thứ hai hành nghề, nó giành cả buổi đến đi loanh quanh căn phòng nơi xảy ra vụ việc. Mọi vật đều được giữ nguyên vị trí cũ. Thằng bé cùng chiếc kính lúp con bắt đầu tìm tòi từng centimet, không bỏ lỡ chi tiết nào. Nó sử dụng đủ tư thế đừng, ngồi, bò, nằm,… Một lần nó úp người, nằm sấp để nhìn cái gì đó chỗ vũng máu. Vẻ mặt coi bộ rất đâm chiêu. Qua cái kính lúp, đôi mắt thằng bé sáng rỡ vẻ hào hứng. Nó cứ nằm như vậy 3 giờ đồng hồ liền. Lúc chị Vanya đi ngang thấy kì lạ nên ghé lại gọi mấy tiếng. Dangkok không trả lời. Nó say sưa đến không nghe thấy gì hay sao? Hoàng hậu ra lệnh cho người tới xem thế nào. Cô tì nữ sau khi vào kiểm tra thì ấp úng bảo
-Thưa Hoàng hậu,… Thái tử đang ngủ thiếp trên sàn ạ!
Tôi biết một thám tử cần phải chuyên chú và chăm chỉ khi quan sát hiện trường nhưng chưa nghe ai nói thám tử sẽ ngủ gục ngay tại hiện trường vụ án. Mấy ngày sau đó ngày nào nó cũng tới Miwani cung, nhiệt huyết phừng phừng dù chưa thu được kết quả gì. Những người được phái tới điều tra vụ việc thì xếp hàng ngay ngắn đứng ở một bên cửa. Cứ chốc chốc Dangkok lại quay sang hỏi họ kiến thức chuyên môn. Cả nhóm người ríu rít dạ thưa và cẩn thận giải thích. Một tuần sau, đức vua bắt đầu hối hận vì để thằng bé tham gia vào chuyện này. Nó không giúp được gì mà con cản trở người thi hành công vụ. Nó đuổi hết những điều tra viên ra ngoài, chỉ một mình làm việc. Lúc ngài chuyển bị viết lệnh “đình chỉ công tác” của Dangkok thì thằng bé hớn hở tìm tới. Nó bảo công việc đã hoàn thành và ngay ngày mai sẽ công bố kết quả ở trước Thái Dương điện. Tôi nghe tin cũng vui mừng khôn xiết, ngày mai đây, tôi sẽ được rữa sạch nổi oan.
Buổi thiết triều ngày hôm đó kết thúc muộn. Nhiều quan chức nán lại để xem Thái tử điều tra được kết quả ra sao. Phía trên cao, Hoàng đế và Hoàng hậu kiên nhẫn chờ đợi. Tôi là nghi phạm của vụ án nên hiển nhiên tham dự. Tôi ngồi trên chiếc ghế đệm đặt giữa lối đi còn Seliana thì ngồi ở một bên gần Hoàng hậu. Tôi không hề có cảm giác đây là phiên tòa kết tội mình mà đơn giản và một buổi ngồi xem đứa cháu trai bảo vệ dì nó ra sao. Tôi còn nhớ rất rõ lời hứa của nó: Trừ khi nó chết, không ai có thể gây tổn hại cho tôi. Nhìn đứa trẻ đứng trước đám đông, ăn nói một cách tự nhiên hùng hồn tôi cũng cảm thấy tự hào. Nghị Hàn có một đứa cháu trai thông minh lanh lợi như thế, phần nào cũng giống anh.
Bắt đầu cuộc họp, Dangkok kể lại sơ lược bối cảnh vụ án, rồi hỏi tôi và Seliana có muốn bổ sung gì không. Cách thức làm việc của nó rất bài bản, như một thám tử thật sự. Thằng bé sau khi thực hiện xong bước đầu tiên thì đi thẳng vào phân tích vụ việc. Những lời khai của tôi và Seliana đều được nó ghi nhớ, nói lại rành rọt
-Thưa Phụ hoàng, sau nhiều ngày làm việc chăm chỉ, nhi thần đã không phụ lòng người tìm ra chân tướng sự thật. Trước hết xin nói về Wewe và lời khai hết sức mơ hồ của cô. Cô nói rằng mình không nhớ gì hết vì bị sốc?
-Đúng vậy.
-Tôi đã cho mời bác sĩ đến để tư vấn về hiện tượng này. Đúng là trong một số trường hợp, não bộ của con người xảy ra hiện tượng quá tải, hoocmon căng thẳng tiết ra làm đình trệ sự truyền tải thông tin, gây ra hiện tượng choáng tạm thời. Với những người có hệ thần kinh hoạt động tốt thì ít xảy ra chứng bệnh này, ví dụ như người tập yoga, các vận động viên hoặc người thường xuyên làm việc quen với căng thẳng… Tôi đã cho bác sĩ đo điện não đồ, kiểm tra tỉ mỉ sức khỏe của Wewe. Kết quả cho thấy hệ thần kinh trung ương hiện đang rất tốt. Khả năng bị sốc tới không biết chuyện gì xảy ra là rất thấp. Hơn nữa, cô không thể không cảm thấy con dao trong tay nếu có trường hợp người khác cố tình đặt vào. Tôi kết luận lời khai của cô là không có căn cứ, rất đáng ngờ!
Có tiếng xì xào ở xung quanh. Mọi người đổ dồn mắt nhìn về tôi. Đức vua vẫn trầm tĩnh nhưng hoàng hậu Vanya đã nhíu mày nhìn đứa con vẻ không hài lòng. Tôi tiếp thu những điều nó nói khá chậm. Tại sao lời tôi nói lại không có căn cứ? Sự thật là tôi không biết gì thật mà… Tôi nhìn về Dangkok, ngập ngừng bảo
-Thái tử! Tiểu nữ không hề biết chuyện gì xảy ra, tiểu nữ không nói dối!
Thằng bé đưa tay yêu cầu tôi im lặng
-Bất kì kẻ dối trá nào cũng sẽ nói rằng mình không có. Vì thế lời nói của cô không được xem xét. Tôi làm việc chỉ dựa vào bằng chứng cụ thể và khách quan…
Đứng cạnh Seliana, Valilila khẽ mỉm cười thích thú nhìn tôi như vừa bị ai đó phản bội, ép tới đường cùng. Tôi thấy nghi ngờ Dangkok, vì sao nó lại nói như thế, lời hứa bảo vệ tôi nó quên rồi sao? Thực ra tôi vẫn tin tưởng nó, dù cho cặp mắt bắt đầu đỏ lên. Thằng bé không nhìn tôi, nó lại tiếp tục dõng dạc nói
-Muôn tâu thánh thượng, đó là những gì nhi thần điều tra được về nghi phạm số 1. Bây giờ thần xin nói tiếp về nạn nhân là công chúa Seliana. Trên tay thần đây chính là ảnh X-quang chụp được trước khi rút dao ra khỏi vai công chúa. Theo như ảnh này thì con dao đâm vào lệch một góc chừng 2 độ so với phương nằm ngang. Theo lời khai của Seliana, cô bị tấn công bất ngờ và đã theo bản năng ôm lấy chân Wewe. Sau đây là tái hiện cảnh tượng lúc đó…
Nó vừa dứt lời thì có hai thanh niên cao lớn bước ra giữa điện. Tôi nhận ra đó là những vệ sĩ luôn theo cạnh bảo vệ Dangkok. Một người tay lăm lăm con dao ngắn, chính là con dao khiến Seliana bị thương. Họ bắt đầu cúi chào 4 hướng, y như diễn viên xiếc sắp biểu diễn ở rạp. Sau đó 2 người đứng đối mặt nhau, anh cầm dao một tay chống hong, vẻ mặt khoái chí lắm. Người kia thì lưỡng lự nhìn lên đức vua. Thấy hai người vẫn cứ đứng trơ như thế Dangkok chau mày gắt
-Nhanh đi… còn đứng đó làm gì?
Người lính vệ mặt mày ủ rũ
-Thái tử điện hạ… thần thấy hay đổi vai đi. Thần không cam lòng quỳ ôm chân tên này… rõ ràng hôm trước hắn còn thua thần mấy hiệp đấu võ… thế này thì hạ thấp năng lực của thần quá… Hơn nữa hắn có dấu hiệu đồng tính… lỡ như… lỡ như…
Ngồi trên ngai vàng, nhà vua suýt bậc cười. Hoàng hậu đá mắt nhìn con trai ý muốn nói: “Cho cái tội màu mè…!” Quan lại hai bên cũng len lén lấy tay che miệng. Mặt Dangkok xám xịt. Nó hung hăng giơ nắm đấm lên
-Ta bảo ngươi làm ngay, có nghe không???
Người cận vệ nọ đành mếu máo quỳ xuống, ôm chân người kia. Dáng điệu lóng ngóng quá khổ của hai anh chàng thật nực cười. Sau khi hai người vào đúng tư thế, Dangkok lại bảo:
-Vâng! Đây chính là mô phỏng lại tình huống lúc đó. Người quỳ bên dưới là công chúa Selina, còn người cầm dao là tiểu thư Wewe… theo như lời kể lại của Seliana thì Wewe lăm le con dao sau đó từ phía trên đâm thẳng vào vai trái của cô…
Dangkok nói tới đâu thì hai anh chàng lính vệ làm theo tới đó. Khi con dao chạm vào áo của người đang quỳ thì dừng lại. Vị trí đó chính xác là nơi mà chị ấy bị thương, ngay phần ngực gần vai bên trái. Dangkok bước tới và chỉ tay vào vị trí con dao
-Mọi người nhìn xem… với tư thế một người đứng, một người quỳ như vầy thì ít nhất dao đâm từ trên xuống phải có độ nghiêng khá lớn… nếu theo như mô tả này thì là 20 độ… Nhưng thực tế cho thấy, dao này đã đâm vào cơ thể công chúa chỉ với 2 độ nghiêng… thế có hợp lý hay không?
Mọi người bắt đầu xầm xì. Hoàng đế nhíu mày sờ cầm và Hoàng hậu phe phẩy quạt lông nghĩ ngợi. Tôi nhìn sang Seliana, khuôn mặt chị toát lên vẻ hiền hậu nhu mì. Chị không nói gì mà vẫn chăm chú ngồi nghe, dáng vẻ vô tư lắm. Dangkok vẫy nhẹ tay bảo hai anh lính lui ra.
-Để giải thích cho chi tiết bất hợp lý này tôi xin có một giả định như sau: Rất có thể con dao này là do chính tay Công chúa dâm vào mình rồi cũng tự mình rút ra. Công chúa đã dùng khăn tay, là chiếc khăn cô vẫn mang theo bên mình để bao quanh cán dao, không lưu lại dấu vân tay. Sau đó thì trao con dao dính máu của ấy cho tiểu thư Wewe… tôi nói như thế mọi người nghe có hợp lý không?
Mọi ánh mắt đổ dồn về Seliana. Chị hơi nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngác vô tội. Tôi cũng không rõ Dangkok làm sao lại suy luận như thế. Chẳng nhẽ chị ấy không sợ đau hay sao? Một cô gái yếu ớt như Seliana có thể tự làm mình bị thường rồi còn dám rút dao ra. Tôi thấy đầu óc mụ mị đi. Seliana vô cùng bình tĩnh trước ánh nhìn của mọi người. Chị chậm rãi đứng dậy, làm một cử chỉ cúi chào thật duyên dáng rồi cất tiếng nói
-Thưa điện hạ, hoàng hậu, thái tử và các vị quan thần… Seliana mạo muội xin được phép nói vài lời. Nếu Thái tử giả định như vậy thì bất công cho tôi quá! Làm sao một người như tôi có thể làm ra chuyện xấu hổ như thế. Tôi vốn bẩm sinh rất sợ máu me, thật lòng không dám suy nghĩ tới chứ đừng nói là tôi tự mình làm bản thân bị thương. Hơn nữa, nếu tôi dám làm thì không lý nào tiểu thư đây không hay biết gì… chẳng phải Thái tử đã nói thần kinh của cô ấy rất tốt hay sao? Chẳng lẽ trong tình huống đó, tiểu thư có thể bị sốc tới nổi không biết có người trao con dao vào tay mình? Lời kết tội mâu thuẫn như vậy rất mong Thái tử xem xét lại…
Cuối cùng chị nở nụ cuời thật đáng yêu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Bây giờ thì mọi người lại nhìn tôi và Dangkok. Cậu bé cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Nó liếc nhanh sang phía tôi một cái rồi lại dõng dạc nói
-Vâng, đúng như công chúa đã nói. Thật đáng nghi ngờ cho lời khai của tiểu thư Wewe đây. Để tìm một bẳng chứng thuyết phục, tôi có mang đến đây một loại cây… Xin mời mọi người xem…
Thằng bé lấy từ trong vạc áo ra một cái chậu nhỏ xíu bằng sứ. Bên trong là một loài cây cỏ thân thấp. Có lẽ vì để lâu trong người nên lá cây úa đi một chút. Dangkok chỉ tay vào cái chậu
-Đây là một loại thực vật mọc nhiều ở các ốc đảo phía Tây. Vì thời tiết sa mạc khắc nghiệt nên nó có thân thấp, lá nhỏ và nhọn như gai, thường mọc lan trên cát ở những vùng có nước. Tên của loài cây này là Bàn Chông. Có một sự tích được truyền miệng trong nhân gian là thuở xưa, người ta thường dùng Bàn Chông để xử tội các cô gái trẻ lẳng lơ. Gai của cây này đâm vào sẽ bị gãy, nằm luôn phía trong lớp da, gây cảm giác ngứa rát không chịu nổi. Việc này ắc hẳn mọi người ở đây đều từng nghe nói. Tuy nhiên ít ai biết rằng ở Gemjava quốc thời cổ, cây này có tên là Fetra, tiếng Gemjii nghĩa là “hương tình”. Loại cây này khi đem bâm ra nấu với nước sẽ cho vị ngọt nhẹ, hơi the và rất thơm. Loại nước này từng trở thành công cụ của các tay buông phụ nữ. Họ hạ độc hương tình làm các cô gái rơi vào trạng thái vô thức mơ màng rồi sử dụng cho các hình thức mại dâm thời xưa. Về sau, các thức pha chế hương tình bị mai một, chỉ còn một số người biết tới trong đó có hoàng gia Gemjii. Người ta có một tập tục là cho con gái trong dòng họ thường xuyên dùng loại nước này với liều lượng từ ít tới nhiều, cốt để đề giúp họ quen với chất độc, nếu không may bị ai đó hạ độc thì cũng không hề gì. Loại độc này dần dần trở thành một thứ thức uống thanh nhiệt bình thường trong gia đình hoàng gia… tuy nhiên nếu cho một người chưa từng trãi qua tác dụng của độc tố thì sẽ thấy rõ công dụng của nó. Người đó có thể bị ngất với liều lượng lớn hoặc vẫn tỉnh trong trạng thái mông lung nếu dùng liều lượng nhỏ. Công chúa Seliana đây là thành viên cuối cùng trong hoàng gia Gemjii, chắc hẳn cô phải biết về loại duợc liệu này?
Dangkok nói rành rọt rồi cuối cùng lại hỏi chị Seliana. Khuôn mặt đẹp của chị trông tối hẳn đi. Chị không đáp làm không gian trong đại điện rộ lên lời bàn tán xì xào. Thấy chị cứ im lặng mãi, cuối cùng hoàng hậu lên tiếng
-Thế nào, công chúa? Liệu chúng tôi có thể hiểu là cô cố tình sử dụng thứ chất đó để dàn dựng vụ việc này?
Seliana cúi mặt, chị trả lời nhỏ nhẹ
-Thưa Hoàng hậu, quả là Seliana có từng biết tới Fetra nhưng… từ ngày mẹ mất đã không còn dùng tới nữa… hoàng gia Gejii chỉ còn mỗi tiểu nữ, nhiều tục lệ đã bị mai một mất rồi…
Dangkok không có ý bát bỏ. Nó quay lại hỏi tôi
-Vậy xin tiểu thư xác định rõ. Lúc ở cung Miwani, cô có uống qua loại thảo dược này không?
Tôi chớp mắt cố gắng nhớ lại
-À… vâng… tôi cũng không rõ. Lúc đó tôi có cùng công chúa Seliana uống một ít trà. Hình như cô ấy nó nói sơ là một loại nước tốt cho sức khỏe, còn tên gọi thì tôi không nhớ!
Dangkok khẽ cười và gật đầu đắt ý
-Như vậy không có gì khó để kiểm tra. Nhi thần xin Điện hạ ban cho lệnh khám xét. Nếu quả thật tiểu thư Wewe có từng uống hương tình thì chắc hẳn phải còn lại một ít cây Fetra khô giấu đâu đó trong cung…
Mọi người đều thấy chí lý, ngẩng đầu chờ đợi hoàng đế. Ngài ngồi nghiêm trang trên ngai vàng, thư thái đưa tay vuốt râu.
-Cũng được. Nhưng chúng ta phải hỏi ý công chúa trước đã. Ngang nghiêng khám xém cung Miwani là sự mạo phạm nghiêm trọng.
Dangkok lập tức nhìn Seliana
-Thưa công chúa, để phục vụ cho cuộc điều tra làm rõ vụ việc, tôi rất mong được sự giúp đỡ của nàng…
Seliana lúc này mới ngẩng mặt nhìn lên. Khuôn mặt chị hơi tái. Chị bâm môi im lặng hồi lâu rồi mới lấp bấp nói
-Không. Không cần phải làm thế. Thảo dược đó được cất trong ngăn tủ đầu giường ở phòng tôi…
Tiếng xì xầm rộ lên tức khắc. Valilila đứng ngay cạnh mở to mắt nhìn công chúa. Dangkok thì cao hứng tiếp tục hỏi tới
-Ồ thế à? Vậy không biết công chúa đã mời tiễu thư Wewe loại trà nào, trà từ lá Fetra chăng?
Seliana bình thản gật đầu. Valilila kêu một tiếng thất thanh
-Mợ!
Dangkok vẫn hỏi dồn
-Và sau đó, cô giả vờ bị điên loạn do bệnh cũ tái phát. Cùng với lúc chất độc thấm vào người tiểu thư, công chúa đã tự mình làm bị thương và trao con dao đẫm máu vào tay Wewe vốn đang mơ màng không hay biết gì. Ta nói như thế có chỗ nào sai không?
Seliana rối loạn nhìn sang tôi. Đôi mắt chị vẫn rất đẹp, vẫn chan chứa nét hiền lành
-Phải. Suy đoán của thái tử đều đúng hết!
Dangkok bật cười và nhảy cẩn lên một cái
-Oh yeah! Biết ngay mà!
Nó như đứa trẻ vừa giành chiến thắng trong trò chơi. Nhìn sự hào hứng vui mừng của Dangkok mà tôi cười không nổi. Tôi biết mình nên vui vì nổi oan uất đã cởi sạch. Tuy nhiên, trong hình huống như thế, tôi không sao vui lên được. Seliana đã nhận tội một cách dễ dàng và phiên tòa nhỏ này dừng lại ở đây. Vụ việc này không có gì nghiêm trọng, không có gây tổn thất cho mạng người mà người bị thương cũng chính là hung thủ. Vì thế Hoàng đế quyết định sẽ xem xét khen thưởng và xử phạt sau.
Từ vụ việc này tôi có cái nhìn khác về cuộc sống của chính mình. Sau nhiều biến cố như thế mà dường như tôi chưa trưởng thành hẳn. Seliana, tôi thực sự không hiểu nổi chị ấy. Phải chăng mọi con người đều có mặt tối của mình. Lòng đố kị, ghen tuông đá biến chị ấy thành ra như thế? Hay vì bản thân tôi xứng đáng bị trừng phạt vì tội tranh giành? Seliana đáng thương và cũng đáng trách. Tôi thấy cảm thương chị nhiều hơn là oán trách. Có lẽ chính số mệnh đã đưa đẩy chị ấy đến bên Nghị Hàn và rồi cũng nó khiến chị chịu đựng nổi đau chia ly. Nếu anh ấy thực sự có lòng với Seliana thì tôi phải làm sao? Nghị Hàn ơi, Ngạn Luật ơi… rốt cuộc bên trong trái tim anh là cái gì? Tình cảm của anh cũng mù mơ như chính thân phận của anh vậy!
Việc “hành nghề” của nó thì khá đơn giản. Ngày đầu tiên nó nhốt mình trong phòng sách, đọc rất nhiều truyện trinh thám, sau đó đọc qua tới truyện tranh. Nó bảo với tôi: “Ta sẽ trở thành thám tử tài ba như Conan!” Ồ vâng, manga Nhật bản đến tận Vaiza vẫn rất nổi tiếng. Ngày thứ hai hành nghề, nó giành cả buổi đến đi loanh quanh căn phòng nơi xảy ra vụ việc. Mọi vật đều được giữ nguyên vị trí cũ. Thằng bé cùng chiếc kính lúp con bắt đầu tìm tòi từng centimet, không bỏ lỡ chi tiết nào. Nó sử dụng đủ tư thế đừng, ngồi, bò, nằm,… Một lần nó úp người, nằm sấp để nhìn cái gì đó chỗ vũng máu. Vẻ mặt coi bộ rất đâm chiêu. Qua cái kính lúp, đôi mắt thằng bé sáng rỡ vẻ hào hứng. Nó cứ nằm như vậy 3 giờ đồng hồ liền. Lúc chị Vanya đi ngang thấy kì lạ nên ghé lại gọi mấy tiếng. Dangkok không trả lời. Nó say sưa đến không nghe thấy gì hay sao? Hoàng hậu ra lệnh cho người tới xem thế nào. Cô tì nữ sau khi vào kiểm tra thì ấp úng bảo
-Thưa Hoàng hậu,… Thái tử đang ngủ thiếp trên sàn ạ!
Tôi biết một thám tử cần phải chuyên chú và chăm chỉ khi quan sát hiện trường nhưng chưa nghe ai nói thám tử sẽ ngủ gục ngay tại hiện trường vụ án. Mấy ngày sau đó ngày nào nó cũng tới Miwani cung, nhiệt huyết phừng phừng dù chưa thu được kết quả gì. Những người được phái tới điều tra vụ việc thì xếp hàng ngay ngắn đứng ở một bên cửa. Cứ chốc chốc Dangkok lại quay sang hỏi họ kiến thức chuyên môn. Cả nhóm người ríu rít dạ thưa và cẩn thận giải thích. Một tuần sau, đức vua bắt đầu hối hận vì để thằng bé tham gia vào chuyện này. Nó không giúp được gì mà con cản trở người thi hành công vụ. Nó đuổi hết những điều tra viên ra ngoài, chỉ một mình làm việc. Lúc ngài chuyển bị viết lệnh “đình chỉ công tác” của Dangkok thì thằng bé hớn hở tìm tới. Nó bảo công việc đã hoàn thành và ngay ngày mai sẽ công bố kết quả ở trước Thái Dương điện. Tôi nghe tin cũng vui mừng khôn xiết, ngày mai đây, tôi sẽ được rữa sạch nổi oan.
Buổi thiết triều ngày hôm đó kết thúc muộn. Nhiều quan chức nán lại để xem Thái tử điều tra được kết quả ra sao. Phía trên cao, Hoàng đế và Hoàng hậu kiên nhẫn chờ đợi. Tôi là nghi phạm của vụ án nên hiển nhiên tham dự. Tôi ngồi trên chiếc ghế đệm đặt giữa lối đi còn Seliana thì ngồi ở một bên gần Hoàng hậu. Tôi không hề có cảm giác đây là phiên tòa kết tội mình mà đơn giản và một buổi ngồi xem đứa cháu trai bảo vệ dì nó ra sao. Tôi còn nhớ rất rõ lời hứa của nó: Trừ khi nó chết, không ai có thể gây tổn hại cho tôi. Nhìn đứa trẻ đứng trước đám đông, ăn nói một cách tự nhiên hùng hồn tôi cũng cảm thấy tự hào. Nghị Hàn có một đứa cháu trai thông minh lanh lợi như thế, phần nào cũng giống anh.
Bắt đầu cuộc họp, Dangkok kể lại sơ lược bối cảnh vụ án, rồi hỏi tôi và Seliana có muốn bổ sung gì không. Cách thức làm việc của nó rất bài bản, như một thám tử thật sự. Thằng bé sau khi thực hiện xong bước đầu tiên thì đi thẳng vào phân tích vụ việc. Những lời khai của tôi và Seliana đều được nó ghi nhớ, nói lại rành rọt
-Thưa Phụ hoàng, sau nhiều ngày làm việc chăm chỉ, nhi thần đã không phụ lòng người tìm ra chân tướng sự thật. Trước hết xin nói về Wewe và lời khai hết sức mơ hồ của cô. Cô nói rằng mình không nhớ gì hết vì bị sốc?
-Đúng vậy.
-Tôi đã cho mời bác sĩ đến để tư vấn về hiện tượng này. Đúng là trong một số trường hợp, não bộ của con người xảy ra hiện tượng quá tải, hoocmon căng thẳng tiết ra làm đình trệ sự truyền tải thông tin, gây ra hiện tượng choáng tạm thời. Với những người có hệ thần kinh hoạt động tốt thì ít xảy ra chứng bệnh này, ví dụ như người tập yoga, các vận động viên hoặc người thường xuyên làm việc quen với căng thẳng… Tôi đã cho bác sĩ đo điện não đồ, kiểm tra tỉ mỉ sức khỏe của Wewe. Kết quả cho thấy hệ thần kinh trung ương hiện đang rất tốt. Khả năng bị sốc tới không biết chuyện gì xảy ra là rất thấp. Hơn nữa, cô không thể không cảm thấy con dao trong tay nếu có trường hợp người khác cố tình đặt vào. Tôi kết luận lời khai của cô là không có căn cứ, rất đáng ngờ!
Có tiếng xì xào ở xung quanh. Mọi người đổ dồn mắt nhìn về tôi. Đức vua vẫn trầm tĩnh nhưng hoàng hậu Vanya đã nhíu mày nhìn đứa con vẻ không hài lòng. Tôi tiếp thu những điều nó nói khá chậm. Tại sao lời tôi nói lại không có căn cứ? Sự thật là tôi không biết gì thật mà… Tôi nhìn về Dangkok, ngập ngừng bảo
-Thái tử! Tiểu nữ không hề biết chuyện gì xảy ra, tiểu nữ không nói dối!
Thằng bé đưa tay yêu cầu tôi im lặng
-Bất kì kẻ dối trá nào cũng sẽ nói rằng mình không có. Vì thế lời nói của cô không được xem xét. Tôi làm việc chỉ dựa vào bằng chứng cụ thể và khách quan…
Đứng cạnh Seliana, Valilila khẽ mỉm cười thích thú nhìn tôi như vừa bị ai đó phản bội, ép tới đường cùng. Tôi thấy nghi ngờ Dangkok, vì sao nó lại nói như thế, lời hứa bảo vệ tôi nó quên rồi sao? Thực ra tôi vẫn tin tưởng nó, dù cho cặp mắt bắt đầu đỏ lên. Thằng bé không nhìn tôi, nó lại tiếp tục dõng dạc nói
-Muôn tâu thánh thượng, đó là những gì nhi thần điều tra được về nghi phạm số 1. Bây giờ thần xin nói tiếp về nạn nhân là công chúa Seliana. Trên tay thần đây chính là ảnh X-quang chụp được trước khi rút dao ra khỏi vai công chúa. Theo như ảnh này thì con dao đâm vào lệch một góc chừng 2 độ so với phương nằm ngang. Theo lời khai của Seliana, cô bị tấn công bất ngờ và đã theo bản năng ôm lấy chân Wewe. Sau đây là tái hiện cảnh tượng lúc đó…
Nó vừa dứt lời thì có hai thanh niên cao lớn bước ra giữa điện. Tôi nhận ra đó là những vệ sĩ luôn theo cạnh bảo vệ Dangkok. Một người tay lăm lăm con dao ngắn, chính là con dao khiến Seliana bị thương. Họ bắt đầu cúi chào 4 hướng, y như diễn viên xiếc sắp biểu diễn ở rạp. Sau đó 2 người đứng đối mặt nhau, anh cầm dao một tay chống hong, vẻ mặt khoái chí lắm. Người kia thì lưỡng lự nhìn lên đức vua. Thấy hai người vẫn cứ đứng trơ như thế Dangkok chau mày gắt
-Nhanh đi… còn đứng đó làm gì?
Người lính vệ mặt mày ủ rũ
-Thái tử điện hạ… thần thấy hay đổi vai đi. Thần không cam lòng quỳ ôm chân tên này… rõ ràng hôm trước hắn còn thua thần mấy hiệp đấu võ… thế này thì hạ thấp năng lực của thần quá… Hơn nữa hắn có dấu hiệu đồng tính… lỡ như… lỡ như…
Ngồi trên ngai vàng, nhà vua suýt bậc cười. Hoàng hậu đá mắt nhìn con trai ý muốn nói: “Cho cái tội màu mè…!” Quan lại hai bên cũng len lén lấy tay che miệng. Mặt Dangkok xám xịt. Nó hung hăng giơ nắm đấm lên
-Ta bảo ngươi làm ngay, có nghe không???
Người cận vệ nọ đành mếu máo quỳ xuống, ôm chân người kia. Dáng điệu lóng ngóng quá khổ của hai anh chàng thật nực cười. Sau khi hai người vào đúng tư thế, Dangkok lại bảo:
-Vâng! Đây chính là mô phỏng lại tình huống lúc đó. Người quỳ bên dưới là công chúa Selina, còn người cầm dao là tiểu thư Wewe… theo như lời kể lại của Seliana thì Wewe lăm le con dao sau đó từ phía trên đâm thẳng vào vai trái của cô…
Dangkok nói tới đâu thì hai anh chàng lính vệ làm theo tới đó. Khi con dao chạm vào áo của người đang quỳ thì dừng lại. Vị trí đó chính xác là nơi mà chị ấy bị thương, ngay phần ngực gần vai bên trái. Dangkok bước tới và chỉ tay vào vị trí con dao
-Mọi người nhìn xem… với tư thế một người đứng, một người quỳ như vầy thì ít nhất dao đâm từ trên xuống phải có độ nghiêng khá lớn… nếu theo như mô tả này thì là 20 độ… Nhưng thực tế cho thấy, dao này đã đâm vào cơ thể công chúa chỉ với 2 độ nghiêng… thế có hợp lý hay không?
Mọi người bắt đầu xầm xì. Hoàng đế nhíu mày sờ cầm và Hoàng hậu phe phẩy quạt lông nghĩ ngợi. Tôi nhìn sang Seliana, khuôn mặt chị toát lên vẻ hiền hậu nhu mì. Chị không nói gì mà vẫn chăm chú ngồi nghe, dáng vẻ vô tư lắm. Dangkok vẫy nhẹ tay bảo hai anh lính lui ra.
-Để giải thích cho chi tiết bất hợp lý này tôi xin có một giả định như sau: Rất có thể con dao này là do chính tay Công chúa dâm vào mình rồi cũng tự mình rút ra. Công chúa đã dùng khăn tay, là chiếc khăn cô vẫn mang theo bên mình để bao quanh cán dao, không lưu lại dấu vân tay. Sau đó thì trao con dao dính máu của ấy cho tiểu thư Wewe… tôi nói như thế mọi người nghe có hợp lý không?
Mọi ánh mắt đổ dồn về Seliana. Chị hơi nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngác vô tội. Tôi cũng không rõ Dangkok làm sao lại suy luận như thế. Chẳng nhẽ chị ấy không sợ đau hay sao? Một cô gái yếu ớt như Seliana có thể tự làm mình bị thường rồi còn dám rút dao ra. Tôi thấy đầu óc mụ mị đi. Seliana vô cùng bình tĩnh trước ánh nhìn của mọi người. Chị chậm rãi đứng dậy, làm một cử chỉ cúi chào thật duyên dáng rồi cất tiếng nói
-Thưa điện hạ, hoàng hậu, thái tử và các vị quan thần… Seliana mạo muội xin được phép nói vài lời. Nếu Thái tử giả định như vậy thì bất công cho tôi quá! Làm sao một người như tôi có thể làm ra chuyện xấu hổ như thế. Tôi vốn bẩm sinh rất sợ máu me, thật lòng không dám suy nghĩ tới chứ đừng nói là tôi tự mình làm bản thân bị thương. Hơn nữa, nếu tôi dám làm thì không lý nào tiểu thư đây không hay biết gì… chẳng phải Thái tử đã nói thần kinh của cô ấy rất tốt hay sao? Chẳng lẽ trong tình huống đó, tiểu thư có thể bị sốc tới nổi không biết có người trao con dao vào tay mình? Lời kết tội mâu thuẫn như vậy rất mong Thái tử xem xét lại…
Cuối cùng chị nở nụ cuời thật đáng yêu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Bây giờ thì mọi người lại nhìn tôi và Dangkok. Cậu bé cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Nó liếc nhanh sang phía tôi một cái rồi lại dõng dạc nói
-Vâng, đúng như công chúa đã nói. Thật đáng nghi ngờ cho lời khai của tiểu thư Wewe đây. Để tìm một bẳng chứng thuyết phục, tôi có mang đến đây một loại cây… Xin mời mọi người xem…
Thằng bé lấy từ trong vạc áo ra một cái chậu nhỏ xíu bằng sứ. Bên trong là một loài cây cỏ thân thấp. Có lẽ vì để lâu trong người nên lá cây úa đi một chút. Dangkok chỉ tay vào cái chậu
-Đây là một loại thực vật mọc nhiều ở các ốc đảo phía Tây. Vì thời tiết sa mạc khắc nghiệt nên nó có thân thấp, lá nhỏ và nhọn như gai, thường mọc lan trên cát ở những vùng có nước. Tên của loài cây này là Bàn Chông. Có một sự tích được truyền miệng trong nhân gian là thuở xưa, người ta thường dùng Bàn Chông để xử tội các cô gái trẻ lẳng lơ. Gai của cây này đâm vào sẽ bị gãy, nằm luôn phía trong lớp da, gây cảm giác ngứa rát không chịu nổi. Việc này ắc hẳn mọi người ở đây đều từng nghe nói. Tuy nhiên ít ai biết rằng ở Gemjava quốc thời cổ, cây này có tên là Fetra, tiếng Gemjii nghĩa là “hương tình”. Loại cây này khi đem bâm ra nấu với nước sẽ cho vị ngọt nhẹ, hơi the và rất thơm. Loại nước này từng trở thành công cụ của các tay buông phụ nữ. Họ hạ độc hương tình làm các cô gái rơi vào trạng thái vô thức mơ màng rồi sử dụng cho các hình thức mại dâm thời xưa. Về sau, các thức pha chế hương tình bị mai một, chỉ còn một số người biết tới trong đó có hoàng gia Gemjii. Người ta có một tập tục là cho con gái trong dòng họ thường xuyên dùng loại nước này với liều lượng từ ít tới nhiều, cốt để đề giúp họ quen với chất độc, nếu không may bị ai đó hạ độc thì cũng không hề gì. Loại độc này dần dần trở thành một thứ thức uống thanh nhiệt bình thường trong gia đình hoàng gia… tuy nhiên nếu cho một người chưa từng trãi qua tác dụng của độc tố thì sẽ thấy rõ công dụng của nó. Người đó có thể bị ngất với liều lượng lớn hoặc vẫn tỉnh trong trạng thái mông lung nếu dùng liều lượng nhỏ. Công chúa Seliana đây là thành viên cuối cùng trong hoàng gia Gemjii, chắc hẳn cô phải biết về loại duợc liệu này?
Dangkok nói rành rọt rồi cuối cùng lại hỏi chị Seliana. Khuôn mặt đẹp của chị trông tối hẳn đi. Chị không đáp làm không gian trong đại điện rộ lên lời bàn tán xì xào. Thấy chị cứ im lặng mãi, cuối cùng hoàng hậu lên tiếng
-Thế nào, công chúa? Liệu chúng tôi có thể hiểu là cô cố tình sử dụng thứ chất đó để dàn dựng vụ việc này?
Seliana cúi mặt, chị trả lời nhỏ nhẹ
-Thưa Hoàng hậu, quả là Seliana có từng biết tới Fetra nhưng… từ ngày mẹ mất đã không còn dùng tới nữa… hoàng gia Gejii chỉ còn mỗi tiểu nữ, nhiều tục lệ đã bị mai một mất rồi…
Dangkok không có ý bát bỏ. Nó quay lại hỏi tôi
-Vậy xin tiểu thư xác định rõ. Lúc ở cung Miwani, cô có uống qua loại thảo dược này không?
Tôi chớp mắt cố gắng nhớ lại
-À… vâng… tôi cũng không rõ. Lúc đó tôi có cùng công chúa Seliana uống một ít trà. Hình như cô ấy nó nói sơ là một loại nước tốt cho sức khỏe, còn tên gọi thì tôi không nhớ!
Dangkok khẽ cười và gật đầu đắt ý
-Như vậy không có gì khó để kiểm tra. Nhi thần xin Điện hạ ban cho lệnh khám xét. Nếu quả thật tiểu thư Wewe có từng uống hương tình thì chắc hẳn phải còn lại một ít cây Fetra khô giấu đâu đó trong cung…
Mọi người đều thấy chí lý, ngẩng đầu chờ đợi hoàng đế. Ngài ngồi nghiêm trang trên ngai vàng, thư thái đưa tay vuốt râu.
-Cũng được. Nhưng chúng ta phải hỏi ý công chúa trước đã. Ngang nghiêng khám xém cung Miwani là sự mạo phạm nghiêm trọng.
Dangkok lập tức nhìn Seliana
-Thưa công chúa, để phục vụ cho cuộc điều tra làm rõ vụ việc, tôi rất mong được sự giúp đỡ của nàng…
Seliana lúc này mới ngẩng mặt nhìn lên. Khuôn mặt chị hơi tái. Chị bâm môi im lặng hồi lâu rồi mới lấp bấp nói
-Không. Không cần phải làm thế. Thảo dược đó được cất trong ngăn tủ đầu giường ở phòng tôi…
Tiếng xì xầm rộ lên tức khắc. Valilila đứng ngay cạnh mở to mắt nhìn công chúa. Dangkok thì cao hứng tiếp tục hỏi tới
-Ồ thế à? Vậy không biết công chúa đã mời tiễu thư Wewe loại trà nào, trà từ lá Fetra chăng?
Seliana bình thản gật đầu. Valilila kêu một tiếng thất thanh
-Mợ!
Dangkok vẫn hỏi dồn
-Và sau đó, cô giả vờ bị điên loạn do bệnh cũ tái phát. Cùng với lúc chất độc thấm vào người tiểu thư, công chúa đã tự mình làm bị thương và trao con dao đẫm máu vào tay Wewe vốn đang mơ màng không hay biết gì. Ta nói như thế có chỗ nào sai không?
Seliana rối loạn nhìn sang tôi. Đôi mắt chị vẫn rất đẹp, vẫn chan chứa nét hiền lành
-Phải. Suy đoán của thái tử đều đúng hết!
Dangkok bật cười và nhảy cẩn lên một cái
-Oh yeah! Biết ngay mà!
Nó như đứa trẻ vừa giành chiến thắng trong trò chơi. Nhìn sự hào hứng vui mừng của Dangkok mà tôi cười không nổi. Tôi biết mình nên vui vì nổi oan uất đã cởi sạch. Tuy nhiên, trong hình huống như thế, tôi không sao vui lên được. Seliana đã nhận tội một cách dễ dàng và phiên tòa nhỏ này dừng lại ở đây. Vụ việc này không có gì nghiêm trọng, không có gây tổn thất cho mạng người mà người bị thương cũng chính là hung thủ. Vì thế Hoàng đế quyết định sẽ xem xét khen thưởng và xử phạt sau.
Từ vụ việc này tôi có cái nhìn khác về cuộc sống của chính mình. Sau nhiều biến cố như thế mà dường như tôi chưa trưởng thành hẳn. Seliana, tôi thực sự không hiểu nổi chị ấy. Phải chăng mọi con người đều có mặt tối của mình. Lòng đố kị, ghen tuông đá biến chị ấy thành ra như thế? Hay vì bản thân tôi xứng đáng bị trừng phạt vì tội tranh giành? Seliana đáng thương và cũng đáng trách. Tôi thấy cảm thương chị nhiều hơn là oán trách. Có lẽ chính số mệnh đã đưa đẩy chị ấy đến bên Nghị Hàn và rồi cũng nó khiến chị chịu đựng nổi đau chia ly. Nếu anh ấy thực sự có lòng với Seliana thì tôi phải làm sao? Nghị Hàn ơi, Ngạn Luật ơi… rốt cuộc bên trong trái tim anh là cái gì? Tình cảm của anh cũng mù mơ như chính thân phận của anh vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.