Chương 33: Mở họp báo
Queen Hoang
26/06/2023
" Cố Uyển Dư ?"
Tô Mỹ Nhân nhìn thẳng lên giường, trong đầu cô đang nghĩ chắc chắn Thẩm Quân Tiêu và Cố Uyển Dư đang vận động với nhau, nhưng không ngờ lại chỉ có một mình Cố Uyển Dư đang trên giường không mảnh vải che thân mà tự mình uốn éo.
' Đúng là kinh tởm mà !'
" Cô...cô đang làm cái gì vậy ?"
Tô Mỹ Nhân ngạc nhiên nhìn Cố Uyển Dư. Cô ta xấu hổ vội vàng lấy chăn che lấy cơ thể mình lại. Trừng mắt nhìn Mỹ Nhân.
Tô Mỹ Nhân thấy vậy cũng chỉ nhếch mép cong tạo thành một đường tỏ sự kinh tởm rồi bước ra khỏi phòng.
Bản hợp đồng không thể lấy được thì cô cũng nên thu dọn đồ một chút, dù sao cũng nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nằm dài trên giường, phóng mắt xuyên qua tường kính trong suốt, cô hờ hững nhìn những đám mây đang bay lơ lửng trên bầu trời. Dường như cuộc đời của cô cũng không khác gì những áng mây kia, cứ mặc gió thổi không biết trôi về đâu.
Sáng hôm sau, Mỹ Nhân dậy sớm, lựa một chiếc váy màu trắng, cổ ngắn ngang vai, dài tay, dáng ôm sát, lộ ra đôi chân dài miên man trắng nõn. Nhìn kín đáo nhưng lại vô cùng gợi cảm, tô một chút son lên môi rồi cầm theo túi xách xuống dưới.
" Chú Trịnh, cháu ra ngoài tới khuya mới về, không cần nấu cơm đâu nhé ."
" Tôi biết rồi, đi cẩn thận."
Tô Mỹ Nhân dặn dò lão Trịnh, nhìn ngó quanh nhà không thấy bóng dáng Thẩm Quân Tiêu đâu, nhìn ngoài sân cũng không thấy xe của anh.
" Thiếu gia đêm qua không về ."
Lão Trịnh thấy cô ngó nghiêng chắc chắn là đang tìm thiếu gia nhà mình.
" Cháu không hỏi tới anh ta, cháu đi đây."
Tô Mỹ Nhân bối rối bước ra ngoài , leo lên xe lái đi mất.
Sáng hôm sau.
Mỹ Nhân lái xe vào trong sân đã thấy có mấy người làm nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Bước vào trong căn nhà.
" Đêm qua cô đi đâu ?"
Thẩm Quân Tiêu ngồi ở ghế sô pha nghe thấy bước chân của cô vừa bước vào thì trầm giọng hỏi.
" Đi đâu làm gì đâu cần anh quan tâm ."
Mỹ Nhân nói xong, lướt qua anh bước lên cầu thang.
' Choang .'
" Cô còn không biết mình đang làm gì sao ?"
Thẩm Quân Tiêu đập vỡ ly rượu trong tay rồi tiến laii siết lấy cổ cô, gằn giọng.
" Đau...buông ra ."
Thẩm Quân Tiêu dùng lực mạnh hơn khiến Mỹ Nhân càng chới với.
" Cô dám ra ngoài cùng tên đàn ông khác, còn phục vụ hắn tận tình như vậy cơ mà, diễn lại cho tôi xem ."
" Tôi không có ."
Thẩm Quân Tiêu ghé sát vào mặt cô nói, rồi lôi ra sấp ảnh giơ ra trước mặt cô rồi ném xuống dưới đất.
Quả thực người trong ảnh bước vào khách sạn đó là cô nhưng người phụ nữ ở trong tấm ảnh trên giường kia không phải là cô, mặt mũi cô ta bị tóc che góc lớn, nếu nhìn sơ qua cũng khá giống cô đấy chứ.
" Cô còn cười được ?"
Thẩm Quân Tiêu buông nới lỏng cổ cô ra, đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô.
" Anh giết tôi đi, nếu anh cảm thấy người phụ nữ đó là tôi thì cứ cho là như vậy đi . Dù sao, tôi có nói gì thì anh cũng đâu có tin ."
Tô Mỹ Nhân cười lạnh , tim cô như có hàng ngàn mũi dao cứa vào.
" Cô ..."
" Ha ha, dù sao tôi với anh cũng đâu có quan hệ gì ."
" Đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm này của cô ."
Thẩm Quân Tiêu hất cô ngã xuống đất, đi thẳng ra ngoài ngồi vào xe lái đi mất.
Tô Mỹ Nhân trừng mắt nhìn anh ra khỏi nhà, chân tay bủn rủn, hít thở không đều, suýt chút nữa thì đi chầu trời rồi, vuốt ngực thở dài. Bàn tay đau nhức do ban nãy bị anh ta đẩy ngã chống xuống dưới đất.
Cố Uyển Dư đứng ở trên tầng chứng kiến một màn này không khỏi thích thú, cô ả nghĩ sau lần này Thẩm Quân Tiêu sẽ sớm đuổi cô ta thôi. Vẻ đắc chí trên khuôn mặt của kẻ dựng lên một vở kịch lớn.
Tô Mỹ Nhân thu xếp đồ đạc xong cho hết vào xe, lái ra khỏi Thẩm gia. Từ nay, cô không còn một bất cứ quan hệ gì với Thẩm Quân Tiêu, cô gọi điện cho tiểu Nhu muốn mở một cuộc họp báo.
" Chị đi đâu mà mang nhiều đồ vậy ?"
Tiểu Nhu nhìn đồ đạc cô chất trên xe không khỏi thắc mắc.
" Chút nữa em sẽ biết, mọi người tới đông đủ chưa ?"
" Chắc là tới hết rồi. Nghe chị mở cuộc họp báo, tất cả giới báo chí đang nhao nhao đòi vào hết ."
Tiểu Nhu vẫn tươi cười, cô cũng không biết vì sao tự yên Tô Mỹ Nhân lại muốn mở cuộc họp báo chứ .
" Vậy thì chúng ta cũng nên sửa soạn một chút !"
Tiểu Nhu gật đầu rồi ra phía sau lấy đồ mà Mỹ Nhân đã chuẩn bị trước. Trang điểm thay đồ xong cô bước ra ngoài, đám đông báo chí săn lùng tin tức thi nhau đưa máy ra chụp ảnh, quay phim
Tô Mỹ Nhân nhìn thẳng lên giường, trong đầu cô đang nghĩ chắc chắn Thẩm Quân Tiêu và Cố Uyển Dư đang vận động với nhau, nhưng không ngờ lại chỉ có một mình Cố Uyển Dư đang trên giường không mảnh vải che thân mà tự mình uốn éo.
' Đúng là kinh tởm mà !'
" Cô...cô đang làm cái gì vậy ?"
Tô Mỹ Nhân ngạc nhiên nhìn Cố Uyển Dư. Cô ta xấu hổ vội vàng lấy chăn che lấy cơ thể mình lại. Trừng mắt nhìn Mỹ Nhân.
Tô Mỹ Nhân thấy vậy cũng chỉ nhếch mép cong tạo thành một đường tỏ sự kinh tởm rồi bước ra khỏi phòng.
Bản hợp đồng không thể lấy được thì cô cũng nên thu dọn đồ một chút, dù sao cũng nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nằm dài trên giường, phóng mắt xuyên qua tường kính trong suốt, cô hờ hững nhìn những đám mây đang bay lơ lửng trên bầu trời. Dường như cuộc đời của cô cũng không khác gì những áng mây kia, cứ mặc gió thổi không biết trôi về đâu.
Sáng hôm sau, Mỹ Nhân dậy sớm, lựa một chiếc váy màu trắng, cổ ngắn ngang vai, dài tay, dáng ôm sát, lộ ra đôi chân dài miên man trắng nõn. Nhìn kín đáo nhưng lại vô cùng gợi cảm, tô một chút son lên môi rồi cầm theo túi xách xuống dưới.
" Chú Trịnh, cháu ra ngoài tới khuya mới về, không cần nấu cơm đâu nhé ."
" Tôi biết rồi, đi cẩn thận."
Tô Mỹ Nhân dặn dò lão Trịnh, nhìn ngó quanh nhà không thấy bóng dáng Thẩm Quân Tiêu đâu, nhìn ngoài sân cũng không thấy xe của anh.
" Thiếu gia đêm qua không về ."
Lão Trịnh thấy cô ngó nghiêng chắc chắn là đang tìm thiếu gia nhà mình.
" Cháu không hỏi tới anh ta, cháu đi đây."
Tô Mỹ Nhân bối rối bước ra ngoài , leo lên xe lái đi mất.
Sáng hôm sau.
Mỹ Nhân lái xe vào trong sân đã thấy có mấy người làm nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Bước vào trong căn nhà.
" Đêm qua cô đi đâu ?"
Thẩm Quân Tiêu ngồi ở ghế sô pha nghe thấy bước chân của cô vừa bước vào thì trầm giọng hỏi.
" Đi đâu làm gì đâu cần anh quan tâm ."
Mỹ Nhân nói xong, lướt qua anh bước lên cầu thang.
' Choang .'
" Cô còn không biết mình đang làm gì sao ?"
Thẩm Quân Tiêu đập vỡ ly rượu trong tay rồi tiến laii siết lấy cổ cô, gằn giọng.
" Đau...buông ra ."
Thẩm Quân Tiêu dùng lực mạnh hơn khiến Mỹ Nhân càng chới với.
" Cô dám ra ngoài cùng tên đàn ông khác, còn phục vụ hắn tận tình như vậy cơ mà, diễn lại cho tôi xem ."
" Tôi không có ."
Thẩm Quân Tiêu ghé sát vào mặt cô nói, rồi lôi ra sấp ảnh giơ ra trước mặt cô rồi ném xuống dưới đất.
Quả thực người trong ảnh bước vào khách sạn đó là cô nhưng người phụ nữ ở trong tấm ảnh trên giường kia không phải là cô, mặt mũi cô ta bị tóc che góc lớn, nếu nhìn sơ qua cũng khá giống cô đấy chứ.
" Cô còn cười được ?"
Thẩm Quân Tiêu buông nới lỏng cổ cô ra, đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô.
" Anh giết tôi đi, nếu anh cảm thấy người phụ nữ đó là tôi thì cứ cho là như vậy đi . Dù sao, tôi có nói gì thì anh cũng đâu có tin ."
Tô Mỹ Nhân cười lạnh , tim cô như có hàng ngàn mũi dao cứa vào.
" Cô ..."
" Ha ha, dù sao tôi với anh cũng đâu có quan hệ gì ."
" Đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm này của cô ."
Thẩm Quân Tiêu hất cô ngã xuống đất, đi thẳng ra ngoài ngồi vào xe lái đi mất.
Tô Mỹ Nhân trừng mắt nhìn anh ra khỏi nhà, chân tay bủn rủn, hít thở không đều, suýt chút nữa thì đi chầu trời rồi, vuốt ngực thở dài. Bàn tay đau nhức do ban nãy bị anh ta đẩy ngã chống xuống dưới đất.
Cố Uyển Dư đứng ở trên tầng chứng kiến một màn này không khỏi thích thú, cô ả nghĩ sau lần này Thẩm Quân Tiêu sẽ sớm đuổi cô ta thôi. Vẻ đắc chí trên khuôn mặt của kẻ dựng lên một vở kịch lớn.
Tô Mỹ Nhân thu xếp đồ đạc xong cho hết vào xe, lái ra khỏi Thẩm gia. Từ nay, cô không còn một bất cứ quan hệ gì với Thẩm Quân Tiêu, cô gọi điện cho tiểu Nhu muốn mở một cuộc họp báo.
" Chị đi đâu mà mang nhiều đồ vậy ?"
Tiểu Nhu nhìn đồ đạc cô chất trên xe không khỏi thắc mắc.
" Chút nữa em sẽ biết, mọi người tới đông đủ chưa ?"
" Chắc là tới hết rồi. Nghe chị mở cuộc họp báo, tất cả giới báo chí đang nhao nhao đòi vào hết ."
Tiểu Nhu vẫn tươi cười, cô cũng không biết vì sao tự yên Tô Mỹ Nhân lại muốn mở cuộc họp báo chứ .
" Vậy thì chúng ta cũng nên sửa soạn một chút !"
Tiểu Nhu gật đầu rồi ra phía sau lấy đồ mà Mỹ Nhân đã chuẩn bị trước. Trang điểm thay đồ xong cô bước ra ngoài, đám đông báo chí săn lùng tin tức thi nhau đưa máy ra chụp ảnh, quay phim
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.