Chương 33: Chương 20.2
Thanh Thanh Tử Khâm
20/06/2017
Nhắc đến chuyện trước kia, sắc mặt Bạch Bình có chút khó coi, nhưng vẫn cười đồng ý.
Ngoại trừ đi tắm đi nhà vệ sinh là nằm, nhưng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lưu Tĩnh hài lòng gật đầu một cái, tuy cô con dâu này xuất thân không tốt, nhưng lại nghe lời hiểu chuyện còn hiếu thuận, không giống với Tần Tích....
Y Trạm nghiền ngẫm, Bạch Bình lớn bụng lên mới được vào cửa, này cũng khó trách sao Lưu Tĩnh lại đồng ý, nhưng sau đó lại bị sảy thai...
Nếu Y Lan Khê có một nửa thủ đoạn của mẹ cô ta, sợ hiện tại Y Trạm cô cũng không yên.
Hôm sau Y Trạm rời nhà ra ngoài, giải thích với cha rằng ra ngoài thuận tiện cho việc đóng phim, ở đó gần chỗ quay hơn nhiều.
Bạch Bình mang thai, Lưu Tĩnh luôn nhìn chằm chằm, tốt nhất là cô chuyển ra ngoài cho tự tại, hơn nữa mặc dù Bạch Bình nằm trên giường, cũng không thể đảm bảo không có gì xảy ra. Cô không nghĩ nhảy vào vũng nước đục đó đâu.
Tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ...
"Địa điểm quay phim ""Thời gian đắm chìm"" ở gần một trường đại học, vừa mới nghỉ hè, sinh viên đều nghỉ nên trường học rất trống trải."
Nam Nhất Hào là người dạo gần đây khá nổi tiếng, hai mươi tư tuổi, là người mẫu đổi nghề sang diễn viên, chân dài, đẹp trai giá trị cao, hai người hợp tác đóng cặp đôi thanh xuân.
Cảnh quay là một con đường nhỏ, hai bên cây cối xanh tươi, một nam đèo một nữ trên chiếc xe đạp đẹp như một bức hoạ.
Nữ chính nghiêng người, ánh mắt chăm chú nhìn nam chính, toàn bộ là một màu hồng mộng mơ. Trên mặt mang theo nét thanh xuân tươi trẻ thu hút ánh mắt người xem.
Như trong nháy mắt trở về thời thanh xuân....
Y Trạm diễn thực sự quá tốt, không hề có cái bóng của vai diễn trước đó. Ma nưc thủ đoạn ác độc, nữ hiệp trượng nghĩa hào phóng, nữ sinh thanh xuân tươi trẻ.
Mỗi vai diễn đều thể hiện đúng sắc thái tâm lí, cũng làm người xem ấn tượng sâu sắc.Trên mạng xã hội, rất nhiều bình luận được đăng.
Công chúa chân dài: Lão cung, mỗi vai diễn là một sắc thái khác nhau, ta muốn gả cho ngươi, lão cung nghẹn lời, mau hôn ta a.
Thị nữ thiếp thân của Cung chủ: chúc mừng cung chủ lại thu hoạch một mỹ nhân....
Diệp Ly là tức phụ của tôi: màn hình bị tôi phun bẩn, tôi lại đang phải liếm khô đây.
"Cà chua đi ngang qua: vị công chúa chân dài đang đứng đầu ơi, tôi vừa vào trang cá nhân của bạn, ngươi một nam nhân mà lại uỷ thân thế sao? Nếu như thế ta cũng không rụt rè, ta sẽ chặn bình luận của ngươi, sau đó mọi người sẽ có cơ hội, mọi người mau khen ta a."""
Quý Vi vừa bình luận xong, thân thể dựa về đằng sau, liền cảm nhận có một người đàn ông phía sau.
Cô liền nghiêng người nhìn...
Thật muốn che mặt gào thét, ai có thể nói cho cô biết Tạ tiên sinh đứng ở sau lưng cô từ bao giờ...
Cúi đầu nhìn xuống sàn, a, sàn trơn bóng không hề có một khe hở nào để có thể chui xuống.
A.... hình tượng của cô a, cô là trợ lý hành chính làm việc hiệu suất cao, không phải là người làm việc riêng trong giờ làm việc.
"Tạ Địch Phi nhàn nhạt hỏi: ""Vì sao các cô đều gọi cô ấy là... Lão cung?"""
Trời ơi, nhất định là cô nghe nhầm, vấn đề vô bổ như vậy lại do ông chủ hỏi, hơn nữa lại dùng giọng điệu nghiêm trang như vậy.
"Quý Vi không biết tâm tình lúc này của mình là gì, cùng ông chủ giải thích nghĩa của từ ""Lão cung"", thuận tiện bí mật đem khoe ảnh thần tượng của mình...."
Ông chủ nghe xong, như có chút suy nghĩ gật đầu một cái, nhìn ông chủ xoay người bước đi, nguy hiểm quá, cô cảm giác như mình mất cả nửa cái mạng...
Mọi người trong đoàn phim đều tràn đầy bất ngờ.
Y Trạm yên lặng không nói, chỉ cảm thấy ngỡ ngàng... Sao định đến mà không cho trợ lý gọi thông tin trước.
Trên mặt Triệu Tư Niên bình thản, một nhóm hậu trường với các diễn viên quần chúng thét cả ra tiếng.
Đây là Triệu ảnh đế sống sờ sờ a! Vô cùng chân thật. Khí chất đặc biệt. So với trong phim đẹp trai hơn rất nhiều.
Triệu Tư Niên nhan nhạt nói: "Tôi chỉ đến xem tiến độ một chút, ngồi một bên là được rồi."
Đạo diễn bảo trợ lý lấy một cái ghế, Triệu Tư Niên không nói gì thêm, đeo kính mát ngồi dưới một cây dù lớn, trên gối là một tập ảnh dày cần kí tên, tay không ngừng kí, mắt lại chăm chú nhìn vào màn hình quay.
Cảnh này phải đợi khoảng một tuần, đạo diễn theo dõi dự báo thời tiết, biết chiều sẽ có mưa, nên đã sớm chờ.
Diễn cảnh mưa yêu cầu kĩ thuật nhiều, mưa lớn hay nhỏ, nắm chặt thời gian, đèn chiếu đều đã bố trí xong.
Cho nên một lần liền thành công, không thì rất phiền phức.
Cảnh này nữ chính đứng dưới mưa ở thao trường tỏ tình với nam chính, không thể dùng vòi nước phun xuống tạo mưa vì sẽ không đúng không khí cảnh quay.
Trận mua này thật sự khó có được.
Hiện tại đã cuối thu, Y Trạm chỉ mặc một bộ váy trắng, con ngươi đen nhánh phản xạ ánh đèn đường, nhìn có chút chói mắt.
Cô chạy nhanh đến, vươn tay ôm lấy người ấy từ sau lưng.
"Nếu anh hỏi em "Lá khô có tác dụng gì?", em sẽ trả lời "Lá khô tẩm bổ cho đất bị bệnh". Nếu anh hỏi em "Sao cần có mùa đông?", em sẽ trả lời "Mùa đông để tích lũy năng lượng tạo lá mới". Nếu anh hỏi em "Lá cây sao xanh biếc như thế?", em sẽ trả lời "Vì sao ư? Đương nhiên bởi vì chúng tràn đầy sức sống." Nếu anh lại hỏi em "Sao mùa hè lại phải kết thúc cho mùa khác tới", em sẽ trả lời "Vì để toàn bộ lá xanh có thể chết đi". Cuối cùng anh hỏi em "Cô gái bên cạnh anh đã đi nơi nào?", em sẽ trả lời "Anh sẽ không thấy cô ấy. Bởi vì cô ấy đã ở trong lòng anh. Em, không ở trong thế giới của anh, đang đợi anh bao trùm.""
Đến câu cuối, là lớn tiếng nhưng run rẩy nói ra, mang theo âm rung rất nhỏ.
Mối tình đầu của cô gái, đầy khẩn trương, sợ hãi, chờ mong cùng vui sướng, tâm tình thay đổi từng cái một, đến cuối cùng là bất cứ giá nào cũng phải nói ra.
Nam chính quay đầu, hình ảnh liền dừng lại.
"Cut!"
Đạo diễn vừa nói xong, trợ lý liền xông lên mở ô, che cho hai diễn viên chính.
Triệu Tư Niên giật mình, tay cố sức một chút, gạch một đường, làm hỏng bức ảnh.
Hai tay anh nắm chặt, có điều suy nghĩ nhìn cô gái đứng trong mưa.
Hôm nay nhiệt độ khoảng năm - sáu độ, gặp mưa như vậy, không chú ý sẽ bị cảm mạo. Sau khi khoác áo rét, Lạc Nhất Hào ( muanho: chương trước muanho bị nhầm, anh nam chính tên là Lạc Già chứ không phải Nam Nhất Hào, nhưng muanho không biết chuyển từ Già thế nào, đành để tên như vậy) quay đầu nhìn Y Trạm: "Cô biết không, lúc nãy kém chút nữa tôi cho rằng cô chính là Vệ Giai Lan còn tôi chính là Vệ Lượng." (trong bản convert là Vệ Nướng).Y Trạm kho khan một chút: "Cảm ơn khích lệ."
Hiện tại cô thấy cả người đều lạnh, may mà quay một lần liền đạt, chứ không thì ăn khổ.
Y Trạm đã cởi thay quần áo ướt, giờ mới thấy ấm một chút, cô tiếp nhận ly trà nóng có người đưa tới, ủ trong lòng bàn tay rồi ngẩng đầu, mới phát hiện người đưa trà là Triệu Tư Niên...
"Uống chút trà nóng, loại thời tiết này hàn khí rất dễ vào người, không nên bị cảm mạo làm trễ tiến độ của đoàn phim."
Y Trạm vốn có chút cảm động, nghe đến câu cuối, cảm động liền tan thành mây khói...
Y Trạm gật đầu, "Cảm ơn...., Triệu tiền bối."
Quay xong cảnh, mọi người đều thở phào, đạo diễn liền dễ tính cho mọi người nghỉ buổi chiều.
Triệu Tư Niên nhìn Y Trạm, nhàn nhạt nói: "Chị của tôi muốn tôi cảm ơn cô, còn thuận tiện hỏi cô, cô thuyết phục Yếm đi nhà trẻ như thế nào?"
Yếm? Y Trạm suy nghĩ một hồi mới nhớ ra tiểu mập mạp đáng yêu kia...
Đứa nhỏ mà cô đã dẫn đi chơi cả buổi chiều, và tặng cả hộp đựng ba tầng và túi sách.
"Kỳ thực cũng không có gì, cậu bé không chịu đi nhà trẻ là do có người nói cho cậu bé biết, nhà trẻ làm cho cậu bé phải tách ra khỏi mẹ. Tôi chỉ giải thích là không phải, nhà trẻ là nơi có bạn để chơi, cho nên cậu bé tự nguyện đi nhà trẻ."
Triệu Tư Niên: "..."
Như thế liền thuyết phục được sao? Trước đó cả nhà anh thi triển hết các kiểu kỹ năng đều không được, tiểu gia hỏa đều không chịu đi, tiếng khóc rung trời.
"Nói chung cảm ơn cô, chị tôi bảo tôi mời cô đến nhà ăn cơm, muốn gặp cô nói lời cám ơn."
Y Trạm cười: "Chỉ là việc nhỏ thôi mà."
Không cần mời cơm đâu...
"Chị của tôi nhất quyết muốn mời cô đến nhà ăn cơm, phải gặp mặt nói lời cảm ơn mới chân thành, vừa vặn hôm nay cô kết thúc công việc sớm, tôi mời cô tới nhà tôi làm khách, liền hôm nay đi, đến thời gian tôi sẽ đưa cô tới."
Y Trạm: "..."
Y Trạm ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, dư quang lướt qua Triệu Tư Niên.
Cô cảm giác không phải đi tiếp nhận lòng biết ơn, mà là đi chịu trận...
Triệu Tư Niên không có gì phải để ý, nhưng trước mặt mọi người cô được ảnh đế mời về nhà ăn cơm, áp lực quá lớn. Mặc dù ảnh đế là ông chủ của cô, và có nguyên nhân cô mới được mời...
Ngoại trừ đi tắm đi nhà vệ sinh là nằm, nhưng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lưu Tĩnh hài lòng gật đầu một cái, tuy cô con dâu này xuất thân không tốt, nhưng lại nghe lời hiểu chuyện còn hiếu thuận, không giống với Tần Tích....
Y Trạm nghiền ngẫm, Bạch Bình lớn bụng lên mới được vào cửa, này cũng khó trách sao Lưu Tĩnh lại đồng ý, nhưng sau đó lại bị sảy thai...
Nếu Y Lan Khê có một nửa thủ đoạn của mẹ cô ta, sợ hiện tại Y Trạm cô cũng không yên.
Hôm sau Y Trạm rời nhà ra ngoài, giải thích với cha rằng ra ngoài thuận tiện cho việc đóng phim, ở đó gần chỗ quay hơn nhiều.
Bạch Bình mang thai, Lưu Tĩnh luôn nhìn chằm chằm, tốt nhất là cô chuyển ra ngoài cho tự tại, hơn nữa mặc dù Bạch Bình nằm trên giường, cũng không thể đảm bảo không có gì xảy ra. Cô không nghĩ nhảy vào vũng nước đục đó đâu.
Tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ...
"Địa điểm quay phim ""Thời gian đắm chìm"" ở gần một trường đại học, vừa mới nghỉ hè, sinh viên đều nghỉ nên trường học rất trống trải."
Nam Nhất Hào là người dạo gần đây khá nổi tiếng, hai mươi tư tuổi, là người mẫu đổi nghề sang diễn viên, chân dài, đẹp trai giá trị cao, hai người hợp tác đóng cặp đôi thanh xuân.
Cảnh quay là một con đường nhỏ, hai bên cây cối xanh tươi, một nam đèo một nữ trên chiếc xe đạp đẹp như một bức hoạ.
Nữ chính nghiêng người, ánh mắt chăm chú nhìn nam chính, toàn bộ là một màu hồng mộng mơ. Trên mặt mang theo nét thanh xuân tươi trẻ thu hút ánh mắt người xem.
Như trong nháy mắt trở về thời thanh xuân....
Y Trạm diễn thực sự quá tốt, không hề có cái bóng của vai diễn trước đó. Ma nưc thủ đoạn ác độc, nữ hiệp trượng nghĩa hào phóng, nữ sinh thanh xuân tươi trẻ.
Mỗi vai diễn đều thể hiện đúng sắc thái tâm lí, cũng làm người xem ấn tượng sâu sắc.Trên mạng xã hội, rất nhiều bình luận được đăng.
Công chúa chân dài: Lão cung, mỗi vai diễn là một sắc thái khác nhau, ta muốn gả cho ngươi, lão cung nghẹn lời, mau hôn ta a.
Thị nữ thiếp thân của Cung chủ: chúc mừng cung chủ lại thu hoạch một mỹ nhân....
Diệp Ly là tức phụ của tôi: màn hình bị tôi phun bẩn, tôi lại đang phải liếm khô đây.
"Cà chua đi ngang qua: vị công chúa chân dài đang đứng đầu ơi, tôi vừa vào trang cá nhân của bạn, ngươi một nam nhân mà lại uỷ thân thế sao? Nếu như thế ta cũng không rụt rè, ta sẽ chặn bình luận của ngươi, sau đó mọi người sẽ có cơ hội, mọi người mau khen ta a."""
Quý Vi vừa bình luận xong, thân thể dựa về đằng sau, liền cảm nhận có một người đàn ông phía sau.
Cô liền nghiêng người nhìn...
Thật muốn che mặt gào thét, ai có thể nói cho cô biết Tạ tiên sinh đứng ở sau lưng cô từ bao giờ...
Cúi đầu nhìn xuống sàn, a, sàn trơn bóng không hề có một khe hở nào để có thể chui xuống.
A.... hình tượng của cô a, cô là trợ lý hành chính làm việc hiệu suất cao, không phải là người làm việc riêng trong giờ làm việc.
"Tạ Địch Phi nhàn nhạt hỏi: ""Vì sao các cô đều gọi cô ấy là... Lão cung?"""
Trời ơi, nhất định là cô nghe nhầm, vấn đề vô bổ như vậy lại do ông chủ hỏi, hơn nữa lại dùng giọng điệu nghiêm trang như vậy.
"Quý Vi không biết tâm tình lúc này của mình là gì, cùng ông chủ giải thích nghĩa của từ ""Lão cung"", thuận tiện bí mật đem khoe ảnh thần tượng của mình...."
Ông chủ nghe xong, như có chút suy nghĩ gật đầu một cái, nhìn ông chủ xoay người bước đi, nguy hiểm quá, cô cảm giác như mình mất cả nửa cái mạng...
Mọi người trong đoàn phim đều tràn đầy bất ngờ.
Y Trạm yên lặng không nói, chỉ cảm thấy ngỡ ngàng... Sao định đến mà không cho trợ lý gọi thông tin trước.
Trên mặt Triệu Tư Niên bình thản, một nhóm hậu trường với các diễn viên quần chúng thét cả ra tiếng.
Đây là Triệu ảnh đế sống sờ sờ a! Vô cùng chân thật. Khí chất đặc biệt. So với trong phim đẹp trai hơn rất nhiều.
Triệu Tư Niên nhan nhạt nói: "Tôi chỉ đến xem tiến độ một chút, ngồi một bên là được rồi."
Đạo diễn bảo trợ lý lấy một cái ghế, Triệu Tư Niên không nói gì thêm, đeo kính mát ngồi dưới một cây dù lớn, trên gối là một tập ảnh dày cần kí tên, tay không ngừng kí, mắt lại chăm chú nhìn vào màn hình quay.
Cảnh này phải đợi khoảng một tuần, đạo diễn theo dõi dự báo thời tiết, biết chiều sẽ có mưa, nên đã sớm chờ.
Diễn cảnh mưa yêu cầu kĩ thuật nhiều, mưa lớn hay nhỏ, nắm chặt thời gian, đèn chiếu đều đã bố trí xong.
Cho nên một lần liền thành công, không thì rất phiền phức.
Cảnh này nữ chính đứng dưới mưa ở thao trường tỏ tình với nam chính, không thể dùng vòi nước phun xuống tạo mưa vì sẽ không đúng không khí cảnh quay.
Trận mua này thật sự khó có được.
Hiện tại đã cuối thu, Y Trạm chỉ mặc một bộ váy trắng, con ngươi đen nhánh phản xạ ánh đèn đường, nhìn có chút chói mắt.
Cô chạy nhanh đến, vươn tay ôm lấy người ấy từ sau lưng.
"Nếu anh hỏi em "Lá khô có tác dụng gì?", em sẽ trả lời "Lá khô tẩm bổ cho đất bị bệnh". Nếu anh hỏi em "Sao cần có mùa đông?", em sẽ trả lời "Mùa đông để tích lũy năng lượng tạo lá mới". Nếu anh hỏi em "Lá cây sao xanh biếc như thế?", em sẽ trả lời "Vì sao ư? Đương nhiên bởi vì chúng tràn đầy sức sống." Nếu anh lại hỏi em "Sao mùa hè lại phải kết thúc cho mùa khác tới", em sẽ trả lời "Vì để toàn bộ lá xanh có thể chết đi". Cuối cùng anh hỏi em "Cô gái bên cạnh anh đã đi nơi nào?", em sẽ trả lời "Anh sẽ không thấy cô ấy. Bởi vì cô ấy đã ở trong lòng anh. Em, không ở trong thế giới của anh, đang đợi anh bao trùm.""
Đến câu cuối, là lớn tiếng nhưng run rẩy nói ra, mang theo âm rung rất nhỏ.
Mối tình đầu của cô gái, đầy khẩn trương, sợ hãi, chờ mong cùng vui sướng, tâm tình thay đổi từng cái một, đến cuối cùng là bất cứ giá nào cũng phải nói ra.
Nam chính quay đầu, hình ảnh liền dừng lại.
"Cut!"
Đạo diễn vừa nói xong, trợ lý liền xông lên mở ô, che cho hai diễn viên chính.
Triệu Tư Niên giật mình, tay cố sức một chút, gạch một đường, làm hỏng bức ảnh.
Hai tay anh nắm chặt, có điều suy nghĩ nhìn cô gái đứng trong mưa.
Hôm nay nhiệt độ khoảng năm - sáu độ, gặp mưa như vậy, không chú ý sẽ bị cảm mạo. Sau khi khoác áo rét, Lạc Nhất Hào ( muanho: chương trước muanho bị nhầm, anh nam chính tên là Lạc Già chứ không phải Nam Nhất Hào, nhưng muanho không biết chuyển từ Già thế nào, đành để tên như vậy) quay đầu nhìn Y Trạm: "Cô biết không, lúc nãy kém chút nữa tôi cho rằng cô chính là Vệ Giai Lan còn tôi chính là Vệ Lượng." (trong bản convert là Vệ Nướng).Y Trạm kho khan một chút: "Cảm ơn khích lệ."
Hiện tại cô thấy cả người đều lạnh, may mà quay một lần liền đạt, chứ không thì ăn khổ.
Y Trạm đã cởi thay quần áo ướt, giờ mới thấy ấm một chút, cô tiếp nhận ly trà nóng có người đưa tới, ủ trong lòng bàn tay rồi ngẩng đầu, mới phát hiện người đưa trà là Triệu Tư Niên...
"Uống chút trà nóng, loại thời tiết này hàn khí rất dễ vào người, không nên bị cảm mạo làm trễ tiến độ của đoàn phim."
Y Trạm vốn có chút cảm động, nghe đến câu cuối, cảm động liền tan thành mây khói...
Y Trạm gật đầu, "Cảm ơn...., Triệu tiền bối."
Quay xong cảnh, mọi người đều thở phào, đạo diễn liền dễ tính cho mọi người nghỉ buổi chiều.
Triệu Tư Niên nhìn Y Trạm, nhàn nhạt nói: "Chị của tôi muốn tôi cảm ơn cô, còn thuận tiện hỏi cô, cô thuyết phục Yếm đi nhà trẻ như thế nào?"
Yếm? Y Trạm suy nghĩ một hồi mới nhớ ra tiểu mập mạp đáng yêu kia...
Đứa nhỏ mà cô đã dẫn đi chơi cả buổi chiều, và tặng cả hộp đựng ba tầng và túi sách.
"Kỳ thực cũng không có gì, cậu bé không chịu đi nhà trẻ là do có người nói cho cậu bé biết, nhà trẻ làm cho cậu bé phải tách ra khỏi mẹ. Tôi chỉ giải thích là không phải, nhà trẻ là nơi có bạn để chơi, cho nên cậu bé tự nguyện đi nhà trẻ."
Triệu Tư Niên: "..."
Như thế liền thuyết phục được sao? Trước đó cả nhà anh thi triển hết các kiểu kỹ năng đều không được, tiểu gia hỏa đều không chịu đi, tiếng khóc rung trời.
"Nói chung cảm ơn cô, chị tôi bảo tôi mời cô đến nhà ăn cơm, muốn gặp cô nói lời cám ơn."
Y Trạm cười: "Chỉ là việc nhỏ thôi mà."
Không cần mời cơm đâu...
"Chị của tôi nhất quyết muốn mời cô đến nhà ăn cơm, phải gặp mặt nói lời cảm ơn mới chân thành, vừa vặn hôm nay cô kết thúc công việc sớm, tôi mời cô tới nhà tôi làm khách, liền hôm nay đi, đến thời gian tôi sẽ đưa cô tới."
Y Trạm: "..."
Y Trạm ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, dư quang lướt qua Triệu Tư Niên.
Cô cảm giác không phải đi tiếp nhận lòng biết ơn, mà là đi chịu trận...
Triệu Tư Niên không có gì phải để ý, nhưng trước mặt mọi người cô được ảnh đế mời về nhà ăn cơm, áp lực quá lớn. Mặc dù ảnh đế là ông chủ của cô, và có nguyên nhân cô mới được mời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.