Chương 7: Bị Thẩm Quân Tiêu tóm
Queen Hoang
18/05/2023
Tô Mỹ Nhân luôn coi Tiểu Nhu như đứa em gái của mình vậy. Có gì cũng chia sẻ với cô, có lẽ xuất phát từ lòng thương người cũng có thể là do cùng cảnh ngộ đều bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi.
Thiếp vào giấc ngủ, Mỹ Nhân bắt đầu mơ một giấc mơ mà nghĩ thôi cô cũng không muốn nghĩ lại.
" Con ranh này ! Mau buông tao ra !!!"
Tô Mỹ Linh hét vào mặt Mỹ Nhân. Một cô bé mới 4 tuổi bị chính mẹ ruột của mình đẩy ngã ra đất.
" Oa...oa...mẹ ơi, đừng bỏ con lại đây một mình.."
" Nhanh lên, đại ca không có thời gian rảnh chờ cô dây dưa với nó đâu !"
Tên đàn ông xăm trổ đầy mình, khoác trên trên người bộ âu phục, rõ là trời tối còn đeo cả mắt kính râm nữa, khuôn mặt hết sức hung tợn . Trông có vẻ là người của xã hội đen.
" Chúng ta đi thôi !"
Tô Mỹ Linh hất tay cô bé ra định bước đi thì bị bàn tay nhỏ bé bắt lấy chân bà ta lại.
" Mẹ ơi, đừng bỏ con lại đây một mình. Ở đây tối lắm, con...con sợ..."
Đứa bé đó không ai khác chính là Tô Mỹ Nhân.
" Mày tránh ra, đồ sao chổi ! Đừng có cản đường làm ăn của tao !"
Tô Mỹ Linh hất chân ra, làm Tô Mỹ Nhân đập đầu xuống đất. Có dòng máu nhỏ chảy xuống, Tô Mỹ Linh mặc kệ cô bị làm sao. Bà ta kéo người đàn ông kia ra khỏi khu nhà bỏ hoang, bỏ lại một mình Tô Mỹ Nhân ở đó khóc một mình.
Tiếng gió rít, kèm theo tiếng chuột, ếch vang lên. Một mùi hôi ẩm mốc của khu nhà hoang bốc mùi lên. Tô Mỹ Nhân nhìn ngó xung quanh, lúc này đã tối đen như mực.
'Sao mẹ lại có thể bỏ rơi cô một mình chứ?'
Vẻ tĩnh lặng của không gian, chỉ còn lại dáng vẻ âm u của toà nhà. Tô Mỹ Nhân sợ hãi bước từng bước ra khỏi nơi này.
Hiện tại.
" Mẹ...mẹ..."
" Tiểu Mỹ , chị không sao chứ ?"
" Tiểu Nhu !"
Tô Mỹ Nhân mở bừng mắt ra theo tiếng gọi của Tiểu Nhu. Lúc này, cô mới nhận ra là mình đang mơ.
Lúc này trời cũng đã sáng, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm áo. Chết tiệt mà !!!
" Chị vào tắm rửa trước, em gọi lễ tân mang đồ ăn sáng lên ."
Tiểu Nhu lấy đồ trong vali ra đặt vào tay Tô Mỹ Nhân rồi đẩy cô vào trong phòng tắm. Tiểu Nhu biết quá khứ về mẹ đối với Tô Mỹ Nhân khủng khiếp như thế nào nên cô cũng không muốn nhắc lại.
" Cảm ơn em !"
Tô Mỹ Nhân nhận lấy bộ đồ rồi bước vào phòng tắm. Vừa tắm rửa xong bước ra ngoài thì chuootn cửa phòng cô vang lên cùng lúc. Tiếng chuông vang lên liên tục không dứt, nhìn ngó không thấy Tiểu Nhu đâu. Có lẽ cô đã ra ngoài.
' Tinh Tinh '
Tô Mỹ Nhân nghĩ chắc lễ tân mang đồ ăn lên thôi, không nghĩ ngợi gì mà mở cửa phòng ra.
" Em được lắm !"
Ai ngờ, người đứng trước mặt cô lại là Thẩm Quân Tiêu. Bên cạnh anh còn có tên trợ lý đang giữ tay Tiểu Nhu bắt cô im lặng.
" Tiểu Mỹ, em xin lỗi !"
Tiểu Nhu cúi đầu xin lỗi.
" Đi ."
Không đầu, không đuôi. Thẩm Quân Tiêu cứ thế bắt chặt lấy cánh tay của Tô Mỹ Nhân kéo đi.
" Anh buông tôi ra..."
Mỹ Nhân càng vùng vẫy bao nhiêu thì Thẩm Quân Tiêu lại càng siết chặt lên cổ tay của cô bấy nhiêu.
" Đau...hức..."
Tô Mỹ Nhân ấm ức kêu lên.
Bất ngờ bị anh thả tay ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đàn ông lạnh lùng trước mặt nhìn cô từ đầu đến chân rồi vác cô lên vai.
" Nè...tên điên này ! Anh thả tôi xuống !!"
" Hừm, em nói tôi là tên điên ? Vậy thì tên điên này sẽ cho em khỏi xuống giường!"
' Sầm '
Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại. Nhốt tên trợ lý và Tiểu Nhu bên ngoài nhìn ngơ ngác.
Tô Mỹ Nhân bị Thẩm Quân Tiêu ném trở lại giường. Cô sợ hãi lùi lại vào góc thành giường, quá hiểu cái tính tức giận này của anh ta.
" Tôi biết lỗi rồi mà ! Bây giờ chúng ta về nước, tôi lấy vali đã."
Tô Mỹ Nhân vội vàng chạy xuống bên cạnh giường, vờ làm bộ làm tịch. Nếu lần này không thoát được anh ta thì cô xác định là chết trên giường mà !
" Không vội, lỡ chuyến này còn có chuyến khác."
Thẩm Quân Tiêu nới lỏng cà vạt trên cổ mình xuống. Bàn tay bắt đầu đưa lên cởi từng cúc áo, anh vòng qua túm lấy eo của cô, ép sát cô vào người mình.
" Tôi...tôi...bà dì tôi đang đến !"
Tô Mỹ Nhân lắp bắp kiếm lý do để từ chối người đàn ông này.
" Em nghĩ em lừa ai ? "
Thẩm Quân Tiêu đẩy cô ngã xuống giường. Đưa tay xé toang chiếc đầm von của cô làm lộ ra phần da thịt trắng nõn.
" Còn nói là bà dì tới sao, hửm ?"
Vừa nói bàn tay anh không yên phận bắt đầu xâm chiếm lấy cô. Cả hai mây mưa không biết qua bao lâu, không biết anh muốn cô bao nhiêu lần, đến khi ngất đi, Tô Mỹ Nhân không biết mình như nào nữa.
Thiếp vào giấc ngủ, Mỹ Nhân bắt đầu mơ một giấc mơ mà nghĩ thôi cô cũng không muốn nghĩ lại.
" Con ranh này ! Mau buông tao ra !!!"
Tô Mỹ Linh hét vào mặt Mỹ Nhân. Một cô bé mới 4 tuổi bị chính mẹ ruột của mình đẩy ngã ra đất.
" Oa...oa...mẹ ơi, đừng bỏ con lại đây một mình.."
" Nhanh lên, đại ca không có thời gian rảnh chờ cô dây dưa với nó đâu !"
Tên đàn ông xăm trổ đầy mình, khoác trên trên người bộ âu phục, rõ là trời tối còn đeo cả mắt kính râm nữa, khuôn mặt hết sức hung tợn . Trông có vẻ là người của xã hội đen.
" Chúng ta đi thôi !"
Tô Mỹ Linh hất tay cô bé ra định bước đi thì bị bàn tay nhỏ bé bắt lấy chân bà ta lại.
" Mẹ ơi, đừng bỏ con lại đây một mình. Ở đây tối lắm, con...con sợ..."
Đứa bé đó không ai khác chính là Tô Mỹ Nhân.
" Mày tránh ra, đồ sao chổi ! Đừng có cản đường làm ăn của tao !"
Tô Mỹ Linh hất chân ra, làm Tô Mỹ Nhân đập đầu xuống đất. Có dòng máu nhỏ chảy xuống, Tô Mỹ Linh mặc kệ cô bị làm sao. Bà ta kéo người đàn ông kia ra khỏi khu nhà bỏ hoang, bỏ lại một mình Tô Mỹ Nhân ở đó khóc một mình.
Tiếng gió rít, kèm theo tiếng chuột, ếch vang lên. Một mùi hôi ẩm mốc của khu nhà hoang bốc mùi lên. Tô Mỹ Nhân nhìn ngó xung quanh, lúc này đã tối đen như mực.
'Sao mẹ lại có thể bỏ rơi cô một mình chứ?'
Vẻ tĩnh lặng của không gian, chỉ còn lại dáng vẻ âm u của toà nhà. Tô Mỹ Nhân sợ hãi bước từng bước ra khỏi nơi này.
Hiện tại.
" Mẹ...mẹ..."
" Tiểu Mỹ , chị không sao chứ ?"
" Tiểu Nhu !"
Tô Mỹ Nhân mở bừng mắt ra theo tiếng gọi của Tiểu Nhu. Lúc này, cô mới nhận ra là mình đang mơ.
Lúc này trời cũng đã sáng, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm áo. Chết tiệt mà !!!
" Chị vào tắm rửa trước, em gọi lễ tân mang đồ ăn sáng lên ."
Tiểu Nhu lấy đồ trong vali ra đặt vào tay Tô Mỹ Nhân rồi đẩy cô vào trong phòng tắm. Tiểu Nhu biết quá khứ về mẹ đối với Tô Mỹ Nhân khủng khiếp như thế nào nên cô cũng không muốn nhắc lại.
" Cảm ơn em !"
Tô Mỹ Nhân nhận lấy bộ đồ rồi bước vào phòng tắm. Vừa tắm rửa xong bước ra ngoài thì chuootn cửa phòng cô vang lên cùng lúc. Tiếng chuông vang lên liên tục không dứt, nhìn ngó không thấy Tiểu Nhu đâu. Có lẽ cô đã ra ngoài.
' Tinh Tinh '
Tô Mỹ Nhân nghĩ chắc lễ tân mang đồ ăn lên thôi, không nghĩ ngợi gì mà mở cửa phòng ra.
" Em được lắm !"
Ai ngờ, người đứng trước mặt cô lại là Thẩm Quân Tiêu. Bên cạnh anh còn có tên trợ lý đang giữ tay Tiểu Nhu bắt cô im lặng.
" Tiểu Mỹ, em xin lỗi !"
Tiểu Nhu cúi đầu xin lỗi.
" Đi ."
Không đầu, không đuôi. Thẩm Quân Tiêu cứ thế bắt chặt lấy cánh tay của Tô Mỹ Nhân kéo đi.
" Anh buông tôi ra..."
Mỹ Nhân càng vùng vẫy bao nhiêu thì Thẩm Quân Tiêu lại càng siết chặt lên cổ tay của cô bấy nhiêu.
" Đau...hức..."
Tô Mỹ Nhân ấm ức kêu lên.
Bất ngờ bị anh thả tay ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đàn ông lạnh lùng trước mặt nhìn cô từ đầu đến chân rồi vác cô lên vai.
" Nè...tên điên này ! Anh thả tôi xuống !!"
" Hừm, em nói tôi là tên điên ? Vậy thì tên điên này sẽ cho em khỏi xuống giường!"
' Sầm '
Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại. Nhốt tên trợ lý và Tiểu Nhu bên ngoài nhìn ngơ ngác.
Tô Mỹ Nhân bị Thẩm Quân Tiêu ném trở lại giường. Cô sợ hãi lùi lại vào góc thành giường, quá hiểu cái tính tức giận này của anh ta.
" Tôi biết lỗi rồi mà ! Bây giờ chúng ta về nước, tôi lấy vali đã."
Tô Mỹ Nhân vội vàng chạy xuống bên cạnh giường, vờ làm bộ làm tịch. Nếu lần này không thoát được anh ta thì cô xác định là chết trên giường mà !
" Không vội, lỡ chuyến này còn có chuyến khác."
Thẩm Quân Tiêu nới lỏng cà vạt trên cổ mình xuống. Bàn tay bắt đầu đưa lên cởi từng cúc áo, anh vòng qua túm lấy eo của cô, ép sát cô vào người mình.
" Tôi...tôi...bà dì tôi đang đến !"
Tô Mỹ Nhân lắp bắp kiếm lý do để từ chối người đàn ông này.
" Em nghĩ em lừa ai ? "
Thẩm Quân Tiêu đẩy cô ngã xuống giường. Đưa tay xé toang chiếc đầm von của cô làm lộ ra phần da thịt trắng nõn.
" Còn nói là bà dì tới sao, hửm ?"
Vừa nói bàn tay anh không yên phận bắt đầu xâm chiếm lấy cô. Cả hai mây mưa không biết qua bao lâu, không biết anh muốn cô bao nhiêu lần, đến khi ngất đi, Tô Mỹ Nhân không biết mình như nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.