Điền Viên Nhật Thường

Chương 78: Ao nước

Lý Tùng Nho

08/09/2017

Dưới tàng cây liễu đầu thôn Linh Thủy, có thôn dân cầm theo ghế gỗ nhỏ, lại có người cầm ghế vải nhỏ theo, tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, chờ thôn trưởng đến họp.

Đã vào tháng mười mùa rụng lá, nhưng cây liễu vẫn không có vẻ gì như là sắp khô gầy, vẫn cành lá xum xuê như cũ, tán cây rộng lớn trải ra hai bên, cành liễu rủ xuống, vừa lúc che được nắng chiều.

Lý đại gia cầm ghế vải theo đến đứng trước mặt cây liễu, cũng không biết có phải là ảo giác của ông hay không, mà chỉ cần đến gần nó là luôn thấy toàn thân dồi dào sức lực, đứng lâu cũng không thấy mệt, tỉnh táo vô cùng. Cảm giác này không chỉ mình Lý đại gia cảm nhận được, mà những cụ già thường đến dưới tàng cây liễu nói chuyện phiếm chơi cờ cũng có cảm giác này. Dường như thân thể trong vô thức đã dần tốt lên, có thể đi liền mấy dặm không nghỉ.

Thôn trưởng mãi vẫn chưa đến, chờ hơi lâu, các cụ già liền hàn huyên với nhau. Người thì nói gần đây có thể ăn hai bát cơm, người thì nói răng sắp rụng vậy mà vẫn cắn được thịt, lại có người nói hôm qua bẻ được nửa ruộng ngô, nói ngắn gọn thì là gần đây sức khỏe không tệ, đây đều là cây thần phù hộ. Lý đại gia nghe vậy thấy buồ cười, lúc còn trẻ ngao du bên ngoài biết nhiều chuyện, trong lòng cũng không tin cây thần gì đó. Nhưng quả thực gần đây sức khỏe của ông tốt lê nhiều, hơn nữa riêng chuyện cây liễu chết rồi sống lại khiến ông không thể không thừa nhận cây liễu có kỳ quái. Sự xung đột tâm lý này khiến Lý đại gia có hơi mâu thuẫn trong cái nhìn về cây liễu.

Lục Lăng Tây và Nhan Việt lái xe đến, từ xa đã thấy đầy người tụ tập dưới cây liễu đầu thôn.

Nhan Việt có kinh nghiệm hơn, "Trong thôn lại họp rồi."

Lục Lăng Tây nghe vậy nở nụ cười. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà thôn Linh Thủy đã có thói quen họp bàn dưới cây liễu đầu thôn. Vì người trẻ tuổi trong thôn đều ra ngoài làm việc, thôn dân trong thôn chủ yếu là người lớn tuổi, mỗi lần đi họp mỗi người đều mang bàn ghế theo, nói một hai việc nhỏ là có thể mất cả buổi chiều. Lần trước cậu cũng đến họp cùng, thấy rất thú vị.

Xuống xe, Lục Lăng Tây nhón chân nhìn về phía cây liễu bên người, tìm được Lý đại gia trong đám người liền dùng sức vẫy vẫy, cũng không biết Lý đại gia có nhìn thấy hay không.

Nhan Việt thấy động tác của cậu, sợ cậu nhất thời hưng phấn chạy đến họp cùng. Các cụ già trong thôn đều rất thích Lục Lăng Tây. Lần trước lúc Lục Lăng Tây đi họp, Nhan Việt đợi mãi vẫn không thấy cậu về, đi đến cửa thôn mới thấy thiếu niên đang bị mấy cụ già giữ lại, tranh nhau muốn cậu làm cháu rể. Tuy biết thiếu niên luôn được người khác thích, nhưng Nhan Việt vẫn có cảm giác như vật sở hữa của mình bị người ta thèm muốn, khó chịu trong lòng cả nửa ngày.

"Tiểu Tây vào nhà thôi, cẩn thận say nắng." Nhan Việt nhắc nhở.

Lục Lăng Tây "Vâng" một tiếng, nghe lời quẹo vào nhà nhỏ, giúp Nhan Việt ôm đồ trên xe vào nhà. Hai người định ở lại một đêm, Nhan Việt cũng đã chuẩn bị không ít đồ, mang cả đồ ăn thức uống, thêm quần áo tắm rửa, thậm chí còn mang cả đệm cho Đại Hắc nữa.

Đại Hắc ngồi xổm trên đất, mắt dừng lại trên cái đệm. Cái đệm = không thể ngủ bên cạnh Lục Lăng Tây, nhận thức này khiến nó híp mắt lại, thừa dịp Nhan Việt đang dọn đồ ngậm đệm chạy ra khỏi nhà. Đại Hắc nhét đệm dưới đám bồn hoa ở sân sau, còn đặt hai túi phân bón lên trên.

Cả quá trình đều bị Lục Lăng Tây nhìn thấy, cậu ngồi trên kháng ôm bụng cười sắp chết, lại sợ Nhan Việt nghe vậy phải ôm bụng nén tiếng, nhịn đến đau cả bụng.



Nhan Việt cất đồ xong, xoay người liền thấy Lục Lăng Tây nhịn cười đến đỏ cả mặt, dường như là cười chảy nước mắt, con mắt ướt sũng nước. Đại Hắc không ở trong phòng, Nhan Việt vừa nghĩ là đã đoán được đã có chuyện gì. Anh bất đắc dĩ ôm Lục Lăng Tây vào lòng, một tay xoa bụng cho cậu. "Buồn cười vậy sao?"

Lục Lăng Tây gật đầu, dựa vào lòng Nhan Việt cười run cả người, hơi nóng thở ra thẩm thấu vào trong áo thun, hạt giống dục vọng chôn sâu trong lòng Nhan Việt như được đánh thức, rất nhanh đã nẩy mầm mọc rễ thành cây dây leo có tên là khát vọng. Anh nhẹ nhàng xoa bụng Lục Lăng Tây, một tay tựa như lơ đãng vuốt ve tóc cậu. Khi cây dây leo dưới đáy lòng càng kéo dài ra, thì khát vọng trong mắt Nhan Việt cũng càng nồng đậm hơn.

Đợi đến lúc Lục Lăng Tây cười đã rồi, mới ngửa đầu muốn nói thay Đại Hắc vài lời, bỗng đối diện với ánh mắt của Nhan Việt, mặt ngẩn ra, Nhan Việt đã cúi đầu hôn lên môi cậu. Mặc dù rất bất ngờ, nhưng Lục Lăng Tây đã quen với nụ hôn của Nhan Việt, tựa như ngày thường nhắm mắt lại, rồi nhận ra có gì đó không đúng lắm khi đã bị hôn đến choáng váng. Môi Nhan Việt rời khỏi môi cằm, trượt dọc xuống theo cằm. Cậu cứng người lại theo bản năng, rồi cũng nhanh chóng mềm nhũn cả người trong nụ hôn của Nhan Việt.

"Nhan... đại ca?"

Nhan Việt vén áo thun của Lục Lăng Tây lên, ôm chặt thiếu niên vào lòng. Buổi chiều ở thôn rất yên tĩnh, không có tiếng người ồn ào, chỉ có tiếng chim hót hăng say ở sân sau và tiếng Đại Hắc đuổi bắt chim. Anh dường như không thể khống chế được rung động trong lòng, cắn nhẹ một cái lên cổ thiếu niên, rồi đi dọc xuống từ đường cong xương quai xanh của thiếu niên, để lại vô số nụ hôn.

Lục Lăng Tây không thể nào hình dung được cảm giác này, như là ngọt ngào lại như là tra tấn. Cậu túm chặt quần áo Nhan Việt, thân thể vô thức cuộn tròn lại. Theo động tác của Nhan Việt, tim cậu càng lúc càng đập nhanh hơn, Lục Lăng Tây không thoải mái lắm đẩy Nhan Việt ra, đổi lại là bị Nhan Việt trừng phạt cắn một cái, ngay chính giữa tim.

Nếu đã vượt qua điểm mấu chốt rồi, thì Nhan Việt liền lăn qua lộn lại thiếu niên hôn một lượt, yêu thích không nỡ buông tay. Đồng hồ treo trên tường tích tắc di chuyển, vang lên tiếng kêu khi đã sang giờ mới, nhắc nhở bọn họ đã đến vườn hoa được một tiếng rồi. Nhan Việt dịu dàng sửa sang quần áo cho Lục Lăng Tây, cảm thấy mỹ mãn ôm cậu vào lòng. Vành tai Lục Lăng Tây đỏ bừng như sắp rỉ máu, một câu cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy trên người đều là nước bọt của Nhan Việt.

Cuộc họp đầu thôn hình như đã kết thúc, tiếng người nói chuyện rôm rả vang lên ngoài sân. Cách một bức tường, dường như bên trong là một khoảng trời khác.

Mãi đến khi hai người ăn xong bữa chiều, vành tai Lục Lăng Tây vẫn còn phiếm đỏ. Nhan Việt cưng chiều nhìn cậu, có một chút lấy lòng, "Chúng ta đi dẫn nước vào ao đi."

Qua nắng nóng của buổi chiều, thời tiết lúc này đã mát mẻ hơn nhiều. Hai người đi qua vườn hoa, một tay Nhan Việt cầm vòi nước một tay dắt Lục Lăng Tây đi đến ao nước. Diện tích ao cũng không lớn, vì an toàn nên chiều sâu cũng chỉ khoảng một mét. Lục Lăng Tây chỉ muốn thử trồng vài thực vật thủy sinh, giống như Tiết Vĩnh Thông vậy, chỉ vì thích chứ không phải là vì kiếm tiền.

Ở một góc ao, Nhan Việt dùng thanh chuyên xây một bậc thang ba bậc. Anh kéo Lục Lăng Tây đến ngồi ở bậc thang cao nhất, mở vòi ra để nước chảy vào. Ban đầu hai người định lấy nước từ sông nhỏ sau thôn, nhưng lần trước Nhan Việt đã đến xem thử, nước sông rất bẩn, nên cũng bỏ qua ý định này.

Dòng nước trong suốt từng chút từng chút làm đầy đáy ao, Lục Lăng Tây cởi giày dẫm dẫm, thấy nước mát mẻ thoải mái vô cùng. Nhan Việt dung túng cho hành vi của cậu, cũng không ngăn lại. Lục Lăng Tây đi về bên cạnh Lục Lăng Tây, khẽ nói: "Em muốn dùng vòi nước để tắm."

Nhan Việt nhướng mày, vẻ mặt Lục Lăng Tây thẹn thùng, lên án nói: "Cả người đều là nước miếng của Nhan đại ca."

Nhan Việt không nhịn được cười ra tiếng, vẻ mặt vui sướng, làm vành tai Lục Lăng Tây lại đỏ lên lần nữa. Cuối cùng Nhan Việt cũng không đồng ý để Lục Lăng Tây lấy vòi nước tắm, bây giờ tuy nhiệt độ vẫn còn cao, nhưng đã là mùa thu rồi, lỡ bị cảm thì sao?



"Lát nữa về hẵng tắm."

Nhan Việt kiên trì, Lục Lăng Tây cũng chỉ có thể không tình nguyện mà đồng ý. Cậu không thể tắm được, nhưng Đại Hắc thì không sao hết. Đợi đến khi nước trong ao qua bắp chân, Đại Hắc nhảy bùm vào trong, lắc lắc người đạp nước. Lục Lăng Tây thấy Đại Hắc bơi từ bên này đến bên kia, lại bơi từ bên kia về, đùa nghịch vui vẻ, trong lòng rất hâm mộ.

Ao đổ đầy nước rất nhanh, đợi đến khi bùn dưới đáy ao lắng đọng xuống, nước trên mặt ao cũng trong suốt hẳn. Lục Lăng Tây ngồi trên bậc thang vẩy nước, bỗng nghĩ đến một chuyện. "Nhan đại ca, anh nói xem phương hướng tiến hóa của cây liễu là tinh lọc đất, vậy có phải cây sen vua kia sẽ tiến hóa theo hướng tinh lọc nước hay không?"

Nhan Việt sửng sốt, nghĩ rất có thể là khả năng này.

Lục Lăng Tây vui mừng, lập tức nêu ví dụ ra, nói: "Hoa sen, lau sậy, bèo... Những loài này đều là thực vật thủy sinh, hơn nữa phổ biến hơn sen vua nhiều, lại dễ trồng, nếu phương hướng tiến hóa của chúng đều là tinh lọc nước thì tốt quá." Cậu nói xong lại như nghĩ đến điều gì, mặt có vẻ tiếc nuối, "Tiếc là phương hướng tiến hóa của thực vật là tấm bảng đưa ra, nếu mà tự em chọn thì hay hơn rồi."

Nhan Việt xoa đầu cậu, "Không chừng lần sau tấm bảng thăng cấp sẽ có."

Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, xấu hổ cười, dường như cậu quá tham lam rồi.

Hai người một chó ngồi ở ao cả buổi tối. Gió nhẹ thổi phớt qua, sóng nước lăn tăn, ánh trăng màu bạc trải dài trên mặt nước. Đại Hắc còn đang dốc sức bơi qua bơi lại, có tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài tường vườn hoa. Lục Lăng Tây đạp nước, tựa vào lòng Nhan Việt, từng vòng nước xoẹt qua dưới chân cậu, cậu nở nụ cười.

"Nhan đại ca, trước đây em chưa từng nghĩ là cuộc sống có thể vui vẻ như vậy, như là đang mơ vậy."

Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây, hôn lên trán cậu, giọng trầm thấp lại tràn ngập tự tin, "Sau này ngày nào chúng ta cũng đều vui vẻ như này."

Lục Lăng Tây ừm một tiếng không nói gì nữa, cầm tay Nhan Việt, mười ngón tay giao nhau không rời.

-----------------------

Đoạn đầu đánh rõ chán, không biết mình gõ gì luôn ấy. Đoạn sau thì cảm xúc dạt dào...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Nhật Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook