Chương 70: Đi tham quan
Lý Tùng Nho
08/09/2017
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự xuất hiện của Lục Duy An chỉ là một khúc nhạc đệm, Nhan Việt cũng không để trong lòng, mà khi anh về nhà họ Nhan lại nghe được một tin từ chỗ quản gia. Mẹ anh có ý giới thiệu cho Ân Nhã và Lục Duy An quen nhau.
Xuất thân của Ân Nhã ở giới thượng lưu Trung Kinh cũng không phải là bí mật gì, tuy trên người cô ta có một nửa dòng máu của nhà họ Ân, nhưng cha lại là vệ sĩ bên cạnh Ân Tình Lam năm đó, nhờ yêu đương với Ân Tình Lam mà đi lên. Nhiều năm như vậy, thân phận của Ân Nhã vẫn luôn rất xấu hổ, rất khó tiến vào vòng tròn của mấy người Nhan Việt. Bây giờ mắt thấy Ân Nhã dần lớn lên, Ân Tình Lam bắt đầu lo lắng cho chuyện chung thân của Ân Nhã. Nhưng vì xuất thân của Ân Nhã mà rất khó tìm được đối tượng thích hợp. Ân Tình Lam không biết đã gặp Lục Duy An lúc nào, bắt đầu có suy nghĩ này.
Nhan Việt nghe vậy nhếch miệng như là chế giễu, mẹ anh đúng là lo lắng mọi điều cho Ân Nhã. Anh cũng chỉ nghe tin này thôi, cũng không quan tâm lắm. Ân Nhã sẽ gả cho ai chẳng có quan hệ gì với anh cả, thậm chí Ân Nhã có thể gả vào nhà họ Lục là tốt nhất. Lúc trước Diệp Khang còn nói đùa là lúc này ai mà muốn kết thân với nhà họ Lê chắc cũng chỉ có mình Nhan Hải. Bây giờ anh nhớ đến, lại thấy đúng như lời Diệp Khang nói thì chuyện này sẽ rất thú vị.
Quản gia thấy tâm trạng anh khá tốt thì nói thêm một tin khác, Nhan Thế Huy muốn gặp anh.
Nhan Việt dừng một lúc, vẻ chế giễu trên mặt tăng thêm: "Tôi biết rồi."
Khác với Ân Tình Lam từ lúc anh sáu tuổi đã không làm tròn trách nhiệm của người mẹ nữa, Nhan Thế Huy cũng coi như đã hoàn thành trách nhiệm của người cha. Tuy ông ta dọn ra khỏi nhà lớn nhà họ Nhan, nhưng thường quay về thăm Nhan Việt, cũng quan tâm đến việc giáo dục Nhan Việt. Nhan Việt tin rằng khi anh còn nhỏ, cha anh cũng không có suy nghĩ đổi người thừa kế. Nếu không thì cha anh sẽ nuôi anh thành một tên ăn chơi trác táng không biết gì cả.
Nhưng khi Nhan Hải và Nhan Thiến dần lớn lên, lòng của Nhan Thế Huy dần nghiêng đi. Khác với đứa con cả chắc chắn sẽ có được tất cả, con trai thứ và con gái út sau khi ông ta trăm tuổi sẽ không có gì lại rất đáng thương. Chắc là Nhan Thế Huy luôn mong muốn nhìn thấy Nhan Việt và Nhan Hải hòa hợp với nhau, hai anh em cùng chung sức phát triển Hợp Phổ, vậy thì dù giao Hợp Phổ cho Nhan Việt ông ta cũng thấy yên tâm. Nhưng Nhan Việt từ nhỏ đã chán ghét mấy người Nhan Hải và Ân Nhã, ngay cả diễn trước mặt ông ta cũng không chịu làm. Nhan Thế Huy không có cách gì với Nhan Việt, nên cũng dao động sinh ra suy nghĩ đổi người thừa kế Hợp Phổ.
Thay một bộ quần áo khác, Nhan Việt không đưa An Kiệt đi đến tổng bộ Hợp Phổ cùng mình. Nhiều năm như vậy, Nhan Việt chưa từng bước vào nhà mới của Nhan Thế Huy một bước, hai cha con bàn luận chuyện gì nếu không phải ở nhà lớn nhà họ Nhan thì là ở tổng bộ Hợp Phổ.
Nhận được tin Nhan Việt sẽ đến, Nhan Thế Huy lùi lại những chuyện đã sắp xếp buổi chiều. Nói ra thì tình cảm của Nhan Thế Huy với Nhan Việt có chút phức tạp, trong ba đứa con của ông ta, Nhan Việt giống ông ta nhất, dù là tính cách hay trong công việc. Nhưng vấn đề là Nhan Việt có thành kiến quá sâu với mấy người Nhan Hải, ông ta có thể đoán được một khi ông ta đi rồi, chắc chắn Nhan Việt sẽ ép cho Nhan Hải không có nơi sống yên ổn ở Trung Kinh.
Với Nhan Thế Huy mà nói, trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, Nhan Việt, Nhan Hải đều là con của ông ta. Mấy năm nay ông ta vẫn luôn đè ép Nhan Việt là hy vọng rằng Nhan Việt sẽ mềm xuống, lui một bước nhận đứa em trai Nhan Hải này. Tiếc là... Nhan Việt rất giống ông ta, ngay cả tính tình cũng giống ông ta khi còn trẻ như đúc.
"Cha."
Nhan Việt đến rất nhanh, thái độ khách khí lại xa cách đứng trước mặt Nhan Thế Huy.
Nhan Thế Huy đã quen với thái độ của Nhan Việt, cũng không để tâm. Ông ta cẩn thận đánh giá sắc mặt Nhan Việt, khẽ cười, "Xem ra A Việt tĩnh dưỡng ở Phượng Thành không tệ, sắc mặt đã khá lên nhiều rồi."
Nhan Việt nhếch môi, nụ cười đúng tiêu chuẩn, "Cũng được."
Nhan Thế Huy bảo Nhan Việt ngồi xuống, "A Việt con có dự định gì không? Khoảng thời gian trước con đi vắng, A Hải đã được điều ra nước ngoài tạm thời thay thế vị trí của con, ba đang băn khoăn con có muốn về nước không, rèn giũa một thời gian ở tổng bộ?"
Từ nước ngoài trở lại tổng bộ nhìn như là gần với trung tâm của Hợp Phổ, nhưng thật ra là ngoài thăng trong hạ. Ở nước ngoài ít ra cũng có tự do, về rồi thì có cái gì chứ? Dù làm gì cũng đều ở dưới mắt Nhan Thế Huy, cũng chỉ là một con rối mà thôi. Nhan Việt không kiên nhẫn tiếp tục chuyện này, từ chối nói: "Con muốn tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa. Diệp Khang đã liên hệ với viện điều dưỡng rất tốt ở nước ngoài rồi, sắp tới con định đi đến đó."
Nhan Thế Huy nghe vậy thì có hơi bất ngờ, mắt không khỏi nhìn kỹ hơn. Tính cách Nhan Việt chắc chắn không phải là loại nhẫn nhục chịu đựng thế này, ông ta nghĩ rất nhiều cách trấn an Nhan Việt, nhưng không ngờ Nhan Việt lại tự mình đề xuất muốn tiếp tục tĩnh dưỡng. "A Việt, con đã nghĩ kỹ chưa?" Nhan Thế Huy thăm dò hỏi.
Vẻ mặt Nhan Việt tự nhiên mặc Nhan Thế Huy đánh giá, thái độ bình tĩnh, "Đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Vậy cũng được."
Nhan Thế Huy có xem qua ghi chép về Nhan Việt ở chỗ bác sĩ tâm lý, khác với Ân Tình Lam trốn tránh, ông ta biết đúng là tâm lý của Nhan Việt có vấn đề. Nếu như có thể nhân cơ hội này điều dưỡng tốt thì cũng là một chuyện tốt. Nhan Thế Huy không nói gì nữa, chấp nhận việc làm của Nhan Việt.
Nhan Việt ở Hợp Phổ không lâu lắm, tình cảm cha con giữa anh và Nhan Thế Huy rất mỏng, không có gì để nói cả. Rời khỏi văn phòng của Nhan Thế Huy, Nhan Việt thấy được Ân Nhã ở phía xa xa. Ân Nhã như là đang cố tình chờ Nhan Việt vậy, mắt khiêu khích nhìn Nhan Việt.
Nhan Việt liếc nhẹ cô ta một cái, vẻ mặt như là nhìn không khí vậy. Sắc mặt Ân Nhã sắp không khống chế được nữa, Nhan Việt xoay người đi vào thang máy, chỉ để lại bóng lưng cho Ân Nhã.
Ân Nhã không cam lòng cắn cắn môi, Nhan Việt thì có gì hơn người chứ, còn không phải bị cô ta và Nhan Hải đuổi khỏi Hợp Phổ sao. Chờ đến khi cô ta đứng vững chân ở Hợp Phổ, xem lúc đó Nhan Việt sẽ làm thế nào?
Những lục đục xa tại Trung Kinh Lục Lăng Tây không biết gì cả. Buổi sáng Vương Triều Lượng mới đến, buổi chiều Cao Vĩnh Lương đã tìm đến đây. Cao Vĩnh Lương nhìn ra được Lục Lăng Tây có hứng thú với vườn hoa của Lục Hiên Viên Nghệ, hôm nay rèn sắt khi còn nóng mời cậu đóng cửa đi tham quan.
"Lan thạch anh nhà lão Tiết đã nở hoa rồi, ông chủ nhỏ có muốn đi xem không?" Cao Vĩnh Lương nhiệt tình mời cậu.
Lan thạch anh trong lời ông nói không phải là hoa lan, mà là một loại thực vật trong họ Thạch nam. Loại thực vật này trong suốt óng ánh, như là cái tẩu bằng thạch anh vậy. Tháng năm đến tháng sáu hằng năm là kỳ nở hoa của lan thạch anh. Ngọn cây sẽ mọc ra hoa nhỏ màu trắng hình cái chuông, phối hợp với lá cây trong suốt đã thoái hóa thành dạng vảy dính lên thân cây, từ hoa đến lá và cả cây nữa đều là màu trắng trong suốt. Bởi vì nó không có diệp lục nên lan thạch anh không thể quang hợp được, mà là lấy được chất dinh dưỡng từ những thực vật thối rữa để tồn tại. Nó thường mọc ở những nơi cao hơn mặt nước biển 1500-2500 mét, ở sâu trong rừng rậm ẩm ướt âm u, tỏa ra ánh sáng trắng mê người, đón gió khẽ lay động, giống như loài hoa của cái chết.
Lục Lăng Tây do dự một lúc lâu rồi đồng ý, cậu rất khó chống lại được loại hấp dẫn này. Cậu đã thấy giới thiệu về lan thạch anh trên sách tranh Những loại cây kỳ lạ trên thế giới rồi, loài hoa này vì tập tính độc đáo và vẻ bề ngoài của nó mà được gọi là loài hoa của địa ngục. Nhưng loại hoa này chỉ sinh sống ở hoàn cảnh và khí hậu đặc biệt, rời khỏi nơi sinh sống rất khó để con người trồng được nó, nên trên thị trường gần như không thấy loại hoa này. Cậu không ngờ trong Lục Hiên Viên Nghệ lại có, hơn nữa lại nở hoa vào lúc này.
Lục Lăng Tây gật đầu, Cao Vĩnh Lương thấy vậy liền cười. Trung Quốc có câu tục ngữ là thuận theo sở thích, bây giờ ông cũng làm theo như vậy. Ông đã nghĩ kỹ rồi, Lục Lăng Tây mở cửa hàng cây cảnh chứng tỏ cậu thích thực vật, vậy cái gì có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa hai người chứ, chính là thực vật. Trong vườn hoa của lão Tiết trồng không ít thực vật kỳ lạ, mỗi ngày mang Lục Lăng Tây nhìn một loại cũng đủ để nhìn nửa năm. Ông không tin cả nửa năm mà ông và Lục Lăng Tây không thân thiết với nhau được.
Buổi tối sau khi tan làm, Lục Lăng Tây nói với Vương Thục Tú một tiếng, đi theo Cao Vĩnh Lương đến vườn hoa của Lục Hiên Viên Nghệ. Lại nói vườn hoa của Lục Hiên Viên Nghệ cách thôn Linh Thủy không xa, đều cùng một hướng. Hôm nay là cuối tuần, xe trên đường cũng không nhiều, hai người thuận lợi ra khỏi nội thành, một đường đi đến điểm đến, Tiết Vĩnh Thông đang chờ ở đó.
"Ông chủ nhỏ." Tiết Vĩnh Thông thấy Lục Lăng Tây thì rất nhiệt tình chào đón.
Lục Lăng Tây xuống xe, Đại Hắc cũng nhảy xuống đứng sau lưng cậu. "Ngài Tiết." Lục Lăng Tây khách khí nói.
Cao Vĩnh Lương cười nói: "Gọi chú Tiết là được, gọi ngài Tiết thì xa lạ quá."
"..." Lục Lăng Tây chần chừ vài giây, mới kêu một tiếng, "Chú Tiết."
Tiết Vĩnh Thông lập tức đánh rắn bằng côn, sửa lời nói: "Tiểu Tây."
* Đánh rắn bằng côn (gậy cứng), rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ.
Cao Vĩnh Lương vui mừng, "Đi thôi, chúng ta đi xem lan thạch anh." Ông không quên mình nhờ cái gì mà lừa Lục Lăng Tây đến đây được, xác định mục tiêu mang Lục Lăng Tây đến thẳng chỗ lan thạch anh. Tiết Vĩnh Thông bất đắc dĩ đi theo sau hai người, vốn ông đang định dẫn bọn họ đi ăn cơm trước.
Ba người một chó đi vào vườn hoa, quy mô vườn hoa của Tiết Vĩnh Thông rất lớn, chia thành ba khu vực gieo trồng ngoài trời, gieo trồng trong nhà kính và gieo trồng thủy sinh. Lan thạch anh được gây trồng tận cùng bên trong nhà kính, Tiết Vĩnh Thông bắt chước chặt chẽ hoàn cảnh sinh trưởng nguyên sinh của lan thạch anh mới thúc đẩy lan thạch anh phát triển được.
Mấy người ngồi trên một chiếc xe điện nhỏ, vì quy mô vườn hoa quá lớn, đi lại bên trong hầu hết đều nhờ vào xe điện. Lục Lăng Tây ngạc nhiên ngồi trên xe, radar tinh thần vô thức quét ra bên ngoài.
Đi được nửa đường, lúc đi ngang qua khu vực gieo trồng thủy sinh, tấm bảng trắng bỗng trồi lên, lơ lửng trước mặt Lục Lăng Tây.
Ø Tên thực vật: Sen vua bậc một
Ø Nhu cầu của thực vật: Không
Ø Khả năng sống của thực vật: Cực cao
Ø Trạng thái của thực vật: Bậc một điên phong
Đạt đủ điều kiện tiến hóa của thực vật, mời lựa chọn phương hướng tiến hóa của thực vật.
Lục Lăng Tây sửng sốt, mắt dừng lại trên sen vua giữa cái ao kia.
* Lan thạch anh hay còn gọi là "cỏ âm hồn" có tên khoa học là Monotropa uniflora, loài thực vật có hoa trong họ Thạch nam. Trong tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc, chúng được mô tả là loài cỏ tiên có công dụng cải tử hoàn sinh hoặc mang sức mạnh bí ẩn. Trong truyền thuyết Trung Quốc, lan thạch anh bị coi là loài hoa của địa ngục, tượng trưng cho tà ác. Do đó, nó còn có tên gọi khác là "cây ma".
* Sen vua: hay còn gọi là nong tằm, súng nia, sen a-ma-dôn (danh pháp khoa học: Victoria amazonica) là một loài thực vật có hoa kích thước lớn nhất Họ Súng. Lá cây này có đường kính lên đến 3 mét nổi trên mặt nước, thân cây chìm dưới nước dài đến 8 mét. Hoa màu trắng và chuyển dần màu hồng khi chiều tối. Đây là loài sinh sống ở vùng nước nông ở lưu vực sông Amazon. Sen vua là quốc hoa của nước Guyana. Loài này thuộc chi Victoria trong Họ Súng, đôi khi trong họ Euryalaceae. Mô tả đầu tiên được xuất bản về chi này là bởi John Lindley vào tháng 10 năm 1837, căn cứ trên mẫu cây đưa từ British Guiana bởi Robert Schomburgk. Lindley đã đặt tên chi theo tên nữ hoàng Victoria, và loài Victoria regia.
(Cái lá này người lớn ngồi lên được nhá >.
Sự xuất hiện của Lục Duy An chỉ là một khúc nhạc đệm, Nhan Việt cũng không để trong lòng, mà khi anh về nhà họ Nhan lại nghe được một tin từ chỗ quản gia. Mẹ anh có ý giới thiệu cho Ân Nhã và Lục Duy An quen nhau.
Xuất thân của Ân Nhã ở giới thượng lưu Trung Kinh cũng không phải là bí mật gì, tuy trên người cô ta có một nửa dòng máu của nhà họ Ân, nhưng cha lại là vệ sĩ bên cạnh Ân Tình Lam năm đó, nhờ yêu đương với Ân Tình Lam mà đi lên. Nhiều năm như vậy, thân phận của Ân Nhã vẫn luôn rất xấu hổ, rất khó tiến vào vòng tròn của mấy người Nhan Việt. Bây giờ mắt thấy Ân Nhã dần lớn lên, Ân Tình Lam bắt đầu lo lắng cho chuyện chung thân của Ân Nhã. Nhưng vì xuất thân của Ân Nhã mà rất khó tìm được đối tượng thích hợp. Ân Tình Lam không biết đã gặp Lục Duy An lúc nào, bắt đầu có suy nghĩ này.
Nhan Việt nghe vậy nhếch miệng như là chế giễu, mẹ anh đúng là lo lắng mọi điều cho Ân Nhã. Anh cũng chỉ nghe tin này thôi, cũng không quan tâm lắm. Ân Nhã sẽ gả cho ai chẳng có quan hệ gì với anh cả, thậm chí Ân Nhã có thể gả vào nhà họ Lục là tốt nhất. Lúc trước Diệp Khang còn nói đùa là lúc này ai mà muốn kết thân với nhà họ Lê chắc cũng chỉ có mình Nhan Hải. Bây giờ anh nhớ đến, lại thấy đúng như lời Diệp Khang nói thì chuyện này sẽ rất thú vị.
Quản gia thấy tâm trạng anh khá tốt thì nói thêm một tin khác, Nhan Thế Huy muốn gặp anh.
Nhan Việt dừng một lúc, vẻ chế giễu trên mặt tăng thêm: "Tôi biết rồi."
Khác với Ân Tình Lam từ lúc anh sáu tuổi đã không làm tròn trách nhiệm của người mẹ nữa, Nhan Thế Huy cũng coi như đã hoàn thành trách nhiệm của người cha. Tuy ông ta dọn ra khỏi nhà lớn nhà họ Nhan, nhưng thường quay về thăm Nhan Việt, cũng quan tâm đến việc giáo dục Nhan Việt. Nhan Việt tin rằng khi anh còn nhỏ, cha anh cũng không có suy nghĩ đổi người thừa kế. Nếu không thì cha anh sẽ nuôi anh thành một tên ăn chơi trác táng không biết gì cả.
Nhưng khi Nhan Hải và Nhan Thiến dần lớn lên, lòng của Nhan Thế Huy dần nghiêng đi. Khác với đứa con cả chắc chắn sẽ có được tất cả, con trai thứ và con gái út sau khi ông ta trăm tuổi sẽ không có gì lại rất đáng thương. Chắc là Nhan Thế Huy luôn mong muốn nhìn thấy Nhan Việt và Nhan Hải hòa hợp với nhau, hai anh em cùng chung sức phát triển Hợp Phổ, vậy thì dù giao Hợp Phổ cho Nhan Việt ông ta cũng thấy yên tâm. Nhưng Nhan Việt từ nhỏ đã chán ghét mấy người Nhan Hải và Ân Nhã, ngay cả diễn trước mặt ông ta cũng không chịu làm. Nhan Thế Huy không có cách gì với Nhan Việt, nên cũng dao động sinh ra suy nghĩ đổi người thừa kế Hợp Phổ.
Thay một bộ quần áo khác, Nhan Việt không đưa An Kiệt đi đến tổng bộ Hợp Phổ cùng mình. Nhiều năm như vậy, Nhan Việt chưa từng bước vào nhà mới của Nhan Thế Huy một bước, hai cha con bàn luận chuyện gì nếu không phải ở nhà lớn nhà họ Nhan thì là ở tổng bộ Hợp Phổ.
Nhận được tin Nhan Việt sẽ đến, Nhan Thế Huy lùi lại những chuyện đã sắp xếp buổi chiều. Nói ra thì tình cảm của Nhan Thế Huy với Nhan Việt có chút phức tạp, trong ba đứa con của ông ta, Nhan Việt giống ông ta nhất, dù là tính cách hay trong công việc. Nhưng vấn đề là Nhan Việt có thành kiến quá sâu với mấy người Nhan Hải, ông ta có thể đoán được một khi ông ta đi rồi, chắc chắn Nhan Việt sẽ ép cho Nhan Hải không có nơi sống yên ổn ở Trung Kinh.
Với Nhan Thế Huy mà nói, trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, Nhan Việt, Nhan Hải đều là con của ông ta. Mấy năm nay ông ta vẫn luôn đè ép Nhan Việt là hy vọng rằng Nhan Việt sẽ mềm xuống, lui một bước nhận đứa em trai Nhan Hải này. Tiếc là... Nhan Việt rất giống ông ta, ngay cả tính tình cũng giống ông ta khi còn trẻ như đúc.
"Cha."
Nhan Việt đến rất nhanh, thái độ khách khí lại xa cách đứng trước mặt Nhan Thế Huy.
Nhan Thế Huy đã quen với thái độ của Nhan Việt, cũng không để tâm. Ông ta cẩn thận đánh giá sắc mặt Nhan Việt, khẽ cười, "Xem ra A Việt tĩnh dưỡng ở Phượng Thành không tệ, sắc mặt đã khá lên nhiều rồi."
Nhan Việt nhếch môi, nụ cười đúng tiêu chuẩn, "Cũng được."
Nhan Thế Huy bảo Nhan Việt ngồi xuống, "A Việt con có dự định gì không? Khoảng thời gian trước con đi vắng, A Hải đã được điều ra nước ngoài tạm thời thay thế vị trí của con, ba đang băn khoăn con có muốn về nước không, rèn giũa một thời gian ở tổng bộ?"
Từ nước ngoài trở lại tổng bộ nhìn như là gần với trung tâm của Hợp Phổ, nhưng thật ra là ngoài thăng trong hạ. Ở nước ngoài ít ra cũng có tự do, về rồi thì có cái gì chứ? Dù làm gì cũng đều ở dưới mắt Nhan Thế Huy, cũng chỉ là một con rối mà thôi. Nhan Việt không kiên nhẫn tiếp tục chuyện này, từ chối nói: "Con muốn tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa. Diệp Khang đã liên hệ với viện điều dưỡng rất tốt ở nước ngoài rồi, sắp tới con định đi đến đó."
Nhan Thế Huy nghe vậy thì có hơi bất ngờ, mắt không khỏi nhìn kỹ hơn. Tính cách Nhan Việt chắc chắn không phải là loại nhẫn nhục chịu đựng thế này, ông ta nghĩ rất nhiều cách trấn an Nhan Việt, nhưng không ngờ Nhan Việt lại tự mình đề xuất muốn tiếp tục tĩnh dưỡng. "A Việt, con đã nghĩ kỹ chưa?" Nhan Thế Huy thăm dò hỏi.
Vẻ mặt Nhan Việt tự nhiên mặc Nhan Thế Huy đánh giá, thái độ bình tĩnh, "Đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Vậy cũng được."
Nhan Thế Huy có xem qua ghi chép về Nhan Việt ở chỗ bác sĩ tâm lý, khác với Ân Tình Lam trốn tránh, ông ta biết đúng là tâm lý của Nhan Việt có vấn đề. Nếu như có thể nhân cơ hội này điều dưỡng tốt thì cũng là một chuyện tốt. Nhan Thế Huy không nói gì nữa, chấp nhận việc làm của Nhan Việt.
Nhan Việt ở Hợp Phổ không lâu lắm, tình cảm cha con giữa anh và Nhan Thế Huy rất mỏng, không có gì để nói cả. Rời khỏi văn phòng của Nhan Thế Huy, Nhan Việt thấy được Ân Nhã ở phía xa xa. Ân Nhã như là đang cố tình chờ Nhan Việt vậy, mắt khiêu khích nhìn Nhan Việt.
Nhan Việt liếc nhẹ cô ta một cái, vẻ mặt như là nhìn không khí vậy. Sắc mặt Ân Nhã sắp không khống chế được nữa, Nhan Việt xoay người đi vào thang máy, chỉ để lại bóng lưng cho Ân Nhã.
Ân Nhã không cam lòng cắn cắn môi, Nhan Việt thì có gì hơn người chứ, còn không phải bị cô ta và Nhan Hải đuổi khỏi Hợp Phổ sao. Chờ đến khi cô ta đứng vững chân ở Hợp Phổ, xem lúc đó Nhan Việt sẽ làm thế nào?
Những lục đục xa tại Trung Kinh Lục Lăng Tây không biết gì cả. Buổi sáng Vương Triều Lượng mới đến, buổi chiều Cao Vĩnh Lương đã tìm đến đây. Cao Vĩnh Lương nhìn ra được Lục Lăng Tây có hứng thú với vườn hoa của Lục Hiên Viên Nghệ, hôm nay rèn sắt khi còn nóng mời cậu đóng cửa đi tham quan.
"Lan thạch anh nhà lão Tiết đã nở hoa rồi, ông chủ nhỏ có muốn đi xem không?" Cao Vĩnh Lương nhiệt tình mời cậu.
Lan thạch anh trong lời ông nói không phải là hoa lan, mà là một loại thực vật trong họ Thạch nam. Loại thực vật này trong suốt óng ánh, như là cái tẩu bằng thạch anh vậy. Tháng năm đến tháng sáu hằng năm là kỳ nở hoa của lan thạch anh. Ngọn cây sẽ mọc ra hoa nhỏ màu trắng hình cái chuông, phối hợp với lá cây trong suốt đã thoái hóa thành dạng vảy dính lên thân cây, từ hoa đến lá và cả cây nữa đều là màu trắng trong suốt. Bởi vì nó không có diệp lục nên lan thạch anh không thể quang hợp được, mà là lấy được chất dinh dưỡng từ những thực vật thối rữa để tồn tại. Nó thường mọc ở những nơi cao hơn mặt nước biển 1500-2500 mét, ở sâu trong rừng rậm ẩm ướt âm u, tỏa ra ánh sáng trắng mê người, đón gió khẽ lay động, giống như loài hoa của cái chết.
Lục Lăng Tây do dự một lúc lâu rồi đồng ý, cậu rất khó chống lại được loại hấp dẫn này. Cậu đã thấy giới thiệu về lan thạch anh trên sách tranh Những loại cây kỳ lạ trên thế giới rồi, loài hoa này vì tập tính độc đáo và vẻ bề ngoài của nó mà được gọi là loài hoa của địa ngục. Nhưng loại hoa này chỉ sinh sống ở hoàn cảnh và khí hậu đặc biệt, rời khỏi nơi sinh sống rất khó để con người trồng được nó, nên trên thị trường gần như không thấy loại hoa này. Cậu không ngờ trong Lục Hiên Viên Nghệ lại có, hơn nữa lại nở hoa vào lúc này.
Lục Lăng Tây gật đầu, Cao Vĩnh Lương thấy vậy liền cười. Trung Quốc có câu tục ngữ là thuận theo sở thích, bây giờ ông cũng làm theo như vậy. Ông đã nghĩ kỹ rồi, Lục Lăng Tây mở cửa hàng cây cảnh chứng tỏ cậu thích thực vật, vậy cái gì có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa hai người chứ, chính là thực vật. Trong vườn hoa của lão Tiết trồng không ít thực vật kỳ lạ, mỗi ngày mang Lục Lăng Tây nhìn một loại cũng đủ để nhìn nửa năm. Ông không tin cả nửa năm mà ông và Lục Lăng Tây không thân thiết với nhau được.
Buổi tối sau khi tan làm, Lục Lăng Tây nói với Vương Thục Tú một tiếng, đi theo Cao Vĩnh Lương đến vườn hoa của Lục Hiên Viên Nghệ. Lại nói vườn hoa của Lục Hiên Viên Nghệ cách thôn Linh Thủy không xa, đều cùng một hướng. Hôm nay là cuối tuần, xe trên đường cũng không nhiều, hai người thuận lợi ra khỏi nội thành, một đường đi đến điểm đến, Tiết Vĩnh Thông đang chờ ở đó.
"Ông chủ nhỏ." Tiết Vĩnh Thông thấy Lục Lăng Tây thì rất nhiệt tình chào đón.
Lục Lăng Tây xuống xe, Đại Hắc cũng nhảy xuống đứng sau lưng cậu. "Ngài Tiết." Lục Lăng Tây khách khí nói.
Cao Vĩnh Lương cười nói: "Gọi chú Tiết là được, gọi ngài Tiết thì xa lạ quá."
"..." Lục Lăng Tây chần chừ vài giây, mới kêu một tiếng, "Chú Tiết."
Tiết Vĩnh Thông lập tức đánh rắn bằng côn, sửa lời nói: "Tiểu Tây."
* Đánh rắn bằng côn (gậy cứng), rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ.
Cao Vĩnh Lương vui mừng, "Đi thôi, chúng ta đi xem lan thạch anh." Ông không quên mình nhờ cái gì mà lừa Lục Lăng Tây đến đây được, xác định mục tiêu mang Lục Lăng Tây đến thẳng chỗ lan thạch anh. Tiết Vĩnh Thông bất đắc dĩ đi theo sau hai người, vốn ông đang định dẫn bọn họ đi ăn cơm trước.
Ba người một chó đi vào vườn hoa, quy mô vườn hoa của Tiết Vĩnh Thông rất lớn, chia thành ba khu vực gieo trồng ngoài trời, gieo trồng trong nhà kính và gieo trồng thủy sinh. Lan thạch anh được gây trồng tận cùng bên trong nhà kính, Tiết Vĩnh Thông bắt chước chặt chẽ hoàn cảnh sinh trưởng nguyên sinh của lan thạch anh mới thúc đẩy lan thạch anh phát triển được.
Mấy người ngồi trên một chiếc xe điện nhỏ, vì quy mô vườn hoa quá lớn, đi lại bên trong hầu hết đều nhờ vào xe điện. Lục Lăng Tây ngạc nhiên ngồi trên xe, radar tinh thần vô thức quét ra bên ngoài.
Đi được nửa đường, lúc đi ngang qua khu vực gieo trồng thủy sinh, tấm bảng trắng bỗng trồi lên, lơ lửng trước mặt Lục Lăng Tây.
Ø Tên thực vật: Sen vua bậc một
Ø Nhu cầu của thực vật: Không
Ø Khả năng sống của thực vật: Cực cao
Ø Trạng thái của thực vật: Bậc một điên phong
Đạt đủ điều kiện tiến hóa của thực vật, mời lựa chọn phương hướng tiến hóa của thực vật.
Lục Lăng Tây sửng sốt, mắt dừng lại trên sen vua giữa cái ao kia.
* Lan thạch anh hay còn gọi là "cỏ âm hồn" có tên khoa học là Monotropa uniflora, loài thực vật có hoa trong họ Thạch nam. Trong tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc, chúng được mô tả là loài cỏ tiên có công dụng cải tử hoàn sinh hoặc mang sức mạnh bí ẩn. Trong truyền thuyết Trung Quốc, lan thạch anh bị coi là loài hoa của địa ngục, tượng trưng cho tà ác. Do đó, nó còn có tên gọi khác là "cây ma".
* Sen vua: hay còn gọi là nong tằm, súng nia, sen a-ma-dôn (danh pháp khoa học: Victoria amazonica) là một loài thực vật có hoa kích thước lớn nhất Họ Súng. Lá cây này có đường kính lên đến 3 mét nổi trên mặt nước, thân cây chìm dưới nước dài đến 8 mét. Hoa màu trắng và chuyển dần màu hồng khi chiều tối. Đây là loài sinh sống ở vùng nước nông ở lưu vực sông Amazon. Sen vua là quốc hoa của nước Guyana. Loài này thuộc chi Victoria trong Họ Súng, đôi khi trong họ Euryalaceae. Mô tả đầu tiên được xuất bản về chi này là bởi John Lindley vào tháng 10 năm 1837, căn cứ trên mẫu cây đưa từ British Guiana bởi Robert Schomburgk. Lindley đã đặt tên chi theo tên nữ hoàng Victoria, và loài Victoria regia.
(Cái lá này người lớn ngồi lên được nhá >.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.