Chương 15: Bán cổ phần
Queen Hoang
03/06/2023
Gia đình đó là một nhà có thể nói là giàu, nhưng cả hai lại đều không thể sinh được con, có lẽ do tình cảm thiêng liêng khi nhìn thấy dáng vẻ mũm mĩm của Tô Mỹ Nhân họ đã rất vui mừng.
Khi nhìn thấy những vết thương trên người cô, cùng câu chuyện về người mẹ ruột qua lời kể của dì Hạ, họ đã rất đau lòng. Họ quyết định nhận nuôi cô, Tô Mỹ Nhân sau khi về căn nhà đó có thể nói là như một lọ lem biến thành công chúa vậy !!!
" Tiểu Mỹ, chúng ta đưa con đi xoá những vết sẹo này nhé !!"
Mẹ nuôi vừa chải mái tóc dài cho cô vừa nói, bà rất đau xót khi nhìn vào những vết sẹo dài ấy. Có thể nói là chính bà còn không chịu được vậy mà đứa bé này phải nhẫn nhịn gắn trên mình những vết thương đó.
Tô Mỹ Nhân tròn mắt quay lại nhìn bà, mẹ nuôi mỉm cười, một người phụ nữ rất đẹp nhưng lại bất hạnh giờ đây lại cưu mang một sinh mạng mới.
" Ba mẹ sẽ đi cùng con, được chứ ?"
Bà giữ lấy hai bả vai cô, Tô Mỹ Nhân nhìn trên người mình đầy những vết sẹo trông rất xấu xí, chính cô còn ghê tởm những vết sẹo đó, nhìn vào cô chỉ thấy những đau thương mà cô phải chịu lại hiện ra trước mắt.
" Nhưng... nhưng...."
" Không nhưng nhịn gì cả, mẹ sẽ hẹn bác sĩ rồi chúng ta tới đó, nha ??"
" Mẹ con nói đúng đó !"
Tô Khiển đi vào, trên tay ông còn cầm theo tập giấy gì đó, đưa tới trước mặt Tô Mỹ Nhân.
" Chúng ta đã nhập học cho con, sau khi sức khỏe của con tốt thì chúng ta sẽ đưa con tới trường ."
Tô Mỹ Nhân khóc thút thít, có lẽ đây là lần đầu tiên mà cô cảm nhận được tình yêu thương của một người mẹ, dù họ không phải chính ba mẹ ruột của mình.
" Bé ngoan, đừng khóc !!"
Hồ Yên ôm lấy cô vào lòng, Tô Khiển cũng bước tới ôm lấy hai người phụ nữ. Một gia đình nhỏ ấm cúng, tuy không phải là máu mủ ruột rà nhưng ở chính họ lại xuất phát những thứ tình cảm thiêng liêng.
Như dự đoán, Tô Mỹ Nhân được Tô Khiển sắp xếp sang nước ngoài tiến hành trị liệu, cô cùng mẹ nuôi bay sang đó. Vì thời gian trị liệu khá lâu nên cả hai định cư thời gian dài bên Mỹ, Tô Mỹ Nhân cũng được nhập học ở đó.
Có vẻ dáng vẻ của cô cũng khá cao, nước da cũng trắng hồng cộng thêm đôi mắt màu xanh khiến cho mọi người khó đoán ra được cô là người nước nào.
" Mom, ngày mai có buổi tham quan Metropolitan, mẹ cho con đi với mọi người nhé !"
Tô Mỹ Nhân nũng nịu xin Hồ Yên đang nấu cơm trong bếp.
" Được, nhưng mà đi mấy ngày?"
" Hai ngày thôi ạ ."
" Có cần mẹ đi cùng không?"
Bà không yên tâm khi để cô đi một mình. Dù sao với nhan sắc này ra đường không cẩn thận, không chừng bà mất con gái như chơi.
" Con đã 15 tuổi rồi đó mẹ ."
" Mẹ biết chứ, nhưng mà...."
" Vậy con lên chuẩn bị đồ nha !"
Không đợi bà nói xong, Tô Mỹ Nhân ôm balo chạy lên phòng đóng sầm cửa lại. Ở lại đó, kiểu gì mẹ cũng bắt cô phải cho bà đi cùng mà, nhưng ai mà ngờ được chuyến đi lần này lại khiến cô mất tất cả.
Chuyến đi đa ngoaii đó cũng là lần đầu tiên Tô Mỹ Nhân gặp Thẩm Quân Tiêu, có thể nói chỉ là cái lướt qua vội vàng nhưng không ngờ trong buổi dã ngoại đó lại có sự tài trợ của tập đoàn Thẩm Hành tại Mỹ. Lúc đó, cô bị vẻ lạnh lùng, phong độ của anh thu hút, nhưng bên cạnh anh lại có một cô gái rất xinh đẹp làm cô tiếc hùi hụi.
Chuyến dã ngoại chuẩn bị xuất phát thì nhà trường nhận được thông báo tai nạn của ba mẹ nuôi Tô Mỹ Nhân. Nó như tiếng sét đánh ngang qua tai cô, cô dường như chết lặng.
Hạnh phúc đến với cô thật ngắn ngủi, sau khi tang lễ diễn ra tại Mỹ, cô ôm tro cốt của ba mẹ nuôi trở về Trung Quốc.
Bởi vì không có người thân hay con cái riêng nên tất cả tài sản của Tô Khiển đều để lại hết cho Tô Mỹ Nhân. Tuy có nhiều cổ đông rất bất mãn vì cô chỉ mới mười lăm tuổi sao có thể làm chủ được một công ty lớn như vậy ?
Nhưng với năng lực của chính mình, Tô Mỹ Nhân đã chứng minh cho họ thấy cô có thể làm chủ như thế nào !!! Nhưng cũng chính điều đó đã làm cho cô có nhiều mối thù lớn.
Đến năm mười bảy tuổi, cô đã gặp lại được Hạ Di An, cả hai đã rất bất ngờ khi gặp lại nhau. Biết được cuộc sống của bà không dễ dàng chút nào, Tô Mỹ Nhân quyết định sang tên khu nhà phía ngoại ô sang tên cho Hạ Di An. Mong bà có thể hưởng thụ về già.
Khoảng một năm sau cô bị công ty đối thủ bắt cóc, bên cạnh không có người thân cận nên cô bị công ty đối thủ lấy trộm mất hợp đồng quan trọng. Chính nó đã làm cô bị mất đi một ngón tay út, cũng làm cho công ty bị thiệt hại nặng nề.
Tô Mỹ Nhân sờ sờ ngón tay giả trên tay mà không khỏi đau xót trong lòng. Tại sao ông trời lại đối xử bất công với cô như vậy chứ ??
Trong lúc công ty đang ngày càng rơi vào tình trạng phá sản, các cổ đông rút hết lại vốn, Tô Mỹ Nhân không thể kéo thêm được ai nữa thì Thẩm Quân Tiêu đã đứng ra với danh nghĩa muốn mua lại công ty. Lúc đó, Tô Mỹ Nhân đã nhận ra anh nhưng có vẻ anh không biết cô là ai cả, cũng đúng thôi, chỉ là tình cờ gặp nhau một lần thì sao có thể có ấn tượng gì về đối phương chứ ?
Tình trạng nặng nề trước mắt, Tô Mỹ Nhân cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao cô cũng không thích công việc này cho lắm nên quyết định hợp tác bán lại cổ phiếu trong tay cho Thẩm Quân Tiêu.
Khi nhìn thấy những vết thương trên người cô, cùng câu chuyện về người mẹ ruột qua lời kể của dì Hạ, họ đã rất đau lòng. Họ quyết định nhận nuôi cô, Tô Mỹ Nhân sau khi về căn nhà đó có thể nói là như một lọ lem biến thành công chúa vậy !!!
" Tiểu Mỹ, chúng ta đưa con đi xoá những vết sẹo này nhé !!"
Mẹ nuôi vừa chải mái tóc dài cho cô vừa nói, bà rất đau xót khi nhìn vào những vết sẹo dài ấy. Có thể nói là chính bà còn không chịu được vậy mà đứa bé này phải nhẫn nhịn gắn trên mình những vết thương đó.
Tô Mỹ Nhân tròn mắt quay lại nhìn bà, mẹ nuôi mỉm cười, một người phụ nữ rất đẹp nhưng lại bất hạnh giờ đây lại cưu mang một sinh mạng mới.
" Ba mẹ sẽ đi cùng con, được chứ ?"
Bà giữ lấy hai bả vai cô, Tô Mỹ Nhân nhìn trên người mình đầy những vết sẹo trông rất xấu xí, chính cô còn ghê tởm những vết sẹo đó, nhìn vào cô chỉ thấy những đau thương mà cô phải chịu lại hiện ra trước mắt.
" Nhưng... nhưng...."
" Không nhưng nhịn gì cả, mẹ sẽ hẹn bác sĩ rồi chúng ta tới đó, nha ??"
" Mẹ con nói đúng đó !"
Tô Khiển đi vào, trên tay ông còn cầm theo tập giấy gì đó, đưa tới trước mặt Tô Mỹ Nhân.
" Chúng ta đã nhập học cho con, sau khi sức khỏe của con tốt thì chúng ta sẽ đưa con tới trường ."
Tô Mỹ Nhân khóc thút thít, có lẽ đây là lần đầu tiên mà cô cảm nhận được tình yêu thương của một người mẹ, dù họ không phải chính ba mẹ ruột của mình.
" Bé ngoan, đừng khóc !!"
Hồ Yên ôm lấy cô vào lòng, Tô Khiển cũng bước tới ôm lấy hai người phụ nữ. Một gia đình nhỏ ấm cúng, tuy không phải là máu mủ ruột rà nhưng ở chính họ lại xuất phát những thứ tình cảm thiêng liêng.
Như dự đoán, Tô Mỹ Nhân được Tô Khiển sắp xếp sang nước ngoài tiến hành trị liệu, cô cùng mẹ nuôi bay sang đó. Vì thời gian trị liệu khá lâu nên cả hai định cư thời gian dài bên Mỹ, Tô Mỹ Nhân cũng được nhập học ở đó.
Có vẻ dáng vẻ của cô cũng khá cao, nước da cũng trắng hồng cộng thêm đôi mắt màu xanh khiến cho mọi người khó đoán ra được cô là người nước nào.
" Mom, ngày mai có buổi tham quan Metropolitan, mẹ cho con đi với mọi người nhé !"
Tô Mỹ Nhân nũng nịu xin Hồ Yên đang nấu cơm trong bếp.
" Được, nhưng mà đi mấy ngày?"
" Hai ngày thôi ạ ."
" Có cần mẹ đi cùng không?"
Bà không yên tâm khi để cô đi một mình. Dù sao với nhan sắc này ra đường không cẩn thận, không chừng bà mất con gái như chơi.
" Con đã 15 tuổi rồi đó mẹ ."
" Mẹ biết chứ, nhưng mà...."
" Vậy con lên chuẩn bị đồ nha !"
Không đợi bà nói xong, Tô Mỹ Nhân ôm balo chạy lên phòng đóng sầm cửa lại. Ở lại đó, kiểu gì mẹ cũng bắt cô phải cho bà đi cùng mà, nhưng ai mà ngờ được chuyến đi lần này lại khiến cô mất tất cả.
Chuyến đi đa ngoaii đó cũng là lần đầu tiên Tô Mỹ Nhân gặp Thẩm Quân Tiêu, có thể nói chỉ là cái lướt qua vội vàng nhưng không ngờ trong buổi dã ngoại đó lại có sự tài trợ của tập đoàn Thẩm Hành tại Mỹ. Lúc đó, cô bị vẻ lạnh lùng, phong độ của anh thu hút, nhưng bên cạnh anh lại có một cô gái rất xinh đẹp làm cô tiếc hùi hụi.
Chuyến dã ngoại chuẩn bị xuất phát thì nhà trường nhận được thông báo tai nạn của ba mẹ nuôi Tô Mỹ Nhân. Nó như tiếng sét đánh ngang qua tai cô, cô dường như chết lặng.
Hạnh phúc đến với cô thật ngắn ngủi, sau khi tang lễ diễn ra tại Mỹ, cô ôm tro cốt của ba mẹ nuôi trở về Trung Quốc.
Bởi vì không có người thân hay con cái riêng nên tất cả tài sản của Tô Khiển đều để lại hết cho Tô Mỹ Nhân. Tuy có nhiều cổ đông rất bất mãn vì cô chỉ mới mười lăm tuổi sao có thể làm chủ được một công ty lớn như vậy ?
Nhưng với năng lực của chính mình, Tô Mỹ Nhân đã chứng minh cho họ thấy cô có thể làm chủ như thế nào !!! Nhưng cũng chính điều đó đã làm cho cô có nhiều mối thù lớn.
Đến năm mười bảy tuổi, cô đã gặp lại được Hạ Di An, cả hai đã rất bất ngờ khi gặp lại nhau. Biết được cuộc sống của bà không dễ dàng chút nào, Tô Mỹ Nhân quyết định sang tên khu nhà phía ngoại ô sang tên cho Hạ Di An. Mong bà có thể hưởng thụ về già.
Khoảng một năm sau cô bị công ty đối thủ bắt cóc, bên cạnh không có người thân cận nên cô bị công ty đối thủ lấy trộm mất hợp đồng quan trọng. Chính nó đã làm cô bị mất đi một ngón tay út, cũng làm cho công ty bị thiệt hại nặng nề.
Tô Mỹ Nhân sờ sờ ngón tay giả trên tay mà không khỏi đau xót trong lòng. Tại sao ông trời lại đối xử bất công với cô như vậy chứ ??
Trong lúc công ty đang ngày càng rơi vào tình trạng phá sản, các cổ đông rút hết lại vốn, Tô Mỹ Nhân không thể kéo thêm được ai nữa thì Thẩm Quân Tiêu đã đứng ra với danh nghĩa muốn mua lại công ty. Lúc đó, Tô Mỹ Nhân đã nhận ra anh nhưng có vẻ anh không biết cô là ai cả, cũng đúng thôi, chỉ là tình cờ gặp nhau một lần thì sao có thể có ấn tượng gì về đối phương chứ ?
Tình trạng nặng nề trước mắt, Tô Mỹ Nhân cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao cô cũng không thích công việc này cho lắm nên quyết định hợp tác bán lại cổ phiếu trong tay cho Thẩm Quân Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.